Thần Y Trọng Sinh

Chương 962




Thông qua Hải Nhãn đến bờ biển Nhật quốc, rồi lại đến núi Phú Sĩ, ba tiếng là đủ rồi.

Ba tiếng sau, sẽ là lúc hắn diệt nhà Miyamoto.

Đối diện cách đó không xa, Miyamoto Osamu nghiến răng, bàn tay nắm chặt trường kiếm kêu “răng rắc”.

Mắt Abe Seimei nheo lại, sắc bén lóe lên.

- Vậy ba tiếng sau, chúng ta gặp lại, lão phu sẽ chuẩn bị sẵn sàng, cũng hi vọng Mạc tiên sinh làm tốt chuẩn bị sẽ yên giấc ngàn thu ở Nhật quốc.

Abe Seimei không nóng không lạnh nói, nhưng sát ý trong mắt không thể che giấu.

Ngàn năm qua, ông ta từng thấy vô số cao thủ, ngay cả tông môn ẩn thế Sơn Ngoại Sơn và Hải Tộc Hải Ngoại Hải ở Hoa Hạ, ông ta từng đến bái phỏng vài lần.

Trong những người này quả thật có rất nhiều người lợi hại hơn ông ta nhiều, nhưng ông ta chưa từng cảm thấy nguy hiểm.

Mạc Phàm, một tiểu tử Hoa Hạ chưa tới 20 tuổi, lại khiến ông ta có loại cảm giác này.

Nếu đã vậy, vậy thì càng không thể giữ lại Mạc Phàm.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, không để ý đến Abe Seimei, nói với Trớ Chú Chi Môn: . truyện đam mỹ

- Tảng đá này là của ngươi, thần về bản thể!

Giọng nói vừa vang lên, khí tức cường đại trên người hắn như nước biển rút đi nhanh chóng thu về.

Hồng quang chớp lóe, trong chớp mắt cơ thể hắn mơ hồ, hóa thành chất lỏng màu đỏ, quay về trong Huyết Hồn Thạch.

Huyết Hồn Thạch được ánh sáng màu xanh bao phủ, bay về phía Trớ Chú Chi Môn trên bầu trời, bị một đầu thú trên Trớ Chú Chi Môn nuốt xuống.

Sau đó một đạo thanh quang bay từ đầu thú khác ra.

Thanh quang mới xuất hiện, trong chớp mắt vỡ thành vô số mảnh, bay về bốn phương tám hướng.

Trong đó có hai mảnh thanh quang bay về phía Bạch Tiểu Tuyết và Bạch Tử Hàn, không đợi hai người phản ứng kịp liền biến mất vào trong mi tâm bọn họ.

Trên người hai người chớp lóe thanh quang, lúc này mới khôi phục như thường.

- Haizz, tiểu tử này đi nhanh thật, lần sau phải thêm điều kiện, không tán gẫu với ta nửa năm trở lên, thì đừng mơ được giao dịch.

Trớ Chú Chi Môn bĩu môi, cũng biến mất trong không trung.

Trong biệt viện, Abe Seimei và Miyamoto Osamu nhìn Trớ Chú Chi Môn biến mất rất lâu, lúc này mới rời đi.

… Ở

trong lương đình bên cạnh hồ, Abe Seimei và Miyamoto Osamu đứng đối diện hồ.- Abe đại nhân, Trớ Chú Chi Môn vừa rồi là gì vậy?

Miyamoto Osamu tò mò hỏi.

- Abe Seimei nhìn mặt hồ yên ả, lắc đầu.

- Trớ Chú Chi Môn này, cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy.

Trái lại ông ta có biết về nguyền rủa, còn có thể sử dụng thuật nguyền rủa, nhưng ông ta chưa từng nghe nói đến, cũng chưa từng thấy Trớ Chú Chi Môn.

Miyamoto Osamu nhíu mày, trong mắt hiện lên dị sắc.

Abe Seimei là người hiểu biết nhiều nhất mà ông ta từng gặp, vậy mà ngay cả Abe Seimei cũng không biết Trớ Chú Chi Môn này, rốt cuộc tiểu tử kia là ai?

- Vậy chúng ta có cần đi thử Huyết Duyến Thủ Hộ kia không?

Nếu Mạc Phàm giết kiếm sĩ của bọn họ, dù thế nào cũng phải khiến Mạc Phàm trả chút giá.

Mạc Phàm còn chưa tới Nhật quốc, vậy bắt đầu từ những phụ nữ Bạch gia trước.

- Cậu cảm thấy chuyện này cần thiết không?

Abe Seimei nheo mắt lại, không đáp hỏi ngược lại.

Sở dĩ nhà Miyamoto bắt người Bạch gia, đơn giản là muốn đạt được huyết mạch Bạch Đồng Tử của Bạch gia, để đời sau nhà Miyamoto có thể sử dụng kiếm thuật vô thượng, cũng có Đồng Tử Thuật cao nhất.

Ba tiếng sau Mạc Phàm sẽ đến Nhật quốc, cho dù nguyền rủa mà Mạc Phàm giao dịch với Trớ Chú Chi Môn là giả, bọn họ có năng lực giết sạch phụ nữ Bạch gia thì thế nào, Mạc Phàm sẽ không đến Nhật quốc sao?

- Vậy chúng ta đợi Mạc Phàm đến Nhật quốc, không làm gì sao?

Miyamoto Osamu hơi bất mãn hỏi.

Mạc Phàm chỉ là một tên tiểu tử, vậy mà ép đám người nhà Miyamoto bọn họ tới nước này, ông ta đã kìm nén cục tức lâu lắm rồi.

Abe Seimei nghe thấy lời Miyamoto Osamu nói, khẽ cau mày, trong mắt lộ ra chút thất vọng.

- Thiên phú của cậu không hề kém Vạn Thiên Tuyệt Hoa Hạ, nhưng cậu biết vì sao mình vẫn không thể bước qua một bước cuối cùng này, thậm chí ngay cả phân thân của Mạc Phàm cũng không bằng không?

Mắt Miyamoto Osamu mở to, vẻ mặt khẽ đổi.

- Mong Abe đại nhân chỉ điểm.

- Cậu vốn chỉ cách Thần Cảnh một bước, cậu lại không dùng kiếm của mình phá vỡ hàng rào ngăn cản một bước này, lại lựa chọn đi đường ngang ngõ tắt, cậu đi nhiều năm như thế, cậu có phát hiện chưa mở hàng rào kia mà có thể thông đến con đường Thần Cảnh chưa?

Abe Seimei hỏi.

Miyamoto Osamu đã sớm tới Tiên Thiên Tông Sư đỉnh phong, sau khi gặp phải bình chắn, ông ta không tiếp tục tôi luyện kiếm đạo của mình, mà bắt đầu nghiên cứu “Ngự Kiếm Thuật” bị Mạc Phàm đỡ bằng một tay, một người một kiếm đánh bại được thế gia kiếm đạo.

Quả thật chuyện này khiến danh lợi của Miyamoto Osamu song thu, nhưng hoàn toàn đi nghiêng đường.

Nếu hàng rào thông đến Thần Cảnh là một bức tường, vậy Miyamoto đang đi thẳng về trước theo bức tường, nếu như vậy có thể đi đến Thần Cảnh thì đúng là kỳ lạ.

Không chỉ “Ngự Kiếm Thuật”, chuyện Miyamoto Osamu bắt người Bạch gia tới để tăng huyết mạch cũng thế.

Tuy Bạch Đồng Tử lợi hại, nhưng không phải là đường tắt thông tới Thần Cảnh, nếu không sao Bạch gia có thể rơi vào kết cục bị nhà Miyamoto bắt từ Hoa Hạ đến?

Cho dù sau này đời sau nhà Miyamoto có được Bạch Đồng Tử thì thế nào, không tới Thần Cảnh thì đều là con kiến.

Giống như chuyện của Mạc Phàm, Miyamoto không thèm nghĩ cách đối phó Mạc Phàm thế nào, lại đi suy nghĩ trả thù Mạc Phàm.

Không thể không nói, một bước sai, cả bước sai, con đường này của Miyamoto Osamu càng đi càng xa rồi.

- Không tìm được đường tắt.

Miyamoto Osamu lắc đầu, hổ thẹn nói.

- Vậy cậu tiếp tục đi ở ngoài tường, hay muốn tiến vào Thần Cảnh?

Abe Seimei hỏi.

- Xin hỏi Abe đại nhân làm thế nào mới đi vào được Thần Cảnh?

Miyamoto Osamu hỏi.

Sao ông ta không muốn tiến vào Thần Cảnh, chỉ có thể tiến vào Thần Cảnh mới có quyền không sợ hoành hành trên Địa Cầu.

- Cậu biết lão phu tiến vào Thần Cảnh thế nào không?

Abe Seimei không đáp hỏi ngược lại.

- Sau khi Abe đại nhân phong ấn Thiên Cẩu và Bát Kỳ Đại Xà thì tiến vào…

Miyamoto Osamu mới nói một nửa, sắc mặt thay đổi, giống như bỗng nhiên hiểu ra gì đó.

- Ý của Abe đại nhân là?

- Muốn tiến vào Thần Cảnh, bị núi ngăn thì phá núi, bị nước ngăn thì chắn nước, chỉ cần dùng kiếm của cậu hủy diệt toàn bộ chuyện vướng bận trước mắt cậu, tiến vào Thần Cảnh chỉ là chuyện sớm hay muộn, mà không phải quấn núi quấn biển, như vậy cậu không chỉ không vào được Thần Cảnh, cũng không ngăn được Mạc Phàm đến.

Trong mắt Abe Seimei lóe sáng tinh quang, nói.

- Là Miyamoto Osamu ngu muội, chỉ nghĩ đến chuyện trả thù Mạc Phàm, mong Abe đại nhân giúp đỡ Miymaot Osamu một tay, đưa Miyamoto Osamut tiến vào tổ tiên chi địa, tôi muốn dùng Mạc Phàm làm đá kê chân, tiến vào Thần Cảnh.

Miyamoto Osamu cong người 90 độ, vô cùng nghiêm túc nói.

- Cậu chắc chắn muốn tiến vào tổ tiên chi địa lúc này sao?

Abe Seimei nhướn mày, xoay người lại hỏi.

- Không sai, chỉ cần Abe đại nhân đưa Miyamoto Osamu đến tổ tiên chi địa, tôi chắc chắn Mạc Phàm có đến mà không có về.

Miyamoto Osamu nói chắc chắn.

- Ba tiếng sau cũng gần đủ rồi.

Abe Seimei suy nghĩ một lát, gật đầu.

Nếu ông ta cộng thêm Miyamoto Osamu từ tổ tiên chi địa về, đủ để giết Mạc Phàm rồi.

Bàn tay gầy khô của ông ta vung lên, vẽ trên không trung.

Một đám phù văn bay ra, khí tức tang thương, cổ xưa, sắc bén, lạnh lẽo dập dờn mà ra. Thông qua Hải Nhãn đến bờ biển Nhật quốc, rồi lại đến núi Phú Sĩ, ba tiếng là đủ rồi.

Ba tiếng sau, sẽ là lúc hắn diệt nhà Miyamoto.

Đối diện cách đó không xa, Miyamoto Osamu nghiến răng, bàn tay nắm chặt trường kiếm kêu “răng rắc”.

Mắt Abe Seimei nheo lại, sắc bén lóe lên.

- Vậy ba tiếng sau, chúng ta gặp lại, lão phu sẽ chuẩn bị sẵn sàng, cũng hi vọng Mạc tiên sinh làm tốt chuẩn bị sẽ yên giấc ngàn thu ở Nhật quốc.

Abe Seimei không nóng không lạnh nói, nhưng sát ý trong mắt không thể che giấu.

Ngàn năm qua, ông ta từng thấy vô số cao thủ, ngay cả tông môn ẩn thế Sơn Ngoại Sơn và Hải Tộc Hải Ngoại Hải ở Hoa Hạ, ông ta từng đến bái phỏng vài lần.

Trong những người này quả thật có rất nhiều người lợi hại hơn ông ta nhiều, nhưng ông ta chưa từng cảm thấy nguy hiểm.

Mạc Phàm, một tiểu tử Hoa Hạ chưa tới 20 tuổi, lại khiến ông ta có loại cảm giác này.

Nếu đã vậy, vậy thì càng không thể giữ lại Mạc Phàm.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, không để ý đến Abe Seimei, nói với Trớ Chú Chi Môn: . truyện đam mỹ

- Tảng đá này là của ngươi, thần về bản thể!

Giọng nói vừa vang lên, khí tức cường đại trên người hắn như nước biển rút đi nhanh chóng thu về.

Hồng quang chớp lóe, trong chớp mắt cơ thể hắn mơ hồ, hóa thành chất lỏng màu đỏ, quay về trong Huyết Hồn Thạch.

Huyết Hồn Thạch được ánh sáng màu xanh bao phủ, bay về phía Trớ Chú Chi Môn trên bầu trời, bị một đầu thú trên Trớ Chú Chi Môn nuốt xuống.

Sau đó một đạo thanh quang bay từ đầu thú khác ra.

Thanh quang mới xuất hiện, trong chớp mắt vỡ thành vô số mảnh, bay về bốn phương tám hướng.

Trong đó có hai mảnh thanh quang bay về phía Bạch Tiểu Tuyết và Bạch Tử Hàn, không đợi hai người phản ứng kịp liền biến mất vào trong mi tâm bọn họ.

Trên người hai người chớp lóe thanh quang, lúc này mới khôi phục như thường.

- Haizz, tiểu tử này đi nhanh thật, lần sau phải thêm điều kiện, không tán gẫu với ta nửa năm trở lên, thì đừng mơ được giao dịch.

Trớ Chú Chi Môn bĩu môi, cũng biến mất trong không trung.

Trong biệt viện, Abe Seimei và Miyamoto Osamu nhìn Trớ Chú Chi Môn biến mất rất lâu, lúc này mới rời đi.

… Ở

trong lương đình bên cạnh hồ, Abe Seimei và Miyamoto Osamu đứng đối diện hồ.- Abe đại nhân, Trớ Chú Chi Môn vừa rồi là gì vậy?

Miyamoto Osamu tò mò hỏi.

- Abe Seimei nhìn mặt hồ yên ả, lắc đầu.

- Trớ Chú Chi Môn này, cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy.

Trái lại ông ta có biết về nguyền rủa, còn có thể sử dụng thuật nguyền rủa, nhưng ông ta chưa từng nghe nói đến, cũng chưa từng thấy Trớ Chú Chi Môn.

Miyamoto Osamu nhíu mày, trong mắt hiện lên dị sắc.

Abe Seimei là người hiểu biết nhiều nhất mà ông ta từng gặp, vậy mà ngay cả Abe Seimei cũng không biết Trớ Chú Chi Môn này, rốt cuộc tiểu tử kia là ai?

- Vậy chúng ta có cần đi thử Huyết Duyến Thủ Hộ kia không?

Nếu Mạc Phàm giết kiếm sĩ của bọn họ, dù thế nào cũng phải khiến Mạc Phàm trả chút giá.

Mạc Phàm còn chưa tới Nhật quốc, vậy bắt đầu từ những phụ nữ Bạch gia trước.

- Cậu cảm thấy chuyện này cần thiết không?

Abe Seimei nheo mắt lại, không đáp hỏi ngược lại.

Sở dĩ nhà Miyamoto bắt người Bạch gia, đơn giản là muốn đạt được huyết mạch Bạch Đồng Tử của Bạch gia, để đời sau nhà Miyamoto có thể sử dụng kiếm thuật vô thượng, cũng có Đồng Tử Thuật cao nhất.

Ba tiếng sau Mạc Phàm sẽ đến Nhật quốc, cho dù nguyền rủa mà Mạc Phàm giao dịch với Trớ Chú Chi Môn là giả, bọn họ có năng lực giết sạch phụ nữ Bạch gia thì thế nào, Mạc Phàm sẽ không đến Nhật quốc sao?

- Vậy chúng ta đợi Mạc Phàm đến Nhật quốc, không làm gì sao?

Miyamoto Osamu hơi bất mãn hỏi.

Mạc Phàm chỉ là một tên tiểu tử, vậy mà ép đám người nhà Miyamoto bọn họ tới nước này, ông ta đã kìm nén cục tức lâu lắm rồi.

Abe Seimei nghe thấy lời Miyamoto Osamu nói, khẽ cau mày, trong mắt lộ ra chút thất vọng.

- Thiên phú của cậu không hề kém Vạn Thiên Tuyệt Hoa Hạ, nhưng cậu biết vì sao mình vẫn không thể bước qua một bước cuối cùng này, thậm chí ngay cả phân thân của Mạc Phàm cũng không bằng không?

Mắt Miyamoto Osamu mở to, vẻ mặt khẽ đổi.

- Mong Abe đại nhân chỉ điểm.

- Cậu vốn chỉ cách Thần Cảnh một bước, cậu lại không dùng kiếm của mình phá vỡ hàng rào ngăn cản một bước này, lại lựa chọn đi đường ngang ngõ tắt, cậu đi nhiều năm như thế, cậu có phát hiện chưa mở hàng rào kia mà có thể thông đến con đường Thần Cảnh chưa?

Abe Seimei hỏi.

Miyamoto Osamu đã sớm tới Tiên Thiên Tông Sư đỉnh phong, sau khi gặp phải bình chắn, ông ta không tiếp tục tôi luyện kiếm đạo của mình, mà bắt đầu nghiên cứu “Ngự Kiếm Thuật” bị Mạc Phàm đỡ bằng một tay, một người một kiếm đánh bại được thế gia kiếm đạo.

Quả thật chuyện này khiến danh lợi của Miyamoto Osamu song thu, nhưng hoàn toàn đi nghiêng đường.

Nếu hàng rào thông đến Thần Cảnh là một bức tường, vậy Miyamoto đang đi thẳng về trước theo bức tường, nếu như vậy có thể đi đến Thần Cảnh thì đúng là kỳ lạ.

Không chỉ “Ngự Kiếm Thuật”, chuyện Miyamoto Osamu bắt người Bạch gia tới để tăng huyết mạch cũng thế.

Tuy Bạch Đồng Tử lợi hại, nhưng không phải là đường tắt thông tới Thần Cảnh, nếu không sao Bạch gia có thể rơi vào kết cục bị nhà Miyamoto bắt từ Hoa Hạ đến?

Cho dù sau này đời sau nhà Miyamoto có được Bạch Đồng Tử thì thế nào, không tới Thần Cảnh thì đều là con kiến.

Giống như chuyện của Mạc Phàm, Miyamoto không thèm nghĩ cách đối phó Mạc Phàm thế nào, lại đi suy nghĩ trả thù Mạc Phàm.

Không thể không nói, một bước sai, cả bước sai, con đường này của Miyamoto Osamu càng đi càng xa rồi.

- Không tìm được đường tắt.

Miyamoto Osamu lắc đầu, hổ thẹn nói.

- Vậy cậu tiếp tục đi ở ngoài tường, hay muốn tiến vào Thần Cảnh?

Abe Seimei hỏi.

- Xin hỏi Abe đại nhân làm thế nào mới đi vào được Thần Cảnh?

Miyamoto Osamu hỏi.

Sao ông ta không muốn tiến vào Thần Cảnh, chỉ có thể tiến vào Thần Cảnh mới có quyền không sợ hoành hành trên Địa Cầu.

- Cậu biết lão phu tiến vào Thần Cảnh thế nào không?

Abe Seimei không đáp hỏi ngược lại.

- Sau khi Abe đại nhân phong ấn Thiên Cẩu và Bát Kỳ Đại Xà thì tiến vào…

Miyamoto Osamu mới nói một nửa, sắc mặt thay đổi, giống như bỗng nhiên hiểu ra gì đó.

- Ý của Abe đại nhân là?

- Muốn tiến vào Thần Cảnh, bị núi ngăn thì phá núi, bị nước ngăn thì chắn nước, chỉ cần dùng kiếm của cậu hủy diệt toàn bộ chuyện vướng bận trước mắt cậu, tiến vào Thần Cảnh chỉ là chuyện sớm hay muộn, mà không phải quấn núi quấn biển, như vậy cậu không chỉ không vào được Thần Cảnh, cũng không ngăn được Mạc Phàm đến.

Trong mắt Abe Seimei lóe sáng tinh quang, nói.

- Là Miyamoto Osamu ngu muội, chỉ nghĩ đến chuyện trả thù Mạc Phàm, mong Abe đại nhân giúp đỡ Miymaot Osamu một tay, đưa Miyamoto Osamut tiến vào tổ tiên chi địa, tôi muốn dùng Mạc Phàm làm đá kê chân, tiến vào Thần Cảnh.

Miyamoto Osamu cong người 90 độ, vô cùng nghiêm túc nói.

- Cậu chắc chắn muốn tiến vào tổ tiên chi địa lúc này sao?

Abe Seimei nhướn mày, xoay người lại hỏi.

- Không sai, chỉ cần Abe đại nhân đưa Miyamoto Osamu đến tổ tiên chi địa, tôi chắc chắn Mạc Phàm có đến mà không có về.

Miyamoto Osamu nói chắc chắn.

- Ba tiếng sau cũng gần đủ rồi.

Abe Seimei suy nghĩ một lát, gật đầu.

Nếu ông ta cộng thêm Miyamoto Osamu từ tổ tiên chi địa về, đủ để giết Mạc Phàm rồi.

Bàn tay gầy khô của ông ta vung lên, vẽ trên không trung.

Một đám phù văn bay ra, khí tức tang thương, cổ xưa, sắc bén, lạnh lẽo dập dờn mà ra.