Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1807




Chương 1808

Lỡ như đối phương lên cơn, muốn đánh lén ban đêm thì sao?

Vậy nên, mặc kệ đối phương vẫn bất động, bọn hắn đều muốn làm tốt công tác ứng chiến, một đêm này, trên dưới Huyền tiêu cung không ai có thể chìm vào giấc ngủ, bọn hắn đều đang đợi, chờ đêm nay đại chiến, hoặc là đổ máu vào tảng sáng ngày mai.

Lúc trên dưới Huyền Tiêu cung đều tập trung hết sự chú ý vào trận đại chiến, thăm dò Huyền Tiêu cung vào đêm tối là một ý tưởng không tồi, Lam Cửu Khánh với y phục đen và mặt nạ bạc đi ra từ trong đêm tối lần nữa, bay thẳng đến lạc viện của lão cung chủ và Lục Dĩ Nhiên.

Về phần Bộ Kinh Vân? Hắn đã sớm lăn lộn vào đám ba vạn quân kia, sẽ không xuất hiện ở Huyền Tiêu cung, Huyên Minh Kỳ cũng sẽ không biết trong đám thủ vệ nghiêm ngặt của Huyền Tiêu cung từng có một cao thủ võ lầm trà trộn vào.

Lam Cửu Khánh đã được chứng kiến sự hung ác của Huyên Minh Kỳ, nhưng nhìn thấy cứ cách ba bước lại có một tốp hộ vệ, Lam Cửu Khánh mới hiểu được Huyên Minh Kỳ còn kinh khủng hơn so với trong tưởng tượng của hắn, một khi hung ác lên, tuyệt đối là mất hết tình người.

Những tiếu vệ này cũng tuyệt đối không phải bảo vệ lão cung chủ và Lục Dĩ Nhiên, mà là như Huyên Minh Kỳ nói như vậy, muốn cầm tù lão cung chủ, Lục Dĩ Nhiên, Huyên Phi và Huyên Minh Kiệt đến chết, trừ khi chết hết không thể bước ra nửa bước.

Trong mắt Lam Cửu Khánh lóe lên một vòng ánh sáng, lấy ra một viên Chấn Thiên Lôi từ trong ngực: “Huyên Minh Kiệt, ta giúp ngươi một lần.”

Nói xong, Lam Cửu Khánh mang Chấn Thiên Lôi đi nhóm lửa, ném về phía đông của lạc viện nơi cầm tù lão cung chủ.

“Cái gì thế?”

Ánh lửa hiện lên ở giữa không trung, thu hút sự chú ý của hộ vệ, nhưng lúc hộ vệ tiến lên thì Chấn Thiên Lôi nổ tung.

“Ầm…” Một tiếng vang thật lớn, tia lửa hiện lên trong không trung, một mùi khói thuốc súng quen thuộc tràn ngập ra.

“A…:” Tiếng kêu thảm thiết thê lương vang lên, hộ vệ tới gần bị nổ bay trong nháy mắt, hộ vệ xông lên trễ một bước, nhìn thấy tình huống kia thì sắc mặt trắng bệch sợ hãi tại chỗ: “Không xong, không xong rồi, có kẻ địch chui vào.”

Đây chỉ là bắt đầu, ngay tại lúc thị vệ đang bối rối, Lam Cửu Khánh lại ném một viên Chấn Thiên Lôi ra ngoài, nhân lúc Chấn Thiên Lôi đang nổ tung trong không gian, Lam Cửu Khánh xông vào lạc viện.

“Phập..”

Hộ vệ mới nói một chữ, Lam Cửu Khánh liền đâm một kiếm tới chính giữa yết hầu của đối phương, khi rút kiếm ra đã cắt đứt cổ của hộ vệ xông lên.

Lam Cửu Khánh đi vào viện tử, không trực tiếp đi tìm lão cung chủ mà vọt tới gian phòng của Huyên Minh Kiệt, Huyên Minh Kiệt nhìn qua không tốt lắm, khuôn mặt lộ rõ sự trắng bệch và yên lặng, như chuyện này không liên quan đến Lam Cửu Khánh.

“Ngươi là ai?” Huyên Minh Kiệt hỏi.

“Người cứu ngươi, bớt nói nhiều lời, ta đã giải quyết hết hộ vệ bên ngoài lạc viện, đi mau.” Lam Cửu Khánh đứng tại cổng, ra hiệu cho Huyên Minh Kiệt hành động nhanh lên một chút.

“Ta dựa vào đâu mà tin tưởng ngươi?” Huyên Minh Kiệt động lòng nhưng hắn không biết người đến là ai, không thể không nhạy cảm hỏi một câu.

“Hừ…” Lam Cửu Khánh cười lạnh một tiếng, khinh bỉ quét qua người Huyên Minh Kiệt một chút: “Tùy ngươi, ta không rảnh dông dài với ngươi.”