Thần Y Trọng Sinh

Chương 870




Dạ Tình làm như không nghe thấy, vẫn đang nhìn bức tranh sơn thủy kia.

- Dạ Tình, anh biết em đang nghe anh nói, em không nói lời nào cũng không sao, nếu em không có ý kiến gì với đề nghị của anh, vậy thì làm thế đi.

Người đàn ông anh tuấn cười nói.

Dạ Tình không nói gì, cũng không gật đầu.

Lúc này người đàn ông anh tuấn mới nhíu mày, nhìn lướt qua bức tranh sơn dầu ở sau lưng.

Anh ta vươn một tay ra, ra hiệu với hạ nhân ở phía sau.

Ở phía sau cách anh ta không xa, một thuộc hạ nhanh chóng đi đến bên cạnh bức tranh mà Dạ Tình đang nhìn, cầm một chiếc bật lửa.

“Tách!” Lửa trên bật lửa dấy lên.

- Các anh muốn làm gì, đó là bức tranh tiểu thư thích nhất.

Bên cạnh Dạ Tình, một nha đầu mặc sườn xám thay đổi sắc mặt, vội vàng nói.

- Chỉ là bức tranh thời Thanh mà thôi, giá trị mấy trăm vạn, nếu Dạ Tình tiểu thư thích, thiếu gia tôi có thể đưa Phú Sơn Xuân Cư Đồ cho Dạ Tình tiểu thư.

Một thuộc hạ cười mỉa nói, cầm bật lửa giơ về phía bức tranh.

Một bức tranh rẻ rách không đáng tiền, có gì đẹp.

- Dừng tay, nếu anh dám đốt bức tranh của đại tiểu thư chúng tôi, tôi sẽ khiến các anh không rời khỏi được Tử Nguyệt Trai.

Nha đầu kia tức giận nói.

Nha đầu này vừa nói xong, lập tức có mười mấy người mặc trang phục thời Đường đi tới, bao vây đám người đàn ông anh tuấn lại.

Người đàn ông anh tuấn nhướn mày, khóe miệng hơi nhếch lên, cười khinh thường.

- Tiểu Lan, cô vừa nói cái gì? Nói ai không rời khỏi được Tử Nguyệt Trai?

- Nơi này ngoại trừ các anh ra, thì không có ai khác đi?

Tiểu Lan giống như không sợ người đàn ông anh tuấn này, lạnh lùng liếc người đàn ông anh tuấn một cái nói.

- Chúng tôi, tôi xem ai có lá gan dám động đến tôi, là anh sao?

Người đàn ông anh tuấn cười, nhìn người đàn ông mặc trang phục thời Đường cách anh ta gần nhất.

Người đàn ông mặc trang phục thời Đường do dự một lát, vội vàng cúi đầu.

- Không dám!

Người thanh niên này là Thượng Quan Vân Phi, đại thiếu Thượng Quan gia gia tộc nguyên thủy của Long Hoa Hội, cũng là người cạnh tranh mạnh chức hội trưởng Long Hoa Hội.

Nhất là gần đây Long Hoa Hội liên tục xảy ra vấn đề, nhất mạch Dạ Vô Nhai lọt vào không ít nghi ngờ, địa vị của Thượng Quan Vân Phi nước lên thì thuyền lên, có xu thế ngang với thế lực Tiêu Vấn Triều.

Người như vậy, không phải người bọn họ có thể đắc tội.

- Tôi đoán anh cũng không dám.

Thượng Quan Vân Phi nói rất đúng lý hợp tình.

- Các anh dám không?

Thượng Quan Vân Phi liếc mắt nhìn đám đàn ông mặc trang phục thời Đường còn lại.

Ánh mắt nhìn đến chỗ nào, tất cả những người đàn ông mặc trang phục thời Đường cúi đầu xuống không dám nhìn anh ta.

Tiểu Lan nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ giận dữ.

- Những tên súc sinh này, bình thường đại tiểu thư đối xử tốt với các anh như vậy, vậy mà các anh đối xử với tiểu thư thế à.

Sắc mặt những người đó vô cùng khó coi, không dám thốt ra một tiếng.

Thượng Quan Vân Phi mỉm cười, dời mắt nhìn Tiểu Lan tức phát điên.

- Tiểu Lan, hình như lá gan của cô khá lớn, cô nói xem tôi nên thu thập cô thế nào đây?

Một tay Thượng Quan Vân Phi giơ lên nâng cằm, trầm ngâm nói.

- Thiếu gia, nếu Tiểu Lan che chở bức tranh này như vậy, không bằng để cô ta lựa chọn, đốt bức tranh này hoặc đốt cô ta, thế nào?

Một thuộc hạ bên cạnh Thượng Quan Vân Phi cười âm hiểm nói.

Không phải nha đầu này thích bảo vệ chủ sao, vậy thì dùng mình bảo vệ đi.

Thượng Quan Vân Phi nhướn mày, cười khẽ.

- Ý kiến hay, Tiểu Lan, có hai con đường, muốn cô hay là muốn bức tranh, tự mình chọn đi.

- Các người…

Sắc mặt Tiểu Lan lập tức thay đổi, trong mắt chớp lóe hoảng loạn.

- Thế nào, chuyện này còn cần do dự, bình thường Dạ Tình tiểu thư đối xử với cô tốt nhất, sao cô có thể đối xử với Dạ Tình tiểu thư như vậy, không phải đây là bức tranh Dạ Tình tiểu thư thích nhất sao, không phải cô muốn giả trung thành với Dạ Tình tiểu thư đấy chứ?

Thuộc hạ của Thượng Quan Vân Phi cười mỉa nói.

ể ố ố- Làm sao có thể, các anh muốn đốt thì…

Tiểu Lan nhướn mày, tức giận nói.

Không đợi cô ta nói hết câu, một giọng nói thanh thúy êm tai truyền đến.

- Nếu các người muốn đốt bức tranh, vậy thì đốt đi.

Giọng nói này vừa vang lên, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Dạ Tình.

- Tiểu thư.

Tiểu Lan vội vàng nói.

Thượng Quan Vân Phi hơi nhếch miệng, cười nhạt.

- Dạ Tình, cuối cùng em cũng đồng ý nói chuyện.

- Anh bắt nạt Tiểu Lan, không phải vì những chuyện này sao?

Dạ Tình bình tĩnh liếc mắt nhìn Thượng Quan Vân Phi một cái, không vui không buồn nói.

- Cuối cùng em đã đồng ý nói chuyện với anh, có phải đã suy nghĩ kỹ, chuẩn bị giao Tử Nguyệt Trai này cho anh hay không?

Thượng Quan Vân Phi không thấy có gì không đúng, cười nói.

Trong Tử Nguyệt Trai này đều là cao nhân nổi tiếng ở Hoa Hạ và ngoài nước.

Người nào nắm giữ Tử Nguyệt Trai, chẳng khác nào nắm giữ nhân mạch khổng lồ, có lợi rất lớn cho việc cạnh tranh hội trưởng Long Hoa Hội kế tiếp.

Thượng Quan gia bọn họ tốn rất nhiều sức lực, mới khiến đám Dạ Vô Nhai nhả ra, giao Tử Nguyệt Trai cho anh ta xử lý, điều kiện là Dạ Tình phải đồng ý.

Anh ta vốn tưởng rằng đại công cáo thành, ai biết Dạ Tình không chịu giao Tử Nguyệt Trai cho anh ta.

Lần này thì hay rồi, cuối cùng Dạ Tình cũng mở miệng.

- Anh quay về đi, tôi sẽ không giao Tử Nguyệt Trai cho anh.

Dạ Tình không do dự nói.

Thượng Quan Vân Phi giống như đã sớm dự đoán được, khóe miệng nhếch lên cười mỉa.

- Dạ Tình, cho dù bây giờ em không đưa cho anh, đợi gả cho anh, Tử Nguyệt Trai này cũng là của Thượng Quan gia, huống chi thân thể em không tốt, ở Tử Nguyệt Trai bận rộn như thế, sớm muộn gì thân thể của em cũng không ăn tiêu, em muốn suy nghĩ lần nữa không, anh chỉ muốn tốt cho em mà thôi.

Thượng Quan Vân Phi giả nhân giả nghĩa nói.

Anh ta là vị hôn phu chỉ phúc vi hôn của Dạ Tình, năm đó vì mối hôn sự này, Thượng Quan gia bọn họ mới ủng hộ Dạ Vô Nhai thành hội trưởng Long Hoa Hội.

- Vậy thì đợi tôi gả cho anh rồi nói sau.

Dạ Tình hơi nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp nói.

- Hửm?

Thượng Quan Vân Phi nhíu mày, tươi cười trên khóe miệng hơi cứng đờ, cầm lấy ly rượu vang trên cửa sổ khẽ lắc.

- Dạ tiểu thư, cô nên suy nghĩ một phen tốt hơn.

Thuộc hạ ở bên cạnh thấy sắc mặt Thượng Quan Vân Phi khó coi, trầm giọng nói.

- Làm càn, anh có thân phận gì, vậy mà dám nói chuyện với tiểu thư nhà chúng tôi như vậy.

Tiểu Lan không nhịn được kêu lên.

Lông mày Thượng Quan Vân Phi cau lại, lập tức hiện lên vẻ vui mừng, ánh mắt nhìn Tiểu Lan như nhìn con mồi dâng tới cửa.

Hôm nay là thời cơ tốt nhất anh ta lấy Tử Nguyệt Trai, anh ta đang lo không có cớ, bây giờ có rồi.

- Một nha đầu như cô thì có tư cách gì khoa chân múa tay ở đây, A Tinh, mang cô ta và bức tranh đi.

Thuộc hạ kia cười quỷ dị, không do dự đến bên Tiểu Lan.

Trong mắt Dạ Tình hiện lên vẻ bối rối, tựa như ném cục đá vào hồ nước.

- Thượng Quan Vân Phi, anh dám.

- Dạ Tình, anh luôn cưng chiều em, nhưng một nha đầu mạo phạm anh, em cảm thấy anh dám không, anh là thiếu gia Thượng Quan gia, không thể để một tiểu nha đầu xx trên đầu anh, mà không làm cái gì?

Thượng Quan Vân Phi cười khinh thường nói.

Dạ Tình cau mày, khuôn mặt vốn trắng nõn càng trắng bệch, hô hấp cũng gấp gáp hơn, trong đôi mắt lộ vẻ do dự.

Lúc này Thượng Quan Vân Phi ra tay, chắc chắn đã chuẩn bị đầy đủ, người bên cạnh cô đã vô dụng, nghe nói cha cô đang nghênh đón một đại nhân vật, bây giờ gọi cho ông ta cũng vô dụng.

Nếu để Thượng Quan Vân Phi mang Tiểu Lan đi, chỉ sợ cô không gặp được Tiểu Lan nữa.

Nhưng thật sự phải đưa Tử Nguyệt Trai cho Thượng Quan Vân Phi sao?

Cô đang do dự, một giọng nói lạnh như băng truyền đến.

- Tôi đoán anh không dám. Dạ Tình làm như không nghe thấy, vẫn đang nhìn bức tranh sơn thủy kia.

- Dạ Tình, anh biết em đang nghe anh nói, em không nói lời nào cũng không sao, nếu em không có ý kiến gì với đề nghị của anh, vậy thì làm thế đi.

Người đàn ông anh tuấn cười nói.

Dạ Tình không nói gì, cũng không gật đầu.

Lúc này người đàn ông anh tuấn mới nhíu mày, nhìn lướt qua bức tranh sơn dầu ở sau lưng.

Anh ta vươn một tay ra, ra hiệu với hạ nhân ở phía sau.

Ở phía sau cách anh ta không xa, một thuộc hạ nhanh chóng đi đến bên cạnh bức tranh mà Dạ Tình đang nhìn, cầm một chiếc bật lửa.

“Tách!” Lửa trên bật lửa dấy lên.

- Các anh muốn làm gì, đó là bức tranh tiểu thư thích nhất.

Bên cạnh Dạ Tình, một nha đầu mặc sườn xám thay đổi sắc mặt, vội vàng nói.

- Chỉ là bức tranh thời Thanh mà thôi, giá trị mấy trăm vạn, nếu Dạ Tình tiểu thư thích, thiếu gia tôi có thể đưa Phú Sơn Xuân Cư Đồ cho Dạ Tình tiểu thư.

Một thuộc hạ cười mỉa nói, cầm bật lửa giơ về phía bức tranh.

Một bức tranh rẻ rách không đáng tiền, có gì đẹp.

- Dừng tay, nếu anh dám đốt bức tranh của đại tiểu thư chúng tôi, tôi sẽ khiến các anh không rời khỏi được Tử Nguyệt Trai.

Nha đầu kia tức giận nói.

Nha đầu này vừa nói xong, lập tức có mười mấy người mặc trang phục thời Đường đi tới, bao vây đám người đàn ông anh tuấn lại.

Người đàn ông anh tuấn nhướn mày, khóe miệng hơi nhếch lên, cười khinh thường.

- Tiểu Lan, cô vừa nói cái gì? Nói ai không rời khỏi được Tử Nguyệt Trai?

- Nơi này ngoại trừ các anh ra, thì không có ai khác đi?

Tiểu Lan giống như không sợ người đàn ông anh tuấn này, lạnh lùng liếc người đàn ông anh tuấn một cái nói.

- Chúng tôi, tôi xem ai có lá gan dám động đến tôi, là anh sao?

Người đàn ông anh tuấn cười, nhìn người đàn ông mặc trang phục thời Đường cách anh ta gần nhất.

Người đàn ông mặc trang phục thời Đường do dự một lát, vội vàng cúi đầu.

- Không dám!

Người thanh niên này là Thượng Quan Vân Phi, đại thiếu Thượng Quan gia gia tộc nguyên thủy của Long Hoa Hội, cũng là người cạnh tranh mạnh chức hội trưởng Long Hoa Hội.

Nhất là gần đây Long Hoa Hội liên tục xảy ra vấn đề, nhất mạch Dạ Vô Nhai lọt vào không ít nghi ngờ, địa vị của Thượng Quan Vân Phi nước lên thì thuyền lên, có xu thế ngang với thế lực Tiêu Vấn Triều.

Người như vậy, không phải người bọn họ có thể đắc tội.

- Tôi đoán anh cũng không dám.

Thượng Quan Vân Phi nói rất đúng lý hợp tình.

- Các anh dám không?

Thượng Quan Vân Phi liếc mắt nhìn đám đàn ông mặc trang phục thời Đường còn lại.

Ánh mắt nhìn đến chỗ nào, tất cả những người đàn ông mặc trang phục thời Đường cúi đầu xuống không dám nhìn anh ta.

Tiểu Lan nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ giận dữ.

- Những tên súc sinh này, bình thường đại tiểu thư đối xử tốt với các anh như vậy, vậy mà các anh đối xử với tiểu thư thế à.

Sắc mặt những người đó vô cùng khó coi, không dám thốt ra một tiếng.

Thượng Quan Vân Phi mỉm cười, dời mắt nhìn Tiểu Lan tức phát điên.

- Tiểu Lan, hình như lá gan của cô khá lớn, cô nói xem tôi nên thu thập cô thế nào đây?

Một tay Thượng Quan Vân Phi giơ lên nâng cằm, trầm ngâm nói.

- Thiếu gia, nếu Tiểu Lan che chở bức tranh này như vậy, không bằng để cô ta lựa chọn, đốt bức tranh này hoặc đốt cô ta, thế nào?

Một thuộc hạ bên cạnh Thượng Quan Vân Phi cười âm hiểm nói.

Không phải nha đầu này thích bảo vệ chủ sao, vậy thì dùng mình bảo vệ đi.

Thượng Quan Vân Phi nhướn mày, cười khẽ.

- Ý kiến hay, Tiểu Lan, có hai con đường, muốn cô hay là muốn bức tranh, tự mình chọn đi.

- Các người…

Sắc mặt Tiểu Lan lập tức thay đổi, trong mắt chớp lóe hoảng loạn.

- Thế nào, chuyện này còn cần do dự, bình thường Dạ Tình tiểu thư đối xử với cô tốt nhất, sao cô có thể đối xử với Dạ Tình tiểu thư như vậy, không phải đây là bức tranh Dạ Tình tiểu thư thích nhất sao, không phải cô muốn giả trung thành với Dạ Tình tiểu thư đấy chứ?

Thuộc hạ của Thượng Quan Vân Phi cười mỉa nói.

ể ố ố- Làm sao có thể, các anh muốn đốt thì…

Tiểu Lan nhướn mày, tức giận nói.

Không đợi cô ta nói hết câu, một giọng nói thanh thúy êm tai truyền đến.

- Nếu các người muốn đốt bức tranh, vậy thì đốt đi.

Giọng nói này vừa vang lên, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Dạ Tình.

- Tiểu thư.

Tiểu Lan vội vàng nói.

Thượng Quan Vân Phi hơi nhếch miệng, cười nhạt.

- Dạ Tình, cuối cùng em cũng đồng ý nói chuyện.

- Anh bắt nạt Tiểu Lan, không phải vì những chuyện này sao?

Dạ Tình bình tĩnh liếc mắt nhìn Thượng Quan Vân Phi một cái, không vui không buồn nói.

- Cuối cùng em đã đồng ý nói chuyện với anh, có phải đã suy nghĩ kỹ, chuẩn bị giao Tử Nguyệt Trai này cho anh hay không?

Thượng Quan Vân Phi không thấy có gì không đúng, cười nói.

Trong Tử Nguyệt Trai này đều là cao nhân nổi tiếng ở Hoa Hạ và ngoài nước.

Người nào nắm giữ Tử Nguyệt Trai, chẳng khác nào nắm giữ nhân mạch khổng lồ, có lợi rất lớn cho việc cạnh tranh hội trưởng Long Hoa Hội kế tiếp.

Thượng Quan gia bọn họ tốn rất nhiều sức lực, mới khiến đám Dạ Vô Nhai nhả ra, giao Tử Nguyệt Trai cho anh ta xử lý, điều kiện là Dạ Tình phải đồng ý.

Anh ta vốn tưởng rằng đại công cáo thành, ai biết Dạ Tình không chịu giao Tử Nguyệt Trai cho anh ta.

Lần này thì hay rồi, cuối cùng Dạ Tình cũng mở miệng.

- Anh quay về đi, tôi sẽ không giao Tử Nguyệt Trai cho anh.

Dạ Tình không do dự nói.

Thượng Quan Vân Phi giống như đã sớm dự đoán được, khóe miệng nhếch lên cười mỉa.

- Dạ Tình, cho dù bây giờ em không đưa cho anh, đợi gả cho anh, Tử Nguyệt Trai này cũng là của Thượng Quan gia, huống chi thân thể em không tốt, ở Tử Nguyệt Trai bận rộn như thế, sớm muộn gì thân thể của em cũng không ăn tiêu, em muốn suy nghĩ lần nữa không, anh chỉ muốn tốt cho em mà thôi.

Thượng Quan Vân Phi giả nhân giả nghĩa nói.

Anh ta là vị hôn phu chỉ phúc vi hôn của Dạ Tình, năm đó vì mối hôn sự này, Thượng Quan gia bọn họ mới ủng hộ Dạ Vô Nhai thành hội trưởng Long Hoa Hội.

- Vậy thì đợi tôi gả cho anh rồi nói sau.

Dạ Tình hơi nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp nói.

- Hửm?

Thượng Quan Vân Phi nhíu mày, tươi cười trên khóe miệng hơi cứng đờ, cầm lấy ly rượu vang trên cửa sổ khẽ lắc.

- Dạ tiểu thư, cô nên suy nghĩ một phen tốt hơn.

Thuộc hạ ở bên cạnh thấy sắc mặt Thượng Quan Vân Phi khó coi, trầm giọng nói.

- Làm càn, anh có thân phận gì, vậy mà dám nói chuyện với tiểu thư nhà chúng tôi như vậy.

Tiểu Lan không nhịn được kêu lên.

Lông mày Thượng Quan Vân Phi cau lại, lập tức hiện lên vẻ vui mừng, ánh mắt nhìn Tiểu Lan như nhìn con mồi dâng tới cửa.

Hôm nay là thời cơ tốt nhất anh ta lấy Tử Nguyệt Trai, anh ta đang lo không có cớ, bây giờ có rồi.

- Một nha đầu như cô thì có tư cách gì khoa chân múa tay ở đây, A Tinh, mang cô ta và bức tranh đi.

Thuộc hạ kia cười quỷ dị, không do dự đến bên Tiểu Lan.

Trong mắt Dạ Tình hiện lên vẻ bối rối, tựa như ném cục đá vào hồ nước.

- Thượng Quan Vân Phi, anh dám.

- Dạ Tình, anh luôn cưng chiều em, nhưng một nha đầu mạo phạm anh, em cảm thấy anh dám không, anh là thiếu gia Thượng Quan gia, không thể để một tiểu nha đầu xx trên đầu anh, mà không làm cái gì?

Thượng Quan Vân Phi cười khinh thường nói.

Dạ Tình cau mày, khuôn mặt vốn trắng nõn càng trắng bệch, hô hấp cũng gấp gáp hơn, trong đôi mắt lộ vẻ do dự.

Lúc này Thượng Quan Vân Phi ra tay, chắc chắn đã chuẩn bị đầy đủ, người bên cạnh cô đã vô dụng, nghe nói cha cô đang nghênh đón một đại nhân vật, bây giờ gọi cho ông ta cũng vô dụng.

Nếu để Thượng Quan Vân Phi mang Tiểu Lan đi, chỉ sợ cô không gặp được Tiểu Lan nữa.

Nhưng thật sự phải đưa Tử Nguyệt Trai cho Thượng Quan Vân Phi sao?

Cô đang do dự, một giọng nói lạnh như băng truyền đến.

- Tôi đoán anh không dám.