Thần Y Trọng Sinh

Chương 981




Abe Seimei thấy Mạc Phàm đột nhiên biến mất, khẽ cau mày, trong mắt lóe lên chút ghen tị.

- Vậy mà tiểu tử cậu có thể thoát thai ra Tiên Thiên Bản Nguyên Chi Thể?

Tiên Thiên Bản Nguyên Chi Thể là hình thái Tiên Thiên của mỗi người, mỗi người đều có hình thái này.

Nhưng vì di truyền huyết mạch, thể chất, cùng với hoàn cảnh Hậu Thiên, rất nhanh Tiên Thiên Bản Nguyên Chi Thể sẽ vì khí tức Tiên Thiên tiêu tán biến thành Hậu Thiên Chi Thể, cũng là dáng vẻ trước đó của Mạc Phàm.

Khi tu sĩ tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, nếu trong cơ thể thần hoàn khí túc, có khả năng thoát thai ra Tiên Thiên Bản Nguyên Chi Thể, đây gọi là thay da đổi thịt.

Sau khi thay da đổi thịt, phần lớn tu sĩ đều trở về hình thái Tiên Thiên.

Ví dụ như ông ta từng thấy một người vừa già vừa mù, bởi vì tướng mạo như vậy nên không muốn gặp tu sĩ khác, nhất là nữ tu sĩ.

Sau khi tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, không chỉ chân và mắt đều tốt, còn rất anh tuấn, không lâu sau mỹ nữ thành đàn bên cạnh.

Những chuyện này đều nhờ Tiên Thiên Bản Nguyên, cho dù là ông ta, cũng chỉ là một nửa Tiên Thiên Bản Nguyên Chi Thể.

Mạc Phàm là một tiểu tử Hoa Hạ, nhưng giống như thay đổi thành người khác, Tiên Thiên Bản Nguyên Chi Thể hoàn chỉnh.

- Tiểu tử, cho dù cậu là Tiên Thiên Bản Nguyên Chi Thể cũng không phải đối thủ của tôi.

Abe Seimei hơi híp mắt, một bàn tay khổng lồ như tràn đầy trời đất ấn về phía nơi nào đó dưới người ông ta.

Chỗ này, bóng dáng Mạc Phàm nhoáng lên một cái lộ ra thân thể, một chưởng không do dự đánh về phía bàn tay khổng lồ của Abe Seimei.

“Bùm!” một tiếng thật lớn, giống như có trên vạn tấn thuốc nổ nổ tung, cái hố to kia lại lan tràn bốn phía, trong chớp mắt to gấp đôi.

Trong hố to, một người một xà chỉ khẽ đụng thì tách ra.

Mạc Phàm không tổn hao lông tóc gì, Abe Seimei lại càng không nhúc nhích chút nào, vững như núi Thái Sơn.

- Lão phu nói này, cho dù cậu là Tiên Thiên Bản Nguyên Chi Thể cũng không phải đối thủ của tôi, đấu với tôi, cuối cùng người chết chỉ là cậu.

- Tôi biết mình không phải đối thủ của ông.

Mạc Phàm mỉm cười, lạnh nhạt nói.

Tuy hắn xuất hiện Tiên Thiên Chi Thể, lực lượng toàn thân không giữ lại chút nào thi triển tới mức tận cùng, nhưng thi triển đến cực hạn cũng không phải đối thủ với Bát Kỳ Đại Xà cấp bậc này.

Vừa rồi hắn không chắc chắn, nhưng thông qua một chưởng này hắn đã biết, hắn dựa vào Tiên Thiên Chi Thể không thể thắng được.

- Cậu biết?

Tám cái đầu nhướn mày, lộ ra vẻ nghi ngờ.

- Tiểu tử, cậu đang thăm dò tôi à?

Quả thật ông ta không cảm nhận được sát khí trên một chưởng của Mạc Phàm, vậy chỉ có thể thăm dò rồi.

- Xem như là vậy.

Mạc Phàm không giấu diếm, thản nhiên nói.

- Nếu thăm dò xong rồi, cậu chuẩn bị làm nô lệ của tôi vĩnh viễn, hay là tôi giết cậu, sau đó tôi giết tiếp những người trên phi cơ trực thăng.

Abe Seimei cười lạnh lùng, tám cái đầu nhìn Mạc Phàm, hỏi.

Nếu Mạc Phàm không có tác dụng, chắc chắn ông ta đã giết Mạc Phàm không do dự.

Nhưng mà.

Tiểu tử này không đơn giản hơn ông ta nghĩ nhiều, lúc trước ông ta cho răng Mạc Phàm là người của tông môn ẩn thế, nhưng trải qua tiếp xúc hôm nay, cho dù là những đệ tử trong tông môn ẩn thế cũng không bồi dưỡng được như vậy.

Như vậy chỉ có một khả năng, không phải Mạc Phàm tới từ Sơn Ngoại Sơn, mà tới từ Thiên Ngoại Thiên Tiên giới.

Nếu ông ta đoán không lầm, cho dù không có thân thể Bát Kỳ Đại Xà, ông ta chỉ cần uy hiếp Mạc Phàm nói công pháp, cũng có thể tiến vào Tiên giới.

Cho nên so với giết Mạc Phàm, ông ta càng nguyện ý khiến Mạc Phàm quỳ xuống.

- Làm nô lệ của ông sao?

Mạc Phàm nhướn mày, liếc mắt nhìn Abe Seimei một cái.

- Không sai, nếu cậu nguyện ý, tôi có thể thả người Bạch gia.

Abe Seimei cười nói.

So với Mạc Phàm, những người Bạch gia không đáng nhắc tới.

Mạc Phàm lắc đầu, cười khinh thường.

Ở trong mắt hắn những lời này của Abe Seimei, giống như một con kiến nói với y tiên bất tử, nếu cậu không trở thành nô lệ của tôi, thì không ai chữa khỏi bệnh cho cậu, cậu chỉ có thể đợi chết.

Y tiên bất tử hắn cần trở thành nô lệ của phàm nhân sao, cho dù có thân thể Tương Liễu và Quỷ Thần Chi Thể Thần Cảnh, ở trước mặt hắn cũng chỉ như con kiến.

- Abe Seimei, ông biết vì sao tôi mang người đến đây không?- Vì sao?

- Bởi vì diệt nhà Miyamoto và ông chỉ là mở đầu, tôi đến Nhật quốc chủ yếu bồi bọn họ chơi đùa.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Tám cái đầu nhíu mày, tám chữ “Hỏa” lập tức xuất hiện.

- Tiểu tử, cậu đây là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, tôi giết cậu trước, sau đó lại sưu hồn cậu cũng vậy thôi.

Vậy mà tiểu tử này không để ông ta vào mắt, ông ta không nói lời vô nghĩa với Mạc Phàm nữa, tám cái đầu rắn to lớn giương về phía sau, cột sáng lại phun ra.

Tám cột sáng này chưa phân tán, mà khống chế dưới móng vuốt của ông ta, dần dần biến thành màu phi bụi phi bạch ở giữa không trung, cũng trói buộc hơn nhiều, lực lượng càng kh ủng bố tỏa từ trong trói buộc này ra.

Cho dù là bên ngoài mười dặm quanh đây, cũng có thể cảm nhận được lực lượng đáng sợ trong cột sáng.

Dưới chùm tia sáng, Mạc Phàm không chỉ không hoảng hốt không loạn, trái lại nhếch miệng cười.

Ý niệm của hắn vừa động, ngoại trừ Lôi Kiếm ra, ba thanh kiếm khác xuất hiện trong tay hắn.

- Đi!

Mạc Phàm khẽ quát một câu, bốn thanh kiếm lập tức bay về phía đỉnh đầu Abe Seimei.

- Pháp bảo, tiểu tử, cậu cho rằng mấy kiện pháp bảo này có tác dụng sao, xuống cho tôi.

Abe Seimei hừ lạnh một tiếng, mây đầy màu trên đỉnh đầu ông ta lập tức bao phủ bốn thanh kiếm kia.

- Mấy kiếm này giết ông là tạm thời không được, nhưng không phải dùng để giết ông, chỉ tránh để ông thoát thôi.

Mạc Phàm cười khẽ, trong mắt chớp lóe tinh quang.

- Cái gì?

Sắc mặt Abe Seimei khó coi, trong mắt lóe lên lửa giận.

Chùm tia sáng trong hai móng vuốt bất ổn, thiếu chút nữa nổ tung tại chỗ.

Bốn thanh kiếm này là đề phòng ông ta chạy trốn sao?

Mạc Phàm vốn không phải là đối thủ của ông ta, ông ta cần phải chạy sao?

“Phập phập…” Bốn thanh kiếm cắm trên mặt đất quanh Abe Seimei, hỏa diễm, lôi điện, kim dịch và bạch quang lập tức tỏa từ bốn thanh kiếm ra, tự động khắc họa ra.

Chỉ trong phút chốc, bốn trận pháp hình tròn nhỏ xuất hiện xung quanh bốn thanh kiếm, một trận pháp hình tròn to lại nối tiếp bốn thanh kiếm với nhau, hình thành một trận pháp khổng lồ bao Abe Seimei ở trong.

Cùng lúc đó, ánh sáng trói buộc của Abe Seimei cũng rút đến mức tận cùng, từ kích thước lu nước biến thành cỡ thùng nước.

- Tiểu tử, xem chúng ta là ai cần chạy trốn.

Hai móng vuốt của Abe Seimei đẩy tới trước, chùm tia sáng như sao băng chớp lóe trong không trung, ngay sau đó đến trước người Mạc Phàm.

Ánh sáng trói buộc còn chưa nổ tung, ở phía sau Mạc Phàm, một đại động xuất hiện theo kình phong như bão. Abe Seimei thấy Mạc Phàm đột nhiên biến mất, khẽ cau mày, trong mắt lóe lên chút ghen tị.

- Vậy mà tiểu tử cậu có thể thoát thai ra Tiên Thiên Bản Nguyên Chi Thể?

Tiên Thiên Bản Nguyên Chi Thể là hình thái Tiên Thiên của mỗi người, mỗi người đều có hình thái này.

Nhưng vì di truyền huyết mạch, thể chất, cùng với hoàn cảnh Hậu Thiên, rất nhanh Tiên Thiên Bản Nguyên Chi Thể sẽ vì khí tức Tiên Thiên tiêu tán biến thành Hậu Thiên Chi Thể, cũng là dáng vẻ trước đó của Mạc Phàm.

Khi tu sĩ tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, nếu trong cơ thể thần hoàn khí túc, có khả năng thoát thai ra Tiên Thiên Bản Nguyên Chi Thể, đây gọi là thay da đổi thịt.

Sau khi thay da đổi thịt, phần lớn tu sĩ đều trở về hình thái Tiên Thiên.

Ví dụ như ông ta từng thấy một người vừa già vừa mù, bởi vì tướng mạo như vậy nên không muốn gặp tu sĩ khác, nhất là nữ tu sĩ.

Sau khi tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, không chỉ chân và mắt đều tốt, còn rất anh tuấn, không lâu sau mỹ nữ thành đàn bên cạnh.

Những chuyện này đều nhờ Tiên Thiên Bản Nguyên, cho dù là ông ta, cũng chỉ là một nửa Tiên Thiên Bản Nguyên Chi Thể.

Mạc Phàm là một tiểu tử Hoa Hạ, nhưng giống như thay đổi thành người khác, Tiên Thiên Bản Nguyên Chi Thể hoàn chỉnh.

- Tiểu tử, cho dù cậu là Tiên Thiên Bản Nguyên Chi Thể cũng không phải đối thủ của tôi.

Abe Seimei hơi híp mắt, một bàn tay khổng lồ như tràn đầy trời đất ấn về phía nơi nào đó dưới người ông ta.

Chỗ này, bóng dáng Mạc Phàm nhoáng lên một cái lộ ra thân thể, một chưởng không do dự đánh về phía bàn tay khổng lồ của Abe Seimei.

“Bùm!” một tiếng thật lớn, giống như có trên vạn tấn thuốc nổ nổ tung, cái hố to kia lại lan tràn bốn phía, trong chớp mắt to gấp đôi.

Trong hố to, một người một xà chỉ khẽ đụng thì tách ra.

Mạc Phàm không tổn hao lông tóc gì, Abe Seimei lại càng không nhúc nhích chút nào, vững như núi Thái Sơn.

- Lão phu nói này, cho dù cậu là Tiên Thiên Bản Nguyên Chi Thể cũng không phải đối thủ của tôi, đấu với tôi, cuối cùng người chết chỉ là cậu.

- Tôi biết mình không phải đối thủ của ông.

Mạc Phàm mỉm cười, lạnh nhạt nói.

Tuy hắn xuất hiện Tiên Thiên Chi Thể, lực lượng toàn thân không giữ lại chút nào thi triển tới mức tận cùng, nhưng thi triển đến cực hạn cũng không phải đối thủ với Bát Kỳ Đại Xà cấp bậc này.

Vừa rồi hắn không chắc chắn, nhưng thông qua một chưởng này hắn đã biết, hắn dựa vào Tiên Thiên Chi Thể không thể thắng được.

- Cậu biết?

Tám cái đầu nhướn mày, lộ ra vẻ nghi ngờ.

- Tiểu tử, cậu đang thăm dò tôi à?

Quả thật ông ta không cảm nhận được sát khí trên một chưởng của Mạc Phàm, vậy chỉ có thể thăm dò rồi.

- Xem như là vậy.

Mạc Phàm không giấu diếm, thản nhiên nói.

- Nếu thăm dò xong rồi, cậu chuẩn bị làm nô lệ của tôi vĩnh viễn, hay là tôi giết cậu, sau đó tôi giết tiếp những người trên phi cơ trực thăng.

Abe Seimei cười lạnh lùng, tám cái đầu nhìn Mạc Phàm, hỏi.

Nếu Mạc Phàm không có tác dụng, chắc chắn ông ta đã giết Mạc Phàm không do dự.

Nhưng mà.

Tiểu tử này không đơn giản hơn ông ta nghĩ nhiều, lúc trước ông ta cho răng Mạc Phàm là người của tông môn ẩn thế, nhưng trải qua tiếp xúc hôm nay, cho dù là những đệ tử trong tông môn ẩn thế cũng không bồi dưỡng được như vậy.

Như vậy chỉ có một khả năng, không phải Mạc Phàm tới từ Sơn Ngoại Sơn, mà tới từ Thiên Ngoại Thiên Tiên giới.

Nếu ông ta đoán không lầm, cho dù không có thân thể Bát Kỳ Đại Xà, ông ta chỉ cần uy hiếp Mạc Phàm nói công pháp, cũng có thể tiến vào Tiên giới.

Cho nên so với giết Mạc Phàm, ông ta càng nguyện ý khiến Mạc Phàm quỳ xuống.

- Làm nô lệ của ông sao?

Mạc Phàm nhướn mày, liếc mắt nhìn Abe Seimei một cái.

- Không sai, nếu cậu nguyện ý, tôi có thể thả người Bạch gia.

Abe Seimei cười nói.

So với Mạc Phàm, những người Bạch gia không đáng nhắc tới.

Mạc Phàm lắc đầu, cười khinh thường.

Ở trong mắt hắn những lời này của Abe Seimei, giống như một con kiến nói với y tiên bất tử, nếu cậu không trở thành nô lệ của tôi, thì không ai chữa khỏi bệnh cho cậu, cậu chỉ có thể đợi chết.

Y tiên bất tử hắn cần trở thành nô lệ của phàm nhân sao, cho dù có thân thể Tương Liễu và Quỷ Thần Chi Thể Thần Cảnh, ở trước mặt hắn cũng chỉ như con kiến.

- Abe Seimei, ông biết vì sao tôi mang người đến đây không?- Vì sao?

- Bởi vì diệt nhà Miyamoto và ông chỉ là mở đầu, tôi đến Nhật quốc chủ yếu bồi bọn họ chơi đùa.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Tám cái đầu nhíu mày, tám chữ “Hỏa” lập tức xuất hiện.

- Tiểu tử, cậu đây là chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, tôi giết cậu trước, sau đó lại sưu hồn cậu cũng vậy thôi.

Vậy mà tiểu tử này không để ông ta vào mắt, ông ta không nói lời vô nghĩa với Mạc Phàm nữa, tám cái đầu rắn to lớn giương về phía sau, cột sáng lại phun ra.

Tám cột sáng này chưa phân tán, mà khống chế dưới móng vuốt của ông ta, dần dần biến thành màu phi bụi phi bạch ở giữa không trung, cũng trói buộc hơn nhiều, lực lượng càng kh ủng bố tỏa từ trong trói buộc này ra.

Cho dù là bên ngoài mười dặm quanh đây, cũng có thể cảm nhận được lực lượng đáng sợ trong cột sáng.

Dưới chùm tia sáng, Mạc Phàm không chỉ không hoảng hốt không loạn, trái lại nhếch miệng cười.

Ý niệm của hắn vừa động, ngoại trừ Lôi Kiếm ra, ba thanh kiếm khác xuất hiện trong tay hắn.

- Đi!

Mạc Phàm khẽ quát một câu, bốn thanh kiếm lập tức bay về phía đỉnh đầu Abe Seimei.

- Pháp bảo, tiểu tử, cậu cho rằng mấy kiện pháp bảo này có tác dụng sao, xuống cho tôi.

Abe Seimei hừ lạnh một tiếng, mây đầy màu trên đỉnh đầu ông ta lập tức bao phủ bốn thanh kiếm kia.

- Mấy kiếm này giết ông là tạm thời không được, nhưng không phải dùng để giết ông, chỉ tránh để ông thoát thôi.

Mạc Phàm cười khẽ, trong mắt chớp lóe tinh quang.

- Cái gì?

Sắc mặt Abe Seimei khó coi, trong mắt lóe lên lửa giận.

Chùm tia sáng trong hai móng vuốt bất ổn, thiếu chút nữa nổ tung tại chỗ.

Bốn thanh kiếm này là đề phòng ông ta chạy trốn sao?

Mạc Phàm vốn không phải là đối thủ của ông ta, ông ta cần phải chạy sao?

“Phập phập…” Bốn thanh kiếm cắm trên mặt đất quanh Abe Seimei, hỏa diễm, lôi điện, kim dịch và bạch quang lập tức tỏa từ bốn thanh kiếm ra, tự động khắc họa ra.

Chỉ trong phút chốc, bốn trận pháp hình tròn nhỏ xuất hiện xung quanh bốn thanh kiếm, một trận pháp hình tròn to lại nối tiếp bốn thanh kiếm với nhau, hình thành một trận pháp khổng lồ bao Abe Seimei ở trong.

Cùng lúc đó, ánh sáng trói buộc của Abe Seimei cũng rút đến mức tận cùng, từ kích thước lu nước biến thành cỡ thùng nước.

- Tiểu tử, xem chúng ta là ai cần chạy trốn.

Hai móng vuốt của Abe Seimei đẩy tới trước, chùm tia sáng như sao băng chớp lóe trong không trung, ngay sau đó đến trước người Mạc Phàm.

Ánh sáng trói buộc còn chưa nổ tung, ở phía sau Mạc Phàm, một đại động xuất hiện theo kình phong như bão.