Mạc Phàm vốn ép Hỗn Độn ra tay, nhưng cảm thấy nhất trọng Tứ Tượng Phong Thiên Trận không đủ, bây giờ dùng lưỡng trọng Tứ Tượng Phong Thiên Trận cũng không đủ.
- Chẳng lẽ muốn đối phó Mạc Phàm, cần tam trọng Đại Tịch Diệt?
- Đại Tịch Diệt thì có thể, nhưng mà cậu còn chưa đến mức đó.
Hỗn Độn thản nhiên nói, giọng nói như truyền từ trong giếng cổ đến, không mang theo chút gợn sóng.
- Vậy sao, đến lượt tôi, tuy thực lực của các người không khiến tôi hài lòng, nhưng vẫn nên để các người thấy một lần thì hơn.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
- Tiểu tử, đừng giả thần giả quỷ nữa, nếu cậu có thể dùng một pháp thuật, bản trưởng lão sẽ mặc cậu xử lý.
Trưởng lão Chu Tước nhíu mày nói.
Bọn họ đã có thể sử dụng Tứ Tượng Phong Thiên Trận đệ nhị trọng, đây tuyệt đối không phải chuyện mỗi trưởng lão đều làm được.
Chuyện này luôn làm bọn họ kiêu ngạo, nhưng ở trong mắt Mạc Phàm thì chưa đủ, đây không khác gì tát vào mặt bọn họ.
Mạc Phàm nhìn trưởng lão Chu Tước người đẹp hết thời, hắn lắc đầu cười khẽ.
Tư sắc của mỹ phụ này cũng tạm, tuy đã hơn bốn mươi nhưng không khác gì thiếu phụ hơn 30.
Đi trên đường, chắc chắn sẽ hấp dẫn không ít thanh niên máu nóng sục sôi, nhưng mà…
- Tôi không có một chút hứng thú với bà, nhưng bà xem trọng mình quá rồi đó!
Mạc Phàm vừa nói xong, mắt nhắm rồi mở.
Chỉ trong chớp mắt, ngọn lửa đỏ như máu xuất hiện trong mắt hắn, thoạt nhìn giống huyết dịch chảy từ sâu trong đồng tử ra, hừng hực thiêu đốt xung quanh mắt hắn.
- Đốt!
Môi Mạc Phàm khẽ mở nói.
Một chữ vang lên.
“Bùm” một tiếng, ngọn lửa màu máu dấy lên trên người Hỗn Độn, trưởng lão Chu Tước, trưởng lão Bạch Hổ và trưởng lão Huyền Vũ.
- Bao phủ!
Không để đám Hỗn Độn phản ứng kịp, ngọn lửa màu máu cháy mạnh hơn, chỉ trong phút chốc đã bao phủ toàn thân bốn người, tiếng kêu lập tức truyền từ trong hư ảnh sau lưng trưởng lão Chu Tước, trưởng lão Bạch Hổ, trưởng lão Huyền Vũ ra, giống như thật sự bị ngọn lửa bao phủ.
Theo ngọn lửa dấy lên, trên quang bích ba người giam Mạc Phàm, từng đạo vết rạn như mạng nhện xuất hiện, càng ngày càng nhiều.
- Phá!
Mạc Phàm khẽ quát.
“Răng rắc!” Trong quang bích tứ phía đột nhiên ba mặt vỡ nát.
Không chỉ quang bích, những hỏa kiếm, phong kiếm và thổ kiếm đâm vào trong cơ thể hắn cũng biến mất.
Làm xong những chuyện này, Mạc Phàm ngẩng đầu nhìn thoáng qua trận pháp Hỗn Độn bày trên đỉnh đầu.
- Cũng phá nát cho tôi.
Ngọn lửa trong mắt Mạc Phàm lại lóe lên.
Hai đạo cột sáng ngọn lửa như laser bắn từ mắt hắn ra, đánh lên trên trận pháp kia.
Vốn là trận pháp cùng có thể thôn phệ, nhưng dưới hỏa trụ bắn từ mắt Mạc Phàm ra, tựa như thủy tinh gặp sắt thép, trực tiếp tứ phân ngũ liệt, tiêu tán trong không trung.
Trận pháp mà Hỗn Độn và tứ đại trưởng lão tự bày ra, dưới tay Mạc Phàm, chỉ là chuyện hai mắt và mấy câu nói, đã bị hủy đi chỉ còn một mặt của Giang Thành.
Trong phòng ngoại trừ Mạc Phàm ra, sắc mặt những người khác lập tức thay đổi.
- Sao lại thế này?
Chu Tước nhìn ngọn lửa bùng cháy trong mắt Mạc Phàm, khiếp sợ nói.
Mạc Phàm bị phong ấn ở bên trong, dưới trấn phong, suy yếu, uy áp và xé rách của trận pháp, không có khả năng sử dụng được bất cứ pháp thuật nào.
Nhưng Mạc Phàm không chỉ có hai mắt phun lửa, ngọn lửa này giống như có thể thương tổn được đám Hỗn Đỗn Thần Chuyển Chi Thuật đến đây. . Đam Mỹ H Văn
- Sao lại có chuyện này…
Sắc mặt trưởng lão Chu Tước màu đỏ tía, trong mắt đều là khó mà tin.
Bà ta vừa nói nếu Mạc Phàm có thể thi triển pháp thuật, sẽ mặc Mạc Phàm xử lý, Mạc Phàm liền dùng ánh mắt phun lửa.
Chuyện này thì thôi đi, vật dẫn để bọn họ dùng Thần Chuyển Chi Thuật lại bị ngọn lửa của Mạc Phàm đốt, phải biết rằng thứ đó là Hỗn Độn Nguyên Mộc.
- Đáng giận!
Trưởng lão Bạch Hổ giận dữ hét.
Trên mặt ông ta giống như bị người ta tát mấy cái, vô cùng khó coi.
Tứ đại trưởng lão bọn họ cộng thêm Hỗn Độn cùng tới bắt Mạc Phàm.
Vốn tưởng là chuyện không có một sơ hở, vậy mà bị Mạc Phàm phá giải dễ dàng.
Nếu chỉ một người trong bọn họ thất thủ thì không sao, dù sao thanh danh của Mạc Phàm còn đó, bây giờ ngay cả Hỗn Độn cũng bị đánh bại.
Hơn nữa ông ta còn cố ý để sứ giả Dạ Vô Nhai phái tới ở lại làm người xem.
Ông ta định để người này nhìn xem Mạc Phàm bị bọn họ bắt thế nào, bây giờ thì hay rồi, không bắt Mạc Phàm đi được, trái lại nhìn bọn họ bị Mạc Phàm nhục nhã thế nào, hoàn toàn như nâng cục đá đập chân mình.
Tươi cười trên mặt người đàn ông trung niên đứng một bên cứng đờ, cuối cùng không cười nổi, thân thể không tự chủ được run rẩy.
- Lần này xong rồi!
Nếu ông ta thật sự vội tới tặng lễ Mạc Phàm, ông ta không cần lo lắng chút nào.
Nhưng ông ta ngụy trang tặng lễ, tới trào phúng, nhục nhã Mạc Phàm.
Ông ta vốn không lo lắng, nhưng Hỗn Độn và tứ đại trưởng lão Long Tổ đều không giam được Mạc Phàm, Mạc Phàm như con rồng không có lồng sắt giam giữ.
Ông ta tới nhục nhã rồng như vậy, đâu có đạo lý không chết?
Không chỉ sắc mặt những người này thay đổi, Hỗn Độn cũng nhíu chặt mày, trong mắt chớp lóe hung quang.
Tuy ở đây không phải bản thể của ông ta, nhưng ông ta cộng thêm tứ đại trưởng lão cũng không thể giam Mạc Phàm.
Chuyện này giống như con rồng thua trong tay con sói, đây tuyệt đối không phải chuyện ông ta có thể tiếp nhận được.
- Hồng Liên Nghiệp Hỏa, vì sao cậu có thể luyện hóa được ngọn lửa này?
Hỗn Độn nhìn thoáng qua ngọn lửa trên người, hỏi.
Trong điển tịch của Long Tổ, có ghi lại rất nhiều về tiên hỏa.
Uy lực của tiên hỏa cường đại, người bình thường cố chấp luyện hóa, có khả năng bị thiêu thành tro tàn rất lớn.
Hồng Liên Nghiệp Hỏa mà Mạc Phàm là ngọn lửa đáng sợ hơn những tiên hỏa khác, dựa theo ghi chép trong sách, người bình thường không thể luyện hóa ngọn lửa này.
- Ngọn lửa loại này cần luyện hóa sao, trời sinh tôi đã có thần thông này.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Hỗn Độn cộng thêm tứ đại trưởng lão cùng ra tay, công pháp và trận pháp hỗ trợ lẫn nhau, quả thật bây giờ hắn khó có thể thoát khỏi.
ắ ể ể ểBởi vì hắn khó mà thi triển pháp thuật, cho dù có thể thi triển pháp thuật, cũng khó phá giải Tứ Tượng Phong Thiên Trận đệ nhị trọng.
Nhưng trận pháp này có thể khiến hắn không thi triển được pháp thuật, nhưng không ngăn được hắn thi triển Hồng Liên Nghiệp Hỏa thần thông thiên phú.
Ngoài ra nếu bản thể của bốn người đích thân tới, có lẽ Hồng Liên Nghiệp Hỏa của hắn không có tác dụng, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.
Nhưng bọn họ dùng Thần Chuyển Chi Thuật, còn là Hỗn Độn Nguyên Mộc.
Hỏa khắc mộc, nhất định hắn có thể thoát được.
- Thần thông?
Hai chữ không nhiều lắm, nhưng giống như một quả bom ném bên cạnh đám Hỗn Độn.
Thần thông chỉ có tu vi đến cảnh giới Thần Thông mới có, thấp nhất cũng phải Nguyên Anh kỳ.
Nhưng cũng có một số ngoại lệ, giống như yêu tộc mang thần thông thiên phú trời sinh, có một số Tiên Thiên cũng tồn tại thần thông thiên phú.
Ví dụ như có người trời sinh có thể nhìn thấy quá khứ tương lai, có người trời sinh không già, đây đều là một loại thần thông thiên phú.
Nhưng những chuyện này đều vô cùng hiếm có, mấy nghìn vạn cũng không nhất định có một người, vậy mà Mạc Phàm có thần thông thiên phú, còn khống chế Hồng Liên Nghiệp Hỏa đáng sợ như thế.
- Chuyện này…
Sắc mặt mọi người xám như tro tàn. Mạc Phàm vốn ép Hỗn Độn ra tay, nhưng cảm thấy nhất trọng Tứ Tượng Phong Thiên Trận không đủ, bây giờ dùng lưỡng trọng Tứ Tượng Phong Thiên Trận cũng không đủ.
- Chẳng lẽ muốn đối phó Mạc Phàm, cần tam trọng Đại Tịch Diệt?
- Đại Tịch Diệt thì có thể, nhưng mà cậu còn chưa đến mức đó.
Hỗn Độn thản nhiên nói, giọng nói như truyền từ trong giếng cổ đến, không mang theo chút gợn sóng.
- Vậy sao, đến lượt tôi, tuy thực lực của các người không khiến tôi hài lòng, nhưng vẫn nên để các người thấy một lần thì hơn.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
- Tiểu tử, đừng giả thần giả quỷ nữa, nếu cậu có thể dùng một pháp thuật, bản trưởng lão sẽ mặc cậu xử lý.
Trưởng lão Chu Tước nhíu mày nói.
Bọn họ đã có thể sử dụng Tứ Tượng Phong Thiên Trận đệ nhị trọng, đây tuyệt đối không phải chuyện mỗi trưởng lão đều làm được.
Chuyện này luôn làm bọn họ kiêu ngạo, nhưng ở trong mắt Mạc Phàm thì chưa đủ, đây không khác gì tát vào mặt bọn họ.
Mạc Phàm nhìn trưởng lão Chu Tước người đẹp hết thời, hắn lắc đầu cười khẽ.
Tư sắc của mỹ phụ này cũng tạm, tuy đã hơn bốn mươi nhưng không khác gì thiếu phụ hơn 30.
Đi trên đường, chắc chắn sẽ hấp dẫn không ít thanh niên máu nóng sục sôi, nhưng mà…
- Tôi không có một chút hứng thú với bà, nhưng bà xem trọng mình quá rồi đó!
Mạc Phàm vừa nói xong, mắt nhắm rồi mở.
Chỉ trong chớp mắt, ngọn lửa đỏ như máu xuất hiện trong mắt hắn, thoạt nhìn giống huyết dịch chảy từ sâu trong đồng tử ra, hừng hực thiêu đốt xung quanh mắt hắn.
- Đốt!
Môi Mạc Phàm khẽ mở nói.
Một chữ vang lên.
“Bùm” một tiếng, ngọn lửa màu máu dấy lên trên người Hỗn Độn, trưởng lão Chu Tước, trưởng lão Bạch Hổ và trưởng lão Huyền Vũ.
- Bao phủ!
Không để đám Hỗn Độn phản ứng kịp, ngọn lửa màu máu cháy mạnh hơn, chỉ trong phút chốc đã bao phủ toàn thân bốn người, tiếng kêu lập tức truyền từ trong hư ảnh sau lưng trưởng lão Chu Tước, trưởng lão Bạch Hổ, trưởng lão Huyền Vũ ra, giống như thật sự bị ngọn lửa bao phủ.
Theo ngọn lửa dấy lên, trên quang bích ba người giam Mạc Phàm, từng đạo vết rạn như mạng nhện xuất hiện, càng ngày càng nhiều.
- Phá!
Mạc Phàm khẽ quát.
“Răng rắc!” Trong quang bích tứ phía đột nhiên ba mặt vỡ nát.
Không chỉ quang bích, những hỏa kiếm, phong kiếm và thổ kiếm đâm vào trong cơ thể hắn cũng biến mất.
Làm xong những chuyện này, Mạc Phàm ngẩng đầu nhìn thoáng qua trận pháp Hỗn Độn bày trên đỉnh đầu.
- Cũng phá nát cho tôi.
Ngọn lửa trong mắt Mạc Phàm lại lóe lên.
Hai đạo cột sáng ngọn lửa như laser bắn từ mắt hắn ra, đánh lên trên trận pháp kia.
Vốn là trận pháp cùng có thể thôn phệ, nhưng dưới hỏa trụ bắn từ mắt Mạc Phàm ra, tựa như thủy tinh gặp sắt thép, trực tiếp tứ phân ngũ liệt, tiêu tán trong không trung.
Trận pháp mà Hỗn Độn và tứ đại trưởng lão tự bày ra, dưới tay Mạc Phàm, chỉ là chuyện hai mắt và mấy câu nói, đã bị hủy đi chỉ còn một mặt của Giang Thành.
Trong phòng ngoại trừ Mạc Phàm ra, sắc mặt những người khác lập tức thay đổi.
- Sao lại thế này?
Chu Tước nhìn ngọn lửa bùng cháy trong mắt Mạc Phàm, khiếp sợ nói.
Mạc Phàm bị phong ấn ở bên trong, dưới trấn phong, suy yếu, uy áp và xé rách của trận pháp, không có khả năng sử dụng được bất cứ pháp thuật nào.
Nhưng Mạc Phàm không chỉ có hai mắt phun lửa, ngọn lửa này giống như có thể thương tổn được đám Hỗn Đỗn Thần Chuyển Chi Thuật đến đây. . Đam Mỹ H Văn
- Sao lại có chuyện này…
Sắc mặt trưởng lão Chu Tước màu đỏ tía, trong mắt đều là khó mà tin.
Bà ta vừa nói nếu Mạc Phàm có thể thi triển pháp thuật, sẽ mặc Mạc Phàm xử lý, Mạc Phàm liền dùng ánh mắt phun lửa.
Chuyện này thì thôi đi, vật dẫn để bọn họ dùng Thần Chuyển Chi Thuật lại bị ngọn lửa của Mạc Phàm đốt, phải biết rằng thứ đó là Hỗn Độn Nguyên Mộc.
- Đáng giận!
Trưởng lão Bạch Hổ giận dữ hét.
Trên mặt ông ta giống như bị người ta tát mấy cái, vô cùng khó coi.
Tứ đại trưởng lão bọn họ cộng thêm Hỗn Độn cùng tới bắt Mạc Phàm.
Vốn tưởng là chuyện không có một sơ hở, vậy mà bị Mạc Phàm phá giải dễ dàng.
Nếu chỉ một người trong bọn họ thất thủ thì không sao, dù sao thanh danh của Mạc Phàm còn đó, bây giờ ngay cả Hỗn Độn cũng bị đánh bại.
Hơn nữa ông ta còn cố ý để sứ giả Dạ Vô Nhai phái tới ở lại làm người xem.
Ông ta định để người này nhìn xem Mạc Phàm bị bọn họ bắt thế nào, bây giờ thì hay rồi, không bắt Mạc Phàm đi được, trái lại nhìn bọn họ bị Mạc Phàm nhục nhã thế nào, hoàn toàn như nâng cục đá đập chân mình.
Tươi cười trên mặt người đàn ông trung niên đứng một bên cứng đờ, cuối cùng không cười nổi, thân thể không tự chủ được run rẩy.
- Lần này xong rồi!
Nếu ông ta thật sự vội tới tặng lễ Mạc Phàm, ông ta không cần lo lắng chút nào.
Nhưng ông ta ngụy trang tặng lễ, tới trào phúng, nhục nhã Mạc Phàm.
Ông ta vốn không lo lắng, nhưng Hỗn Độn và tứ đại trưởng lão Long Tổ đều không giam được Mạc Phàm, Mạc Phàm như con rồng không có lồng sắt giam giữ.
Ông ta tới nhục nhã rồng như vậy, đâu có đạo lý không chết?
Không chỉ sắc mặt những người này thay đổi, Hỗn Độn cũng nhíu chặt mày, trong mắt chớp lóe hung quang.
Tuy ở đây không phải bản thể của ông ta, nhưng ông ta cộng thêm tứ đại trưởng lão cũng không thể giam Mạc Phàm.
Chuyện này giống như con rồng thua trong tay con sói, đây tuyệt đối không phải chuyện ông ta có thể tiếp nhận được.
- Hồng Liên Nghiệp Hỏa, vì sao cậu có thể luyện hóa được ngọn lửa này?
Hỗn Độn nhìn thoáng qua ngọn lửa trên người, hỏi.
Trong điển tịch của Long Tổ, có ghi lại rất nhiều về tiên hỏa.
Uy lực của tiên hỏa cường đại, người bình thường cố chấp luyện hóa, có khả năng bị thiêu thành tro tàn rất lớn.
Hồng Liên Nghiệp Hỏa mà Mạc Phàm là ngọn lửa đáng sợ hơn những tiên hỏa khác, dựa theo ghi chép trong sách, người bình thường không thể luyện hóa ngọn lửa này.
- Ngọn lửa loại này cần luyện hóa sao, trời sinh tôi đã có thần thông này.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Hỗn Độn cộng thêm tứ đại trưởng lão cùng ra tay, công pháp và trận pháp hỗ trợ lẫn nhau, quả thật bây giờ hắn khó có thể thoát khỏi.
ắ ể ể ểBởi vì hắn khó mà thi triển pháp thuật, cho dù có thể thi triển pháp thuật, cũng khó phá giải Tứ Tượng Phong Thiên Trận đệ nhị trọng.
Nhưng trận pháp này có thể khiến hắn không thi triển được pháp thuật, nhưng không ngăn được hắn thi triển Hồng Liên Nghiệp Hỏa thần thông thiên phú.
Ngoài ra nếu bản thể của bốn người đích thân tới, có lẽ Hồng Liên Nghiệp Hỏa của hắn không có tác dụng, chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.
Nhưng bọn họ dùng Thần Chuyển Chi Thuật, còn là Hỗn Độn Nguyên Mộc.
Hỏa khắc mộc, nhất định hắn có thể thoát được.
- Thần thông?
Hai chữ không nhiều lắm, nhưng giống như một quả bom ném bên cạnh đám Hỗn Độn.
Thần thông chỉ có tu vi đến cảnh giới Thần Thông mới có, thấp nhất cũng phải Nguyên Anh kỳ.
Nhưng cũng có một số ngoại lệ, giống như yêu tộc mang thần thông thiên phú trời sinh, có một số Tiên Thiên cũng tồn tại thần thông thiên phú.
Ví dụ như có người trời sinh có thể nhìn thấy quá khứ tương lai, có người trời sinh không già, đây đều là một loại thần thông thiên phú.
Nhưng những chuyện này đều vô cùng hiếm có, mấy nghìn vạn cũng không nhất định có một người, vậy mà Mạc Phàm có thần thông thiên phú, còn khống chế Hồng Liên Nghiệp Hỏa đáng sợ như thế.
- Chuyện này…
Sắc mặt mọi người xám như tro tàn.