Mắt Long Vương U Châu mở to, sau đó nổi giận thét lên.
Không đợi cơ thể to lớn của nó rơi xuống đất, thân thể nó nhoáng lên một cái, lại xuất hiện gần Mạc Phàm.
- Tiểu tử, ta không tin tốc độ của ngươi luôn nhanh hơn ta.
Tốc độ cường đại không chỉ có tốc độ là được, còn phải có thân thể cường đại.
Tựa như phi cơ, tốc độ còn nhanh hơn cả ô tô.
Nhưng nếu làm bằng giấy, đừng nói bay lên trên trời, sẽ tứ phân ngũ liệt trên đất.
Con người cũng vậy, nếu cơ thể không đủ mạnh, tốc độ thi triển lần một không sao, lần hai lần ba cơ thể sẽ không chịu nổi gánh nặng, cuối cùng cũng sụp đổ.
Nó thân là Long Tộc, cơ thể mạnh gấp mấy chục lần yêu tộc khác, cơ thể yêu tộc bình thường đều mạnh hơn người bình thường.
Mạc Phàm chỉ là một nhân loại, sao có thể chịu nổi tốc độ nhanh như vậy.
Nó vừa đến phía sau Mạc Phàm, lần này còn chưa kịp tấn công.
Bỗng nhiên cơ thể Mạc Phàm di chuyển với tốc độ khó mà tin, từ quay lưng biến thành đối mặt, nhanh giống như hắn thật sự đối mặt với Long Vương U Châu, làm cho người ta có ảo giác khó mà hình dung.
Mạc Phàm xoay người lại, trong tay không có lôi kiếm, mà là một phần hai Hỏa Kiếm.
Ngọn lửa trên thân kiếm tăng vọt, một kiếm kình thiên chém lên người Long Vương U Châu.
“Bùm!” Tiếng nổ vang vọng trời đất, tia lửa b ắn ra bốn phía!
Long Vương U Châu kêu lên đau đớn, tựa như diều đứt dây bay về phía xa.
Trong đôi mắt to như đèn lồng tràn đầy lửa giận.
- Bổn vương không tin.
Cơ thể nó nhoáng lên một cái, lại bay về phía Mạc Phàm.
Kết quả không khác trước, nó vừa đến bên cạnh Mạc Phàm, trước còn có vẻ như ăn sạch Mạc Phàm, sau còn chưa tới bên cạnh Mạc Phàm đã bị kiếm trong tay Mạc Phàm chém.
Nó bị kiếm của Mạc Phàm chém bay một lần lại một lần, tốc độ không chỉ không chậm đi, trái lại còn nhanh hơn.
Mọi người ở đây nghẹn họng nhìn trân trối, một đám người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi.
Đánh bay Long Vương U Châu một lần còn chưa tính, vậy mà Mạc Phàm đánh bay Long Vương U Châu liên tục.
- Ông trời của tôi!
- Đó là rồng Thần Cảnh sao?
Có người khó mà tin vào hai mắt mình nói.
Rồng là thần thú vô cùng cường đại trong truyền thuyết Hoa Hạ, có thể lên trời xuống đất, hô phong hoán vũ, Long Vương U Châu trước mặt còn thiếu chút nữa hủy diệt thủ đô, lan truyền mấy trăm năm ở Hoa Hạ.
Nhưng yêu thú cường đại như vậy, hoàn toàn không có đường sống đánh trả trước mặt Mạc Phàm, hoàn toàn bị nghiền ép.
Nó không giống như là rồng, trái lại giống con rắn hơn, mà Mạc Phàm là người bắt rắn.
- Chuyện này…
Trong đám người Long Hoa Hội, có người lùi về sau theo bản năng.
Người cường đại như vậy, ngay cả Long Vương Thần Cảnh cũng không phải đối thủ của cậu ta.
Long Hoa Hội bọn họ muốn đối nghịch với người như vậy, không phải muốn chết thì là gì?
Ngay cả Dạ Vô Nhai vẫn luôn vô cùng bình tĩnh, lúc này lông mày nhíu lại, tay không tự chủ nắm chặt lại, trong mắt chớp lóe sắc lạnh, mãi mà không nói một chữ.
Cách đó không xa, đôi mắt người phụ nữ mặc hắc y híp thành đường ngang, lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Phàm.
- Seiten đại nhân, tiểu tử này đúng là không tầm thường như ông nói.
- Cậu ta rất không tầm thường, kiếm thuật của cậu ta đã tương xứng với Sasaki Kojiro rồi?
Trong hắc vụ, trong mắt lão giả kia chớp lóe tán thưởng, nói.
- Sasaki Kojiro, ông muốn nói đến tổ tiên của nhà Sasaki, Đại Kiếm Thánh dùng tuyệt kỹ Yến Phản tiếng tăm lừng lẫy sao?
Lông mày người phụ nữ mặc hắc y nhướn lên, kích động nói.
Sasaki Kojiro là Đại Kiếm Thánh nổi tiếng thời chiến quốc Nhật quốc, danh tiếng còn trước cả một vị Đại Kiếm Thánh Miyamoto Musashi tổ tiên của nhà Miyamoto.
Ông ta am hiểu dùng trường đao ba thước, thân kiếm dài, phạm vi tấn công rộng, tự nghĩ ra tuyệt kỹ Yến Phản mà nổi tiếng.
Theo truyền thuyết bởi vì mỗi lần Sasaki Kojiro sử dụng tuyệt kỹ này, thì có thể g iết chết đối phương, cho nên ngoại trừ ông ta ra, không có một ai từng thấy chiêu thức “Yến Phản”.
Hơn nữa Sasaki Kojiro dựa vào tuyệt kỹ này, có thể chém giết chim yến nổi tiếng là nhanh như gió.
Kiếm thuật của Mạc Phàm có thể so được với Sasaki Kojiro, vậy thì đáng sợ rồi.
- Không sai, chính là ông ta.
Lão giả gật đầu.
- Nói vậy chẳng phải con rồng này sẽ bị tiểu tử kia chém chết sao?
Người phụ nữ mặc hắc y lo lắng nói.
Bởi vì theo bọn họ biết, con yến mà Sasaki Kojiro chém được không phải là chim yến, mà là yêu thú bát kỳ đại xà biến thành nổi tiếng ở Nhật quốc.
Bát kỳ đại xà là nguồn gốc hủy diệt Nhật quốc, ngay cả rồng đều bị nó cắn nuốt, nhưng bị một kiếm của Sasaki Kojiro chém.
Nếu Mạc Phàm cùng cấp bậc với Sasaki Kojiro, vậy rồng Hoa Hạ cũng gặp nguy hiểm rồi.
Bọn họ tới Hoa Hạ vì con rồng này, nếu bị Mạc Phàm chém, nhiệm vụ lần này của bọn họ thất bại rồi.
- Yên tâm đi, tiểu tử này rất lợi hại, nhưng con rồng Hoa Hạ này cũng không đơn giản, cho dù Sasaki Kojiro đến đây, chưa chắc đã chém được nó.
Trong mắt lão giả lóe lên cơ trí, như dự liệu trước nói.
- Cái gì?
Người phụ nữ mặc hắc y nhướn mày, nghi ngờ nhìn về phía Long Vương U Châu và Mạc Phàm trên bầu trời.
Không biết từ lúc nào Long Vương U Châu đã ngừng tấn công, đứng cách Mạc Phàm trăm mét, đôi mắt chớp lóe ánh lửa nhìn chằm chằm Mạc Phàm.
Tuy nó rất không muốn thừa nhận, nhưng tốc độ của tiểu tử này nhanh hơn nó rất nhiều.
Cho dù nó thêm bí pháp Long Tổ, cũng không bằng tiểu tử này.
Nhưng mà…
- Tiểu tử, quả thật tốc độ của ngươi rất nhanh, nhưng sức mạnh của ngươi quá yếu, giống như gãi ngứa vậy, ngươi có dám dùng chút sức lực hay không?
Ngọn lửa trong mắt Long Vương U Châu thu lại, cười mỉa nó.
Nó vừa nói xong, trước mắt không ít người sáng lên.
Long Vương U Châu bị Mạc Phàm chémliên tục nhiều kiếm nhưthế, Lôi Kiếm, ngọn lửa, ngay cả Thái Âm Chi Khí đều dùng tới, vậy mà Long Vương U Châu không bị thương một sợi lông.
Như vậy tốc độ nhanh thì có ích gì?
Giống như bắn đạn vào tấm sắt vài thước, cho dù đạn nhanh, cũng không làm gì được tấm sắt, cũng không có tác dụng gì.
- Lần này tiểu tử kia phải buồn bực rồi.
Thượng Quan Vô Kỵ cười âm hiểm nói.
Rõ ràng tốc độ không kém Long Vương, nhưng không làm gì được Long Vương, chỉ sợ không có chuyện gì buồn bực hơn chuyện này?
- Tiểu tử này cũng có hôm nay?
Long Vương cười nói, vẻ đắc ý lại xuất hiện trên mặt đám người Long Hoa Hội lần nữa.
Cách đó không xa, Long Nhược Tuyết thấy Long Vương U Châu hoàn hảo không tổn hao gì, nhíu mày.
Chỉ trong phút chốc, bỗng nhiên cô nghĩ đến một chuyện, đôi mắt sáng lên, bỗng nhiên sắc mặt lại thay đổi.
- Mạc Phàm, nó là Ma Long Chi Thể, tấn công ngũ hành không có tác dụng với nó, phải dùng phong ấn.
Dựa theo ghi chép của Diêu Nghiễm Hiếu, con rồng này tu luyện đại pháp Ma Long, tu luyện cơ thể mình đến tình trạng thuật pháp bất xâm, cộng thêm Long Tộc có sức chống cự thuật pháp trời sinh, trên thế gian có rất ít tấn công đối phó được Long Vương U Châu, chỉ có thể dùng thuật phong ấn.
- Ma Long Chi Thể?
Bốn chữ này vừa vang lên, không ít người nhíu mày. Mắt Long Vương U Châu mở to, sau đó nổi giận thét lên.
Không đợi cơ thể to lớn của nó rơi xuống đất, thân thể nó nhoáng lên một cái, lại xuất hiện gần Mạc Phàm.
- Tiểu tử, ta không tin tốc độ của ngươi luôn nhanh hơn ta.
Tốc độ cường đại không chỉ có tốc độ là được, còn phải có thân thể cường đại.
Tựa như phi cơ, tốc độ còn nhanh hơn cả ô tô.
Nhưng nếu làm bằng giấy, đừng nói bay lên trên trời, sẽ tứ phân ngũ liệt trên đất.
Con người cũng vậy, nếu cơ thể không đủ mạnh, tốc độ thi triển lần một không sao, lần hai lần ba cơ thể sẽ không chịu nổi gánh nặng, cuối cùng cũng sụp đổ.
Nó thân là Long Tộc, cơ thể mạnh gấp mấy chục lần yêu tộc khác, cơ thể yêu tộc bình thường đều mạnh hơn người bình thường.
Mạc Phàm chỉ là một nhân loại, sao có thể chịu nổi tốc độ nhanh như vậy.
Nó vừa đến phía sau Mạc Phàm, lần này còn chưa kịp tấn công.
Bỗng nhiên cơ thể Mạc Phàm di chuyển với tốc độ khó mà tin, từ quay lưng biến thành đối mặt, nhanh giống như hắn thật sự đối mặt với Long Vương U Châu, làm cho người ta có ảo giác khó mà hình dung.
Mạc Phàm xoay người lại, trong tay không có lôi kiếm, mà là một phần hai Hỏa Kiếm.
Ngọn lửa trên thân kiếm tăng vọt, một kiếm kình thiên chém lên người Long Vương U Châu.
“Bùm!” Tiếng nổ vang vọng trời đất, tia lửa b ắn ra bốn phía!
Long Vương U Châu kêu lên đau đớn, tựa như diều đứt dây bay về phía xa.
Trong đôi mắt to như đèn lồng tràn đầy lửa giận.
- Bổn vương không tin.
Cơ thể nó nhoáng lên một cái, lại bay về phía Mạc Phàm.
Kết quả không khác trước, nó vừa đến bên cạnh Mạc Phàm, trước còn có vẻ như ăn sạch Mạc Phàm, sau còn chưa tới bên cạnh Mạc Phàm đã bị kiếm trong tay Mạc Phàm chém.
Nó bị kiếm của Mạc Phàm chém bay một lần lại một lần, tốc độ không chỉ không chậm đi, trái lại còn nhanh hơn.
Mọi người ở đây nghẹn họng nhìn trân trối, một đám người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi.
Đánh bay Long Vương U Châu một lần còn chưa tính, vậy mà Mạc Phàm đánh bay Long Vương U Châu liên tục.
- Ông trời của tôi!
- Đó là rồng Thần Cảnh sao?
Có người khó mà tin vào hai mắt mình nói.
Rồng là thần thú vô cùng cường đại trong truyền thuyết Hoa Hạ, có thể lên trời xuống đất, hô phong hoán vũ, Long Vương U Châu trước mặt còn thiếu chút nữa hủy diệt thủ đô, lan truyền mấy trăm năm ở Hoa Hạ.
Nhưng yêu thú cường đại như vậy, hoàn toàn không có đường sống đánh trả trước mặt Mạc Phàm, hoàn toàn bị nghiền ép.
Nó không giống như là rồng, trái lại giống con rắn hơn, mà Mạc Phàm là người bắt rắn.
- Chuyện này…
Trong đám người Long Hoa Hội, có người lùi về sau theo bản năng.
Người cường đại như vậy, ngay cả Long Vương Thần Cảnh cũng không phải đối thủ của cậu ta.
Long Hoa Hội bọn họ muốn đối nghịch với người như vậy, không phải muốn chết thì là gì?
Ngay cả Dạ Vô Nhai vẫn luôn vô cùng bình tĩnh, lúc này lông mày nhíu lại, tay không tự chủ nắm chặt lại, trong mắt chớp lóe sắc lạnh, mãi mà không nói một chữ.
Cách đó không xa, đôi mắt người phụ nữ mặc hắc y híp thành đường ngang, lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Phàm.
- Seiten đại nhân, tiểu tử này đúng là không tầm thường như ông nói.
- Cậu ta rất không tầm thường, kiếm thuật của cậu ta đã tương xứng với Sasaki Kojiro rồi?
Trong hắc vụ, trong mắt lão giả kia chớp lóe tán thưởng, nói.
- Sasaki Kojiro, ông muốn nói đến tổ tiên của nhà Sasaki, Đại Kiếm Thánh dùng tuyệt kỹ Yến Phản tiếng tăm lừng lẫy sao?
Lông mày người phụ nữ mặc hắc y nhướn lên, kích động nói.
Sasaki Kojiro là Đại Kiếm Thánh nổi tiếng thời chiến quốc Nhật quốc, danh tiếng còn trước cả một vị Đại Kiếm Thánh Miyamoto Musashi tổ tiên của nhà Miyamoto.
Ông ta am hiểu dùng trường đao ba thước, thân kiếm dài, phạm vi tấn công rộng, tự nghĩ ra tuyệt kỹ Yến Phản mà nổi tiếng.
Theo truyền thuyết bởi vì mỗi lần Sasaki Kojiro sử dụng tuyệt kỹ này, thì có thể g iết chết đối phương, cho nên ngoại trừ ông ta ra, không có một ai từng thấy chiêu thức “Yến Phản”.
Hơn nữa Sasaki Kojiro dựa vào tuyệt kỹ này, có thể chém giết chim yến nổi tiếng là nhanh như gió.
Kiếm thuật của Mạc Phàm có thể so được với Sasaki Kojiro, vậy thì đáng sợ rồi.
- Không sai, chính là ông ta.
Lão giả gật đầu.
- Nói vậy chẳng phải con rồng này sẽ bị tiểu tử kia chém chết sao?
Người phụ nữ mặc hắc y lo lắng nói.
Bởi vì theo bọn họ biết, con yến mà Sasaki Kojiro chém được không phải là chim yến, mà là yêu thú bát kỳ đại xà biến thành nổi tiếng ở Nhật quốc.
Bát kỳ đại xà là nguồn gốc hủy diệt Nhật quốc, ngay cả rồng đều bị nó cắn nuốt, nhưng bị một kiếm của Sasaki Kojiro chém.
Nếu Mạc Phàm cùng cấp bậc với Sasaki Kojiro, vậy rồng Hoa Hạ cũng gặp nguy hiểm rồi.
Bọn họ tới Hoa Hạ vì con rồng này, nếu bị Mạc Phàm chém, nhiệm vụ lần này của bọn họ thất bại rồi.
- Yên tâm đi, tiểu tử này rất lợi hại, nhưng con rồng Hoa Hạ này cũng không đơn giản, cho dù Sasaki Kojiro đến đây, chưa chắc đã chém được nó.
Trong mắt lão giả lóe lên cơ trí, như dự liệu trước nói.
- Cái gì?
Người phụ nữ mặc hắc y nhướn mày, nghi ngờ nhìn về phía Long Vương U Châu và Mạc Phàm trên bầu trời.
Không biết từ lúc nào Long Vương U Châu đã ngừng tấn công, đứng cách Mạc Phàm trăm mét, đôi mắt chớp lóe ánh lửa nhìn chằm chằm Mạc Phàm.
Tuy nó rất không muốn thừa nhận, nhưng tốc độ của tiểu tử này nhanh hơn nó rất nhiều.
Cho dù nó thêm bí pháp Long Tổ, cũng không bằng tiểu tử này.
Nhưng mà…
- Tiểu tử, quả thật tốc độ của ngươi rất nhanh, nhưng sức mạnh của ngươi quá yếu, giống như gãi ngứa vậy, ngươi có dám dùng chút sức lực hay không?
Ngọn lửa trong mắt Long Vương U Châu thu lại, cười mỉa nó.
Nó vừa nói xong, trước mắt không ít người sáng lên.
Long Vương U Châu bị Mạc Phàm chémliên tục nhiều kiếm nhưthế, Lôi Kiếm, ngọn lửa, ngay cả Thái Âm Chi Khí đều dùng tới, vậy mà Long Vương U Châu không bị thương một sợi lông.
Như vậy tốc độ nhanh thì có ích gì?
Giống như bắn đạn vào tấm sắt vài thước, cho dù đạn nhanh, cũng không làm gì được tấm sắt, cũng không có tác dụng gì.
- Lần này tiểu tử kia phải buồn bực rồi.
Thượng Quan Vô Kỵ cười âm hiểm nói.
Rõ ràng tốc độ không kém Long Vương, nhưng không làm gì được Long Vương, chỉ sợ không có chuyện gì buồn bực hơn chuyện này?
- Tiểu tử này cũng có hôm nay?
Long Vương cười nói, vẻ đắc ý lại xuất hiện trên mặt đám người Long Hoa Hội lần nữa.
Cách đó không xa, Long Nhược Tuyết thấy Long Vương U Châu hoàn hảo không tổn hao gì, nhíu mày.
Chỉ trong phút chốc, bỗng nhiên cô nghĩ đến một chuyện, đôi mắt sáng lên, bỗng nhiên sắc mặt lại thay đổi.
- Mạc Phàm, nó là Ma Long Chi Thể, tấn công ngũ hành không có tác dụng với nó, phải dùng phong ấn.
Dựa theo ghi chép của Diêu Nghiễm Hiếu, con rồng này tu luyện đại pháp Ma Long, tu luyện cơ thể mình đến tình trạng thuật pháp bất xâm, cộng thêm Long Tộc có sức chống cự thuật pháp trời sinh, trên thế gian có rất ít tấn công đối phó được Long Vương U Châu, chỉ có thể dùng thuật phong ấn.
- Ma Long Chi Thể?
Bốn chữ này vừa vang lên, không ít người nhíu mày.