Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1739




Chương 1740

“Cha…”

Động tác phóng lên ngựa tuyệt đẹp, chạy nhanh như bay, chỉ để lại cho Tả Ngạn một màn khói bụi tung bay.

Tả Ngạn nhìn theo bóng dáng phóng ngựa chạy đi của Phượng Khương Trần cũng không đuổi theo, sắc mặt tái nhợt nở nụ cười quái dị: “Phượng Khương Trần, ngươi chính là miếng thịt mỡ trong toàn giới sát thủ, ngươi có thể trốn được một lần, nhưng sẽ không trốn không thoát được lần hai, ta sẽ chờ mong xem ngươi và toàn bộ giới sát thủ đối đầu, rồi đây ai thắng ai thua.”

Tả Ngạn cúi đầu, thoàng nhìn qua bắp chân đang chảy máu, gã rút một con dao từ chỗ bắp chân ra, ngồi xổm xuống, cắm con dao vào chỗ vết thương, tay cầm dao rạch một đường…

Bộp… viên đạn dính máu rơi ra ngoài, nằm lẫn lộn bên trong cát đất, không còn nhìn ra được màu sắc ban đầu, Tả Ngạn cũng không định nhặt nó lên.

Miệng vết thương càng lúc càng lớn, máu càng chảy ra nhanh hơn, Tả Ngạn dường như không biết đau, gã lôi một bình thuốc ra từ trong ngực, đổ thẳng lên miệng vết thương đến tận khi máu không còn chảy ra nữa, lúc này Tả Ngạn mới dừng động tác lại, lôi ra chiếc khăn đã không nhìn ra được màu sắc ban đầu, buộc chặt lên vết thương.

Sau khi làm xong xuôi hết thảy, Tả Ngạn đứng lên, đi về phía Lam Y Lâm, tư thế gã bước đi không mảy may nhìn ra được chân của gã đang bị thương, có thể thấy được người này cứng cỏi thế nào, nhìn theo phía Phượng Khương Trần đã cưỡi ngựa đi xa.

Gã đến nhìn cũng không thèm nhìn đến Lam Y Lâm, Tả Ngạn giơ đao lên, chuẩn bị cắt đầu Lam Y Lâm. Trong mắt mà nói thì cái đầu trước mắt gã có giá trị một ngàn lượng, mặc dù nó vi phạm với nguyên tắc của gã nhưng nguyên tắc sẽ phải cúi đầu trước hiện thực. Ví dụ như gã hiện giờ, rất cần đến tiền, không còn thu nhập thì gã sẽ đi cướp đoạt.

Hơn nữa, gã vừa mới vi phạm một nguyên tắc thì có phạm quy tắc của mình một lần nữa thì có sao, về phần những chuyện khác thì đều không có liên quan gì đến gã cả, gã chỉ trung với chính bản thân mình.

Nhưng ngay lúc này, tiếng vó ngựa vừa rời đi lại lần nữa vang lên, Tả Ngạn biết người đến là ai, kiếm trong tay khựng lại giữa không trung, rồi lập tức tiếp tục động tác trong tay mình.

Với khoảng cách này đã đủ để gã lấy được cái đầu người này, đồng thời có được thời gian để rời đi.

Nhưng Tả Ngạn đã đoán sai tầm bắn của súng, ngay khi kiếm trong tay gã vừa hạ xuống, Phượng Khương Trần nổ súng…

Bang… bắn trúng vào dưới chân Tả Ngạn, tên sát thủ theo bản năng tránh về sau, kéo theo gã đã bỏ lỡ thời gian tốt nhất để lấy đầu Lam Y Lâm, gã lại tiến về trước, Phượng Khương Trần lại lên đạn làn đạn liên tục bay đến, không cho gã một chút cơ hội nào để tiếp cận.

Lúc tiếng súng của Phượng Khương Trần vang lên, ám vệ của vương gia cũng lao đến, bao vây quanh Tả Ngạn, cục diện chỉ trong nháy mắt đã nghịch chuyển…

Tả Ngạn biết, lần này gã phải ngã ngựa rồi, gã đứng ở chính giữa, không có ý định ra tay.

Phượng Khương Trần, Cửu Hoàng thúc và Vương Cẩm Lăng đều đang giục ngựa tiến đến gần.

“Sát thủ Tả Ngạn, không giết nữ nhân, không giết lão nhân và hài tử. Không ngờ rằng lần này ngươi lại nhận nhiệm vụ ám sát Phượng Khương Trần, còn đang chuẩn bị giết một nữ tử.” Đương nhiên là Vương Cẩm Lăng biết người này, lúc nói chuyện, trong giọng nói còn có hàm ý sự trào phúng.

“Hai mươi vạn lượng vàng, là người thì đều sẽ lung lay cả thôi, Tả Ngạn cũng là người.” Tả Ngạn cũng không để bụng sự châm chọc của Vương Cẩm Lăng. Gã là sát thủ, kể từ khi hai tay gã nhuốm máu thì đã định trước gã sẽ là một người vì bạc mà phải bôn tẩu khắp nơi.

Không giết nữ nhân, lão nhân và hài tử chỉ vì muốn đổi cho bản thân một giới hạn, mà đứng trước hai mươi vạn lượng vàng này, là người thì đều sẽ biến thành ác ma, gã cần gì phải băn khoăn vì vàng bạc nữa.

“Hai mươi vạn lượng vàng không hề ít, người ở đại lục Cửu Châu này có thể lấy ra được khoản vàng bạc này không nhiều.” Vương Cẩm Lăng ngồi trên cao nhìn xuống Tả Ngạn, ưu thế đè ép người khác, lời này của hắn là đang hỏi Tả Ngạn, người muốn giết Phượng Khương Trần là ai.