Trên một ngọn núi nhỏ vùng ngoại thành Tokyo, bên ngoài trang viên theo phong cách Nhật kiểu cổ.
Đèn lồng màu đỏ chiếu sáng đêm tối, cũng chiếu bóng người càng đi càng gần.
Đưới đèn lồng trước cửa, hai người đàn ông mặc tây trang màu đen nhìn người đi một mình tới, khinh miệt quát.
- Tiểu tử, nơi này là địa bàn của nhà Oda, không phải nơi cậu nên tới, từ chỗ nào tới thì nhanh cút về chỗ đó.
Mạc Phàm ngẩng đầu nhìn thoáng qua hai chữ nhà Oda trên bảng hiệu cổ xưa treo trên cửa, ánh mắt lạnh nhạt nhìn hai người này.
- Tôi tới nhà Oda.
ắ ể ếHắn vừa nói xong, thân thể hai người trực tiếp bay ra ngoài, đập mạnh vào cửa.
“Rầm” một tiếng thật lớn, cửa đỏ thắm rơi trên đất, bụi bặm nổi lên bốn phía.
Dưới động tĩnh lớn như vậy, nhà Oda yên tĩnh lập tức sôi trào hừng hực.
“Vù vù vù…” Tiếng xé gió vang lên, vô số người ở tứ phía xông tới cửa.
Chỉ trong phút chốc, vậy mà trên bậc thềm trong cửa tụ tập hơn trăm người, khí tức trên người mỗi người đều không kém, uy áp khổng lồ như ngọn lửa đè về phía Mạc Phàm.
- Kẻ nào dám làm càn ở nhà Oda, không muốn sống nữa à?
Một người đàn ông mặc trang phục võ sĩ quát.
- Bảo Oda Juntoku ra gặp tôi.
Ánh mắt Mạc Phàm lạnh lẽo, thản nhiên nói.
- Bảo Oda đại nhân gặp cậu, phải hỏi kiếm của tôi có đồng ý hay không đã.
Người đàn ông hơi nhếch miệng, nhảy lên trên cao hơn mười thước, rút trường kiếm bên hông ra, kiếm khí như hoa xẹt qua thiên không, nhấc lên một trận kình phong hùng hổ chém về phía Mạc Phàm.
- Tử!
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, trong mắt chớp lóe ánh sáng lạnh, trong chớp mắt kiếm khí cộng cả trường kiếm bị dập nát.
Thân thể võ sĩ kia cũng chia làm đôi ở giữa, rơi từ không trung xuống, huyết nhiễm trời đêm.
Sắc mặt những người ở đây khó coi, lộ ra vài phần nghi ngờ.
Hàng năm có không ít người tới nhà Oda trả thù, không có mấy ai tuổi như Mạc Phàm, nhưng vẫn có mấy người nghĩ quẩn trong lòng đi tìm cái chết, không ngờ lần này lại là cao thủ tới, chỉ dùng mắt đã giết người được.
- Tiểu tử, hãy xưng tên ra, nhà Oda chúng tôi không giết hạng người vô danh.
Một người đàn ông đầu bóng loáng mặt có sẹo, đứng trên bậc thang đầu lạnh lùng nói.
- Ông là Oda Juntoku sao?
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, lạnh giọng hỏi.
- Đối phó với người như cậu, sao có thể cần Oda đại nhân ra tay.
- Không phải thì câm miệng, tử!
Oda Juntoku cũng không có tư cách hỏi tên hắn, vậy mà đám người này dám hỏi tục danh của hắn, ha ha.
Lại một chữ “tử” vang lên, thân thể người kia giống như một quả bom nổ mạnh, người kia trực tiếp bùng nổ ra, thân thể và huyết dịch bắ n ra xung quanh.
Liên tiếp có hai người chết, cuối cùng ở đây cũng yên tĩnh lại, trên mặt mọi người không còn khinh miệt như trước.
- Tiểu tử, còn có chút bản lĩnh đó, mọi người cùng xông lên giết cậu ta.
Bên cạnh tên đầu bóng loáng, một người đeo mặt nạ lạnh lùng nói.
Ông ta vừa nói xong, không ít người xung quanh biến mất tại chỗ, khi xuất hiện đã đến bên cạnh Mạc Phàm, trường đao trường kiếm lấn người mà lên, muốn lấy đi tính mạng của Mạc Phàm.
Những người còn lại một số thì ném ám khí, chắn đường né tránh của Mạc Phàm.
Một số ít thì tạo pháp ấn, một đám pháp thuật có ý đồ định trụ Mạc Phàm, hay nuôi thế lát nữa bùng nổ.
Trong lúc này, bầu trời đêm vô cùng rực rỡ.
Mạc Phàm nhìn những người này, khẽ lắc đầu.
- Thôi, nếu Oda Juntoku không ra, vậy tôi tới giết ông ta.
Hắn tiến lên trước, chân vừa hạ xuống đất, mặt đất lắc lư kịch liệt giống như động đất, khe hở to lớn lan tràn ra xung quanh.
Võ giả vừa đến trước người hắn dưới chân trống không, lảo đảo một cái, trực tiếp rơi vào trong khe hở.
- Rút lui!
Sắc mặt thủ lĩnh trong đó thay đổi, vội vàng nói.
- Đi, các người đi được sao?
Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, lại bước thêm một bước, lực lượng mạnh hơn vừa rồi rầm rầm từ dưới chân hắn văng tung tóe ra.
Trái lại mặt đất không vỡ ra nữa, nhưng võ giả đến quanh hắn còn chưa rút lui, khe hở như mạng nhện xuất hiện trên người bọn họ.
“Xoẹt!” Huyết hoa b ắn ra, toàn bộ đám người vỡ ra, không có một ai chạy thoát.
Mọi người xung quanh sửng sốt, nhìn về phía Mạc Phàm với vẻ kỳ lạ.
Ở trong mắt bọn họ, Mạc Phàm chỉ là một tiểu tử tới báo thù vì bị đoạt bạn gái hay bị nhà Oda giết người nhà, thực lực sẽ không quá mạnh, ai biết Mạc Phàm lại đáng sợ như vậy.
Bọn họ có thể vào nhà Oda, ít nhất cũng phải Trúc Cơ trở lên, thậm chí còn có một số thượng sư cảnh giới Tiên Thiên, vốn dĩ không có hạng người vô danh, nhưng ở dưới tay tiểu tử này thì không khác gì con kiến.
Một ánh mắt giết người.
Một câu giết người.
Một bước lại giết một đám võ sĩ.
Cho dù là Oda Juntoku gia chủ nhà Oda, cũng không mạnh như vậy.
- Nhanh ngăn cậu ta lại, tiểu tử này không đơn giản.
Người đeo mặt nạ nghiến răng kêu lên.
Từng đạo thuật pháp theo tiếng rơi xuống, giống như sao băng rơi về phía Mạc Phàm.
Mạc Phàm không thèm nhìn tới, một bước giẫm lên bậc thang, một đạo ánh sáng xuất hiện dưới chân hắn, lực lượng vô cùng kh ủng bố giống như núi lửa áp lực đã lâu bỗng nhiên nổ tung.
Bạch quang lan ra bốn phương tám hướng, đến chỗ nào những pháp thuật và ám khí chỗ đó hóa thành bụi biến mất không thấy, bậc thang lên núi biến thành phấn trắng, bạch quang động vào người cũng nhanh chóng biến mất giống ngọn lửa đốt người giấy.
Mắt mọi người mở to, trong mắt đều là hoảng sợ.
- Trốn, chạy mau!
Người này không phải người bọn họ có thể đối phó, cho dù tất cả hợp lực cũng vậy.
Số người còn lại không một ai ở lại, toàn bộ đều chạy như điên về sau.
Bạch quang đến bậc thang tận cùng, lúc đến rìa sân mới biến mất.
- Trốn, Oda Juntoku không ra, các người ai cũng không trốn được.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Tay hắn vung lên, từng đạo vách tường hơn mười thước xuất hiện trên đường trốn của bọn họ, giam mọi người ở bên trong.
Mấy người chạy trốn không cẩn thận đụng vào vách tường, tường giống như một màn nước, mấy người xuyên qua một cách dễ dàng.
- Tường này là giả, không ngăn được người, chạy mau.
Một người trong đó hưng phấn nói.
Nhưng ông ta vừa đi qua vách tường, trên mặt lập tức hiện lên vẻ kỳ lạ, sau đó thần quang trong mắt nhanh chóng tắt đi.
“Bùm!” Cả người hóa thành thịt nát, nổ tung bên kia tường.
“Bùm bùm bùm!” Có mấy tiếng nổ mạnh vang lên liên tục, những người khác dừng lại, khuôn mặt tái mét, ánh mắt nhìn Mạc Phàm như nhìn ác ma.
- Cậu, rốt cuộc cậu là ai, nhà Oda chúng tôi không thù không oán với cậu, vì sao cậu lại ra tay với chúng tôi?
- Không thù không oán?
Mạc Phàm lắc đầu cười.
Nếu hắn không thù với nhà Oda, hắn sẽ ra tay sao?
- Tôi giết các người, đã nói lên các người có lý do phải chết, chết đi!
Mạc Phàm lạnh lùng nói. Trên một ngọn núi nhỏ vùng ngoại thành Tokyo, bên ngoài trang viên theo phong cách Nhật kiểu cổ.
Đèn lồng màu đỏ chiếu sáng đêm tối, cũng chiếu bóng người càng đi càng gần.
Đưới đèn lồng trước cửa, hai người đàn ông mặc tây trang màu đen nhìn người đi một mình tới, khinh miệt quát.
- Tiểu tử, nơi này là địa bàn của nhà Oda, không phải nơi cậu nên tới, từ chỗ nào tới thì nhanh cút về chỗ đó.
Mạc Phàm ngẩng đầu nhìn thoáng qua hai chữ nhà Oda trên bảng hiệu cổ xưa treo trên cửa, ánh mắt lạnh nhạt nhìn hai người này.
- Tôi tới nhà Oda.
ắ ể ếHắn vừa nói xong, thân thể hai người trực tiếp bay ra ngoài, đập mạnh vào cửa.
“Rầm” một tiếng thật lớn, cửa đỏ thắm rơi trên đất, bụi bặm nổi lên bốn phía.
Dưới động tĩnh lớn như vậy, nhà Oda yên tĩnh lập tức sôi trào hừng hực.
“Vù vù vù…” Tiếng xé gió vang lên, vô số người ở tứ phía xông tới cửa.
Chỉ trong phút chốc, vậy mà trên bậc thềm trong cửa tụ tập hơn trăm người, khí tức trên người mỗi người đều không kém, uy áp khổng lồ như ngọn lửa đè về phía Mạc Phàm.
- Kẻ nào dám làm càn ở nhà Oda, không muốn sống nữa à?
Một người đàn ông mặc trang phục võ sĩ quát.
- Bảo Oda Juntoku ra gặp tôi.
Ánh mắt Mạc Phàm lạnh lẽo, thản nhiên nói.
- Bảo Oda đại nhân gặp cậu, phải hỏi kiếm của tôi có đồng ý hay không đã.
Người đàn ông hơi nhếch miệng, nhảy lên trên cao hơn mười thước, rút trường kiếm bên hông ra, kiếm khí như hoa xẹt qua thiên không, nhấc lên một trận kình phong hùng hổ chém về phía Mạc Phàm.
- Tử!
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, trong mắt chớp lóe ánh sáng lạnh, trong chớp mắt kiếm khí cộng cả trường kiếm bị dập nát.
Thân thể võ sĩ kia cũng chia làm đôi ở giữa, rơi từ không trung xuống, huyết nhiễm trời đêm.
Sắc mặt những người ở đây khó coi, lộ ra vài phần nghi ngờ.
Hàng năm có không ít người tới nhà Oda trả thù, không có mấy ai tuổi như Mạc Phàm, nhưng vẫn có mấy người nghĩ quẩn trong lòng đi tìm cái chết, không ngờ lần này lại là cao thủ tới, chỉ dùng mắt đã giết người được.
- Tiểu tử, hãy xưng tên ra, nhà Oda chúng tôi không giết hạng người vô danh.
Một người đàn ông đầu bóng loáng mặt có sẹo, đứng trên bậc thang đầu lạnh lùng nói.
- Ông là Oda Juntoku sao?
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, lạnh giọng hỏi.
- Đối phó với người như cậu, sao có thể cần Oda đại nhân ra tay.
- Không phải thì câm miệng, tử!
Oda Juntoku cũng không có tư cách hỏi tên hắn, vậy mà đám người này dám hỏi tục danh của hắn, ha ha.
Lại một chữ “tử” vang lên, thân thể người kia giống như một quả bom nổ mạnh, người kia trực tiếp bùng nổ ra, thân thể và huyết dịch bắ n ra xung quanh.
Liên tiếp có hai người chết, cuối cùng ở đây cũng yên tĩnh lại, trên mặt mọi người không còn khinh miệt như trước.
- Tiểu tử, còn có chút bản lĩnh đó, mọi người cùng xông lên giết cậu ta.
Bên cạnh tên đầu bóng loáng, một người đeo mặt nạ lạnh lùng nói.
Ông ta vừa nói xong, không ít người xung quanh biến mất tại chỗ, khi xuất hiện đã đến bên cạnh Mạc Phàm, trường đao trường kiếm lấn người mà lên, muốn lấy đi tính mạng của Mạc Phàm.
Những người còn lại một số thì ném ám khí, chắn đường né tránh của Mạc Phàm.
Một số ít thì tạo pháp ấn, một đám pháp thuật có ý đồ định trụ Mạc Phàm, hay nuôi thế lát nữa bùng nổ.
Trong lúc này, bầu trời đêm vô cùng rực rỡ.
Mạc Phàm nhìn những người này, khẽ lắc đầu.
- Thôi, nếu Oda Juntoku không ra, vậy tôi tới giết ông ta.
Hắn tiến lên trước, chân vừa hạ xuống đất, mặt đất lắc lư kịch liệt giống như động đất, khe hở to lớn lan tràn ra xung quanh.
Võ giả vừa đến trước người hắn dưới chân trống không, lảo đảo một cái, trực tiếp rơi vào trong khe hở.
- Rút lui!
Sắc mặt thủ lĩnh trong đó thay đổi, vội vàng nói.
- Đi, các người đi được sao?
Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, lại bước thêm một bước, lực lượng mạnh hơn vừa rồi rầm rầm từ dưới chân hắn văng tung tóe ra.
Trái lại mặt đất không vỡ ra nữa, nhưng võ giả đến quanh hắn còn chưa rút lui, khe hở như mạng nhện xuất hiện trên người bọn họ.
“Xoẹt!” Huyết hoa b ắn ra, toàn bộ đám người vỡ ra, không có một ai chạy thoát.
Mọi người xung quanh sửng sốt, nhìn về phía Mạc Phàm với vẻ kỳ lạ.
Ở trong mắt bọn họ, Mạc Phàm chỉ là một tiểu tử tới báo thù vì bị đoạt bạn gái hay bị nhà Oda giết người nhà, thực lực sẽ không quá mạnh, ai biết Mạc Phàm lại đáng sợ như vậy.
Bọn họ có thể vào nhà Oda, ít nhất cũng phải Trúc Cơ trở lên, thậm chí còn có một số thượng sư cảnh giới Tiên Thiên, vốn dĩ không có hạng người vô danh, nhưng ở dưới tay tiểu tử này thì không khác gì con kiến.
Một ánh mắt giết người.
Một câu giết người.
Một bước lại giết một đám võ sĩ.
Cho dù là Oda Juntoku gia chủ nhà Oda, cũng không mạnh như vậy.
- Nhanh ngăn cậu ta lại, tiểu tử này không đơn giản.
Người đeo mặt nạ nghiến răng kêu lên.
Từng đạo thuật pháp theo tiếng rơi xuống, giống như sao băng rơi về phía Mạc Phàm.
Mạc Phàm không thèm nhìn tới, một bước giẫm lên bậc thang, một đạo ánh sáng xuất hiện dưới chân hắn, lực lượng vô cùng kh ủng bố giống như núi lửa áp lực đã lâu bỗng nhiên nổ tung.
Bạch quang lan ra bốn phương tám hướng, đến chỗ nào những pháp thuật và ám khí chỗ đó hóa thành bụi biến mất không thấy, bậc thang lên núi biến thành phấn trắng, bạch quang động vào người cũng nhanh chóng biến mất giống ngọn lửa đốt người giấy.
Mắt mọi người mở to, trong mắt đều là hoảng sợ.
- Trốn, chạy mau!
Người này không phải người bọn họ có thể đối phó, cho dù tất cả hợp lực cũng vậy.
Số người còn lại không một ai ở lại, toàn bộ đều chạy như điên về sau.
Bạch quang đến bậc thang tận cùng, lúc đến rìa sân mới biến mất.
- Trốn, Oda Juntoku không ra, các người ai cũng không trốn được.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Tay hắn vung lên, từng đạo vách tường hơn mười thước xuất hiện trên đường trốn của bọn họ, giam mọi người ở bên trong.
Mấy người chạy trốn không cẩn thận đụng vào vách tường, tường giống như một màn nước, mấy người xuyên qua một cách dễ dàng.
- Tường này là giả, không ngăn được người, chạy mau.
Một người trong đó hưng phấn nói.
Nhưng ông ta vừa đi qua vách tường, trên mặt lập tức hiện lên vẻ kỳ lạ, sau đó thần quang trong mắt nhanh chóng tắt đi.
“Bùm!” Cả người hóa thành thịt nát, nổ tung bên kia tường.
“Bùm bùm bùm!” Có mấy tiếng nổ mạnh vang lên liên tục, những người khác dừng lại, khuôn mặt tái mét, ánh mắt nhìn Mạc Phàm như nhìn ác ma.
- Cậu, rốt cuộc cậu là ai, nhà Oda chúng tôi không thù không oán với cậu, vì sao cậu lại ra tay với chúng tôi?
- Không thù không oán?
Mạc Phàm lắc đầu cười.
Nếu hắn không thù với nhà Oda, hắn sẽ ra tay sao?
- Tôi giết các người, đã nói lên các người có lý do phải chết, chết đi!
Mạc Phàm lạnh lùng nói.