Đông Lăng Vũ Cửu nhẹ nhàng chớp mắt một cái, lại nói tới chuyện khác: “An Yên, bổn vương nghe nói con mang theo nhân sâm trăm năm và thái y tới đúng không?”
“Thưa Cửu hoàng thúc, đúng vậy.” An Yên công chúa có chút dự cảm chẳng lành, Cửu hoàng thúc muốn nhằm vào nàng sao.
“An Yên quả nhiên thông mình, nếu đã như vậy thì bảo thái y mang nhân sâm trăm năm tới đây, tránh để Tiền Tiến chết, đến lúc đó chết không đối chứng thì không hay rồi.” Đông Lăng Vũ Cửu phát phát tay, ý bảo thái giám hắn mang theo bên người tự mình đi làm.
Đây là… không cho An Yên công chúa cơ hội để từ chối.
Khăn tay trong tay An Yên công chúa đã bị xoắn đến rồi rít lại.
Khực… Lại một móng tay bị bẽ gãy.
Quả nhiên cũng chỉ có Cửu hoàng thúc mới có thể nói ra những lời như vậy, nều đổi là Phượng Khương Trần nàng nói thì chắc chắn sẽ chẳng có ai thèm quan tâm.
Rất nhanh, mọi thứ đã được chuẩn bị xong, thái y cũng đi theo đao phủ tiến vào, hai người cần thận quỳ xuống trước mặt Đông Lăng Vũ Cửu.
Đông Lăng Vũ Cửu bình thản nói: “Ừm, đừng có làm chết người, tên phạm nhân này chính là thủ phạm ám sát công chúa, nếu như hắn chết bổn vương sẽ hỏi tội các ngươi.”
“Vâng vâng vâng.” Thái y và đao phủ vội vàng dập đầu liên tục.
Tiền Tiến đã bị dọa vỡ mật, liên tục lắc đầu, khuôn mặt ác độc kia đã bị thay thế bằng vẻ mặt đáng thương, chịu đựng đau đớn, mơ mơ màng màng nói: “Ta khai, ta khai, là công…”
Vẻ mặt An Yên công chúa căng thẳng, đang chuẩn bị bước lên phía trước quát lớn thì Đông Lăng Vũ Cửu lại nhanh hơn nàng một bước.
Bang… Ấm trà nhanh chóng bay tới, lao thẳng vào miệng Tiền Tiến.
Phượng Khương Trần đứng đó rất gần, nàng có thể nghe thấy những tiếng răng bị rụng của Tiền Tiến, mà ấm trà kia vừa đúng trúng vào trong miệng của Tiền Tiến, không tiến không lùi.
“Dùng hình trước, bây giờ bổn vương không muốn nghe.” Đông Lăng Vũ Cửu nói.
An Yên công chúa nhẹ nhàng thở ra một hơi, lúc này nàng đã không còn tâm tư để trừng trị Phượng Khương Trần nữa rồi, chỉ lo nghĩ xem mình nên thoát thân thế nào.
Ngộ nhỡ, Tiền Tiến khai ra nàng và mẫu hậu, với tính tình của Cửu hoàng thúc, chuyện này chỉ sợ sẽ chẳng lành.
Phượng Khương Trần vẫn im lặng không lên tiếng, chỉ cố gắng ép buộc bản thân mình xem dùng hình.
Nàng và Tiền Tiến giống nhau, đều bị người khác nắm giữ vận mệnh trong tay.
Đao phủ thuần thục lấy một loạt dụng cụ đếo gọt ra đặt lên mặt bàn, to có, nhỏ có, dài có ngắn có, mỏng có dày có, đủ mọi thể loại.
Thấy những dụng cụ đẽo gọt này , Phượng Khương Trần lại càng thêm bội phục, lăng trì cũng phải có kỹ thuật, nếu như người này ở hiện đại, chắc chắn sẽ là một tay giỏi ở khoa ngoại.
Phượng Khương Trần là bác sĩ khoa ngoại, nàng rất hiểu biết vị trí và mạch máu trên cơ thể người, nhưng nàng không tin là có thể lột sạch da thịt của con người mà vẫn có thể giữ lại hơi thở của người đó.
Lăng Trì cũng không phải là chuyện đơn giản!
Đao phủ bắt đầu từ cánh tay Tiền Tiến trước, một đao vừa hạ xuống, một miếng thịt trong suốt đã được cắt từ trên người xuống.