Thần Y Trọng Sinh

Chương 852




Trong xe Sử Hàng không ngừng nhìn Mạc Phàm, miệng cử động vài cái, nhưng vẫn không nói gì.

- Trên mặt tôi có gì sao?

Mạc Phàm mỉm cười hỏi.

- Không có, chỉ là…

Sử Hàng lau mồ hôi trên trán, nói một nửa thì dừng lại.

- Chỉ là vì sao tôi là Mạc đại sư đúng không?

Mạc Phàm cười nói.

Sử Hàng gật đầu, anh ta biết thân phận của Mạc Phàm không đơn giản, vậy mà Mạc Phàm danh chấn Hoa Hạ là lão đại cùng phòng ký túc xá bọn họ.

Nếu tin tức này truyền ra ngoài, chắc là anh ta có thể khoác loác cả đời.

May mà anh ta không nghe người nhà nói rời đi nửa đường, mà đi theo Mạc Phàm tới thủ đô, nếu không anh ta không thể biết được tin tức lớn như vậy.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, không giải thích gì thêm, mà vươn một tay ra.

- Tôi là Mạc Phàm Mạc đại sư, làm quen một lần nữa.

Sử Hàng nhìn tay Mạc Phàm, tay giơ ra lại rụt lại.

Nếu là bình thường, chắc chắn anh ta không do dự kề vai sát cánh với Mạc Phàm.

Lúc này anh ta có cảm giác như hoàng đế cổ đại bắt tay với anh ta, có chút chột dạ.

“Ha ha.” Mạc Phàm giơ tay nắm lấy tay Sử Hàng, lúc này mới buông ra.

Nếu là người bình thường, hắn sẽ không để ý tới, nhưng đây là một trong những bạn tốt của hắn.

Sử Hàng nhìn tay mình được Mạc Phàm nắm, nhìn một lúc lâu tựa như nhìn bảo bối.

- Vậy mà tôi bắt tay với Mạc đại sư rồi.

Sử Hàng đắc ý nói.

Biểu cảm đó như vừa được bắt tay nữ minh tinh.

- Bây giờ cậu có thể đi khoác loác, nói mình bắt tay với Mạc đại sư rồi.

Mạc Phàm tức giận nói.

Sử Hàng cười ha ha, nhìn những chiếc xe vây quanh bọn họ, bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì đó.

- Lão đại, hình như những người đó không dễ chọc, chúng ta phải làm gì đấy?

Anh ta không biết đám Dạ Vô Nhai, nhưng nghe cuộc đối thoại của đám Tiêu Vấn Triều, chắc chắn đám người này còn lợi hại hơn Tiêu Vấn Triều.

Trong đó có một người anh ta có chút ấn tượng, có vẻ như từng thấy trên TV.

Mạc Phàm đi với đám người này, sẽ không có chuyện gì tốt.

- Giải quyết chút chuyện nhỏ mà thôi.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

- Chuyện nhỏ, chắc không nhỏ đâu?

Sử Hàng nhỏ giọng nói.

Anh ta không biết Mạc Phàm có mâu thuẫn gì với những người này, nhưng nghe những người này nói, tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.

- Ở trước mặt người khác là chuyện lớn, ở trước mặt tôi là chuyện rất nhỏ.

Mạc Phàm cười nhạt nói.

Nếu là chuyện nhỏ, vậy không cần bốn đại cao thủ Long Hoa Hội ra tay, nhưng chuyện này đúng là chuyện nhỏ trước mặt hắn.

- Nơi này là địa bàn của bọn họ, cậu có nắm chắc đối phó được bọn họ không?

Sử Hàng lo lắng hỏi.

Đám người này không đơn giản, chỉ sợ đối phó cũng không dễ dàng.

- Nếu tôi đến đây, thì có nắm chắc ứng phó bọn họ, cậu yên tâm đi.

Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe tinh quang, thản nhiên nói.

Sử Hàng sững sờ gật đầu, không nói thêm gì nữa.



Xe bọn họ đi theo xe đám người Dạ Vô Nhai, đến trang viên ở thủ đô.

Trang viên này đứng dựa vào một tòa núi nhỏ, lúc này đã là cuối thu, những nơi khác đã sớm tiêu điều, xung quanh ngọn núi này vẫn tràn đầy cây xanh.

Trong rừng cây xanh, có thể nhìn thấy một tòa biệt viện theo phong cách cổ.

Trong biệt viện không chỉ có rường cột chạm trổ, cầu nhỏ qua ao, cung điện mọc như rừng, mỗi nơi còn có người trấn giữ, khí thế giống như sơn trang của đế vương thời cổ.

Ở trên cửa chính màu đỏ thẫm, là biển hiệu gỗ Tử Đàn hình rồng viết ba chữ: Long Hoa Hội.

Xe dừng lại ở cửa, đám Dạ Vô Nhai chậm rãi bước ra lần lượt.

- Mạc tiên sinh, mời vào trong, chúng tôi đợi cậu ở bên trong.

Âm Vô Thiên cười mỉa nói.

Nói xong bọn họ không đợi Mạc Phàm, cười kỳ lạ đi vào trong.

- Mạc Phàm, còn cả ba người nữa, có bản lĩnh thì vào đi.

Tiêu Vấn Triều lạnh lùng liếc đám Mạc Phàm một cái, cũng trầm giọng nói.

Tuy anh ta không nguyện ý thừa nhận anh ta kém Mạc Phàm rất nhiều, nhưng nếu Mạc Phàm không biện pháp ra khỏi nơi này, sau này không còn ai là Mạc Phàm nữa, anh ta vẫn là thái tử gia Hoa Hạ, không ai có thể hơn anh ta.

Một đám người đều đi vào hết trong trang viên.

Ở cửa vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại mấy tên canh cửa và bốn người bọn họ, đâu còn bộ dạng Long Hoa Hội mời Mạc Phàm đến?

- Sư phụ, Long Hoa Hội không nghênh đón, còn để chúng ta tự đi vào, là muốn khích tướng chúng ta tiến vào cạm bẫy, chúng ta có đi vào không?

Tần Kiệt nhíu mày hỏi.

Anh ta ở thủ đô nửa năm, biết không ít tin tức.

Năm đó Lâm Thiên Nam được mời vào trong trang viên này, cuối cùng hốt hoảng bỏ chạy.

Long Hoa Hội mời bọn họ đến đây, rõ ràng là lặp lại chiêu cũ, muốn thu thập Mạc Phàm một lần.

Trong mắt A Hào chớp lóe kim quang, cũng nhìn thoáng qua trang viên này.

Chỉ thấy trên không cả trang viên, được một tầng trận pháp như vòng sắt bao phủ bên trong.

Những vòng sắt này nối liền nhau, không thể phân biệt được đâu là nơi bắt đầu đâu là nơi kết thúc, trận pháp còn vô cùng phức tạp.

- Mạc tiên sinh, hình như trận pháp biệt viện này không đơn giản, chúng ta có cần phá trận pháp này trước, rồi đi vào hay không?

A Hào nắm chặt tay, long lân xuất hiện trên cánh tay hắn.

Hai tay anh ta giống như hai long trảo, khiến người ta có cảm giác không vật nào không phá được.Long Hoa Hội muốn dùng trận pháp giam giữ bọn họ sao, vậy thì phá trận pháp này trước.

Mạc Phàm nhìn thoáng qua trang viên này, khóe miệng hơi nhếch lên, cười khẽ.

- Không cần, một trận pháp mà thôi, phá từ bên trong và từ bên ngoài đều như nhau.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

A Hào buông tay ra gật đầu, thu lại kim quang trên tay.

- Dạ.

Tần Kiệt không nói gì nữa, nhưng trong mắt anh ta lóe lên lo lắng.

Bốn người đi vào trong trang viên, hai chân vừa tiến vào trong, ngoại trừ Mạc Phàm ra, sắc mặt Tần Kiệt, A Hào và Sử Hàng lập tức thay đổi.

Nhất là A Hào và Tần Kiệt mặt đỏ bừng, trên người như có ngọn núi đè ép, không ngừng run rẩy, trong cơ thể còn đùng đùng chấn động.

Phải biết rằng hai bọn họ đều là cảnh giới Tiên Thiên, cho dù là thứ ngàn cân đè lên người cũng không sao.

Nhưng lúc này bọn họ mới tiến vào trang viên, đâu chỉ cảm thấy lực ngàn cân, ít nhất cũng phải 10 ngàn cân.

Hơn nữa bọn họ càng phản kháng, lực lượng trói buộc này càng mạnh.

- Sư phụ, đây là?

Tần Kiệt nhìn về phía Mạc Phàm, cảm thấy khó hiểu nói.

- Tù Long Trận.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Tù Long Trận là một loại trận pháp cấp cao, cũng là trận pháp cấp cao nhất hắn nhìn thấy trên Địa Cầu đến nay, gần như có thể nói là nửa bước khó đi.

Mỗi khi đi về trước một bước, lực giam cầm sẽ mạnh gấp đôi.

Người có tu vi càng cao, lực giam cầm cũng càng mạnh.

Càng phản kháng lực giam cầm cũng càng mạnh.

Một khi tiến vào trong trận pháp này, thì không khác gì tiến vào nhà giam rồng, nếu không có phương pháp phá giải, rất khó thoát khỏi.

Cho nên trận pháp này vô cùng kh ủng bố. Trong xe Sử Hàng không ngừng nhìn Mạc Phàm, miệng cử động vài cái, nhưng vẫn không nói gì.

- Trên mặt tôi có gì sao?

Mạc Phàm mỉm cười hỏi.

- Không có, chỉ là…

Sử Hàng lau mồ hôi trên trán, nói một nửa thì dừng lại.

- Chỉ là vì sao tôi là Mạc đại sư đúng không?

Mạc Phàm cười nói.

Sử Hàng gật đầu, anh ta biết thân phận của Mạc Phàm không đơn giản, vậy mà Mạc Phàm danh chấn Hoa Hạ là lão đại cùng phòng ký túc xá bọn họ.

Nếu tin tức này truyền ra ngoài, chắc là anh ta có thể khoác loác cả đời.

May mà anh ta không nghe người nhà nói rời đi nửa đường, mà đi theo Mạc Phàm tới thủ đô, nếu không anh ta không thể biết được tin tức lớn như vậy.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, không giải thích gì thêm, mà vươn một tay ra.

- Tôi là Mạc Phàm Mạc đại sư, làm quen một lần nữa.

Sử Hàng nhìn tay Mạc Phàm, tay giơ ra lại rụt lại.

Nếu là bình thường, chắc chắn anh ta không do dự kề vai sát cánh với Mạc Phàm.

Lúc này anh ta có cảm giác như hoàng đế cổ đại bắt tay với anh ta, có chút chột dạ.

“Ha ha.” Mạc Phàm giơ tay nắm lấy tay Sử Hàng, lúc này mới buông ra.

Nếu là người bình thường, hắn sẽ không để ý tới, nhưng đây là một trong những bạn tốt của hắn.

Sử Hàng nhìn tay mình được Mạc Phàm nắm, nhìn một lúc lâu tựa như nhìn bảo bối.

- Vậy mà tôi bắt tay với Mạc đại sư rồi.

Sử Hàng đắc ý nói.

Biểu cảm đó như vừa được bắt tay nữ minh tinh.

- Bây giờ cậu có thể đi khoác loác, nói mình bắt tay với Mạc đại sư rồi.

Mạc Phàm tức giận nói.

Sử Hàng cười ha ha, nhìn những chiếc xe vây quanh bọn họ, bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì đó.

- Lão đại, hình như những người đó không dễ chọc, chúng ta phải làm gì đấy?

Anh ta không biết đám Dạ Vô Nhai, nhưng nghe cuộc đối thoại của đám Tiêu Vấn Triều, chắc chắn đám người này còn lợi hại hơn Tiêu Vấn Triều.

Trong đó có một người anh ta có chút ấn tượng, có vẻ như từng thấy trên TV.

Mạc Phàm đi với đám người này, sẽ không có chuyện gì tốt.

- Giải quyết chút chuyện nhỏ mà thôi.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

- Chuyện nhỏ, chắc không nhỏ đâu?

Sử Hàng nhỏ giọng nói.

Anh ta không biết Mạc Phàm có mâu thuẫn gì với những người này, nhưng nghe những người này nói, tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.

- Ở trước mặt người khác là chuyện lớn, ở trước mặt tôi là chuyện rất nhỏ.

Mạc Phàm cười nhạt nói.

Nếu là chuyện nhỏ, vậy không cần bốn đại cao thủ Long Hoa Hội ra tay, nhưng chuyện này đúng là chuyện nhỏ trước mặt hắn.

- Nơi này là địa bàn của bọn họ, cậu có nắm chắc đối phó được bọn họ không?

Sử Hàng lo lắng hỏi.

Đám người này không đơn giản, chỉ sợ đối phó cũng không dễ dàng.

- Nếu tôi đến đây, thì có nắm chắc ứng phó bọn họ, cậu yên tâm đi.

Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe tinh quang, thản nhiên nói.

Sử Hàng sững sờ gật đầu, không nói thêm gì nữa.



Xe bọn họ đi theo xe đám người Dạ Vô Nhai, đến trang viên ở thủ đô.

Trang viên này đứng dựa vào một tòa núi nhỏ, lúc này đã là cuối thu, những nơi khác đã sớm tiêu điều, xung quanh ngọn núi này vẫn tràn đầy cây xanh.

Trong rừng cây xanh, có thể nhìn thấy một tòa biệt viện theo phong cách cổ.

Trong biệt viện không chỉ có rường cột chạm trổ, cầu nhỏ qua ao, cung điện mọc như rừng, mỗi nơi còn có người trấn giữ, khí thế giống như sơn trang của đế vương thời cổ.

Ở trên cửa chính màu đỏ thẫm, là biển hiệu gỗ Tử Đàn hình rồng viết ba chữ: Long Hoa Hội.

Xe dừng lại ở cửa, đám Dạ Vô Nhai chậm rãi bước ra lần lượt.

- Mạc tiên sinh, mời vào trong, chúng tôi đợi cậu ở bên trong.

Âm Vô Thiên cười mỉa nói.

Nói xong bọn họ không đợi Mạc Phàm, cười kỳ lạ đi vào trong.

- Mạc Phàm, còn cả ba người nữa, có bản lĩnh thì vào đi.

Tiêu Vấn Triều lạnh lùng liếc đám Mạc Phàm một cái, cũng trầm giọng nói.

Tuy anh ta không nguyện ý thừa nhận anh ta kém Mạc Phàm rất nhiều, nhưng nếu Mạc Phàm không biện pháp ra khỏi nơi này, sau này không còn ai là Mạc Phàm nữa, anh ta vẫn là thái tử gia Hoa Hạ, không ai có thể hơn anh ta.

Một đám người đều đi vào hết trong trang viên.

Ở cửa vô cùng yên tĩnh, chỉ còn lại mấy tên canh cửa và bốn người bọn họ, đâu còn bộ dạng Long Hoa Hội mời Mạc Phàm đến?

- Sư phụ, Long Hoa Hội không nghênh đón, còn để chúng ta tự đi vào, là muốn khích tướng chúng ta tiến vào cạm bẫy, chúng ta có đi vào không?

Tần Kiệt nhíu mày hỏi.

Anh ta ở thủ đô nửa năm, biết không ít tin tức.

Năm đó Lâm Thiên Nam được mời vào trong trang viên này, cuối cùng hốt hoảng bỏ chạy.

Long Hoa Hội mời bọn họ đến đây, rõ ràng là lặp lại chiêu cũ, muốn thu thập Mạc Phàm một lần.

Trong mắt A Hào chớp lóe kim quang, cũng nhìn thoáng qua trang viên này.

Chỉ thấy trên không cả trang viên, được một tầng trận pháp như vòng sắt bao phủ bên trong.

Những vòng sắt này nối liền nhau, không thể phân biệt được đâu là nơi bắt đầu đâu là nơi kết thúc, trận pháp còn vô cùng phức tạp.

- Mạc tiên sinh, hình như trận pháp biệt viện này không đơn giản, chúng ta có cần phá trận pháp này trước, rồi đi vào hay không?

A Hào nắm chặt tay, long lân xuất hiện trên cánh tay hắn.

Hai tay anh ta giống như hai long trảo, khiến người ta có cảm giác không vật nào không phá được.Long Hoa Hội muốn dùng trận pháp giam giữ bọn họ sao, vậy thì phá trận pháp này trước.

Mạc Phàm nhìn thoáng qua trang viên này, khóe miệng hơi nhếch lên, cười khẽ.

- Không cần, một trận pháp mà thôi, phá từ bên trong và từ bên ngoài đều như nhau.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

A Hào buông tay ra gật đầu, thu lại kim quang trên tay.

- Dạ.

Tần Kiệt không nói gì nữa, nhưng trong mắt anh ta lóe lên lo lắng.

Bốn người đi vào trong trang viên, hai chân vừa tiến vào trong, ngoại trừ Mạc Phàm ra, sắc mặt Tần Kiệt, A Hào và Sử Hàng lập tức thay đổi.

Nhất là A Hào và Tần Kiệt mặt đỏ bừng, trên người như có ngọn núi đè ép, không ngừng run rẩy, trong cơ thể còn đùng đùng chấn động.

Phải biết rằng hai bọn họ đều là cảnh giới Tiên Thiên, cho dù là thứ ngàn cân đè lên người cũng không sao.

Nhưng lúc này bọn họ mới tiến vào trang viên, đâu chỉ cảm thấy lực ngàn cân, ít nhất cũng phải 10 ngàn cân.

Hơn nữa bọn họ càng phản kháng, lực lượng trói buộc này càng mạnh.

- Sư phụ, đây là?

Tần Kiệt nhìn về phía Mạc Phàm, cảm thấy khó hiểu nói.

- Tù Long Trận.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Tù Long Trận là một loại trận pháp cấp cao, cũng là trận pháp cấp cao nhất hắn nhìn thấy trên Địa Cầu đến nay, gần như có thể nói là nửa bước khó đi.

Mỗi khi đi về trước một bước, lực giam cầm sẽ mạnh gấp đôi.

Người có tu vi càng cao, lực giam cầm cũng càng mạnh.

Càng phản kháng lực giam cầm cũng càng mạnh.

Một khi tiến vào trong trận pháp này, thì không khác gì tiến vào nhà giam rồng, nếu không có phương pháp phá giải, rất khó thoát khỏi.

Cho nên trận pháp này vô cùng kh ủng bố.