Thần Y Trọng Sinh

Chương 873




“A!”

Vừa rồi tay của Thượng Quan Vân Phi còn hoàn hảo, lúc này tựa như một cái dây thừng vặn vào nhau, vỡ không thể vỡ hơn.

Mọi người ở đây đều nhìn tay Thượng Quan Vân Phi, lập tức nổi da gà.

- Tiểu tử này dám ra tay thật.

Mạc Phàm ra tay với thuộc hạ của Thượng Quan Vân Phi cũng không sao, vậy mà Mạc Phàm dám bẻ gãy hai tay Thượng Quan Vân Phi.

Hai tay bị thương thành như vậy, cho dù nối lại, chỉ sợ cũng không dùng được.

- Lần này ầm ĩ rồi.

Mạc Phàm làm Thượng Quan Vân Phi bị thương thành như vậy, chắc chắn Long Hoa Hội sẽ không tha cho Mạc Phàm.

Sắc mặt Dạ Tình cũng thay đổi, lại trắng xanh hơn nhiều, chuyện này đã vượt qua phạm vi khống chế của cô.

Cục diện chỉ yên tĩnh một lát, thì bị Thượng Quan Vân Phi phá.

- Tiểu tử, tôi phải giết cậu, nếu cậu có thể sống rời khỏi thủ đô, tôi sẽ không tên là Thượng Quan Vân Phi.

Gương mặt Thượng Quan Vân Phi xanh mét, hung dữ quát.

Anh ta không ngờ Mạc Phàm dám ra tay với anh ta, còn không chỉ bẻ gãy một tay.

Nếu để Mạc Phàm rời đi, không chỉ anh ta mất hết mặt mũi, Thượng Quan gia anh ta cũng vậy.

- Gi ết chết tôi, anh dựa vào cái gì?

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, lắc đầu cười.

Mạc Phàm vừa nói xong, một đám người đi từ trong phòng VIP ra, một đám người đi ra, trong mắt mỗi người đều b ắn ra tinh quang, giống như đao kiếm mới ra khỏi vỏ.

Cùng lúc đó, khí tức cường đại khiến người ta khó thể tùy ý mà ra, dập dờn xung quanh.

- Dựa vào chúng tôi.

Những người này vừa xuất hiện, không ít người nhíu mày, sắc mặt thay đổi theo.

- Đó không phải là Hoàng Phủ Tà sao?

Không ít người nhìn lão nhân tóc bạc trắng nói.

Hoàng Phủ gia là đại nội thị vệ từ thời Thanh, chuyên bảo vệ an toàn của hoàng đế triều Thanh.

Sau khi triều Thanh diệt vong, Hoàng Phủ gia luôn ở thủ đô.

Nghe nói Hoàng Phủ Tà này là thị vệ bên cạnh hoàng đế Phổ Nghi cuối cùng, đao pháp thâm bất khả trắc, ngay cả Lâm Thiên Nam đều sợ ông ta vài phần.

Hoàng Phủ Tà mất tích trong thời gian rất lâu, lại được Thượng Quan Vân Phi mời tới.

- Không chỉ có Hoàng Phủ Tà, đó không phải là Trần Vô Cực sao?

Có người chỉ một lão giả tóc bạc khác nói.

Trần Vô Cực là chưởng môn nhân của Thái Cực Quyền Trần thị, có truyền thuyết nói Trần Vô Cực đã luyện Thái Cực Quyền đến siêu phàm, Thái Cực thành Vô Cực.

- Đó không phải là Không Hải hòa thượng người phản bội Thiếu Lâm Tự sao?

Có một người chỉ hòa thượng vô cùng kinh ngạc nói.

- Liễu Thuần Dương Thuần Dương Kiếm Môn.

Có không ít người nhận ra một đám cao thủ nổi tiếng Hoa Hạ.

- Thái tử Long Hoa Hội đúng là thái tử, quả nhiên người bình thường không so sánh được.

Có người thổn thức nói.

ề ểNhững người này dùng tiền cũng không mời tới được, chỉ có Long Hoa Hội mới có thể mời tới.

- Các ông còn thất thần làm gì, còn không nhanh bóp nát xương cốt toàn thân bốn người đó.

Thượng Quan Vân Phi như bị tâm thần kêu lên.

- Tiểu tử, cậu tự bóp nát xương mình, hay là chúng tôi tới?

Giọng Hoàng Phủ Tà như vịt đực nói.

Khi người này nói chuyện, đao ý sắc bén đè về phía đám Mạc Phàm.

Mạc Phàm nhìn lướt qua những người này, cười nhạt.

Những người này ở trong Tử Nguyệt Trai, sao có thể thoát khỏi cảm ứng của hắn.

Nhưng không thể không nói, vì đạt được Tử Nguyệt Trai, Thượng Quan Vân Phi đã hao phí không ít tâm tư.

Nếu chỉ dựa vào Dạ Tình, Dạ Tình không thể có đường sống phản khán.

Nhưng mà đáng tiếc gặp phải hắn.

- Chỉ dựa vào đám phế vật các ông cũng muốn giết tôi, Vạn Thiên Tuyệt không làm được, các ông dựa vào cái gì?

- Vạn Thiên Tuyệt?

Nghe mấy chữ này, sắc mặt không ít người thay đổi, cả thủ đô không ai không biết người này.

- Tiểu tử, khẩu khí của cậu lớn quá rồi đó, cậu nghĩ mình là Mạc đại sư Giang Nam sao?

Trần Vô Cực cười khinh thường nói.

Mạc đại sư giết Vạn Thiên Tuyệt, mới có tư cách nói những lời này.

Mạc Phàm nói những lời này, ở trong mắt ông ta không khác gì chuyện cười.

- Mạc đại sư Giang Nam sao?

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Trần Vô Cực một cái, lắc đầu cười.

- Cút hoặc tôi đánh gãy hai tay tất cả các người, để các người cút.

- Tiểu tử, cậu cũng quá kiêu ngạo rồi, bần tăng muốn xem cậu đánh gãy hai tay chúng tôi thế nào.

Không Hải hừ lạnh một tiếng nói.

Mạc Phàm chỉ đánh gãy hai tay Thượng Quan Vân Phi và xương toàn thân một người, chỉ cần là Tiên Thiên thì có thể làm dễ dàng, bọn họ không coi trọng chuyện này lắm.

- Tiểu tử, nếu cậu có thể phế một tay tôi, tôi sẽ tặng bàn tay còn lại cho cậu.

Liễu Thuần Dương vòng hai tay quanh ngực nói.

Mạc Phàm nhếch miệng cười như không cười, trong mắt chớp lóe tinh quang nhìn lướt qua Hoàng Phủ Tà.

- Ông chắc là Tả Thủ Đao đúng không, sau này đổi sang luyện đao tay phải đi.

Một tay hắn vươn ra, khẽ lướt qua Hoàng Phủ Tà.

Chỉ khẽ lướt, Hoàng Phủ Tà vội vàng nâng tay trái của ông ta lên, tay trái của ông ta không tự chủ được run rẩy, tựa như không do mình khống chế.

Ngay sau đó sắc mặt ông ta trở nên kỳ lạ.

- Tiểu tử, cậu…

“Răng rắc!” Tay Hoàng Phủ Tà xoay sang một bên, xoay vài vòng.

- Không!

- Thái Cực Thôi Thủ đúng không, tự mình xoay đi, nếu ông có thể đẩy nó đi, có lẽ còn có thể giữ được hai tay.

Một ngón tay của Mạc Phàm xẹt qua không trung, một vòng xoáy lập tức xuất hiện giữa hai tay Trần Vô Cực.

Sắc mặt Trần Vô Cực thay đổi, hai tay như khi đánh Thái Cực, ý đồ khống chế vòng xoáy kia.

Chỉ trong phút chốc, sắc mặt ông ta lại thay đổi.

Tốc độ vòng xoáy kia càng lúc càng nhanh, ông ta khó mà khống chế được.

“Răng rắc!” Lại có tiếng xương gãy vang lên.

Hai tay ông ta bị vòng xoáy vặn cùng một chỗ, cơ thể xoay trong không trung.

Tuy lực đạo mất đi không ít, nhưng hai tay vẫn không ngừng run rẩy không nghe sai bảo.

- Hai người các ông, A Hào, Tiểu Kiệt vặn hai tay bọn họ đi.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Không Hải và Liễu Thuần Dương, ra lệnh.

- Thôi, để tôi tự mình ra tay vậy.

Năm ngón tay Mạc Phàm mở ra, sau đó nắm chặt.

“Răng rắc!”

Không Hải và Liễu Thuần Dương vốn sửng sốt, sau đó cúi đầu nhìn tay mình.

Tay hai người bọn họ cứ gãy như vậy, không có cơ hội phản kháng.

Một lát sau, lúc này tiếng kêu thảm thiết của bọn họ mới vang lên.

Theo tiếng kêu, cả Tử Nguyệt Trai cũng sôi trào hừng hực.

Đám Hoàng Phủ Tà đều là cao thủ tuyệt đỉnh trong cao thủ, Mạc Phàm chỉ khẽ lướt qua, một vòng xoáy và tay nắm chặt, cánh tay bốn người đều bị gãy, đơn giản giống như uống nước ăn cơm.

Ngay cả đám Dạ Tình, Tiểu Lan, Thượng Quan Vân Phi cũng ngây ngẩn cả người.

- Tiểu tử này quá lợi hại.

- Rốt cuộc tiểu tử này là ai?

Không ít người nhìn Mạc Phàm với vẻ khác thường, hỏi.

Không đợi bọn họ nghĩ rõ ràng thân phận của Mạc Phàm.

“Két” một tiếng, bỗng nhiên của Tử Nguyệt Trai được mở ra.

Một đám người đi từ cửa vào, nhìn thấy đám người này sắc mặt không ít người thay đổi. “A!”

Vừa rồi tay của Thượng Quan Vân Phi còn hoàn hảo, lúc này tựa như một cái dây thừng vặn vào nhau, vỡ không thể vỡ hơn.

Mọi người ở đây đều nhìn tay Thượng Quan Vân Phi, lập tức nổi da gà.

- Tiểu tử này dám ra tay thật.

Mạc Phàm ra tay với thuộc hạ của Thượng Quan Vân Phi cũng không sao, vậy mà Mạc Phàm dám bẻ gãy hai tay Thượng Quan Vân Phi.

Hai tay bị thương thành như vậy, cho dù nối lại, chỉ sợ cũng không dùng được.

- Lần này ầm ĩ rồi.

Mạc Phàm làm Thượng Quan Vân Phi bị thương thành như vậy, chắc chắn Long Hoa Hội sẽ không tha cho Mạc Phàm.

Sắc mặt Dạ Tình cũng thay đổi, lại trắng xanh hơn nhiều, chuyện này đã vượt qua phạm vi khống chế của cô.

Cục diện chỉ yên tĩnh một lát, thì bị Thượng Quan Vân Phi phá.

- Tiểu tử, tôi phải giết cậu, nếu cậu có thể sống rời khỏi thủ đô, tôi sẽ không tên là Thượng Quan Vân Phi.

Gương mặt Thượng Quan Vân Phi xanh mét, hung dữ quát.

Anh ta không ngờ Mạc Phàm dám ra tay với anh ta, còn không chỉ bẻ gãy một tay.

Nếu để Mạc Phàm rời đi, không chỉ anh ta mất hết mặt mũi, Thượng Quan gia anh ta cũng vậy.

- Gi ết chết tôi, anh dựa vào cái gì?

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, lắc đầu cười.

Mạc Phàm vừa nói xong, một đám người đi từ trong phòng VIP ra, một đám người đi ra, trong mắt mỗi người đều b ắn ra tinh quang, giống như đao kiếm mới ra khỏi vỏ.

Cùng lúc đó, khí tức cường đại khiến người ta khó thể tùy ý mà ra, dập dờn xung quanh.

- Dựa vào chúng tôi.

Những người này vừa xuất hiện, không ít người nhíu mày, sắc mặt thay đổi theo.

- Đó không phải là Hoàng Phủ Tà sao?

Không ít người nhìn lão nhân tóc bạc trắng nói.

Hoàng Phủ gia là đại nội thị vệ từ thời Thanh, chuyên bảo vệ an toàn của hoàng đế triều Thanh.

Sau khi triều Thanh diệt vong, Hoàng Phủ gia luôn ở thủ đô.

Nghe nói Hoàng Phủ Tà này là thị vệ bên cạnh hoàng đế Phổ Nghi cuối cùng, đao pháp thâm bất khả trắc, ngay cả Lâm Thiên Nam đều sợ ông ta vài phần.

Hoàng Phủ Tà mất tích trong thời gian rất lâu, lại được Thượng Quan Vân Phi mời tới.

- Không chỉ có Hoàng Phủ Tà, đó không phải là Trần Vô Cực sao?

Có người chỉ một lão giả tóc bạc khác nói.

Trần Vô Cực là chưởng môn nhân của Thái Cực Quyền Trần thị, có truyền thuyết nói Trần Vô Cực đã luyện Thái Cực Quyền đến siêu phàm, Thái Cực thành Vô Cực.

- Đó không phải là Không Hải hòa thượng người phản bội Thiếu Lâm Tự sao?

Có một người chỉ hòa thượng vô cùng kinh ngạc nói.

- Liễu Thuần Dương Thuần Dương Kiếm Môn.

Có không ít người nhận ra một đám cao thủ nổi tiếng Hoa Hạ.

- Thái tử Long Hoa Hội đúng là thái tử, quả nhiên người bình thường không so sánh được.

Có người thổn thức nói.

ề ểNhững người này dùng tiền cũng không mời tới được, chỉ có Long Hoa Hội mới có thể mời tới.

- Các ông còn thất thần làm gì, còn không nhanh bóp nát xương cốt toàn thân bốn người đó.

Thượng Quan Vân Phi như bị tâm thần kêu lên.

- Tiểu tử, cậu tự bóp nát xương mình, hay là chúng tôi tới?

Giọng Hoàng Phủ Tà như vịt đực nói.

Khi người này nói chuyện, đao ý sắc bén đè về phía đám Mạc Phàm.

Mạc Phàm nhìn lướt qua những người này, cười nhạt.

Những người này ở trong Tử Nguyệt Trai, sao có thể thoát khỏi cảm ứng của hắn.

Nhưng không thể không nói, vì đạt được Tử Nguyệt Trai, Thượng Quan Vân Phi đã hao phí không ít tâm tư.

Nếu chỉ dựa vào Dạ Tình, Dạ Tình không thể có đường sống phản khán.

Nhưng mà đáng tiếc gặp phải hắn.

- Chỉ dựa vào đám phế vật các ông cũng muốn giết tôi, Vạn Thiên Tuyệt không làm được, các ông dựa vào cái gì?

- Vạn Thiên Tuyệt?

Nghe mấy chữ này, sắc mặt không ít người thay đổi, cả thủ đô không ai không biết người này.

- Tiểu tử, khẩu khí của cậu lớn quá rồi đó, cậu nghĩ mình là Mạc đại sư Giang Nam sao?

Trần Vô Cực cười khinh thường nói.

Mạc đại sư giết Vạn Thiên Tuyệt, mới có tư cách nói những lời này.

Mạc Phàm nói những lời này, ở trong mắt ông ta không khác gì chuyện cười.

- Mạc đại sư Giang Nam sao?

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Trần Vô Cực một cái, lắc đầu cười.

- Cút hoặc tôi đánh gãy hai tay tất cả các người, để các người cút.

- Tiểu tử, cậu cũng quá kiêu ngạo rồi, bần tăng muốn xem cậu đánh gãy hai tay chúng tôi thế nào.

Không Hải hừ lạnh một tiếng nói.

Mạc Phàm chỉ đánh gãy hai tay Thượng Quan Vân Phi và xương toàn thân một người, chỉ cần là Tiên Thiên thì có thể làm dễ dàng, bọn họ không coi trọng chuyện này lắm.

- Tiểu tử, nếu cậu có thể phế một tay tôi, tôi sẽ tặng bàn tay còn lại cho cậu.

Liễu Thuần Dương vòng hai tay quanh ngực nói.

Mạc Phàm nhếch miệng cười như không cười, trong mắt chớp lóe tinh quang nhìn lướt qua Hoàng Phủ Tà.

- Ông chắc là Tả Thủ Đao đúng không, sau này đổi sang luyện đao tay phải đi.

Một tay hắn vươn ra, khẽ lướt qua Hoàng Phủ Tà.

Chỉ khẽ lướt, Hoàng Phủ Tà vội vàng nâng tay trái của ông ta lên, tay trái của ông ta không tự chủ được run rẩy, tựa như không do mình khống chế.

Ngay sau đó sắc mặt ông ta trở nên kỳ lạ.

- Tiểu tử, cậu…

“Răng rắc!” Tay Hoàng Phủ Tà xoay sang một bên, xoay vài vòng.

- Không!

- Thái Cực Thôi Thủ đúng không, tự mình xoay đi, nếu ông có thể đẩy nó đi, có lẽ còn có thể giữ được hai tay.

Một ngón tay của Mạc Phàm xẹt qua không trung, một vòng xoáy lập tức xuất hiện giữa hai tay Trần Vô Cực.

Sắc mặt Trần Vô Cực thay đổi, hai tay như khi đánh Thái Cực, ý đồ khống chế vòng xoáy kia.

Chỉ trong phút chốc, sắc mặt ông ta lại thay đổi.

Tốc độ vòng xoáy kia càng lúc càng nhanh, ông ta khó mà khống chế được.

“Răng rắc!” Lại có tiếng xương gãy vang lên.

Hai tay ông ta bị vòng xoáy vặn cùng một chỗ, cơ thể xoay trong không trung.

Tuy lực đạo mất đi không ít, nhưng hai tay vẫn không ngừng run rẩy không nghe sai bảo.

- Hai người các ông, A Hào, Tiểu Kiệt vặn hai tay bọn họ đi.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn Không Hải và Liễu Thuần Dương, ra lệnh.

- Thôi, để tôi tự mình ra tay vậy.

Năm ngón tay Mạc Phàm mở ra, sau đó nắm chặt.

“Răng rắc!”

Không Hải và Liễu Thuần Dương vốn sửng sốt, sau đó cúi đầu nhìn tay mình.

Tay hai người bọn họ cứ gãy như vậy, không có cơ hội phản kháng.

Một lát sau, lúc này tiếng kêu thảm thiết của bọn họ mới vang lên.

Theo tiếng kêu, cả Tử Nguyệt Trai cũng sôi trào hừng hực.

Đám Hoàng Phủ Tà đều là cao thủ tuyệt đỉnh trong cao thủ, Mạc Phàm chỉ khẽ lướt qua, một vòng xoáy và tay nắm chặt, cánh tay bốn người đều bị gãy, đơn giản giống như uống nước ăn cơm.

Ngay cả đám Dạ Tình, Tiểu Lan, Thượng Quan Vân Phi cũng ngây ngẩn cả người.

- Tiểu tử này quá lợi hại.

- Rốt cuộc tiểu tử này là ai?

Không ít người nhìn Mạc Phàm với vẻ khác thường, hỏi.

Không đợi bọn họ nghĩ rõ ràng thân phận của Mạc Phàm.

“Két” một tiếng, bỗng nhiên của Tử Nguyệt Trai được mở ra.

Một đám người đi từ cửa vào, nhìn thấy đám người này sắc mặt không ít người thay đổi.