Thần Y Vương Phi Bị Vứt Bỏ

Chương 1540




Chương 1540

Phượng Khương Trần nghi ngờ rốt cuộc nương của nàng có thể có loại giao tình gì với một đứa nhóc ba tuổi được chứ, sao cái tên Huyên Minh Kỳ này có thể đợi tận mười tám năm được hay vậy.

“Khương Trần…” Huyên Minh Kỳ đang muốn thuyết phục Phượng Khương Trần tin chuyện họ có hôn ước là thật, không ngờ vừa mới mở miệng đã bị Đồng Giác ngắt lời: “Tiểu thư, Vân công tử và đại công tử tới, bảo có chuyện gấp cần tìm người.”

Đồng Giác rõ ràng… cực kì không thích cái tên tự xưng là vị hôn phu của tiểu thư nhà nàng này.

Muốn kết hôn với tiểu thư nhà nàng á hả, nằm mơ đi!

Vân Tiêu và Vương Cẩm Lăng tới ư?

Hai người đó cùng nhau tới rốt cuộc là có chuyện gì, lúc này sao mà nói chuyện chính sự được, Phượng Khương Trần đau đầu, nhưng nghĩ tới việc Vương Cẩm Lăng tới đây có thể giúp nàng đòi lại công bằng từ cái tên Huyên Minh Kỳ này thì tâm tình đột nhiên tốt hơn chút ít.

“Minh cung chủ, thất lễ rồi.” Phượng Khương Trần nói xong lập tức quay người rời đi, mặc kệ Huyên Minh Kỳ đứng đó một mình mất mát và bi thương thế nào đi nữa.

Vân Tiêu và đại công tử à. Nếu hắn nhớ không nhầm thì Vân Tiêu chắc là đại công tử Vân gia, mà người có thể được gọi là đại công tử thì ngoài Vương Cẩm Lăng ra không còn ai khác.

Phượng Khương Trần trông thế mà quen biết cả hai người này, còn có thể khiến họ hạ mình tự tới tận đây.

Huyên Minh Kỳ đột nhiên nhận thức được con đường truy thê của hắn hình như hơi gập ghềnh thì phải, ui nhưng hắn là người có ý chí mạnh mẽ mà, tuyệt đối không buông bỏ giữa chừng đâu.

Đông Giác nhìn Huyên Minh Kỳ đứng trơ đứng trọi một mình ở đó, tự nhiên thấy hơi đồng cảm với hắn, gặp được tiểu thư nhà bọn họ, ví dụ như tên Huyên Minh Kỳ này chẳng hạn, nhất định là rước về bi kịch.

Đại công tử cũng đã nhận về vở kịch bi thương của mình rồi thì một Minh cung chủ nho nhỏ như ngươi tính là cái đinh gì nữa, tiểu thư nhà nàng là người kì lạ, thời điểm lòng tốt trào dâng thì cái tốt chưa đến được với ai, đợi tới lúc bắt đầu tàn nhẫn xí thì phải gọi là cực kì cứng rắn.

Đồng cảm thì đồng cảm nhưng Đồng Giác vẫn lạnh lùng xoay người rời đi, ai bảo hắn không nhìn rõ được việc, cứ dây dưa với tiểu thư nhà nàng làm chi.

Vân Tiêu và Vương Cẩm Lăng đều là công tử cao quý thanh cao, lúc này hai người một trái một phải ngồi giữa đại sảnh của Phượng phủ, tự nhiên cả cái đại sảnh này sáng bừng lên nhờ hai người, Phượng Khương Trần đứng ngoài cửa nhìn vô thấy trong lòng hơi hoảng hốt…

Nàng rốt cuộc cũng hiểu được cái gì gọi là thật quý hóa cho kẻ hèn này, cái đại sảnh của nàng cũng không tính là xa hoa gì cho cam, tuy nhiên nhờ hai nam nhân không biết ai cao ai thấp hơn trước mặt này mà tự nhiên đại sảnh của Phượng phủ như được nâng thành một đẳng cấp mới.

“Hai vị công tử hạ cố đến chơi, Khương Trần mất nhiều thời gian tới tiếp đón, mong hai vị thứ tội cho.” Phượng Khương Trần vốn đang nghĩ nên trêu chọc họ một phen, nhưng khi nhìn thấy hai người nọ đang ngồi cực kì nghiêm trang thì vẫn lịch sự cúi chào.

Vân Tiêu còn khách khí đứng dậy hành lễ với nàng, còn cái tên Vương Cẩm Lăng thì nhúc nhích một tí thôi cũng không chịu, cười nói: “Khương Trần đang trách ta đến hơi sớm à?”

Đừng ngó dáng vẻ Phượng Khương Trần đang cực kì tao nhã biết điều mà nhầm, thực ra nàng với với người này không cần câu nệ gì cả, nhưng đương nhiên người muốn nàng làm thì nàng phải làm, nhưng rốt cuộc bộ dạng này của Phượng Khương Trần vẫn không ít đi vẻ tùy ý bất cần.

Vương Cẩm Lăng cũng không thèm so đo chuyện cấp bậc lễ nghĩa gì với Phượng Khương Trần hết.

“Sao vậy được? Đại công tử đến lúc nào Khương Trần cũng hoan nghênh cả.” Phượng Khương Trần cười cười đi vào trong, nàng cứ có cảm giác Vương Cẩm Lăng nói lời này là đang muốn ám chỉ cái gì đó, quả nhiên chưa đợi nàng ngồi xuống Vương Cẩm Lăng đã nói tiếp: “Ta còn tưởng Khương Trần đang trách ta đến hơi sớm, quấy rầy thời gian nàng ở bên vị hôn phu từ nhỏ kia.”

Phụt… Phượng Khương Trần sốc đến loạng choạng cả người, suýt tí nữa là ngã sấp mặt xuống đất.

“Cái gì mà hôn phu? Huynh biết chuyện rồi hả?” Phượng Khương Trần hung dữ trừng nha hoàn pha trà một cái.