Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1745




Chương 1746

“Đã nghe thấy, đã từng là một hoàng thất tôn quý nhất và một Thôi gia đã từng thân cận với hoàng thất nhất.” Tầm mắt Vương Cẩm Lăng phóng về nơi xa, ánh mắt không có tiêu cự nhìn thẳng về trước.

Kết cục của Lam thị đã chạm trúng sợi dây cung đang căng dưới đày lòng của hắn, thế gian này thứ có thể trường tồn mãi mãi chỉ có quyền lợi!

Lam thị nhất tộc đã từng đứng trên đỉnh cao lại bị tàn sát không còn một mống, người may mắn sống sót cũng sẽ bị người ta xem như là heo dê mà nuôi, chỉ khi sinh ra là một đứa ngốc mới có thể sống sót.

Bi ai làm sao, hiện thực làm sao. Được làm vua thua làm giặc, nếu có một ngày Vương gia đổ, sợ rằng hậu nhân của Vương gia cũng sẽ còn thảm hại hơn của hậu nhân của Lam gia. Hậu nhân của Lam gia ít ra còn có chút giá trị lợi dụng, nhưng hậu nhân của Vương gia thì không.

“Vậy quyết định của ngươi là gì?” Cửu Hoàng thúc nhìn Vương Cẩm Lăng, không để hắn ta có quyền cự tuyệt, cũng không để hắn ta trốn tránh.

Trận chiến này đã khai màn, bọn họ đều là một người trong cuộc chiến này, ai cũng không thể trốn thoát được, còn hắn ta cũng không thể để Vương gia vướng vào Thôi gia được.

Dựa vào thái độ đối đãi của Thôi gia đối với hậu nhân của Lam thị là Vương Cẩm Lăng hiểu rõ được, trong lòng người của Thôi gia chỉ có lợi ích, chỉ có lợi ích là chiếm chỗ cao nhất không gì sánh bằng.

Vương gia và Thôi gia hợp tác không thể nghi ngờ chính là bảo hổ lột da, kết cục cuối cùng của Vương gia không phải là hy sinh hết mọi thứ cho Thôi gia thì chính là sẽ bị Thôi gia chiếm đoạt.

Vương Cẩm Lăng cười khổ, không trả lời Cửu Hoàng thúc mà quay đầu nhìn nhau với Cửu Hoàng thúc, không cho phép hắn ta trốn tránh một chút nào. Quyết định này có vai trò quá quan trọng, trong một chốc một lát hắn ta không thể nào quyết định được ngay.

“Người đã biết từ sớm rồi có đúng không?” Biết nữ nhân họ Lam kia có liên quan đến Thôi gia, biết nữ nhân kia có lẽ có liên quan gì đó với Phượng Khương Trần, cho nên… mới có thể thay đổi thái độ lãnh đạm với mọi thứ, ra tay cứu nữ nhân đó.

“Đoán xem.” Cửu Hoàng thúc cũng không hề che giấu gì với Vương Cẩm Lăng.

Thật sự là hắn có thể đoán được, nhưng cũng chỉ khẳng định chắc chắn được tám phần, nếu không hắn đã không mang người quay về, muốn đuổi một nữ nhân đi, hắn có trăm phương ngàn kế, sẽ không vì tiện tay mà cứu giúp một người họ Lam.

Lam thị?

Ở đại lục Cửu Châu này, kẻ đồ sát huyết mạch Lam thị nhiều nhất không phải là hoàng đế của bốn nước mà chính là người Lam thị. Tranh giành nội bộ bên trong hoàng tộc trước giờ luôn rất tàn khóc, không phải ngươi chết thì chính là ta sống.

“Cho nên, ở quán trà người mới cố tình để nàng ta và Phượng Khương Trần ở lại cùng nhau, để các nàng có thời gian và cơ hội nói chuyện với nhau?” Vương Cẩm Lăng tiếp tục hỏi.

Cửu Hoàng thúc cũng không có ý định giấu diếm, gật đầu bảo phải.

“Người điên rồi, người không sợ Khương Trần xảy ra chuyện ư, Thôi gia vừa để lạc mất Lam Y Lâm, khó đảm bảo những kẻ khác sẽ không đuổi theo.” Vương Cẩm Lăng dường như thật sự muốn gào lên, có thể nhận ra được hắn ta không có tư cách này, cho nên lời nói lúc này cũng lộ vẻ yếu ớt không đủ lực.

“Ngươi không phải cũng thế ư, ngươi cũng hoài nghi không phải sao?” Nếu như Vương Cẩm Lăng không nghi ngờ thì đã không phối hợp theo hành động của hắn như thế.

“Đúng, ta cũng hoài nghi, cho nên ta không có tư cách để nói người.” Vương Cẩm Lăng cười khổ: “Người sẽ không hối hận chứ?”

Khi hắn ta nhìn thấy trên người Phượng Khương Trần dính bụi bặm và máu tươi, chạy về phía hắn ta, khoảng khắc ấy hắn ta đã hối hận vô cùng.

Tại sao lại muốn đi đào bới bí mật của Phượng Khương Trần chứ? Phượng Khương Trần thế này không phải rất tốt hay sao, tại sao hắn ta lại muốn biết chuyện mà Khương Trần không muốn để cho bọn hắn biết đến chứ.

“Tại sao lại hối hận? Phượng Khương Trần không phải không sao rồi ư.” Nhìn dáng vẻ khó hiểu của Vương Cẩm Lăng, Cửu Hoàng thúc khó có được một lần hảo tâm giải thích một câu: “Ta không thể nào thật sự để lại Phượng Khương Trần một mình, nơi này không phải là hoàng thành, nơi này không thuộc phạm vi thế lực của chúng ta.”