Nghe giọng nói này, lông mày Bạch Tiểu Tuyết và Bạch Tử Hàn giãn ra, lộ ra vẻ vui mừng.
Đám Yagiu Hachidan nhíu mày, dừng bước lại, nhìn về phía Bạch Tiểu Tuyết với vẻ nghi ngờ.
Trong căn biệt viện này không có người đàn ông khác, sao có thể có giọng nói này.
- Dare ga (Ai vậy)?
- Người muốn mạng các người.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
- Nani (Cái gi)?
Sắc mặt đám Yagiu Hachidan thay đổi, tay đám người để trên kiếm võ sĩ bên hông, cảnh giác nhìn đám Bạch Tiểu Tuyết.
Lúc trước bọn họ không chắc chắn có phải có người thật hay không, bây giờ bọn họ có thể chắc chắn mình không nghe nhầm, nơi này thật sự có người khác.
- Tên kia, đừng giả thần giả quỷ nữa, mau ra đây.
Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói.
- Giả thần giả quỷ, tôi là thần, các người ngay cả quỷ đều không thành được.
Mạc Phàm cười mỉa nói.
Nói xong, Huyết Hồn Thạch phiếm hồng quang nồng đậm bay từ ngực Tiểu Tuyết ra, trôi nổi trong không trung bên cạnh Tiểu Tuyết.
Đám Yagiu Hachidan thấy chỉ là cục đá, thì hơi nhếch miệng cười.
- Dừng, chỉ là một cục đá mà thôi, cậu có thể khiến chúng tôi ngay cả quỷ cũng không làm được thế nào?
Người đàn ông xấu xí kia khinh thường nói, tay rời khỏi chuôi đao.
Ông ta còn tưởng là Mạc Phàm đến đây, ai biết chỉ là một tảng đá.
- Vậy sao?
Mạc Phàm không đáp hỏi ngược lại.
Mạc Phàm vừa nói xong, hồng quang trên Huyết Hồn Thạch sáng hơn nữa, trong chớp mắt đã thành quả đấm, rồi biến thành đầu người.
Chất lỏng màu đỏ như máu trong Huyết Hồn Thạch cỡ đầu người chảy xuống dưới như nham thạch nóng chảy, những chất lỏng này ngưng mà không tiêu tan, nhanh chóng biến thành một người đàn ông cao khoảng 1m8.
Hình người vừa thành, hồng quang trên Huyết Hồn Thạch tắt đi, Mạc Phàm vô cùng lãnh khốc xuất hiện bên cạnh Tiểu Tuyết.
Cùng lúc đó, năng lượng giống như sóng thần dao động tràn ra khắp phủ đệ nhà Miyamoto.
Bầu trời vốn rất trong xanh, trong chớp mắt bị mây đen che khuất, trong tầng mây màu đen phiếm màu đỏ như máu, gió cũng lạnh hơn nhiều, giống như thời tiết trước khi mưa bão tới.
Bên tiểu hồ trong trang viên, một lão giả và một người đàn ông trung niên đang chơi cờ, lông mày đều nhíu lại, nhìn về phía mây đen che bầu trời.
- Oa, đây là?
- Có khách đến rồi.
Lão giả thở dài, đứng dậy.
Tiểu Tuyết thấy Mạc Phàm trong hồng quang, trong mắt hiện lên tự trách.
- Tiểu Phàm, thực xin lỗi, em…
Nếu không phải cô tự ý tới Nhật quốc, thì đã không có nhiều chuyện như thế.
Mạc Phàm nhìn Tiểu Tuyết, trong đôi mắt rét lạnh không chỉ không có chút trách cứ, trái lại còn có chút dịu dàng.
- Nếu anh là em rất có khả năng cũng làm như vậy, nhưng nếu có lần sau, nhớ đưa anh đi cùng nữa.
Hắn quen Tiểu Tuyết không phải một ngày, sao hắn có thể không hiểu Tiểu Tuyết.
Tuy Tiểu Tuyết là người Bạch gia, nhưng cô là người vì người nhà, bạn bè có thể hi sinh chính mình.
Bạch gia bị nhà Miyamoto bắt nhiều như thế, muốn bảo Tiểu Tuyết ngồi yên mặc kệ là chuyện không có khả năng.
Năm đó Tiểu Tuyết vì hắn, lúc này mới gả cho Lâm Khuynh Thiên.
Một đời này, bất luận Tiểu Tuyết làm chuyện gì, cho dù đúng hay sai, hắn đều ủng hộ Tiểu Tuyết.
Tiểu Tuyết hơi mở mắt ra, bên trong nhấp nháy ánh sáng lung linh.
Ngay sau đó cô trực tiếp nhào vào lòng Mạc Phàm.
- Cảm ơn anh, Tiểu Phàm.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khẽ, ôm Tiểu Tuyết vào lòng.
Đám Yagiu Hachidan ở bên cạnh thấy Mạc Phàm chui từ tảng đá ra, trên mặt cả đám không còn chút ý cười.
- Tiểu tử, rốt cuộc cậu là ai?
Tiểu Tuyết nghe lời Yagiu Hachidan nói, rời khỏi lòng Mạc Phàm.
Nhu hòa trong mắt Mạc Phàm cũng mất đi, thay vào đó là sắc bén và ánh sáng lạnh, trong chớp mắt nhiệt độ giảm xuống hai ba mươi độ.
Vừa rồi xung quanh là một vùng anh đào rực rỡ mà ấm áp, bây giờ một tầng băng sương thật dày nhanh chóng hiện lên trên cửa sổ phòng và trên cây hoa anh đào, giống như mùa đông khắc nghiệt.
Đám người này dám có ý đồ với Tiểu Tuyết, nếu không phải có nhẫn hắn đưa, không biết bây giờ bọn họ đang làm gì Tiểu Tuyết rồi.
Tuy Tiểu Tuyết không sao, nhưng những người này đều phải chết hết.
- Vừa rồi ông nói muốn thấy Bạch Đồng Tử đúng không?
Mạc Phàm không trả lời, nhìn lướt qua người đàn ông ôm kiếm hỏi.
Người đàn ông ôm kiếm nhíu mày, không hiểu sao cơ thể lại run rẩy, giống như con chuột thấy Chân Long.
- Phải thì thế nào, tên kia, rốt cuộc cậu là ai?
- Không có Bạch Đồng Tử, nhưng chỗ tôi có Hỏa Đồng Tử, ông có thể nhìn tạm vậy.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Nói xong, Hồng Liên Nghiệp Hỏa ở sâu trong đáy mắt hắn phun trào ra.
Không đợi người đàn ông ôm kiếm phản ứng kịp, ngọn lửa như hai đạo laser trực tiếp bắn vào trong mắt người đàn ông kia.
“Keng” một tiếng, đại kiếm trong lòng người đàn ông đó rơi xuống đất.
Hốc mắt ông ta đã không còn mắt, chỉ có hai mắt bị đốt trống rỗng, nhìn từ phía trước, có thể nhìn thấy vách tường phía sau ông ta.
Ngọn lửa màu máu đốt từ hai mắt ông ta lan ra mặt.
Đến chỗ nào, chỗ đó hóa thành tro tàn như giấy bị đốt cháy.
Ở đây.
“A…” Miệng Yagiu Hachidan há to, mãi mà không nói được một chữ.
Mắt những người khác mở to, trên mặt không có chút huyết sắc, chỉ có từng giọt mồ hôi như hạt đậu không ngừng rơi xuống.
Tốt xấu gì bọn họ cũng là thập quỷ thủ đô, là kiếm sĩ cực mạnh dưới Đại Kiếm Hào, nhưng lại bị tiểu tử chui từ tảng đá ra liếc mắt một cái giết một người.
Lúc trước bọn họ không biết Mạc Phàm là ai, cuối cùng bây giờ biết rồi.
- Cậu, cậu là cao, cao thủ số một Hoa Hạ, Mạc, Mạc Phàm sao?
Người đàn ông xấu xí giống như hao hết sức lực, lắp bắp nói.
Tuy bọn họ không thể hiểu, sao bỗng nhiên Mạc Phàm ở tận Hoa Hạ có thể đến được đây.
Nhưng mà có thể có khí thế thần thông như vậy, ngoại trừ Mạc Phàm ra còn có thể là ai?
Mạc Phàm vẫn không trả lời như cũ, hỏi tiếp:
- Ông muốn nhìn toàn thân như ngọc đúng không?
Giọng nói lạnh như băng, giống như truyền từ trong vết nứt vạn năm ra.
Vẻ mặt người đàn ông xấu xí ngẩn ra, hô hấp bị kiềm hãm.
Nếu người nói không phải là Mạc Phàm, ông ta nhất định vô cùng vui vẻ.
Nhưng những lời này từ miệng Mạc Phàm, ông ta chỉ có sợ hãi.
- Ngọc!
Mạc Phàm vươn một tay ra, khẽ nói với người đàn ông xấu xí.
Người đàn ông mỏ nhọn còn chưa kêu lên, miệng vừa mở ra, ngoại trừ mắt ông ta, những nơi khác trên cơ thể hoàn toàn ngọc hóa giống như kết băng.- Bên ngoài nhìn đều là ngọc, nhìn xem bên trong có phải là ngọc không, ngọc nát!
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
“Răng rắc…” Âm thanh vang lên, từng đạo khe hở xuất hiện trên người người đàn ông xấu xí.
Ngay lúc người đàn ông mỏ nhọn ngơ ngẩn nhìn, thân thể ông ta biến thành từng khối ngọc thạch rơi xuống đất.
Chỉ trong chốc lát, người đàn ông tan nát dưới đất, biến thành đống ngọc.
Người đàn ông này vừa chết, ánh mắt lạnh lùng của Mạc Phàm nhìn về phía Yagiu Hachidan.
- Hai điều kiện mà các người đề xuất, tôi đều giúp các người hoàn thành rồi, có phải bây giờ các người nên mang chúng tôi đi gặp người Bạch gia bị các người bắt một lần không?
Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.
Trong giọng nói mang theo ý không thể làm trái. Nghe giọng nói này, lông mày Bạch Tiểu Tuyết và Bạch Tử Hàn giãn ra, lộ ra vẻ vui mừng.
Đám Yagiu Hachidan nhíu mày, dừng bước lại, nhìn về phía Bạch Tiểu Tuyết với vẻ nghi ngờ.
Trong căn biệt viện này không có người đàn ông khác, sao có thể có giọng nói này.
- Dare ga (Ai vậy)?
- Người muốn mạng các người.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
- Nani (Cái gi)?
Sắc mặt đám Yagiu Hachidan thay đổi, tay đám người để trên kiếm võ sĩ bên hông, cảnh giác nhìn đám Bạch Tiểu Tuyết.
Lúc trước bọn họ không chắc chắn có phải có người thật hay không, bây giờ bọn họ có thể chắc chắn mình không nghe nhầm, nơi này thật sự có người khác.
- Tên kia, đừng giả thần giả quỷ nữa, mau ra đây.
Người đàn ông trung niên lạnh lùng nói.
- Giả thần giả quỷ, tôi là thần, các người ngay cả quỷ đều không thành được.
Mạc Phàm cười mỉa nói.
Nói xong, Huyết Hồn Thạch phiếm hồng quang nồng đậm bay từ ngực Tiểu Tuyết ra, trôi nổi trong không trung bên cạnh Tiểu Tuyết.
Đám Yagiu Hachidan thấy chỉ là cục đá, thì hơi nhếch miệng cười.
- Dừng, chỉ là một cục đá mà thôi, cậu có thể khiến chúng tôi ngay cả quỷ cũng không làm được thế nào?
Người đàn ông xấu xí kia khinh thường nói, tay rời khỏi chuôi đao.
Ông ta còn tưởng là Mạc Phàm đến đây, ai biết chỉ là một tảng đá.
- Vậy sao?
Mạc Phàm không đáp hỏi ngược lại.
Mạc Phàm vừa nói xong, hồng quang trên Huyết Hồn Thạch sáng hơn nữa, trong chớp mắt đã thành quả đấm, rồi biến thành đầu người.
Chất lỏng màu đỏ như máu trong Huyết Hồn Thạch cỡ đầu người chảy xuống dưới như nham thạch nóng chảy, những chất lỏng này ngưng mà không tiêu tan, nhanh chóng biến thành một người đàn ông cao khoảng 1m8.
Hình người vừa thành, hồng quang trên Huyết Hồn Thạch tắt đi, Mạc Phàm vô cùng lãnh khốc xuất hiện bên cạnh Tiểu Tuyết.
Cùng lúc đó, năng lượng giống như sóng thần dao động tràn ra khắp phủ đệ nhà Miyamoto.
Bầu trời vốn rất trong xanh, trong chớp mắt bị mây đen che khuất, trong tầng mây màu đen phiếm màu đỏ như máu, gió cũng lạnh hơn nhiều, giống như thời tiết trước khi mưa bão tới.
Bên tiểu hồ trong trang viên, một lão giả và một người đàn ông trung niên đang chơi cờ, lông mày đều nhíu lại, nhìn về phía mây đen che bầu trời.
- Oa, đây là?
- Có khách đến rồi.
Lão giả thở dài, đứng dậy.
Tiểu Tuyết thấy Mạc Phàm trong hồng quang, trong mắt hiện lên tự trách.
- Tiểu Phàm, thực xin lỗi, em…
Nếu không phải cô tự ý tới Nhật quốc, thì đã không có nhiều chuyện như thế.
Mạc Phàm nhìn Tiểu Tuyết, trong đôi mắt rét lạnh không chỉ không có chút trách cứ, trái lại còn có chút dịu dàng.
- Nếu anh là em rất có khả năng cũng làm như vậy, nhưng nếu có lần sau, nhớ đưa anh đi cùng nữa.
Hắn quen Tiểu Tuyết không phải một ngày, sao hắn có thể không hiểu Tiểu Tuyết.
Tuy Tiểu Tuyết là người Bạch gia, nhưng cô là người vì người nhà, bạn bè có thể hi sinh chính mình.
Bạch gia bị nhà Miyamoto bắt nhiều như thế, muốn bảo Tiểu Tuyết ngồi yên mặc kệ là chuyện không có khả năng.
Năm đó Tiểu Tuyết vì hắn, lúc này mới gả cho Lâm Khuynh Thiên.
Một đời này, bất luận Tiểu Tuyết làm chuyện gì, cho dù đúng hay sai, hắn đều ủng hộ Tiểu Tuyết.
Tiểu Tuyết hơi mở mắt ra, bên trong nhấp nháy ánh sáng lung linh.
Ngay sau đó cô trực tiếp nhào vào lòng Mạc Phàm.
- Cảm ơn anh, Tiểu Phàm.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khẽ, ôm Tiểu Tuyết vào lòng.
Đám Yagiu Hachidan ở bên cạnh thấy Mạc Phàm chui từ tảng đá ra, trên mặt cả đám không còn chút ý cười.
- Tiểu tử, rốt cuộc cậu là ai?
Tiểu Tuyết nghe lời Yagiu Hachidan nói, rời khỏi lòng Mạc Phàm.
Nhu hòa trong mắt Mạc Phàm cũng mất đi, thay vào đó là sắc bén và ánh sáng lạnh, trong chớp mắt nhiệt độ giảm xuống hai ba mươi độ.
Vừa rồi xung quanh là một vùng anh đào rực rỡ mà ấm áp, bây giờ một tầng băng sương thật dày nhanh chóng hiện lên trên cửa sổ phòng và trên cây hoa anh đào, giống như mùa đông khắc nghiệt.
Đám người này dám có ý đồ với Tiểu Tuyết, nếu không phải có nhẫn hắn đưa, không biết bây giờ bọn họ đang làm gì Tiểu Tuyết rồi.
Tuy Tiểu Tuyết không sao, nhưng những người này đều phải chết hết.
- Vừa rồi ông nói muốn thấy Bạch Đồng Tử đúng không?
Mạc Phàm không trả lời, nhìn lướt qua người đàn ông ôm kiếm hỏi.
Người đàn ông ôm kiếm nhíu mày, không hiểu sao cơ thể lại run rẩy, giống như con chuột thấy Chân Long.
- Phải thì thế nào, tên kia, rốt cuộc cậu là ai?
- Không có Bạch Đồng Tử, nhưng chỗ tôi có Hỏa Đồng Tử, ông có thể nhìn tạm vậy.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
Nói xong, Hồng Liên Nghiệp Hỏa ở sâu trong đáy mắt hắn phun trào ra.
Không đợi người đàn ông ôm kiếm phản ứng kịp, ngọn lửa như hai đạo laser trực tiếp bắn vào trong mắt người đàn ông kia.
“Keng” một tiếng, đại kiếm trong lòng người đàn ông đó rơi xuống đất.
Hốc mắt ông ta đã không còn mắt, chỉ có hai mắt bị đốt trống rỗng, nhìn từ phía trước, có thể nhìn thấy vách tường phía sau ông ta.
Ngọn lửa màu máu đốt từ hai mắt ông ta lan ra mặt.
Đến chỗ nào, chỗ đó hóa thành tro tàn như giấy bị đốt cháy.
Ở đây.
“A…” Miệng Yagiu Hachidan há to, mãi mà không nói được một chữ.
Mắt những người khác mở to, trên mặt không có chút huyết sắc, chỉ có từng giọt mồ hôi như hạt đậu không ngừng rơi xuống.
Tốt xấu gì bọn họ cũng là thập quỷ thủ đô, là kiếm sĩ cực mạnh dưới Đại Kiếm Hào, nhưng lại bị tiểu tử chui từ tảng đá ra liếc mắt một cái giết một người.
Lúc trước bọn họ không biết Mạc Phàm là ai, cuối cùng bây giờ biết rồi.
- Cậu, cậu là cao, cao thủ số một Hoa Hạ, Mạc, Mạc Phàm sao?
Người đàn ông xấu xí giống như hao hết sức lực, lắp bắp nói.
Tuy bọn họ không thể hiểu, sao bỗng nhiên Mạc Phàm ở tận Hoa Hạ có thể đến được đây.
Nhưng mà có thể có khí thế thần thông như vậy, ngoại trừ Mạc Phàm ra còn có thể là ai?
Mạc Phàm vẫn không trả lời như cũ, hỏi tiếp:
- Ông muốn nhìn toàn thân như ngọc đúng không?
Giọng nói lạnh như băng, giống như truyền từ trong vết nứt vạn năm ra.
Vẻ mặt người đàn ông xấu xí ngẩn ra, hô hấp bị kiềm hãm.
Nếu người nói không phải là Mạc Phàm, ông ta nhất định vô cùng vui vẻ.
Nhưng những lời này từ miệng Mạc Phàm, ông ta chỉ có sợ hãi.
- Ngọc!
Mạc Phàm vươn một tay ra, khẽ nói với người đàn ông xấu xí.
Người đàn ông mỏ nhọn còn chưa kêu lên, miệng vừa mở ra, ngoại trừ mắt ông ta, những nơi khác trên cơ thể hoàn toàn ngọc hóa giống như kết băng.- Bên ngoài nhìn đều là ngọc, nhìn xem bên trong có phải là ngọc không, ngọc nát!
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
“Răng rắc…” Âm thanh vang lên, từng đạo khe hở xuất hiện trên người người đàn ông xấu xí.
Ngay lúc người đàn ông mỏ nhọn ngơ ngẩn nhìn, thân thể ông ta biến thành từng khối ngọc thạch rơi xuống đất.
Chỉ trong chốc lát, người đàn ông tan nát dưới đất, biến thành đống ngọc.
Người đàn ông này vừa chết, ánh mắt lạnh lùng của Mạc Phàm nhìn về phía Yagiu Hachidan.
- Hai điều kiện mà các người đề xuất, tôi đều giúp các người hoàn thành rồi, có phải bây giờ các người nên mang chúng tôi đi gặp người Bạch gia bị các người bắt một lần không?
Mạc Phàm lạnh giọng hỏi.
Trong giọng nói mang theo ý không thể làm trái.