Xung quanh lặng ngắt như tờ.
- Chuyện này…
Rất lâu sau, lúc này đám người Long Hoa Hội mới phản ứng kịp, sắc mặt cả đám vô cùng khó coi như gan heo phơi mấy ngày.
Mạc Phàm ở địa bàn Long Hoa Hội bọn họ, bọn họ không chỉ không làm gì được Mạc Phàm, vậy mà Mạc Phàm còn giết người của Long Hoa Hội bọn họ.
Từ khi Long Hoa Hội bọn họ thành lập tới nay, thì chưa từng xảy ra chuyện như vậy, chuyện này như tát mấy cái vào mặt bọn họ trước mọi người, quá xấu hổ.
Nhất là Dạ Vô Nhai nhíu mày chặt hơn, sắc bén trong mắt như lợi kiếm hàn băng.
- Mạc Phàm, xem như cậu lợi hại, cậu đợi đó, ngày cậu rời khỏi thủ đô, sẽ là lúc nhận lửa giận của Long Hoa Hội chúng ta, tiễn khách!
Dạ Vô Nhai trầm giọng ra lệnh đuổi khách.
- Mạc tiên sinh, mời đi bên này.
Hai thị vệ đi tới bên cạnh Mạc Phàm, làm tư thế mời.
Mạc Phàm làm như không nghe thấy, khóe miệng hơi nhếch lên.
- Dạ Vô Nhai, có vẻ ông quên mất một chuyện rồi?
- Mạc Phàm, cậu giết người của Long Hoa Hội chúng tôi, cậu còn muốn thế nào nữa?
Đôi mắt Dạ Vô Nhai dữ dằn, lạnh giọng hỏi.
- Dựa theo đánh cược lúc trước của chúng ta, bốn người các ông phải quỳ xuống xin lỗi, bây giờ mất đi hai người, hai người có thể không chết, nhưng phải quỳ xuống xin lỗi.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Đám Âm Vô Thiên là nên chết, bọn họ chết đánh cược không thực hiện, nghĩ đơn giản quá nhỉ.
Chọc người khác không dễ giải quyết như vậy, chọc hắn thì càng không đơn giản.
Dạ Vô Nhai nhíu mày thành chữ “Hỏa”, quả đấm vang lên kẽo kẹt.
- Mạc Phàm, cậu chắc chắn muốn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước như vậy à?
Mạc Phàm lấy Tam Thư và Tam Thánh Bút đi, còn giết bốn người của Long Hoa Hội bọn họ, đã làm Long Hoa Hội mất hết mặt mũi, vậy mà Mạc Phàm còn dám nói đánh cược.
- Như vậy mà gọi là được một tấc lại muốn tiến một thước, vậy tôi giết sạch các người, không cho các người cơ hội phóng vũ khí tiên tiến, chuyện này không phải là được một tấc lại muốn tiến một thước nữa đâu.
Mạc Phàm cười nhạt nói.
Một tay hắn vươn ra, Tam Thánh Bút trôi nổi xung quanh lập tức bay vào trong tay hắn, Tam Thư cũng sáng lên.
Long Hoa Hội khiêu khích Mạc gia nhiều lần, diệt tất cả Long Hoa Hội cũng không đủ.
Nểu không phải nể mặt Dạ Tình, hắn đã sớm đại khai sát giới, sao chỉ đơn giản là giết đám Âm Vô Thiên như thế?- Mạc Phàm, cậu!
Dạ Vô Nhai nắm chặt tay, không nói nên lời.
Sắc mặt không ít người khó coi, đều nhìn về phía Dạ Vô Nhai và Tôn Bán Y, trong mắt đều là khẩn cầu.
Mạc Phàm có thể giết đám Âm Vô Thiên, thì có thể giết bọn họ.
Mạc Phàm không ra tay, quả thực đã vô cùng nhân từ.
- Vô Nhai, Bán Y, hay là hai người?
Một lão giả mặc đạo bào tóc trắng xóa hơi khó xử nói.
Chỉ cần Dạ Vô Nhai và Tôn Bán Y quỳ xuống, chắc chắn Mạc Phàm sẽ không giết người nữa.
Núi xanh còn đó, đuổi Mạc Phàm đi trước, đợi Mạc Phàm rời khỏi thủ đô thì thu thập Mạc Phàm cũng không muộn.
Lão giả này mới mở miệng, lập tức có người phụ họa.
- Trưởng lão nói không sai, hai người nên suy nghĩ vì đại cục, đừng chỉ nghĩ đến mặt mũi của mình.
Một người khác nhỏ giọng nói, giống như là vì tốt cho Long Hoa Hội.
Bọn họ không muốn bị giết như đám Âm Vô Thiên, chỉ có thể bảo Dạ Vô Nhai và Tôn Bán Y quỳ xuống mà thôi, hai người thân cư yếu vị lâu như vậy, cũng nên làm chút chuyện cho Long Hoa Hội.
Chỉ quỳ xuống mà thôi, bọn họ không nói thì ai biết?
Sắc mặt Dạ Vô Nhai và Tôn Bán Y xanh mét, bọn họ đều là người có kinh nghiệm, sao không hiểu tâm tư của những người này, đơn giản là đứng nói chuyện không đau thắt lưng mà thôi.
Nhưng hai người do dự một lát, vẫn không cam lòng chậm rãi quỳ xuống.
- Mạc Phàm, chuyện hôm nay tôi sẽ để cậu biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì cậu vĩnh viễn không thể làm.
Trong mắt Dạ Vô Nhai tràn đầy lửa giận, nói từng câu từng chữ, ước gì có thể ăn sống nuốt tươi Mạc Phàm.
Hai bọn họ có địa vị gì, cho dù là những đại lão biên giới thấy bọn họ cũng phải cung kính, bảo bọn họ quỳ xuống xin lỗi Mạc Phàm, bọn họ thật sự quỳ xuống nhưng không mở miệng được.
Nhất là đứa bé chưa tới 20 tuổi như Mạc Phàm, chuyện này còn đau đớn hơn giết bọn họ.
Dạ Vô Nhai vừa nói những lời này, không ít người của Long Hoa Hội hít vào một hơi khí lạnh, đều nhìn Mạc Phàm với vẻ lo lắng.
Chỉ cần Dạ Vô Nhai nói xin lỗi là được, ông ta cứ thích trêu chọc Mạc Phàm.
Nói những lời này lúc nào không nói, phải đợi mạng nhỏ của bọn họ bị Mạc Phàm nắm trong tay mới nói, đây chẳng khác gì muốn chết.
- Mạc tiên sinh, Vô Nhai bị dọa hồ đồ, lúc này mới nói những lời đó, từ nay Long Hoa Hội chúng tôi sẽ không là địch với Mạc gia.
Lão gia mặc đạo bào kia mỉm cười nói, vẻ mặt lấy lòng.
Mạc Phàm không thèm nhìn lão giả mặc đạo bào này, nói tiếp:
- Âm gia bắt người của tiểu đội Thanh Long, dựa theo đánh cược, các người có thể thả hết bọn họ chưa?
- Thả, tôi lập tức bảo Âm gia thả bọn họ ra.
Lão giả kia vội vàng nói.
- Các ông không thả cũng được, từ giờ trở đi, chỉ cần các ông không thả một người, tôi sẽ diệt một dòng họ của Long Hoa Hội các ông.
Mạc Phàm khinh thường nói.
Hắn vừa nói những lời đó, chỗ mi tâm những tộc trưởng gia tộc hắn gieo nguyền rủa lập tức nóng rát, giống như bị hỏa thiêu.
Khuôn mặt những người này tái mét, mồ hôi làm ướt đẫm sau lưng.
Đám Âm Vô Thiên đều bị Mạc Phàm giết, bọn họ không nghi ngờ chút nào, nếu không thả người của tiểu đội Thanh Long ra, sẽ có người trong số bọn họ lập tức bị giết.
- Không dám, tôi lập tức bảo người, lập tức bảo bọn họ thả ra.
Lão giả mặc đạo bào lau mồ hôi trên trán nói.
- Các ông còn muốn Thái Âm Thần Thạch của Âm gia và bí cảnh Giang Nam nữa không?
Sau đó Mạc Phàm lại hỏi.
- Từ bỏ, nếu mấy thứ đó có duyên với Mạc tiên sinh, vậy đưa hết cho Mạc tiên sinh là được.
Lão giả mặc đạo bào vội vàng gật đầu.
Bây giờ mạng của bọn họ đều nằm trong tay Mạc Phàm, cho dù bọn họ muốn mấy thứ đó, cũng phải có bản lĩnh lấy lại mới được.
Việc cấp bách là đuổi sao chổi Mạc Phàm này đi.
Mạc Phàm thấy lão giả không cần Thái Âm Thần Thạch và bí cảnh nữa, ánh mắt trong veo mà lạnh lùng nhìn về phía Dạ Vô Nhai quỳ trên đất.
- Ba ngày sau tôi sẽ rời khỏi thủ đô, Long Hoa Hội các ông muốn dùng vũ khí tiên tiến đối phó tôi, tôi cho ông cơ hội, nhưng nếu vũ khí tiên tiến không thể diệt được tôi, vậy Long Hoa Hội các ông sẽ biến mất khỏi Hoa Hạ mãi mãi.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Bọn họ muốn giết người, phải chuẩn bị mình sẽ bị giết trước.
Dạ Vô Nhai muốn dùng vũ khí tiên tiến giết hắn, vậy thì tới đi.
Đúng lúc hắn cũng muốn thử xem thực lực hiện giờ của hắn có thể đối đầu với vũ khí tiên tiến hay không.
Ý niệm của hắn vừa động, Tam Thư và Tam Thánh Bút bay xung quanh hắn đều bay vào trong nhẫn trữ vật của hắn.
- Chúng ta đi.
Đám Tần Kiệt đi theo sau hắn, hoàn hảo không tổn hao gì rời khỏi sơn trang, để lại đám người Long Hoa Hội mặt xanh đỏ bất định. Xung quanh lặng ngắt như tờ.
- Chuyện này…
Rất lâu sau, lúc này đám người Long Hoa Hội mới phản ứng kịp, sắc mặt cả đám vô cùng khó coi như gan heo phơi mấy ngày.
Mạc Phàm ở địa bàn Long Hoa Hội bọn họ, bọn họ không chỉ không làm gì được Mạc Phàm, vậy mà Mạc Phàm còn giết người của Long Hoa Hội bọn họ.
Từ khi Long Hoa Hội bọn họ thành lập tới nay, thì chưa từng xảy ra chuyện như vậy, chuyện này như tát mấy cái vào mặt bọn họ trước mọi người, quá xấu hổ.
Nhất là Dạ Vô Nhai nhíu mày chặt hơn, sắc bén trong mắt như lợi kiếm hàn băng.
- Mạc Phàm, xem như cậu lợi hại, cậu đợi đó, ngày cậu rời khỏi thủ đô, sẽ là lúc nhận lửa giận của Long Hoa Hội chúng ta, tiễn khách!
Dạ Vô Nhai trầm giọng ra lệnh đuổi khách.
- Mạc tiên sinh, mời đi bên này.
Hai thị vệ đi tới bên cạnh Mạc Phàm, làm tư thế mời.
Mạc Phàm làm như không nghe thấy, khóe miệng hơi nhếch lên.
- Dạ Vô Nhai, có vẻ ông quên mất một chuyện rồi?
- Mạc Phàm, cậu giết người của Long Hoa Hội chúng tôi, cậu còn muốn thế nào nữa?
Đôi mắt Dạ Vô Nhai dữ dằn, lạnh giọng hỏi.
- Dựa theo đánh cược lúc trước của chúng ta, bốn người các ông phải quỳ xuống xin lỗi, bây giờ mất đi hai người, hai người có thể không chết, nhưng phải quỳ xuống xin lỗi.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Đám Âm Vô Thiên là nên chết, bọn họ chết đánh cược không thực hiện, nghĩ đơn giản quá nhỉ.
Chọc người khác không dễ giải quyết như vậy, chọc hắn thì càng không đơn giản.
Dạ Vô Nhai nhíu mày thành chữ “Hỏa”, quả đấm vang lên kẽo kẹt.
- Mạc Phàm, cậu chắc chắn muốn được một tấc lại muốn tiến thêm một thước như vậy à?
Mạc Phàm lấy Tam Thư và Tam Thánh Bút đi, còn giết bốn người của Long Hoa Hội bọn họ, đã làm Long Hoa Hội mất hết mặt mũi, vậy mà Mạc Phàm còn dám nói đánh cược.
- Như vậy mà gọi là được một tấc lại muốn tiến một thước, vậy tôi giết sạch các người, không cho các người cơ hội phóng vũ khí tiên tiến, chuyện này không phải là được một tấc lại muốn tiến một thước nữa đâu.
Mạc Phàm cười nhạt nói.
Một tay hắn vươn ra, Tam Thánh Bút trôi nổi xung quanh lập tức bay vào trong tay hắn, Tam Thư cũng sáng lên.
Long Hoa Hội khiêu khích Mạc gia nhiều lần, diệt tất cả Long Hoa Hội cũng không đủ.
Nểu không phải nể mặt Dạ Tình, hắn đã sớm đại khai sát giới, sao chỉ đơn giản là giết đám Âm Vô Thiên như thế?- Mạc Phàm, cậu!
Dạ Vô Nhai nắm chặt tay, không nói nên lời.
Sắc mặt không ít người khó coi, đều nhìn về phía Dạ Vô Nhai và Tôn Bán Y, trong mắt đều là khẩn cầu.
Mạc Phàm có thể giết đám Âm Vô Thiên, thì có thể giết bọn họ.
Mạc Phàm không ra tay, quả thực đã vô cùng nhân từ.
- Vô Nhai, Bán Y, hay là hai người?
Một lão giả mặc đạo bào tóc trắng xóa hơi khó xử nói.
Chỉ cần Dạ Vô Nhai và Tôn Bán Y quỳ xuống, chắc chắn Mạc Phàm sẽ không giết người nữa.
Núi xanh còn đó, đuổi Mạc Phàm đi trước, đợi Mạc Phàm rời khỏi thủ đô thì thu thập Mạc Phàm cũng không muộn.
Lão giả này mới mở miệng, lập tức có người phụ họa.
- Trưởng lão nói không sai, hai người nên suy nghĩ vì đại cục, đừng chỉ nghĩ đến mặt mũi của mình.
Một người khác nhỏ giọng nói, giống như là vì tốt cho Long Hoa Hội.
Bọn họ không muốn bị giết như đám Âm Vô Thiên, chỉ có thể bảo Dạ Vô Nhai và Tôn Bán Y quỳ xuống mà thôi, hai người thân cư yếu vị lâu như vậy, cũng nên làm chút chuyện cho Long Hoa Hội.
Chỉ quỳ xuống mà thôi, bọn họ không nói thì ai biết?
Sắc mặt Dạ Vô Nhai và Tôn Bán Y xanh mét, bọn họ đều là người có kinh nghiệm, sao không hiểu tâm tư của những người này, đơn giản là đứng nói chuyện không đau thắt lưng mà thôi.
Nhưng hai người do dự một lát, vẫn không cam lòng chậm rãi quỳ xuống.
- Mạc Phàm, chuyện hôm nay tôi sẽ để cậu biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì cậu vĩnh viễn không thể làm.
Trong mắt Dạ Vô Nhai tràn đầy lửa giận, nói từng câu từng chữ, ước gì có thể ăn sống nuốt tươi Mạc Phàm.
Hai bọn họ có địa vị gì, cho dù là những đại lão biên giới thấy bọn họ cũng phải cung kính, bảo bọn họ quỳ xuống xin lỗi Mạc Phàm, bọn họ thật sự quỳ xuống nhưng không mở miệng được.
Nhất là đứa bé chưa tới 20 tuổi như Mạc Phàm, chuyện này còn đau đớn hơn giết bọn họ.
Dạ Vô Nhai vừa nói những lời này, không ít người của Long Hoa Hội hít vào một hơi khí lạnh, đều nhìn Mạc Phàm với vẻ lo lắng.
Chỉ cần Dạ Vô Nhai nói xin lỗi là được, ông ta cứ thích trêu chọc Mạc Phàm.
Nói những lời này lúc nào không nói, phải đợi mạng nhỏ của bọn họ bị Mạc Phàm nắm trong tay mới nói, đây chẳng khác gì muốn chết.
- Mạc tiên sinh, Vô Nhai bị dọa hồ đồ, lúc này mới nói những lời đó, từ nay Long Hoa Hội chúng tôi sẽ không là địch với Mạc gia.
Lão gia mặc đạo bào kia mỉm cười nói, vẻ mặt lấy lòng.
Mạc Phàm không thèm nhìn lão giả mặc đạo bào này, nói tiếp:
- Âm gia bắt người của tiểu đội Thanh Long, dựa theo đánh cược, các người có thể thả hết bọn họ chưa?
- Thả, tôi lập tức bảo Âm gia thả bọn họ ra.
Lão giả kia vội vàng nói.
- Các ông không thả cũng được, từ giờ trở đi, chỉ cần các ông không thả một người, tôi sẽ diệt một dòng họ của Long Hoa Hội các ông.
Mạc Phàm khinh thường nói.
Hắn vừa nói những lời đó, chỗ mi tâm những tộc trưởng gia tộc hắn gieo nguyền rủa lập tức nóng rát, giống như bị hỏa thiêu.
Khuôn mặt những người này tái mét, mồ hôi làm ướt đẫm sau lưng.
Đám Âm Vô Thiên đều bị Mạc Phàm giết, bọn họ không nghi ngờ chút nào, nếu không thả người của tiểu đội Thanh Long ra, sẽ có người trong số bọn họ lập tức bị giết.
- Không dám, tôi lập tức bảo người, lập tức bảo bọn họ thả ra.
Lão giả mặc đạo bào lau mồ hôi trên trán nói.
- Các ông còn muốn Thái Âm Thần Thạch của Âm gia và bí cảnh Giang Nam nữa không?
Sau đó Mạc Phàm lại hỏi.
- Từ bỏ, nếu mấy thứ đó có duyên với Mạc tiên sinh, vậy đưa hết cho Mạc tiên sinh là được.
Lão giả mặc đạo bào vội vàng gật đầu.
Bây giờ mạng của bọn họ đều nằm trong tay Mạc Phàm, cho dù bọn họ muốn mấy thứ đó, cũng phải có bản lĩnh lấy lại mới được.
Việc cấp bách là đuổi sao chổi Mạc Phàm này đi.
Mạc Phàm thấy lão giả không cần Thái Âm Thần Thạch và bí cảnh nữa, ánh mắt trong veo mà lạnh lùng nhìn về phía Dạ Vô Nhai quỳ trên đất.
- Ba ngày sau tôi sẽ rời khỏi thủ đô, Long Hoa Hội các ông muốn dùng vũ khí tiên tiến đối phó tôi, tôi cho ông cơ hội, nhưng nếu vũ khí tiên tiến không thể diệt được tôi, vậy Long Hoa Hội các ông sẽ biến mất khỏi Hoa Hạ mãi mãi.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Bọn họ muốn giết người, phải chuẩn bị mình sẽ bị giết trước.
Dạ Vô Nhai muốn dùng vũ khí tiên tiến giết hắn, vậy thì tới đi.
Đúng lúc hắn cũng muốn thử xem thực lực hiện giờ của hắn có thể đối đầu với vũ khí tiên tiến hay không.
Ý niệm của hắn vừa động, Tam Thư và Tam Thánh Bút bay xung quanh hắn đều bay vào trong nhẫn trữ vật của hắn.
- Chúng ta đi.
Đám Tần Kiệt đi theo sau hắn, hoàn hảo không tổn hao gì rời khỏi sơn trang, để lại đám người Long Hoa Hội mặt xanh đỏ bất định.