Thần Y Vô Song

Chương 43




Sau khi trở về nhà họ Dương, cha vợ Dương Chí Kiên cũng biết được chuyện Đỗ Kỷ đã bỏ ra 10.000 nhân dân tệ để mua một bức tranh giả, kẹp giữa bức tranh giả là một bức tranh cổ nghìn năm trị giá hơn 100 triệu nhân dân tệ.

Cha vợ anh vui mừng khôn xiết.

Tuy ông ấy không hiếu đồ cố tranh chữ nhưng ông ấy biết 100 triệu nhân dân tệ là bao nhiêu.

Lúc đầu ông ấy còn đang nghĩ Đỗ Kỷ phải mất ít nhất hai hoặc ba năm mới có thể tạo được tên tuổi trong ngành y tế Ninh Thành, lúc đó mới kiếm được xô vàng đầu tiên.

Nhưng lại không nghĩ tới Đỗ Kỷ bước vào cửa nhà họ Dương còn chưa tới một tháng mà đã kiếm được một trăm triệu nhân dân tệ.

Thằng nhãi này đúng là thực sự có năng lực.

Không chỉ có tinh thông y thuật và nấu ăn mà còn hiếu về giám định bảo vật.
Đợi Đỗ Kỷ bán bức tranh cổ thời Tống có giá trị trăm triệu tệ kia đi thì Dương Chí Kiên nhất định phải bảo Đỗ Kỷ mua một cái biệt thự lớn.

Sau đó ông Dương sẽ bảo Đổ Kỷ viết tên Dương Nhạc lên giấy chứng nhận nhà đất.

Nếu Đỗ Kỷ dám từ chối thì ông Dương sẽ không bao giờ đồng ý cuộc hôn sự giữa Dương Nhạc và Đỗ Kỷ.

Về phần Đỗ Kỷ, bởi vì anh có thể kiếm được hơn trăm triệu tệ cho nên cuối cùng anh cũng có thể ngủ lại nhà họ Dương.

Nhà của nhà họ Dương có ba phòng ngủ và một phòng khách, có tổng diện tích 120 mét vuông.

Cuối cùng Đỗ Kỷ cũng có được căn phòng nhỏ nhất trong nhà họ Dương.

Chiều hôm sau, Đỗ Kỷ nhận được voice chat do Diêu Mạn gửi đến.

“Nghe nói hôm qua anh kiếm được một món hời ở phố Thư pháp và Hội họa?” Giọng nói của Diêu Mạn uể oải.
“Tin tức của cô nhanh nhạy thật.”

“Nếu cậu định bán bức tranh ấy, tôi có thế giới thiệu cho cậu một vị kim chủ đáng tin cậy.”

“Ai là kim chủ?”

“Chú của tôi, Từ Hiếu Minh, chủ tịch tập đoàn chuỗi trang sức Ngân Hoàng.”

“Được rồi, chúng ta sẽ gặp nhau ở đâu?”

“Anh share vị trí cho tôi đi, tôi lái xe tới đón

anh.”

Nghe vậy, Đỗ Kỷ lập tức gửi định vị cho Diêu

Mạn.

Đợi tại chỗ hơn mười phút, cuối cùng một chiếc Jaguar màu đỏ rực rỡ cũng xuất hiện, xe chạy chậm chậm tới sau đó dừng lại bên cạnh Đỗ Kỷ.

Nhìn thấy người lái xe là Diêu Mạn, Đỗ Kỷ mới mở cửa xe, ngồi vào ghế lái phụ.

Xe chạy gần nửa tiếng, cuối cùng cũng dừng lại trước cổng một khu nhà ở ngoại ô.

Bảo vệ canh cửa ân cần mở cửa xe.

Đỗ Kỷ theo Diêu Mạn xuống xe đi vào nhà.

“Đây là mảnh sân chú tôi mua. Hè nào chú tôi cũng tới đây để tránh nóng.”
Diêu Mạn vừa dẫn đường vừa giới thiệu.

Hai người đi một mạch vào sân trong, bước vào nhà chính, cuối cùng Đỗ Kỷ cũng được nhìn thấy nhà tài trợ lớn Từ Hiếu Minh đang ở phòng khách tầng một.

Sau vài câu khách sáo, Đỗ Kỷ liền đi thẳng vào vấn đề chính, anh trải bức họa do Mễ Phất vẽ ở trước mặt mọi người.

“Đúng là một bức tranh đẹp, quả nhiên là bút tích của Mễ Phất, Đỗ Kỷ, anh cho một cái giá đi.”

“Nếu ngài thật sự thích thứ này, vậy đưa cho

tôi 80 triệu nhân dân tệ là được.”

“Nghe nói Hàn Quỳnh từng định giá bức tranh này là 100 triệu nhân dân tệ, tại sao anh chỉ cần 80 triệu nhân dân tệ?” Từ Hiếu Minh có chút kinh ngạc.

“Tôi thấy ông khá hợp mắt duyên cho nên giảm giá cho ông 20%.” Đỗ Kỷ không khiêm tổn cũng không hống hách.

“Ha ha ha.” Từ Hiểu Minh cười lớn.

Giao dịch diễn ra khá suôn sẻ, Từ Hiếu Minh dùng tài khoản ngân hàng chuyến 80 triệu tệ cho Đỗ Kỷ và mua bức tranh của anh.