Thần Y Vô Song

Chương 33




Tất nhiên là Đỗ Kỷ sẽ không chuyển nghề sang làm đầu bếp rồi.

Anh khoe tài nấu nướng của mình chỉ vì muốn kết bạn với những người sành ăn và giàu có như Lý Đạt và Trần Hoành Phi để mở rộng mạng lưới quan hệ của mình mà thôi.

Lý Đạt và Trần Hoành Phi đều vừa có tiền vừa có quyền. Nhân phẩm thì cũng không tồi, là những người có thể làm quen.

Có lẽ sau này Đỗ Kỷ sẽ kiếm được chỗ có lời nào đó từ bọn họ.

Sau bữa tối, một nhà bốn người Đỗ Kỷ trở về căn phòng SỐ sáu.

Diêu Mạn và Diêu Tĩnh Di cũng đi theo.

"Đỗ Kỷ, lần này coi như anh đã ôm được cái đùi to rồi, anh có biết lai lịch của chủ tịch Lý và bà Trần không?" Diêu Mạn nhỏ giọng nói.

Đỗ Kỷ lắc đầu.

Diêu Mạn giải thích: “Chủ tịch Lý là một ông trùm bất động sản ở tỉnh, vợ ngài ấy cũng là một bà trùm bán ô tô ở tỉnh. Mẹ của Chủ tịch Lý là bà Trần, bà ấy không chỉ là một người sành ăn nổi tiếng mà còn là một bà trùm giới châu báu nữa. Bọn họ ở Ninh Thành cũng có một số sản nghiệp."
Ngay khi những lời này nói ra, Dương Chí Kiên, Tăng Hiểu Vân và Dương Nhạc đều rất ngạc nhiên.

Mà trong phòng riêng Uông Đức, Trương Xuân Hoa và những người khác đều hâm mộ không ngừng.

Diêu Mạn nói tiếp: “Lần này anh nấu một bàn đồ ăn ngon, được những người sành ăn lâu năm như bà Trần và Chủ tịch Lý khen không dứt miệng. Nếu đổi nghề sang làm đầu bếp, trong vòng nửa năm anh sẽ trở thành đầu bếp nổi tiếng ở tỉnh A này! Một năm kiếm hơn một trăm vạn cũng không là gì cả.”

Lương một năm hơn một trăm vạn sao?

Hai mắt Uông Đức và Trương Xuân Hoa đỏ hoe, nuốt nước bọt ừng ực.

Vừa rồi bọn họ còn chế nhạo Đỗ Kỷ là một tên nghèo kiết xác, lương hàng tháng còn không bằng nhân viên quét dọn ở tập đoàn Hoành Phi.

Nhưng bây giờ, Diêu Mạn - bà chủ trẻ của Hoà Thịnh Lâu, lại nói răng Đỗ Kỷ có đủ tư cách để trở thành một đầu bếp, một năm lương được nhận là hơn một trăm vạn.
Đây thực sự là một cái tát đau vào mặt bọn họ mà.

Tuy nhiên, Uông Đức, Trương Xuân Hoa và những người khác lại không hề ghét Đỗ Kỷ chút nào.

Họ đều là những người bình thường, luôn coi thường sự nghèo đói và mê mẩn sự giàu có. Họ sùng bái bất cứ ai kiếm được nhiều tiền.

“Tôi không thích làm đầu bếp.”

Đỗ Kỷ bình tĩnh nói: “Nấu ăn chỉ là sở thích của tôi thôi. Tôi có thể nấu vài món để chiêu đãi người thân và bạn bè. Nhưng tôi ghét việc mỗi ngày phải dành thời gian để quẩn quanh ở bếp.”

Khi nghe điều này, Uông Đức nghĩ: "Lương một năm trên một trăm vạn đó nha, thế mà cũng không làm. Cậu là đồ ngốc à"

"Tôi sẽ trả cho cậu mức lương mỗi năm là hai trăm vạn, cậu sẽ dạy kỹ năng nấu nướng của mình cho các đầu bếp của chúng tôi ở Hoà Thịnh Lâu. Thế thì sao?" Diêu Tĩnh Di đột nhiên nói.
“Bà đang yêu cầu tôi làm giáo viên dạy nấu ăn à”

"Đúng vậy, cậu không cần phải quẩn quanh bếp cả ngày, cậu chỉ cần dạy các đầu bếp của chúng tôi ở Hoà Thịnh Lâu thôi. Mỗi ngày có hai lớp, sáng một lớp và chiều một lớp. Mỗi lớp không quá một giờ giảng dạy."

Nghe được lời này, mọi người đều xôn xao.

Mỗi ngày dạy hai giờ, lương một năm là hai trăm vạn!

Đãi ngộ này quá tốt đi mất.

Nhóm xã súc 996 kia chắc chắn sẽ vừa ước ao vừa ghen tị.

“Tôi không thích dạy học sinh, phiền lắm” Đỗ Kỷ lại từ chối.

Trong thẻ đen của anh đã có hơn một ngàn vạn tiền gửi Tồi.

Anh thực sự không thích mức lương hai trăm vạn một năm đó.

Tiền lãi mà anh kiếm được từ ngân hàng hàng năm đã vượt quá một trăm vạn rồi.

y thì hãy viết ra tất cả các bí quyết nấu nướng của cậu đi, tôi sẽ mua đứt chúng với giá ba trăm vạn!”

Diêu Tĩnh Di vừa nói ra những lời này, mọi người đều kinh. ngạc mà kêu lên.