Rất lâu sau, trên du thuyền, màu đen trong mắt không ít người thu lại, vẻ mặt khó hiểu.
- Sao lại thế này, sao mình lại ở đây?
Có người nhìn dây an toàn trên người mình nói.
- Vì sao thuyền vẫn ở cạnh bờ, mình ngủ thiếp đi sao?
Có người nhìn du thuyền đã quay về bờ nói.
Bọn họ nhớ rõ du thuyền đã rời đi rất xa, sao lập tức quay lại rồi?
Hơn nữa bọn họ không cài dây an toàn, thì nắm chặt thứ gì đó, bọn họ làm việc này lúc nào, vì sao lại làm việc này, bọn họ không thể nhớ được.
Trên bờ, những hành khách đợi lên thuyền như vừa tỉnh mộng, nhìn thấy du thuyền dừng bên bờ lần nữa cũng vô cùng khiếp sợ.
- Đây là tình huống gì, vì sao thuyền lại quay lại?
- Chẳng lẽ mình đang nằm mơ?
Có người dụi mắt, khó mà tin được nói.
Bọn họ nhìn thấy thuyền rời đi, nhưng không nhìn thấy thuyền quay lại, thuyền đã xuất hiện trước mặt bọn họ rồi.
- Chuyện này không chân thật lắm rồi?
- Người khuynh hướng bạo lực đi rồi sao?
Dựa theo lời người trên du thuyền nói, chỉ cần Mạc Phàm rời đi, hai cô gái lên thuyền, du thuyền sẽ cập bờ.
Không ít người vội vàng nhìn về phía Mạc Phàm, vẻ mặt lập tức sửng sốt.
Chỉ thấy Mạc Phàm đứng ở nơi đó, An Hiểu Hiên và Bạch Vô Song cũng ở đó.
- Không đúng!
- Chẳng lẽ vừa rồi mình ngủ thiếp đi?
Có người nghi ngờ nói.
Rõ ràng bọn họ cảm thấy có chuyện gì xảy ra trong lúc đó, nhưng không nhớ được một chút nào, loại cảm giác này rất kỳ lạ.
Không chỉ bọn họ, đám An Hiểu Hiên, Bạch Vô Song và Tiểu Vũ đều sợ ngây người.
Mạc Phàm không khống chế linh hồn bọn họ, cho nên bọn họ đều thấy được một màn đó.
Bọn họ đều biết Mạc Phàm rất lợi hại, nhưng không ngờ Mạc Phàm kh ủng bố đến thế.
Một ý niệm trong đầu, linh hồn của hành khách trên bờ biển và du thuyền đều bị khống chế.
Một bàn tay có thể ngưng nước biển thành đại thủ, kéo con thuyền hơn 10 vạn tấn quay về.
Một tay đám Tiểu Vũ vụng trộm vươn về phía du thuyền, ngầm vận khởi linh khí, du thuyền đứng yên không nhúc nhích như một ngọn núi.
Bình thường An Hiểu Hiên không thân thiện với Mạc Phàm, lúc này trong mắt đều là sợ hãi.
- Đây là người sao?
Mạc Phàm không quan tâm ánh mắt của những người khác, chỉ cười nhạt.
- Không phải cô muốn trút giận sao, đi thôi.
Nói xong hắn lập tức đi về phía du thuyền. . ngôn tình tổng tài
Đến chỗ nào, những người chen chúc ở chỗ đó sẽ tự động tránh ra một con đường, để đám Mạc Phàm đi qua, không ai dám nói gì.
Tuy bọn họ không biết du thuyền quay lại thế nào, nhưng vô cùng rõ ràng chuyện này liên quan đến Mạc Phàm.
Cho dù không liên quan đến Mạc Phàm, nhưng Mạc Phàm lần lượt thu thập bà béo và người đàn ông mặt lạnh kia, cũng là chuyện người bình thường không thể làm được, người như vậy bọn họ không thể đắc tội được.
Chỉ trong phút chốc đám Mạc Phàm đã lên trên du thuyền, đứng trước Hải Vô Tâm và lão Chu.
Hai người bị ngã, lúc này đã đứng dậy.Nhìn thấy đám Mạc Phàm đi lên, Hải Vô Tâm như gặp quỷ, vội vàng lùi về sau, lùi đến vòng bảo hộ.
Khống chế linh hồn, kéo du thuyền 10 vạn tấn, quỷ cũng không kh ủng bố như người này?
Vừa rồi trán lão Chu đập vào boong tàu, máu chảy liên tục, nhưng ông ta không dám giơ tay lên lau.
Ông ta do dự một lát, cung kính cúi người với Mạc Phàm.
- Chu Nguyên Không đại đệ tử thứ 33 của Chính Nhất Giáo, đệ tử thứ 9 của Trương Huyền Linh chưởng môn của Chính Nhất Giáo bái kiến đại sư, vãn bối có mắt không tròng, mong đại sư nể mặt Chính Nhất Giáo và sư phụ tôi, tha cho tiểu đích một mạng.
Không thể làm nhục tông sư, Mạc Phàm đã vượt qua cảnh giới tông sư rồi.
Bọn họ chọc phải người như vậy, không có khả năng trốn được, còn lại chỉ có thể dựa vào ý trời.
Mạc Phàm làm như không nghe thấy, lập tức đi tới bên cạnh Chu Nguyên Không.
Trưởng lão Chính Nhất Giáo đều bị hắn chém đứt kiếm phẫn hận rời đi, đệ tử của chưởng môn Chính Nhất Giáo có thể lọt vào pháp nhãn của hắn sao?
Hắn không để ý đến lão Chu, bước đến trước người Hải Vô Tâm.
Hải Vô Tâm nhìn thấy đám Mạc Phàm, thân thể không tự chủ được run rẩy.
Nhưng dù sao anh ta là đại thiếu Hải gia, từng gặp không ít tình cảnh.
- Cậu, cậu muốn làm gì, nói cho cậu biết, tôi là đại thiếu Hải gia, nếu cậu dám động vào tôi, tôi sẽ khiến cậu đẹp mặt.
Hải Vô Tâm nuốt nước bọt, run rẩy nói.
Hải Vô Tâm vừa nói như vậy, trong chớp mắt sắc mặt lão Chu khó coi hơn vài phần.
Thế lực Hải gia thuyền vương không nhỏ, tuy không phải là gia tộc Giang Nam, nhưng rất nhiều đại gia tộc Giang Nam đều kính Hải gia ba phần.
Nhưng Hải gia mạnh đến mấy sao có thể so được với Mạc gia đang như mặt trời ban trưa?
Lâm gia muốn chèn ép Mạc gia, Lâm gia diệt vong.
Âu Dương Minh Nhật muốn xen chân vào củng cố địa vị, trực tiếp bị chém đầu.
La gia Mạc Bắc đối phó Mạc gia, diệt tộc.
Hải gia chỉ cùng cấp bậc với Lâm gia, vậy mà Hải Vô Tâm dám nói chuyện với Mạc Phàm như vậy, không phải muốn chết thì là gì?
Nếu ông ta là cha Hải Vô Tâm, chắc chắn ông ta sẽ tát Hải Vô Tâm một cái.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, lắc đầu cười.
- Hải gia anh định làm gì tôi đây?
Hắn không có ấn tượng gì với Hải gia, nhưng hiện giờ có thế gia nào có thể làm gì Mạc gia, hắn cũng rất muốn biết.
- Chỉ cần cậu dám động vào nửa sợi tóc của tôi, vậy đợi hơn một ngàn thuyền vây quanh Giang Nam đi.
Hải Vô Tâm nắm chặt tay nói.
Người ở cảng này sợ Mạc Phàm, anh ta không tin cả Giang Nam đều sợ Mạc Phàm.
Đợi hơn một ngàn thuyền Hải gia anh ta bao vây đường biển Giang Nam, hậu cần, đồ hải sản, quốc tế mậu dịch ở Giang Nam đều trong trạng thái tê liệt, anh ta không tin Mạc Phàm có bản lĩnh lớn như vậy, chịu được áp lực cả Giang Nam.
Đến lúc đó cho dù pháp lực của Mạc Phàm thông thiên, cũng chỉ có thể cúi đầu trước Hải gia bọn họ.
- A… Phải không?
Mạc Phàm nhướn mày.
- Cho nên tôi khuyên cậu lập tức nhận lỗi với tôi, sau đó rời khỏi hải cảng này, tôi có thể coi chuyện này chưa từng xảy ra.
Hải Vô Tâm không cam lòng nhìn An Hiểu Hiên và Bạch Vô Song một cái, nói.
Anh ta vốn định bảo để An Hiểu Hiên và Bạch Vô Song ở lại, nhưng nghĩ tới đại thủ đáng sợ của Mạc Phàm, anh ta quyết định từ bỏ.
Đuổi tiểu tử này đi trước, giữ mạng đã, đợi quay về Hải gia lại nghĩ biện pháp bắt hai người phụ nữ này tới tay.
Cô gái mà Hải Vô Tâm muốn tán, không có khả năng không thành công.
Lão Chu ở bên cạnh Hải Vô Tâm nghe thấy vậy, tâm tình hoàn toàn chìm xuống đáy cốc, nhưng ông ta chỉ là quản gia của Hải Vô Tâm, ở đây không đến lượt ông ta xen miệng vào.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng nở nụ cười như có như không, trên mặt không có chút lo lắng.
- Nhận lỗi với anh, hẳn là trên cả Địa Cầu đều không tìm được người có tư cách này.
Hải Vô Tâm nhíu mày, hơi bất ngờ đánh giá Mạc Phàm.
Anh ta dùng phong bế đường biển để áp chế, vậy mà lông mày tiểu tử này không nhăn lấy một cái, đã từ chối rồi.
- Lần này không dễ làm rồi.
Nếu Mạc Phàm giết anh ta, anh ta không có biện pháp nào.
Anh ta đang lo lắng nên làm gì bây giờ, một chiếc du thuyền còn xa hoa hơn chiếc thuyền này lái tới, chỉ trong phút chốc đã tới nơi cách bọn họ chưa tới 200 mét.
Anh ta nhìn số và tên trên thuyền, vui mừng xuất hiện trong mắt anh ta.
- Tiểu tử, cậu đã không chịu xin lỗi, vậy thì để hai người đó lại, sau đó rời khỏi thuyền này.
Hải Vô Tâm tràn đầy sức mạnh nói, giống như thay đổi thành người khác. Rất lâu sau, trên du thuyền, màu đen trong mắt không ít người thu lại, vẻ mặt khó hiểu.
- Sao lại thế này, sao mình lại ở đây?
Có người nhìn dây an toàn trên người mình nói.
- Vì sao thuyền vẫn ở cạnh bờ, mình ngủ thiếp đi sao?
Có người nhìn du thuyền đã quay về bờ nói.
Bọn họ nhớ rõ du thuyền đã rời đi rất xa, sao lập tức quay lại rồi?
Hơn nữa bọn họ không cài dây an toàn, thì nắm chặt thứ gì đó, bọn họ làm việc này lúc nào, vì sao lại làm việc này, bọn họ không thể nhớ được.
Trên bờ, những hành khách đợi lên thuyền như vừa tỉnh mộng, nhìn thấy du thuyền dừng bên bờ lần nữa cũng vô cùng khiếp sợ.
- Đây là tình huống gì, vì sao thuyền lại quay lại?
- Chẳng lẽ mình đang nằm mơ?
Có người dụi mắt, khó mà tin được nói.
Bọn họ nhìn thấy thuyền rời đi, nhưng không nhìn thấy thuyền quay lại, thuyền đã xuất hiện trước mặt bọn họ rồi.
- Chuyện này không chân thật lắm rồi?
- Người khuynh hướng bạo lực đi rồi sao?
Dựa theo lời người trên du thuyền nói, chỉ cần Mạc Phàm rời đi, hai cô gái lên thuyền, du thuyền sẽ cập bờ.
Không ít người vội vàng nhìn về phía Mạc Phàm, vẻ mặt lập tức sửng sốt.
Chỉ thấy Mạc Phàm đứng ở nơi đó, An Hiểu Hiên và Bạch Vô Song cũng ở đó.
- Không đúng!
- Chẳng lẽ vừa rồi mình ngủ thiếp đi?
Có người nghi ngờ nói.
Rõ ràng bọn họ cảm thấy có chuyện gì xảy ra trong lúc đó, nhưng không nhớ được một chút nào, loại cảm giác này rất kỳ lạ.
Không chỉ bọn họ, đám An Hiểu Hiên, Bạch Vô Song và Tiểu Vũ đều sợ ngây người.
Mạc Phàm không khống chế linh hồn bọn họ, cho nên bọn họ đều thấy được một màn đó.
Bọn họ đều biết Mạc Phàm rất lợi hại, nhưng không ngờ Mạc Phàm kh ủng bố đến thế.
Một ý niệm trong đầu, linh hồn của hành khách trên bờ biển và du thuyền đều bị khống chế.
Một bàn tay có thể ngưng nước biển thành đại thủ, kéo con thuyền hơn 10 vạn tấn quay về.
Một tay đám Tiểu Vũ vụng trộm vươn về phía du thuyền, ngầm vận khởi linh khí, du thuyền đứng yên không nhúc nhích như một ngọn núi.
Bình thường An Hiểu Hiên không thân thiện với Mạc Phàm, lúc này trong mắt đều là sợ hãi.
- Đây là người sao?
Mạc Phàm không quan tâm ánh mắt của những người khác, chỉ cười nhạt.
- Không phải cô muốn trút giận sao, đi thôi.
Nói xong hắn lập tức đi về phía du thuyền. . ngôn tình tổng tài
Đến chỗ nào, những người chen chúc ở chỗ đó sẽ tự động tránh ra một con đường, để đám Mạc Phàm đi qua, không ai dám nói gì.
Tuy bọn họ không biết du thuyền quay lại thế nào, nhưng vô cùng rõ ràng chuyện này liên quan đến Mạc Phàm.
Cho dù không liên quan đến Mạc Phàm, nhưng Mạc Phàm lần lượt thu thập bà béo và người đàn ông mặt lạnh kia, cũng là chuyện người bình thường không thể làm được, người như vậy bọn họ không thể đắc tội được.
Chỉ trong phút chốc đám Mạc Phàm đã lên trên du thuyền, đứng trước Hải Vô Tâm và lão Chu.
Hai người bị ngã, lúc này đã đứng dậy.Nhìn thấy đám Mạc Phàm đi lên, Hải Vô Tâm như gặp quỷ, vội vàng lùi về sau, lùi đến vòng bảo hộ.
Khống chế linh hồn, kéo du thuyền 10 vạn tấn, quỷ cũng không kh ủng bố như người này?
Vừa rồi trán lão Chu đập vào boong tàu, máu chảy liên tục, nhưng ông ta không dám giơ tay lên lau.
Ông ta do dự một lát, cung kính cúi người với Mạc Phàm.
- Chu Nguyên Không đại đệ tử thứ 33 của Chính Nhất Giáo, đệ tử thứ 9 của Trương Huyền Linh chưởng môn của Chính Nhất Giáo bái kiến đại sư, vãn bối có mắt không tròng, mong đại sư nể mặt Chính Nhất Giáo và sư phụ tôi, tha cho tiểu đích một mạng.
Không thể làm nhục tông sư, Mạc Phàm đã vượt qua cảnh giới tông sư rồi.
Bọn họ chọc phải người như vậy, không có khả năng trốn được, còn lại chỉ có thể dựa vào ý trời.
Mạc Phàm làm như không nghe thấy, lập tức đi tới bên cạnh Chu Nguyên Không.
Trưởng lão Chính Nhất Giáo đều bị hắn chém đứt kiếm phẫn hận rời đi, đệ tử của chưởng môn Chính Nhất Giáo có thể lọt vào pháp nhãn của hắn sao?
Hắn không để ý đến lão Chu, bước đến trước người Hải Vô Tâm.
Hải Vô Tâm nhìn thấy đám Mạc Phàm, thân thể không tự chủ được run rẩy.
Nhưng dù sao anh ta là đại thiếu Hải gia, từng gặp không ít tình cảnh.
- Cậu, cậu muốn làm gì, nói cho cậu biết, tôi là đại thiếu Hải gia, nếu cậu dám động vào tôi, tôi sẽ khiến cậu đẹp mặt.
Hải Vô Tâm nuốt nước bọt, run rẩy nói.
Hải Vô Tâm vừa nói như vậy, trong chớp mắt sắc mặt lão Chu khó coi hơn vài phần.
Thế lực Hải gia thuyền vương không nhỏ, tuy không phải là gia tộc Giang Nam, nhưng rất nhiều đại gia tộc Giang Nam đều kính Hải gia ba phần.
Nhưng Hải gia mạnh đến mấy sao có thể so được với Mạc gia đang như mặt trời ban trưa?
Lâm gia muốn chèn ép Mạc gia, Lâm gia diệt vong.
Âu Dương Minh Nhật muốn xen chân vào củng cố địa vị, trực tiếp bị chém đầu.
La gia Mạc Bắc đối phó Mạc gia, diệt tộc.
Hải gia chỉ cùng cấp bậc với Lâm gia, vậy mà Hải Vô Tâm dám nói chuyện với Mạc Phàm như vậy, không phải muốn chết thì là gì?
Nếu ông ta là cha Hải Vô Tâm, chắc chắn ông ta sẽ tát Hải Vô Tâm một cái.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, lắc đầu cười.
- Hải gia anh định làm gì tôi đây?
Hắn không có ấn tượng gì với Hải gia, nhưng hiện giờ có thế gia nào có thể làm gì Mạc gia, hắn cũng rất muốn biết.
- Chỉ cần cậu dám động vào nửa sợi tóc của tôi, vậy đợi hơn một ngàn thuyền vây quanh Giang Nam đi.
Hải Vô Tâm nắm chặt tay nói.
Người ở cảng này sợ Mạc Phàm, anh ta không tin cả Giang Nam đều sợ Mạc Phàm.
Đợi hơn một ngàn thuyền Hải gia anh ta bao vây đường biển Giang Nam, hậu cần, đồ hải sản, quốc tế mậu dịch ở Giang Nam đều trong trạng thái tê liệt, anh ta không tin Mạc Phàm có bản lĩnh lớn như vậy, chịu được áp lực cả Giang Nam.
Đến lúc đó cho dù pháp lực của Mạc Phàm thông thiên, cũng chỉ có thể cúi đầu trước Hải gia bọn họ.
- A… Phải không?
Mạc Phàm nhướn mày.
- Cho nên tôi khuyên cậu lập tức nhận lỗi với tôi, sau đó rời khỏi hải cảng này, tôi có thể coi chuyện này chưa từng xảy ra.
Hải Vô Tâm không cam lòng nhìn An Hiểu Hiên và Bạch Vô Song một cái, nói.
Anh ta vốn định bảo để An Hiểu Hiên và Bạch Vô Song ở lại, nhưng nghĩ tới đại thủ đáng sợ của Mạc Phàm, anh ta quyết định từ bỏ.
Đuổi tiểu tử này đi trước, giữ mạng đã, đợi quay về Hải gia lại nghĩ biện pháp bắt hai người phụ nữ này tới tay.
Cô gái mà Hải Vô Tâm muốn tán, không có khả năng không thành công.
Lão Chu ở bên cạnh Hải Vô Tâm nghe thấy vậy, tâm tình hoàn toàn chìm xuống đáy cốc, nhưng ông ta chỉ là quản gia của Hải Vô Tâm, ở đây không đến lượt ông ta xen miệng vào.
Mạc Phàm hơi nhếch miệng nở nụ cười như có như không, trên mặt không có chút lo lắng.
- Nhận lỗi với anh, hẳn là trên cả Địa Cầu đều không tìm được người có tư cách này.
Hải Vô Tâm nhíu mày, hơi bất ngờ đánh giá Mạc Phàm.
Anh ta dùng phong bế đường biển để áp chế, vậy mà lông mày tiểu tử này không nhăn lấy một cái, đã từ chối rồi.
- Lần này không dễ làm rồi.
Nếu Mạc Phàm giết anh ta, anh ta không có biện pháp nào.
Anh ta đang lo lắng nên làm gì bây giờ, một chiếc du thuyền còn xa hoa hơn chiếc thuyền này lái tới, chỉ trong phút chốc đã tới nơi cách bọn họ chưa tới 200 mét.
Anh ta nhìn số và tên trên thuyền, vui mừng xuất hiện trong mắt anh ta.
- Tiểu tử, cậu đã không chịu xin lỗi, vậy thì để hai người đó lại, sau đó rời khỏi thuyền này.
Hải Vô Tâm tràn đầy sức mạnh nói, giống như thay đổi thành người khác.