Ông ta không ngờ tới, vậy mà ông ta, Miyamoto Musashi cộng thêm Tengu đều không đối phó được Mạc Phàm, không thể không nói ông ta xem thường Mạc Phàm rồi.
Tuy bây giờ không thích hợp để bản thể xuất hiện, nhưng chỉ có thể làm vậy rồi.
Ông ta có cảm giác quỷ tỉ kia khắc chế lực lượng của ông ta rất mạnh, không cho bản thể xuất hiện thì không còn cơ hội để bản thể xuất hiện rồi.
Tuy bản thể vẫn chưa hoàn chỉnh, nhưng đủ để đối phó Mạc Phàm.
Thiền trượng vừa đập xuống, một màn hào quang xuất hiện bảo hộ ông ta ở bên trong.
12 ngón tay trên hai tay ông ta nhanh chóng vũ động, một đám ấn ký kỳ lạ không ngừng xuất hiện giữa ngón tay ông ta, bay xung quanh người ông ta, chậm rãi ngưng tụ thành một trận pháp cổ xưa.
Mạc Phàm đứng cách đó không xa, không chỉ không khống chế quỷ tỉ đối phó Abe Seimei, trái lại thu quỷ tỉ về, hai mắt nhìn chằm chằm pháp ấn trên tay Abe Seimei, trong mắt lóe lên vẻ bất ngờ.
Hình như hắn từng thấy những ấn phù này ở đâu rồi, nhưng nhất thời không nghĩ ra được.
Nhưng hắn không sốt ruột, nhìn Abe Seimei chậm rãi hoàn thành trận pháp này.
Chỉ trong phút chốc, một trận pháp hoàn thành trước người Abe Seimei, khí tức yêu dị tản ra từ trận pháp này.
- Đi!
Ông ta khẽ quát một câu, tay vung lên.
Trận pháp hóa thành một điểm sáng, bay về phía đỉnh núi Phú Sĩ, đảo mắt đã chui vào trong sơn khẩu.
Điểm sáng này vừa tiến vào trong sơn khẩu, núi Phú Sĩ yên bình giống như bị người ta ném thuốc nổ vào bắt đầu chấn động.
“Bùm!”
“Bùm!”
“Bùm!”
… Â
m thanh to lớn, giống như có thứ gì đó sắp chui từ trong ra.
Núi Phú Sĩ chấn động liên tục vài cái, thì dừng lại, xung quanh giống như chết lặng, gần như có thể nghe thấy tiếng trái tim đập thình thịch.
Nhưng mà đúng lúc này.
Chợt nghe như có tiếng long ngâm vang lên, không chỉ núi Phú Sĩ, đất đai xung quanh, bầu trời đều sôi trào.
Một đạo hỏa trụ phóng lên trên trời, giống như hỏa long nổi giận không ngừng phun ngọn lửa lên trên không, trong chớp mắt bầu trời đêm nhuộm thành màu đỏ, giống như trời cũng có thể bị thiêu đốt.
Abe Seimei nhìn ngọn lửa đầy trời, hơi nhếch miệng lên, liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái.
- Mạc Phàm, như cậu mong muốn, cậu lập tức có thể thấy được bản thể của tôi, nhưng lựa chọn sáng suốt nhất của cậu hiện giờ là nên chạy trối chết.
- Vậy sao?
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, không đáp hỏi ngược lại.
- Đúng vậy.
Abe Seimei nói chắc chắn.
Nói xong ông ta không để ý đến Mạc Phàm, 12 ngón tay kết thành một dấu tay kỳ lạ, trong chớp mắt như biến thành người khác.
Mắt ông ta biến thành mắt hồ ly, lỗ tai trở nên nhọn hoắt, miệng mở to ra, một cái miệng khác giống miệng hồ ly chui từ trong ra, một âm thanh sắc bén như hồ ly vang lên từ miệng ông ta.
“A…”
Âm thanh này không tính là vang dội, nhưng âm thanh này vừa vang lên, bầu trời vốn đang bị thiêu đốt lập tức yên bình lại, một khe hở to xuất hiện trên bầu trời núi Phú Sĩ.
Lực lượng yêu dị xen lẫn khí tức nắng hè chói trang tùy ý mà ra, trong chớp mắt bao trùm hơn mười dặm quanh đây.
Trong hơn mười dặm này, tất cả gia cầm, dã thú đều quỳ xuống đất, lạy về phía núi Phú Sĩ.
Tất cả mọi người chỉ cảm thấy như bị mấy con dã thú hung ác tiếp cận, không hiểu sao lưng phát lạnh.
Nhìn thấy khe hở này, lúc này lông mày Mạc Phàm mới giãn ra, bốn chữ thốt ra từ miệng hắn.
- Yêu Vực Chi Môn?
Chẳng trách vừa rồi hắn cảm thấy trận pháp mà Abe Seimei vẽ quen mắt đến thế, nhìn thấy khe hở này mới nhớ ra.
Yêu vực tương tự với quỷ vực, những nơi này tự thành một giới, cách biệt một trời một vực với Địa Cầu và Tu Chân giới, bình thường chỉ có yêu mới tiến vào, nếu tu sĩ nhân loại tiến vào trong đó không có pháp bảo thay đổi khí tức, sẽ bị tấn công.
Có một lần hắn tới thánh địa của Yêu Tộc gặp Huyền Nguyệt, không ngờ bị Yêu Tộc khác phát hiện, Huyền Nguyệt tiên tử vì phòng ngừa hắn bị Yêu Tộc đuổi theo tóm lấy, mà mở Yêu Vực Chi Môn, để hắn ẩn mình trong đó một thời gian.
- Mạc Phàm, vậy mà cậu cũng biết yêu vực, đúng là khiến tôi hơi bất ngờ.
Abe Seimei lạnh lùng liếc Mạc Phàm một cái nói.
Mẹ của ông ta là một yêu hồ cửu vĩ, ông ta có huyết mạch Yêu Tộc, lúc này mới mở ra được yêu vực nhờ ký ức truyền thừa.
Một nhân loại như Mạc Phàm, vậy mà cũng biết yêu vực.
- Tôi còn rất nhiều điểm càng khiến ông bất ngờ hơn đó.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
- Vậy lão phu muốn xem cậu có thể khiến tôi bất ngờ hơn thế nào, bản thể trở về.
Abe Seimei kêu về phía vết rạn.
Theo tiếng kêu này của ông ta, bên trong khe hở giống như có thứ gì đó khổng lồ tỉnh dậy từ giấc ngủ say.
Trong chớp mắt khí tức yêu dị ở xung quanh lại không ngừng tỏa ra điên cuồng, trong yêu dị cũng có vài phần hung lệ, còn có vài phần chôn vùi khiến người ta chán ghét.
Ngay sau đó, tiếng bước chân giẫm lên đất vang lên.
“Cộp cộp cộp…”
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, một bóng dáng to lớn lộ ra thân thể từ trong khe hở.
Bóng người này có thân thể như cự long, lại có tám đầu rắn to lớn, mỗi cái đầu đều to bằng Tengu khi hóa thành nguyên hình, tám đám mây màu sắc khác nhau hiện lên trên đỉnh đầu nó, 16 con mắt lóe sáng hồng quang quỷ dị mở trong không trung.
Bóng dáng này vừa xuất hiện, khí tức kinh khủng hung ác như thủy triều tản ra bốn phương tám hướng.
Gia cầm, dã thú ở xung quanh trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Rõ ràng người bình thường mặc áo bông thật dày, đắp kín chăn mà thân thể vẫn không ngừng run rẩy.
Đám Iga Ryuki đang định chạy trốn nhìn thấy bóng dáng này trên không trung, một đám khiếp sợ không nói nên lời, hai chân không khỏi hơi nhũn ra, trong mắt có sợ hãi lại có kinh ngạc vui mừng.
Mạnh như Tengu, cũng như sủng vật trong tay Mạc Phàm.
Miyamoto Musashi Đại Kiếm Thánh số một Nhật quốc, vậy mà phương diện kiếm đạo lại bại bởi một tiểu tử chưa tới 20 tuổi.
Nếu không phải Abe đại nhân mời bản thể ra, có khả năng Abe đại nhân cũng sẽ thua dưới tay Mạc Phàm, tiểu tử này đã không thể dùng hai chữ kh ủng bố để hình dung.
Cho dù Abe Seimei mời bản thể ra, cũng chưa chắc làm gì được Mạc Phàm, cho nên bọn họ đã chuẩn bị chạy trốn.
Chỉ cần thoát rất xa, Mạc Phàm còn có thể tìm bọn họ gi ết chết sao, chuyện này tuyệt đối không có khả năng.
Nhưng ai biết bản thể của Abe Seimei đại nhân lại là thứ này.
- Tôi không nhìn lầm đấy chứ?
Iga Ryuki ngơ ngẩn nhìn chằm chằm bầu trời, vô cùng gian nan nói, giống như nói những lời này phải dùng hết sức lực của ông ta.
- Cậu không nhìn lầm, chúng ta đều không nhìn lầm, bản thể mà Abe Seimei đại nhân gọi ra đúng là quái vật đáng sợ nhất Nhật quốc chúng ta, Bát Kỳ Đại Xà.
Đạo sĩ thượng sư ở bên cạnh lẩm bẩm.
Bốn chữ Bát Kỳ Đại Xà vừa vang lên, trong chớp mắt, tất cả xung quanh núi Phú Sĩ giống như bị ai đó ném một quả bom nguyên tử, bầu không khí áp lực đến bùng nổ. Ông ta không ngờ tới, vậy mà ông ta, Miyamoto Musashi cộng thêm Tengu đều không đối phó được Mạc Phàm, không thể không nói ông ta xem thường Mạc Phàm rồi.
Tuy bây giờ không thích hợp để bản thể xuất hiện, nhưng chỉ có thể làm vậy rồi.
Ông ta có cảm giác quỷ tỉ kia khắc chế lực lượng của ông ta rất mạnh, không cho bản thể xuất hiện thì không còn cơ hội để bản thể xuất hiện rồi.
Tuy bản thể vẫn chưa hoàn chỉnh, nhưng đủ để đối phó Mạc Phàm.
Thiền trượng vừa đập xuống, một màn hào quang xuất hiện bảo hộ ông ta ở bên trong.
12 ngón tay trên hai tay ông ta nhanh chóng vũ động, một đám ấn ký kỳ lạ không ngừng xuất hiện giữa ngón tay ông ta, bay xung quanh người ông ta, chậm rãi ngưng tụ thành một trận pháp cổ xưa.
Mạc Phàm đứng cách đó không xa, không chỉ không khống chế quỷ tỉ đối phó Abe Seimei, trái lại thu quỷ tỉ về, hai mắt nhìn chằm chằm pháp ấn trên tay Abe Seimei, trong mắt lóe lên vẻ bất ngờ.
Hình như hắn từng thấy những ấn phù này ở đâu rồi, nhưng nhất thời không nghĩ ra được.
Nhưng hắn không sốt ruột, nhìn Abe Seimei chậm rãi hoàn thành trận pháp này.
Chỉ trong phút chốc, một trận pháp hoàn thành trước người Abe Seimei, khí tức yêu dị tản ra từ trận pháp này.
- Đi!
Ông ta khẽ quát một câu, tay vung lên.
Trận pháp hóa thành một điểm sáng, bay về phía đỉnh núi Phú Sĩ, đảo mắt đã chui vào trong sơn khẩu.
Điểm sáng này vừa tiến vào trong sơn khẩu, núi Phú Sĩ yên bình giống như bị người ta ném thuốc nổ vào bắt đầu chấn động.
“Bùm!”
“Bùm!”
“Bùm!”
… Â
m thanh to lớn, giống như có thứ gì đó sắp chui từ trong ra.
Núi Phú Sĩ chấn động liên tục vài cái, thì dừng lại, xung quanh giống như chết lặng, gần như có thể nghe thấy tiếng trái tim đập thình thịch.
Nhưng mà đúng lúc này.
Chợt nghe như có tiếng long ngâm vang lên, không chỉ núi Phú Sĩ, đất đai xung quanh, bầu trời đều sôi trào.
Một đạo hỏa trụ phóng lên trên trời, giống như hỏa long nổi giận không ngừng phun ngọn lửa lên trên không, trong chớp mắt bầu trời đêm nhuộm thành màu đỏ, giống như trời cũng có thể bị thiêu đốt.
Abe Seimei nhìn ngọn lửa đầy trời, hơi nhếch miệng lên, liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái.
- Mạc Phàm, như cậu mong muốn, cậu lập tức có thể thấy được bản thể của tôi, nhưng lựa chọn sáng suốt nhất của cậu hiện giờ là nên chạy trối chết.
- Vậy sao?
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, không đáp hỏi ngược lại.
- Đúng vậy.
Abe Seimei nói chắc chắn.
Nói xong ông ta không để ý đến Mạc Phàm, 12 ngón tay kết thành một dấu tay kỳ lạ, trong chớp mắt như biến thành người khác.
Mắt ông ta biến thành mắt hồ ly, lỗ tai trở nên nhọn hoắt, miệng mở to ra, một cái miệng khác giống miệng hồ ly chui từ trong ra, một âm thanh sắc bén như hồ ly vang lên từ miệng ông ta.
“A…”
Âm thanh này không tính là vang dội, nhưng âm thanh này vừa vang lên, bầu trời vốn đang bị thiêu đốt lập tức yên bình lại, một khe hở to xuất hiện trên bầu trời núi Phú Sĩ.
Lực lượng yêu dị xen lẫn khí tức nắng hè chói trang tùy ý mà ra, trong chớp mắt bao trùm hơn mười dặm quanh đây.
Trong hơn mười dặm này, tất cả gia cầm, dã thú đều quỳ xuống đất, lạy về phía núi Phú Sĩ.
Tất cả mọi người chỉ cảm thấy như bị mấy con dã thú hung ác tiếp cận, không hiểu sao lưng phát lạnh.
Nhìn thấy khe hở này, lúc này lông mày Mạc Phàm mới giãn ra, bốn chữ thốt ra từ miệng hắn.
- Yêu Vực Chi Môn?
Chẳng trách vừa rồi hắn cảm thấy trận pháp mà Abe Seimei vẽ quen mắt đến thế, nhìn thấy khe hở này mới nhớ ra.
Yêu vực tương tự với quỷ vực, những nơi này tự thành một giới, cách biệt một trời một vực với Địa Cầu và Tu Chân giới, bình thường chỉ có yêu mới tiến vào, nếu tu sĩ nhân loại tiến vào trong đó không có pháp bảo thay đổi khí tức, sẽ bị tấn công.
Có một lần hắn tới thánh địa của Yêu Tộc gặp Huyền Nguyệt, không ngờ bị Yêu Tộc khác phát hiện, Huyền Nguyệt tiên tử vì phòng ngừa hắn bị Yêu Tộc đuổi theo tóm lấy, mà mở Yêu Vực Chi Môn, để hắn ẩn mình trong đó một thời gian.
- Mạc Phàm, vậy mà cậu cũng biết yêu vực, đúng là khiến tôi hơi bất ngờ.
Abe Seimei lạnh lùng liếc Mạc Phàm một cái nói.
Mẹ của ông ta là một yêu hồ cửu vĩ, ông ta có huyết mạch Yêu Tộc, lúc này mới mở ra được yêu vực nhờ ký ức truyền thừa.
Một nhân loại như Mạc Phàm, vậy mà cũng biết yêu vực.
- Tôi còn rất nhiều điểm càng khiến ông bất ngờ hơn đó.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
- Vậy lão phu muốn xem cậu có thể khiến tôi bất ngờ hơn thế nào, bản thể trở về.
Abe Seimei kêu về phía vết rạn.
Theo tiếng kêu này của ông ta, bên trong khe hở giống như có thứ gì đó khổng lồ tỉnh dậy từ giấc ngủ say.
Trong chớp mắt khí tức yêu dị ở xung quanh lại không ngừng tỏa ra điên cuồng, trong yêu dị cũng có vài phần hung lệ, còn có vài phần chôn vùi khiến người ta chán ghét.
Ngay sau đó, tiếng bước chân giẫm lên đất vang lên.
“Cộp cộp cộp…”
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, một bóng dáng to lớn lộ ra thân thể từ trong khe hở.
Bóng người này có thân thể như cự long, lại có tám đầu rắn to lớn, mỗi cái đầu đều to bằng Tengu khi hóa thành nguyên hình, tám đám mây màu sắc khác nhau hiện lên trên đỉnh đầu nó, 16 con mắt lóe sáng hồng quang quỷ dị mở trong không trung.
Bóng dáng này vừa xuất hiện, khí tức kinh khủng hung ác như thủy triều tản ra bốn phương tám hướng.
Gia cầm, dã thú ở xung quanh trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Rõ ràng người bình thường mặc áo bông thật dày, đắp kín chăn mà thân thể vẫn không ngừng run rẩy.
Đám Iga Ryuki đang định chạy trốn nhìn thấy bóng dáng này trên không trung, một đám khiếp sợ không nói nên lời, hai chân không khỏi hơi nhũn ra, trong mắt có sợ hãi lại có kinh ngạc vui mừng.
Mạnh như Tengu, cũng như sủng vật trong tay Mạc Phàm.
Miyamoto Musashi Đại Kiếm Thánh số một Nhật quốc, vậy mà phương diện kiếm đạo lại bại bởi một tiểu tử chưa tới 20 tuổi.
Nếu không phải Abe đại nhân mời bản thể ra, có khả năng Abe đại nhân cũng sẽ thua dưới tay Mạc Phàm, tiểu tử này đã không thể dùng hai chữ kh ủng bố để hình dung.
Cho dù Abe Seimei mời bản thể ra, cũng chưa chắc làm gì được Mạc Phàm, cho nên bọn họ đã chuẩn bị chạy trốn.
Chỉ cần thoát rất xa, Mạc Phàm còn có thể tìm bọn họ gi ết chết sao, chuyện này tuyệt đối không có khả năng.
Nhưng ai biết bản thể của Abe Seimei đại nhân lại là thứ này.
- Tôi không nhìn lầm đấy chứ?
Iga Ryuki ngơ ngẩn nhìn chằm chằm bầu trời, vô cùng gian nan nói, giống như nói những lời này phải dùng hết sức lực của ông ta.
- Cậu không nhìn lầm, chúng ta đều không nhìn lầm, bản thể mà Abe Seimei đại nhân gọi ra đúng là quái vật đáng sợ nhất Nhật quốc chúng ta, Bát Kỳ Đại Xà.
Đạo sĩ thượng sư ở bên cạnh lẩm bẩm.
Bốn chữ Bát Kỳ Đại Xà vừa vang lên, trong chớp mắt, tất cả xung quanh núi Phú Sĩ giống như bị ai đó ném một quả bom nguyên tử, bầu không khí áp lực đến bùng nổ.