Thần Y Trọng Sinh

Chương 959




Giọng nói này vừa vang lên, một người đàn ông trung niên cao lớn mặc trang phục võ sĩ màu đen xuất hiện trong biệt viện.

Người đàn ông này có vài phần tương tự với Miyamoto Kawa Mạc Phàm giết lúc trước, nhưng cao lớn hơn nhiều, khoảng chừng hơn 1m9, bả vai cũng rộng hơn người bình thường nhiều, đứng ở chỗ nào đều có thể che khuất mặt trời.

Bên hông người đàn ông có một đôi trường kiếm màu tím to gấp đôi kiếm của kiếm sĩ khác, một tay đặt lên chuôi trường đao.

Ông ta đi tới, cũng không thấy có động tác gì, mẫy thanh kiếm võ sĩ kia cách tim những võ sĩ kia ba ngón tay thì dừng lại, không nhúc nhích.

Những người này thấy người đàn ông trung niên đột nhiên xuất hiện trước mắt sáng lên, giống như nhìn thấy cứu tinh.

- Cảm ơn gia chủ ra tay cứu giúp.

Những kiếm sĩ này vội vàng nói.

- Lui ra đi.

Trong mắt Miyamoto Osamu hiện lên vẻ sắc lạnh, nói.

- Dạ, gia chủ.

Đám người này không do dự lùi ra sau Miyamoto Osamu.

Kiếm cách tim bọn họ ba ngón tay có thể giế t chết bọn họ, bọn họ không lùi thì không khác gì đứng trên vách túi, không ai dám mạo hiểm như thế.

Những người này vừa đứng phía sau Miyamoto Osamu, một kiếm sĩ đầu trọc trong đó chỉ vào Mạc Phàm kêu lên:

- Gia chủ, là gia hỏa kia xâm nhập vào nhà Miyamoto chúng ta, còn dùng thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn giế t chết ba người, gia chủ nhanh chém gia hỏa kia đi.

Miyamoto Osamu nhíu mày nhìn lướt qua tro cốt, ngọc thạch và Yagiu Hachidan toàn thân đều là đoạn kiếm trên đất, nhưng lông mày nhanh chóng giãn ra.

- Làm càn, không thể vô lễ với Mạc tiên sinh.

Miyamoto Osamu lạnh lùng nói.

- Dạ, gia chủ.

Kiếm sĩ đầu bóng loáng kia sửng sốt, cúi người nói.

Miyamoto Osamu vung tay lên, những kiếm võ sĩ trôi nổi trong không trung quay về vỏ kiếm của kiếm khách nhà Miyamoto, lúc này ông ta mới nhìn về phía Mạc Phàm.

- Gần đây vẫn luôn nghe nói uy danh của Mạc tiên sinh, hôm nay vừa gặp đúng là danh bất hư truyền, không ngờ Mạc tiên sinh còn có thể lấy phương thức như vậy tới nhà Miyamoto tôi, đúng là khiến Miyamoto Osamu tôi mở mang tầm mắt.

Miyamoto Osamu hơi cúi người, nho nhã lễ độ nói.

- Phương thức này, chẳng phải giống như ông lúc đó sao?

Mạc Phàm vô cùng lạnh nhạt, nhìn thoáng qua một phía khác, lạnh lùng nói.

Bạch Tiểu Tuyết và Bạch Tử Hàn nhìn theo ánh mắt Mạc Phàm, lông mày lập tức nhíu lại.

Chỉ thấy dưới một gốc cây hoa anh đào cách đó không xa, một lão giả mặc trường bào theo phong cách cổ hai màu trắng đen, tóc trắng như tuyết để loạn sau lưng.

Lão giả này không nhìn đám Mạc Phàm, mà nhìn hoa anh đào bị đóng băng với vẻ tiếc hận.

Nhưng nếu Mạc Phàm không nói, không ai sẽ chú ý tới lão giả đứng ở đây.

- Bái kiến Abe đại nhân.

Những kiếm sĩ nhìn thấy lão giả này, vội vàng nói.

Abe Seimei giống như đã quen rồi, không để ý đến những kiếm khách này, khẽ vung tay lên.

Băng sương xung quanh nhanh chóng lùi đi, hoa anh đào nhanh chóng khôi phục lại đỏ hồng.

Làm xong những chuyện này, Abe Seimei hơi gật đầu với Mạc Phàm.

- Mạc tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt, lần trước chúng tôi đã đắc tội nhiều, vẫn mong Mạc tiên sinh lượng thứ.

Vẻ mặt Mạc Phàm như thường, không có chút thay đổi vì Abe Seimei và Miyamoto Osamu xuất hiện.

- Lượng thứ, chuyện này cần thiết sao?

Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói.

Nhà Miyamoto có ý đồ với Tiểu Tuyết, thiếu chút nữa Âm Dương Sư nhà Abe còn hủy trang viên nhà Mạc gia, đám người này còn bắt người Bạch gia, Tiểu Tuyết đến đây còn bị người ta bắt nạt.

Không phải không thể lượng thứ, đợi hắn diệt nhà Miyamoto và Âm Dương Sư rồi nói sau.

- Hoa Hạ có câu châm ngôn, oan gia nên giải không nên kết, Mạc tiên sinh nhất định phải ngươi chết ta sống với lão phu sao?

Abe Seimei không tức giận, bộ dạng vô cùng lạnh nhạt, mỉm cười nói.

- Ông rất hiểu về Hoa Hạ sao?

Mạc Phàm lắc đầu cười hỏi.

- Mạc tiên sinh nói hơi nghiêm trọng rồi, văn hóa Hoa Hạ bác đại tinh thâm, chỉ là khi lão phu còn nhỏ may mắn học được chút da lông, không dám nói là hiểu.

Abe Seimei hơi sợ hãi nói.

- Như vậy ông có biết câu này không?

- Mạc tiên sinh muốn nói câu nào?

- Xúc phạm Hoa Hạ tôi, cho dù xa cũng nhất định phải chết.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

- Hửm?

Abe Seimei khẽ nhíu mày, không nói gì thêm.

Ánh mắt Miyamoto Osamu ở bên cạnh phát lạnh, rút kiếm trong tay ra.

- Mạc tiên sinh, dựa vào trạng thái hiện giờ của cậu, cho dù là tôi cậu cũng không phải đối thủ?

Miyamoto Osamu lạnh giọng hỏi.

- Ông sao?

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn Miyamoto Osamu một cái.

- Quả thật mạnh hơn Miyamoto Kawa tôi giết một chút, nhưng cho dù là thân thể hiện giờ của tôi, ông cũng không phải là đối thủ.

Thân thể này của hắn là một khối Huyết Hồn Thạch, nếu là trước đây không có linh khí bổ sung thì khó mà làm được nhiều việc.

Nhưng hắn đã ngưng tụ Thần Nguyên, lực lượng mà hắn có thể sử dụng mạnh hơn trước rất nhiều, đối phó Abe Seimei thì cần tốn sức chút, nhưng dư dả đối phó Miyamoto Osamu.

- Vậy sao, vậy Miyamoto Osamu đắc tội, thỉnh giáo Mạc tiên sinh trước, cũng lấy lại công đạo thay em trai và con trai tôi.

Miyamoto Osamu chậm rãi rút kiếm ra.

- Cũng được, giết ông trả giá cho chuyện hôm nay trước vậy.

Mạc Phàm suy nghĩ một lát nói.

Lúc này hắn còn chưa muốn ra tay, chỉ định giết đám người ra tay với Tiểu Tuyết và Bạch Tử Hàn trước, nhưng nếu Miyamoto Osamu muốn thử, vậy bắt đầu từ Miyamoto Osamu trước vậy.

Không đợi bọn họ ra tay, Abe Seimei thở dài.

- Mạc tiên sinh nhất định phải liều mạng ngươi chết ta sống với chúng tôi sao, nếu cậu đồng ý rời đi, tôi đảm bảo hai vị kia sẽ bình yên quay về Hoa Hạ.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khẽ.

- Abe Seimei, nếu tôi hủy đền thờ của ông, diệt tộc nhân của ông, đoạt vợ của ông, ông còn muốn tiêu tan hiềm khích lúc trước với tôi không?

- Tất nhiên sẽ không!

Abe Seimei do dự một lát, vẫn nói.

- Như vậy được rồi, vậy ông còn gì muốn nói nữa?

Mạc Phàm hỏi.

Ngay cả Abe Seimei cũng không thể tiếp nhận đạo lý của mình, còn khuyên bảo hắn, đúng là buồn cười.

Vẻ mặt Abe Seimei lạnh nhạt, giống như dự đoán trước được.

- Tuy đất Nhật quốc chúng tôi không rộng như Hoa Hạ, nhưng không phải nơi Mạc tiên sinh có thể đến rồi đi một cách tùy tiện, sở dĩ lão phu khuyên Mạc tiên sinh đừng tới, đều không phải xuất phát từ tư tâm, mà là không hi vọng Mạc tiên sinh kỳ tài ngút trời sẽ chết ở Nhật quốc, nếu Mạc tiên sinh cứ cố chấp như thế, vậy bây giờ Mạc tiên sinh có thể quay về, để bản thể xuất phát, có tảng đá này bảo vệ Bạch tiểu thư, như vậy sẽ không có ai dám có ý đồ với Bạch tiểu thư, lão hủ đã nói nhiều như vậy rồi, sẽ không tiễn Mạc tiên sinh nữa, khai hoa vu xuân, tuyết lạc sơn bích, Abe Seimei Bạch Hồ công tử tôi sẽ ở dưới núi Phú Sĩ nghênh đón Mạc tiên sinh đại giá bất cứ lúc nào.

Abe Seimei thản nhiên nói.

- Abe đại nhân, cứ thả cậu ta đi như vậy sao?

Miyamto Osamu hơi bất mãn nói.

Abe Seimei không nói gì, chỉ giơ một tay lên.

Mạc Phàm chỉ là một tảng đá biến hóa ra thân thể, ông ta diệt Mạc Phàm vô nghĩa giống như Mạc Phàm giết phân thần của ông ta, chẳng bằng thả Mạc Phàm rời đi.

- Vậy Mạc tiên sinh, Miyamoto Osamu sẽ không tiễn nữa. Giọng nói này vừa vang lên, một người đàn ông trung niên cao lớn mặc trang phục võ sĩ màu đen xuất hiện trong biệt viện.

Người đàn ông này có vài phần tương tự với Miyamoto Kawa Mạc Phàm giết lúc trước, nhưng cao lớn hơn nhiều, khoảng chừng hơn 1m9, bả vai cũng rộng hơn người bình thường nhiều, đứng ở chỗ nào đều có thể che khuất mặt trời.

Bên hông người đàn ông có một đôi trường kiếm màu tím to gấp đôi kiếm của kiếm sĩ khác, một tay đặt lên chuôi trường đao.

Ông ta đi tới, cũng không thấy có động tác gì, mẫy thanh kiếm võ sĩ kia cách tim những võ sĩ kia ba ngón tay thì dừng lại, không nhúc nhích.

Những người này thấy người đàn ông trung niên đột nhiên xuất hiện trước mắt sáng lên, giống như nhìn thấy cứu tinh.

- Cảm ơn gia chủ ra tay cứu giúp.

Những kiếm sĩ này vội vàng nói.

- Lui ra đi.

Trong mắt Miyamoto Osamu hiện lên vẻ sắc lạnh, nói.

- Dạ, gia chủ.

Đám người này không do dự lùi ra sau Miyamoto Osamu.

Kiếm cách tim bọn họ ba ngón tay có thể giế t chết bọn họ, bọn họ không lùi thì không khác gì đứng trên vách túi, không ai dám mạo hiểm như thế.

Những người này vừa đứng phía sau Miyamoto Osamu, một kiếm sĩ đầu trọc trong đó chỉ vào Mạc Phàm kêu lên:

- Gia chủ, là gia hỏa kia xâm nhập vào nhà Miyamoto chúng ta, còn dùng thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn giế t chết ba người, gia chủ nhanh chém gia hỏa kia đi.

Miyamoto Osamu nhíu mày nhìn lướt qua tro cốt, ngọc thạch và Yagiu Hachidan toàn thân đều là đoạn kiếm trên đất, nhưng lông mày nhanh chóng giãn ra.

- Làm càn, không thể vô lễ với Mạc tiên sinh.

Miyamoto Osamu lạnh lùng nói.

- Dạ, gia chủ.

Kiếm sĩ đầu bóng loáng kia sửng sốt, cúi người nói.

Miyamoto Osamu vung tay lên, những kiếm võ sĩ trôi nổi trong không trung quay về vỏ kiếm của kiếm khách nhà Miyamoto, lúc này ông ta mới nhìn về phía Mạc Phàm.

- Gần đây vẫn luôn nghe nói uy danh của Mạc tiên sinh, hôm nay vừa gặp đúng là danh bất hư truyền, không ngờ Mạc tiên sinh còn có thể lấy phương thức như vậy tới nhà Miyamoto tôi, đúng là khiến Miyamoto Osamu tôi mở mang tầm mắt.

Miyamoto Osamu hơi cúi người, nho nhã lễ độ nói.

- Phương thức này, chẳng phải giống như ông lúc đó sao?

Mạc Phàm vô cùng lạnh nhạt, nhìn thoáng qua một phía khác, lạnh lùng nói.

Bạch Tiểu Tuyết và Bạch Tử Hàn nhìn theo ánh mắt Mạc Phàm, lông mày lập tức nhíu lại.

Chỉ thấy dưới một gốc cây hoa anh đào cách đó không xa, một lão giả mặc trường bào theo phong cách cổ hai màu trắng đen, tóc trắng như tuyết để loạn sau lưng.

Lão giả này không nhìn đám Mạc Phàm, mà nhìn hoa anh đào bị đóng băng với vẻ tiếc hận.

Nhưng nếu Mạc Phàm không nói, không ai sẽ chú ý tới lão giả đứng ở đây.

- Bái kiến Abe đại nhân.

Những kiếm sĩ nhìn thấy lão giả này, vội vàng nói.

Abe Seimei giống như đã quen rồi, không để ý đến những kiếm khách này, khẽ vung tay lên.

Băng sương xung quanh nhanh chóng lùi đi, hoa anh đào nhanh chóng khôi phục lại đỏ hồng.

Làm xong những chuyện này, Abe Seimei hơi gật đầu với Mạc Phàm.

- Mạc tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt, lần trước chúng tôi đã đắc tội nhiều, vẫn mong Mạc tiên sinh lượng thứ.

Vẻ mặt Mạc Phàm như thường, không có chút thay đổi vì Abe Seimei và Miyamoto Osamu xuất hiện.

- Lượng thứ, chuyện này cần thiết sao?

Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói.

Nhà Miyamoto có ý đồ với Tiểu Tuyết, thiếu chút nữa Âm Dương Sư nhà Abe còn hủy trang viên nhà Mạc gia, đám người này còn bắt người Bạch gia, Tiểu Tuyết đến đây còn bị người ta bắt nạt.

Không phải không thể lượng thứ, đợi hắn diệt nhà Miyamoto và Âm Dương Sư rồi nói sau.

- Hoa Hạ có câu châm ngôn, oan gia nên giải không nên kết, Mạc tiên sinh nhất định phải ngươi chết ta sống với lão phu sao?

Abe Seimei không tức giận, bộ dạng vô cùng lạnh nhạt, mỉm cười nói.

- Ông rất hiểu về Hoa Hạ sao?

Mạc Phàm lắc đầu cười hỏi.

- Mạc tiên sinh nói hơi nghiêm trọng rồi, văn hóa Hoa Hạ bác đại tinh thâm, chỉ là khi lão phu còn nhỏ may mắn học được chút da lông, không dám nói là hiểu.

Abe Seimei hơi sợ hãi nói.

- Như vậy ông có biết câu này không?

- Mạc tiên sinh muốn nói câu nào?

- Xúc phạm Hoa Hạ tôi, cho dù xa cũng nhất định phải chết.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

- Hửm?

Abe Seimei khẽ nhíu mày, không nói gì thêm.

Ánh mắt Miyamoto Osamu ở bên cạnh phát lạnh, rút kiếm trong tay ra.

- Mạc tiên sinh, dựa vào trạng thái hiện giờ của cậu, cho dù là tôi cậu cũng không phải đối thủ?

Miyamoto Osamu lạnh giọng hỏi.

- Ông sao?

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn Miyamoto Osamu một cái.

- Quả thật mạnh hơn Miyamoto Kawa tôi giết một chút, nhưng cho dù là thân thể hiện giờ của tôi, ông cũng không phải là đối thủ.

Thân thể này của hắn là một khối Huyết Hồn Thạch, nếu là trước đây không có linh khí bổ sung thì khó mà làm được nhiều việc.

Nhưng hắn đã ngưng tụ Thần Nguyên, lực lượng mà hắn có thể sử dụng mạnh hơn trước rất nhiều, đối phó Abe Seimei thì cần tốn sức chút, nhưng dư dả đối phó Miyamoto Osamu.

- Vậy sao, vậy Miyamoto Osamu đắc tội, thỉnh giáo Mạc tiên sinh trước, cũng lấy lại công đạo thay em trai và con trai tôi.

Miyamoto Osamu chậm rãi rút kiếm ra.

- Cũng được, giết ông trả giá cho chuyện hôm nay trước vậy.

Mạc Phàm suy nghĩ một lát nói.

Lúc này hắn còn chưa muốn ra tay, chỉ định giết đám người ra tay với Tiểu Tuyết và Bạch Tử Hàn trước, nhưng nếu Miyamoto Osamu muốn thử, vậy bắt đầu từ Miyamoto Osamu trước vậy.

Không đợi bọn họ ra tay, Abe Seimei thở dài.

- Mạc tiên sinh nhất định phải liều mạng ngươi chết ta sống với chúng tôi sao, nếu cậu đồng ý rời đi, tôi đảm bảo hai vị kia sẽ bình yên quay về Hoa Hạ.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khẽ.

- Abe Seimei, nếu tôi hủy đền thờ của ông, diệt tộc nhân của ông, đoạt vợ của ông, ông còn muốn tiêu tan hiềm khích lúc trước với tôi không?

- Tất nhiên sẽ không!

Abe Seimei do dự một lát, vẫn nói.

- Như vậy được rồi, vậy ông còn gì muốn nói nữa?

Mạc Phàm hỏi.

Ngay cả Abe Seimei cũng không thể tiếp nhận đạo lý của mình, còn khuyên bảo hắn, đúng là buồn cười.

Vẻ mặt Abe Seimei lạnh nhạt, giống như dự đoán trước được.

- Tuy đất Nhật quốc chúng tôi không rộng như Hoa Hạ, nhưng không phải nơi Mạc tiên sinh có thể đến rồi đi một cách tùy tiện, sở dĩ lão phu khuyên Mạc tiên sinh đừng tới, đều không phải xuất phát từ tư tâm, mà là không hi vọng Mạc tiên sinh kỳ tài ngút trời sẽ chết ở Nhật quốc, nếu Mạc tiên sinh cứ cố chấp như thế, vậy bây giờ Mạc tiên sinh có thể quay về, để bản thể xuất phát, có tảng đá này bảo vệ Bạch tiểu thư, như vậy sẽ không có ai dám có ý đồ với Bạch tiểu thư, lão hủ đã nói nhiều như vậy rồi, sẽ không tiễn Mạc tiên sinh nữa, khai hoa vu xuân, tuyết lạc sơn bích, Abe Seimei Bạch Hồ công tử tôi sẽ ở dưới núi Phú Sĩ nghênh đón Mạc tiên sinh đại giá bất cứ lúc nào.

Abe Seimei thản nhiên nói.

- Abe đại nhân, cứ thả cậu ta đi như vậy sao?

Miyamto Osamu hơi bất mãn nói.

Abe Seimei không nói gì, chỉ giơ một tay lên.

Mạc Phàm chỉ là một tảng đá biến hóa ra thân thể, ông ta diệt Mạc Phàm vô nghĩa giống như Mạc Phàm giết phân thần của ông ta, chẳng bằng thả Mạc Phàm rời đi.

- Vậy Mạc tiên sinh, Miyamoto Osamu sẽ không tiễn nữa.