Trong gió lạnh, Abe Seimei lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Phàm, ông ta trầm mặc một lát, lúc này mới mở miệng.
- Hai người cũng lui ra đi.
Abe Seimei vẫy tay với hai người ở phía trước, nói.
- Đại nhân?
Hai người không tình nguyện nói.
- Hai người không phải là đối thủ của cậu ta, ở đây cũng không có tác dụng gì, có tôi là đủ rồi.
Abe Seimei lạnh nhạt nói.
- Dạ, đại nhân!
Hai người do dự một lát, vẫn lùi đến nơi cách trăm thước.
Chỉ trong phút chốc, ở dưới núi Phú Sĩ chỉ còn lại Mạc Phàm và Abe Seimei.
Abe Seimei nhìn Mạc Phàm, bước chậm về phía hắn.
Ông ta vừa giơ chân lên, hoa anh đào ở xung quanh bay lên như tinh linh, mở ra một con đường.
Thậm chí có một số hoa anh đào còn lượn vòng trong không trung, giống như mỹ nhân nhảy múa, đi cùng với Abe Seimei.
Abe Seimei đi đến nơi cách Mạc Phàm mười thước, lúc này mới dừng lại.
- Mạc Phàm, cậu là người đầu tiên nhìn ra đây không phải là bản thể của tôi, nhưng mà rất đáng tiếc, tôi không thể không tự tay xử lý cậu.
Abe Seimei thở nhẹ ra, giống như hơi tiếc hận.
Mạc Phàm vốn không cần phải như vậy, nhưng vì không để tử vong càng nhiều hơn, ông ta chỉ có thể giết Mạc Phàm.
Ông ta vừa nói xong, bỗng nhiên chữ “ngự” xuất hiện ở chỗ mi tâm ông ta.
Đột nhiên trời tối sầm lại, quỷ dị, hàn khí lập tức tuôn về phía trái tim mọi người, giống như cảm giác khi xảy ra chuyện gì không hay, không nói được nên lời.
Lúc này, không biết ai kêu lên.
- Mọi người mau nhìn, thiên cẩu [Có thể gọi là Tengu] thực nguyệt.
Không ít người nhìn theo người kia nói, chỉ thấy bên cạnh mặt trăng treo cao, có thêm một bóng đen hình dã thú vô cùng to lớn.
Ánh trăng như bị cắn nuốt, xuất hiện một lỗ hổng.
Lỗ hổng càng lúc càng to, chỉ trong phút chốc đã biến mất toàn bộ, bầu trời hoàn toàn tối sầm lại, chỉ có trong Hộ Sơn Đại Trận là còn sáng.
Nhưng mà đúng lúc này, trong bầu trời đêm, ở nơi vốn có mặt trăng, bỗng nhiên có một đôi mắt đỏ mở ra, giống như hai mặt trăng máu treo trên bầu trời.
Hai mặt trăng máu ở trong không trung một lát, liền đi về phía núi Phú Sĩ, tiếng bước chân nặng nề giẫm lên không trung, giống như cự thần bị trúng tên ngã xuống.
“Rầm rầm…” Đất đang run, địa đang run, nước đang chìm xuống dưới, trời cũng đang lay động.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, hai mặt trăng máu kia cũng càng ngày càng to, thân thể to lớn cũng càng ngày càng rõ.
Được Hộ Sơn Đại Trận chiếu rọi xuống, một bóng dáng vô cùng to lớn xuất hiện trên núi Phú Sĩ, trong chớp mắt khí lạnh quỷ dị lên tới đỉnh phong.
Mọi người ở đây đều là Tiên Thiên Tông Sư, nhưng sau lưng đều ứa ra khí lạnh.
Trên bầu trời, một yêu thú vô cùng to lớn, hình dạng giống chó, nhưng toàn thân mọc đầy lân giáp màu đen, cả người nhuộm ngọn lửa màu đen từ địa ngục.
Hình thể đâu chỉ to gấp trắm lần con chó lớn, chỉ riêng cái đầu đã to bằng hai gian phòng, thân thể cao lớn, tráng kiện vừa đứng đó khiên trái tim người ta lạnh lẽo, nhất là khi bị đôi mắt như mặt trăng máu nhìn chăm chú, lại càng sinh ra cảm giác vô lực.
Phi cơ trực thăng quân dụng ở trước mặt yêu thú này, đều có vẻ nhỏ đi nhiều.
- Đây, đây là Tengu sao?
Một lúc lâu sau, lúc này mới có người ấp a ấp úng nói.
Tengu là yêu quái vô cùng đáng sợ trong truyền thuyết, nghe nói là ma thú mà Ma Thần Đế Thích Thiên cưỡi.
Mỗi lần Tengu xuất hiện đều mang ý nghĩ tai nạn và hỗn loạn, bị vô số đại sư phong ấn và xua đuổi.
Ở thời đại Abe Seimei, Tengu đã bị Abe Seimei phong ấn hoàn toàn, gần ngàn năm đều chưa từng xuất hiện.
Không ngờ Tengu này lại xuất hiện ở Tokyo.
- Chuyện này…
Không ít người không tự chủ được lùi về phía sau.
Mỗi lần phong ấn Tengu, gần như dùng thực lực toàn nước, khi Abe Seimei phong ấn Tengu cũng là cùng với 36 đệ tử của ông ta, đây đủ để thấy thực lực của Tengu này.
Tengu được Abe Seimei triệu hoán đến, lần này mọi chuyện ầm ĩ lớn rồi.
Ngón tay của Abe Seimei khẽ vạch ở không trung, trên Hộ Sơn Đại Trận xuất hiện một khe hở.
Thân thể to lớn của Tengu nhanh chóng thu nhỏ lại, biến thành dáng vẻ của một võ sĩ.
Khôi giáp thời chiến quốc màu đen và mặt nạ quạ che khuất gần hết cô ta, ngoại trừ đôi mắt, hoàn toàn không nhìn ra trong khôi giáp và mặt nạ là gì.
Sau cơ thể cao lớn là đôi cánh màu đen sắc bén như dao giương ra, mỗi tay cầm kiếm võ sĩ màu đen, hắc khí nồng đậm như ngọn lửa vờn quanh người cô ta.
Tengu vươn người nhảy từ trong khe hở ra, lập tức nhảy xuống đất.
“Bùm!” một tiếng thật lớn, trên mặt đất xuất hiện một cái hố sâu, vết rạn như mạng nhện lan tràn ra bốn phía, bụi đất và kình phong như đao đánh ra bốn phía, rất lâu sau mới hạ xuống, lộ ra bóng dáng Tengu bên trong.
Tengu không nói gì, lập tức đi về phía sau bên trái Mạc Phàm, khôi giáp nặng nề trên người không ngừng phát ra âm thanh rầm rầm.
Mạc Phàm nhìn lướt qua Tengu, nhướn mày lên, nhưng lập tức khôi phục như thường.
- Ngự Thần Thuật, đây là thứ ông dùng để giết tôi à?
Ngự Thần Thuật là một loại pháp thuật khống chế sơn tinh dã quái, không khác thuật dưỡng quỷ mấy, nhưng cao cấp hơn một chút, thứ khống chế cũng cường đại hơn một chút.
- Những thứ này còn chưa đủ.
Abe Seimei nói xong vươn hai tay ra, hai chữ “ngự” khác xuất hiện ở trong lòng bàn tay ông ta.
Chữ “ngực” trong lòng bàn tay ông ta sáng lên, gương cổ bằng đồng thau và thiết kiếm phong cách cổ xưa xuất hiện trong hai tay ông ta.
Cùng lúc đó, trên cổ ông ta lóe lên hắc quang.
Bên trong hắc quang, một chuỗi dây có mấy viên đá âm dương hình cá xuất hiện trên cổ ông ta.
Ba thứ này vừa xuất hiện, hào quang thanh sắc, bạch sắc và hắc sắc lập tức xuất hiện trên ba thứ này.
Hai tia sáng bắn từ đó ra, hợp hai thứ khác lại.
Kiếm, gương và ngọc ở cạnh nhau, giống như hỏa dược gặp lửa, một đạo bạch quang nở rộ trên người Abe Seimei, trong chớp mắt bao phủ Abe Seimei bên trong, sau đó phóng lên thẳng trời.
Trong bạch quang, khí tức trên người Abe Seimei nhất nhi tái, tái nhi tam phát ra điên cuồng, năng lượng vô cùng kh ủng bố dao động khiến núi Phú Sĩ mới yên bình lại run rẩy, giống như không thể thừa nhận lực lượng trên người Abe Seimei.
“Răng rắc!” Tiếng thủy tinh bị nghiền nát vang lên, Phòng Hộ Trận trên núi Phú Sĩ xuất hiện khe hở.
Hào quang chiếu liên tục một lát lúc này mới thu lại, lộ ra Abe Seimei đã khác trước ở trong.
Abe Seimei vẫn có mái tóc dài, để loạn ở sau lưng, nhưng màu sắc biến thành màu đen.
Nếp nhăn trên mặt cũng mất đi, làn da rắn chắc, trắng nõn không khác gì thanh niên 20 tuổi.
Trường bào hai màu trắng đen trên người ông ta biến thành màu trắng hoàn toàn, phiếm bạch quang nhàn nhạt.
Thân thể Abe Seimei trôi nổi ở trong không trung, trong đôi mắt khép hờ là con ngươi như ngôi sao không có một chút tình cảm, nhìn xuống ở phía dưới đất, như thần linh tỉnh dậy hàng lâm thế gian, toàn thân đều mang theo cường đại, lạnh nhạt, thản nhiên không kém thế giới này.
Xung quanh núi Phú Sĩ, mọi người nhìn ba thứ trên người Abe Seimei, mắt không ngừng đảo, trong mắt đều là vẻ khó mà tin.
- Đây là tam thần khí trong truyền thuyết sao?
- Thiên Tòng Vân Trung Kiếm?
- Bát Chỉ Kính?
- Bát Xích Quỳnh Câu Ngọc? Trong gió lạnh, Abe Seimei lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Phàm, ông ta trầm mặc một lát, lúc này mới mở miệng.
- Hai người cũng lui ra đi.
Abe Seimei vẫy tay với hai người ở phía trước, nói.
- Đại nhân?
Hai người không tình nguyện nói.
- Hai người không phải là đối thủ của cậu ta, ở đây cũng không có tác dụng gì, có tôi là đủ rồi.
Abe Seimei lạnh nhạt nói.
- Dạ, đại nhân!
Hai người do dự một lát, vẫn lùi đến nơi cách trăm thước.
Chỉ trong phút chốc, ở dưới núi Phú Sĩ chỉ còn lại Mạc Phàm và Abe Seimei.
Abe Seimei nhìn Mạc Phàm, bước chậm về phía hắn.
Ông ta vừa giơ chân lên, hoa anh đào ở xung quanh bay lên như tinh linh, mở ra một con đường.
Thậm chí có một số hoa anh đào còn lượn vòng trong không trung, giống như mỹ nhân nhảy múa, đi cùng với Abe Seimei.
Abe Seimei đi đến nơi cách Mạc Phàm mười thước, lúc này mới dừng lại.
- Mạc Phàm, cậu là người đầu tiên nhìn ra đây không phải là bản thể của tôi, nhưng mà rất đáng tiếc, tôi không thể không tự tay xử lý cậu.
Abe Seimei thở nhẹ ra, giống như hơi tiếc hận.
Mạc Phàm vốn không cần phải như vậy, nhưng vì không để tử vong càng nhiều hơn, ông ta chỉ có thể giết Mạc Phàm.
Ông ta vừa nói xong, bỗng nhiên chữ “ngự” xuất hiện ở chỗ mi tâm ông ta.
Đột nhiên trời tối sầm lại, quỷ dị, hàn khí lập tức tuôn về phía trái tim mọi người, giống như cảm giác khi xảy ra chuyện gì không hay, không nói được nên lời.
Lúc này, không biết ai kêu lên.
- Mọi người mau nhìn, thiên cẩu [Có thể gọi là Tengu] thực nguyệt.
Không ít người nhìn theo người kia nói, chỉ thấy bên cạnh mặt trăng treo cao, có thêm một bóng đen hình dã thú vô cùng to lớn.
Ánh trăng như bị cắn nuốt, xuất hiện một lỗ hổng.
Lỗ hổng càng lúc càng to, chỉ trong phút chốc đã biến mất toàn bộ, bầu trời hoàn toàn tối sầm lại, chỉ có trong Hộ Sơn Đại Trận là còn sáng.
Nhưng mà đúng lúc này, trong bầu trời đêm, ở nơi vốn có mặt trăng, bỗng nhiên có một đôi mắt đỏ mở ra, giống như hai mặt trăng máu treo trên bầu trời.
Hai mặt trăng máu ở trong không trung một lát, liền đi về phía núi Phú Sĩ, tiếng bước chân nặng nề giẫm lên không trung, giống như cự thần bị trúng tên ngã xuống.
“Rầm rầm…” Đất đang run, địa đang run, nước đang chìm xuống dưới, trời cũng đang lay động.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, hai mặt trăng máu kia cũng càng ngày càng to, thân thể to lớn cũng càng ngày càng rõ.
Được Hộ Sơn Đại Trận chiếu rọi xuống, một bóng dáng vô cùng to lớn xuất hiện trên núi Phú Sĩ, trong chớp mắt khí lạnh quỷ dị lên tới đỉnh phong.
Mọi người ở đây đều là Tiên Thiên Tông Sư, nhưng sau lưng đều ứa ra khí lạnh.
Trên bầu trời, một yêu thú vô cùng to lớn, hình dạng giống chó, nhưng toàn thân mọc đầy lân giáp màu đen, cả người nhuộm ngọn lửa màu đen từ địa ngục.
Hình thể đâu chỉ to gấp trắm lần con chó lớn, chỉ riêng cái đầu đã to bằng hai gian phòng, thân thể cao lớn, tráng kiện vừa đứng đó khiên trái tim người ta lạnh lẽo, nhất là khi bị đôi mắt như mặt trăng máu nhìn chăm chú, lại càng sinh ra cảm giác vô lực.
Phi cơ trực thăng quân dụng ở trước mặt yêu thú này, đều có vẻ nhỏ đi nhiều.
- Đây, đây là Tengu sao?
Một lúc lâu sau, lúc này mới có người ấp a ấp úng nói.
Tengu là yêu quái vô cùng đáng sợ trong truyền thuyết, nghe nói là ma thú mà Ma Thần Đế Thích Thiên cưỡi.
Mỗi lần Tengu xuất hiện đều mang ý nghĩ tai nạn và hỗn loạn, bị vô số đại sư phong ấn và xua đuổi.
Ở thời đại Abe Seimei, Tengu đã bị Abe Seimei phong ấn hoàn toàn, gần ngàn năm đều chưa từng xuất hiện.
Không ngờ Tengu này lại xuất hiện ở Tokyo.
- Chuyện này…
Không ít người không tự chủ được lùi về phía sau.
Mỗi lần phong ấn Tengu, gần như dùng thực lực toàn nước, khi Abe Seimei phong ấn Tengu cũng là cùng với 36 đệ tử của ông ta, đây đủ để thấy thực lực của Tengu này.
Tengu được Abe Seimei triệu hoán đến, lần này mọi chuyện ầm ĩ lớn rồi.
Ngón tay của Abe Seimei khẽ vạch ở không trung, trên Hộ Sơn Đại Trận xuất hiện một khe hở.
Thân thể to lớn của Tengu nhanh chóng thu nhỏ lại, biến thành dáng vẻ của một võ sĩ.
Khôi giáp thời chiến quốc màu đen và mặt nạ quạ che khuất gần hết cô ta, ngoại trừ đôi mắt, hoàn toàn không nhìn ra trong khôi giáp và mặt nạ là gì.
Sau cơ thể cao lớn là đôi cánh màu đen sắc bén như dao giương ra, mỗi tay cầm kiếm võ sĩ màu đen, hắc khí nồng đậm như ngọn lửa vờn quanh người cô ta.
Tengu vươn người nhảy từ trong khe hở ra, lập tức nhảy xuống đất.
“Bùm!” một tiếng thật lớn, trên mặt đất xuất hiện một cái hố sâu, vết rạn như mạng nhện lan tràn ra bốn phía, bụi đất và kình phong như đao đánh ra bốn phía, rất lâu sau mới hạ xuống, lộ ra bóng dáng Tengu bên trong.
Tengu không nói gì, lập tức đi về phía sau bên trái Mạc Phàm, khôi giáp nặng nề trên người không ngừng phát ra âm thanh rầm rầm.
Mạc Phàm nhìn lướt qua Tengu, nhướn mày lên, nhưng lập tức khôi phục như thường.
- Ngự Thần Thuật, đây là thứ ông dùng để giết tôi à?
Ngự Thần Thuật là một loại pháp thuật khống chế sơn tinh dã quái, không khác thuật dưỡng quỷ mấy, nhưng cao cấp hơn một chút, thứ khống chế cũng cường đại hơn một chút.
- Những thứ này còn chưa đủ.
Abe Seimei nói xong vươn hai tay ra, hai chữ “ngự” khác xuất hiện ở trong lòng bàn tay ông ta.
Chữ “ngực” trong lòng bàn tay ông ta sáng lên, gương cổ bằng đồng thau và thiết kiếm phong cách cổ xưa xuất hiện trong hai tay ông ta.
Cùng lúc đó, trên cổ ông ta lóe lên hắc quang.
Bên trong hắc quang, một chuỗi dây có mấy viên đá âm dương hình cá xuất hiện trên cổ ông ta.
Ba thứ này vừa xuất hiện, hào quang thanh sắc, bạch sắc và hắc sắc lập tức xuất hiện trên ba thứ này.
Hai tia sáng bắn từ đó ra, hợp hai thứ khác lại.
Kiếm, gương và ngọc ở cạnh nhau, giống như hỏa dược gặp lửa, một đạo bạch quang nở rộ trên người Abe Seimei, trong chớp mắt bao phủ Abe Seimei bên trong, sau đó phóng lên thẳng trời.
Trong bạch quang, khí tức trên người Abe Seimei nhất nhi tái, tái nhi tam phát ra điên cuồng, năng lượng vô cùng kh ủng bố dao động khiến núi Phú Sĩ mới yên bình lại run rẩy, giống như không thể thừa nhận lực lượng trên người Abe Seimei.
“Răng rắc!” Tiếng thủy tinh bị nghiền nát vang lên, Phòng Hộ Trận trên núi Phú Sĩ xuất hiện khe hở.
Hào quang chiếu liên tục một lát lúc này mới thu lại, lộ ra Abe Seimei đã khác trước ở trong.
Abe Seimei vẫn có mái tóc dài, để loạn ở sau lưng, nhưng màu sắc biến thành màu đen.
Nếp nhăn trên mặt cũng mất đi, làn da rắn chắc, trắng nõn không khác gì thanh niên 20 tuổi.
Trường bào hai màu trắng đen trên người ông ta biến thành màu trắng hoàn toàn, phiếm bạch quang nhàn nhạt.
Thân thể Abe Seimei trôi nổi ở trong không trung, trong đôi mắt khép hờ là con ngươi như ngôi sao không có một chút tình cảm, nhìn xuống ở phía dưới đất, như thần linh tỉnh dậy hàng lâm thế gian, toàn thân đều mang theo cường đại, lạnh nhạt, thản nhiên không kém thế giới này.
Xung quanh núi Phú Sĩ, mọi người nhìn ba thứ trên người Abe Seimei, mắt không ngừng đảo, trong mắt đều là vẻ khó mà tin.
- Đây là tam thần khí trong truyền thuyết sao?
- Thiên Tòng Vân Trung Kiếm?
- Bát Chỉ Kính?
- Bát Xích Quỳnh Câu Ngọc?