Thần Y Trọng Sinh

Chương 843




Hoàng gia bị diệt thế nào, người khác không biết nhưng không trốn thoát khỏi mắt Long Hoa Hội bọn họ.

Có ai ngờ Mạc Phàm lại bắn ngọn lửa diệt Hoàng gia vào trong cơ thể bọn họ.

- Chuyện này…

Nói như vậy, không chỉ sống chết của bọn họ do Mạc Phàm nắm trong tay, sống chết của mỗi người trong gia tộc bọn họ cũng ở tay Mạc Phàm.

Mặt đám người không còn chút máu, hối hận muốn chết.

Sớm biết sẽ như vậy, cho dù đánh chết bọn họ bọn họ cũng không gây sự với Mạc Phàm.

- Lam Phi, chúng ta làm sao bây giờ, đợi ở Giang Nam sao?

Trên mặt Nguyên Cẩn tràn đầy lo lắng hỏi.

- Rời khỏi nơi này trước.

Lam Phi nhìn chằm chằm phương hướng Mạc Phàm biến mất, quả đấm nắm chặt lại, toàn thân tức đến mức phát run, nghiến răng nói ra mấy chữ.

Một đám người đi lên xe vỡ nát cửa sổ, lái ô tô rời đi.

Sau đó không lâu, mấy chiếc xe dừng trên đường nhỏ không người.

“Rầm” một tiếng, cửa xe của Lam Phi bay ra ngoài, rơi xuống phía xa.

Anh ta ra khỏi xe, cũng không nói gì, một quyền đánh lên phía trước xe.

Một quyền lại nhanh chóng đánh lên xe tiếp, từng dòng khói trắng tỏa ra.

Chiếc xe sang giá trị ngàn vạn thành đồ bỏ đi trong chớp mắt.

Những người khác nhìn Lam Phi phát cuồng, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, do dự một lát hai người đi lên kéo Lam Phi ra.

Cứ tiếp tục như vậy, không đợi bọn họ bị ngọn lửa trong cơ thể Mạc Phàm giế t chết, đã bị xe của Lam Phi nổ mạnh mà chết rồi.

Lam Phi bị người ta kéo ra, lúc này mới hết giận vẫy vẫy tay, lấy một bao thuốc lá trong túi ra, trong mắt chậm rãi xuất hiện tỉnh táo.

- Lam Phi, chúng ta làm sao bây giờ?

- Lập tức nói cho hội trưởng Dạ, ngày mai Mạc Phàm sẽ tới thủ đô, ngoài ra nói cho mọi người, nhất định không được làm đám phế vật tiểu đội Thanh Long bị thương.

Lam Phi nghiến răng nghiến lợi nói.

Vậy mà Mạc Phàm dám gieo thứ kh ủng bố như vậy vào cơ thể bọn họ, còn đáng sợ hơn trực tiếp giết bọn họ.

Nhất định không thể để Âm Vô Thiên ra tay với đám phế vật tiểu đội Thanh Long, tiểu đội Thanh Long có thể so được với người Long Hoa Hội như bọn họ sao.

Với hiểu biết của anh ta về Mạc Phàm, chỉ cần tiểu đội Thanh Long không sao, Mạc Phàm sẽ không ra tay với bọn họ.

- Còn nữa, vận dụng tất cả lực lượng, nhất định phải giết Mạc Phàm.

Lam Phi hung dữ nói.

Mạc Phàm không chết, sau này mạng của bọn họ đều nằm trong tay Mạc Phàm, Mạc Phàm để bọn họ sống, bọn họ sẽ sống, Mạc Phàm bảo bọn họ chết thì bọn họ phải chết.

Thân là thành viên của Long Hoa Hội, cho đến bây giờ đều là bọn họ nắm giữ sinh mệnh người khác, sao sinh mệnh của bọn họ có thể bị những người khác nắm được?

Cho nên nhất định phải khiến Mạc Phàm chết ở thủ đô, không có khả năng khác.

- Được, tôi lập tức đi làm.

Nguyên Cẩn gật đầu nói.

- Đợi một chút, nhất định phải phái Diệt Thần, còn phương pháp cô tự mình suy nghĩ.

Lam Phi suy nghĩ một lát, vội vàng nói.

Mạc Phàm đáng sợ như vậy, ngay cả Vạn Thiên Tuyệt đều một kiếm gi ết chết, cho dù đám Âm Vô Thiên đối phó được với Mạc Phàm, vẫn phải lấy Diệt Thần quân bài chưa lật của Long Hoa Hội ra, diệt Mạc Phàm hoàn toàn.

Bây giờ Mạc Phàm đã có thực lực đáng sợ như thế, cho Mạc Phàm thêm chút thời gian nữa, không biết Mạc Phàm sẽ kh ủng bố thêm bn, tuyệt đối không thể lơ là.

- Diệt Thần, chuyện này?

Vẻ mặt Nguyên Cẩn thay đổi.

Diệt Thần, bọn họ thân là thành viên vòng ngoài của Long Hoa Hội sao có thể không biết.

Nhưng khi đối phó Lâm Thiên Nam đều không phái Diệt Thần ra, đối phó Mạc Phàm cần sao?

- Thế nào, có vấn đề gì sao?

Lam Phi nhíu mày, bất mãn hỏi.

- Chuyện này cần thiết sao?

Một người đàn ông khác nói.

- Các anh muốn bị Mạc Phàm diệt tộc sao?

Lam Phi kiên quyết nói.

- Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?

Nguyên Kiệt hỏi.

Phái Diệt Thần ra anh ta cũng không có chút ý kiến, chỉ cần gi ết chết Mạc Phàm là được.

Chỉ là Diệt Thần cũng không dễ phái đi như vậy, nhất định phải đạt được đồng ý nhất trí của Dạ Vô Nhai, Âm Vô Thiên, Tôn Bán Y và Huyền Linh Tử mới được.

Trừ chuyện đó ra, còn có một đống lớn quy tắc, không phải vạn bất đắc dĩ thì không sử dụng.

Muốn để Long Hoa Hội phái Diệt Thần ra, không đơn giản như vậy.

- Âm Vô Thiên, Tôn Bán Y và Huyền Linh Tử đều không có vấn đề gì, nhưng cửa của Dạ Vô Nhai thì không dễ như vậy?

Nguyên Cẩn nhíu mày nói.

Âm Vô Thiên và Mạc Phàm có cừu thì không phải nói, Tôn Bán Y có quan hệ với Hoàng gia bị Mạc Phàm tiêu diệt, Tôn Bán Y từng đề nghị diệt Mạc Phàm lúc mới đầu, đều bị từ chối.

Huyền Linh Tử không liên quan gì đến Mạc Phàm, nhưng Huyền Linh Tử vốn họ Nguyên.

Bọn họ bị Mạc Phàm gieo ngọn lửa, nếu thật sự như lời Mạc Phàm nói, Mạc Phàm không chết, rất có khả năng sau này Huyền Linh Tử sẽ chết, Huyền Linh Tử sẽ không từ chối.

Chỉ còn lại người cuối cùng, Dạ Vô Nhai.

Dạ Vô Nhai còn trông cậy Mạc Phàm chữa cho con gái ông ta, cho dù Mạc Phàm không chữa khỏi cho con gái ông ta, Dạ Vô Nhai cũng sẽ không ra tay với Mạc Phàm.

Bởi vì để Lâm Thiên Nam chạy không cho Diệt Thần ra tay, đó là do Dạ Vô Nhai không điều khiển.

Không qua được cửa ải của Dạ Vô Nhai, đừng mơ tưởng phái Diệt Thần ra.

- Chuyện này vô cùng đơn giản.

Lam Phi hơi nhếch miệng cười quỷ dị nói.

- Làm thế nào đây?

Nguyên Kiệt cảm thấy khó hiểu hỏi.

- Anh đừng quên, chúng ta còn có thứ này.

Lam Phi lấy một ngọc giản trong lồ ng ngực ra, ngọc giản này là thứ Mạc Phàm bảo bọn họ chuyển cho Dạ Tình, bên trong ghi lại phương thuốc có thể chữa được bệnh cho cô.

Nhìn thấy ngọc giản này, một đám người đều lộ ra vẻ kỳ lạ, trong chớp mắt hiểu rõ ý của Lam Phi, cả đám cười lạnh lùng.

Bọn họ còn chưa đưa phương thuốc trong ngọc giản cho Dạ Vô Nhai, lần này phương thuốc có đất dụng võ rồi.

- Cứ giao chuyện này cho tôi đi.

Một người đàn ông đeo kính, hào hoa phong nhã nâng kính lên, cười âm hiểm nói.

Anh ta là đồ đệ của Tôn Bán Y, am hiểu y đạo nhất.

Thêm mấy vị thuốc thần không biết quỷ không hay vào trong ngọc giản này, khiến phương thuốc biến thành phương thuốc không có tác dụng, thậm chí là độc dược, không là gì đối với anh ta.

Dù sao thuốc Đông y chỉ thiếu một thứ gì đó, tác dụng sẽ kém xa vạn dặm.

- Không chỉ sửa phương thuốc này, tốt nhất là tìm mấy tên lang thang Giang Nam làm thí nghiệm, sau đó…

Nguyên Kiệt cười lạnh lùng, giơ tay lên gần cổ làm tư thế “giết”, ý đồ vô cùng rõ ràng, không để sinh mệnh đám lang thang vào mắt.

Đến địa vị bọn họ, kẻ lang thang không khác gì con kiến ở đầu đường.

Phương thuốc giả chỉ có thể khiến Dạ Vô Nhai giận tím mặt, nhưng phương thuốc hại chết người sẽ khiến Dạ Vô Nhai tức điên lên.

Mặc kệ là dùng phương pháp gì, chỉ cần khiến Dạ Vô Nhai tức điên là được.

- Ý kiến hay.

Có người giơ ngón tay cái với Nguyên Kiệt.

Chỉ cần bọn họ giao phương thuốc đã sửa cho Dạ Vô Nhai, Dạ Vô Nhai kiểm tra phương thuốc này thấy không chữa được còn hại chết người, chắc chắn sẽ không ngăn cản phái Diệt Thần giết Mạc Phàm.

Bốn đại cao thủ Dạ Vô Nhai, Âm Vô Thiên, Tôn Bán Y và Huyền Linh Tử, cộng thêm Diệt Thần nữa, cho dù Mạc Phàm là cao thủ Thần Cảnh, lần này cũng phải chết.

- Có thể.

Lam Phi gật đầu, ngọn lửa báo thù dấy lên trong mắt bọn họ, thiêu đốt hừng hực. Hoàng gia bị diệt thế nào, người khác không biết nhưng không trốn thoát khỏi mắt Long Hoa Hội bọn họ.

Có ai ngờ Mạc Phàm lại bắn ngọn lửa diệt Hoàng gia vào trong cơ thể bọn họ.

- Chuyện này…

Nói như vậy, không chỉ sống chết của bọn họ do Mạc Phàm nắm trong tay, sống chết của mỗi người trong gia tộc bọn họ cũng ở tay Mạc Phàm.

Mặt đám người không còn chút máu, hối hận muốn chết.

Sớm biết sẽ như vậy, cho dù đánh chết bọn họ bọn họ cũng không gây sự với Mạc Phàm.

- Lam Phi, chúng ta làm sao bây giờ, đợi ở Giang Nam sao?

Trên mặt Nguyên Cẩn tràn đầy lo lắng hỏi.

- Rời khỏi nơi này trước.

Lam Phi nhìn chằm chằm phương hướng Mạc Phàm biến mất, quả đấm nắm chặt lại, toàn thân tức đến mức phát run, nghiến răng nói ra mấy chữ.

Một đám người đi lên xe vỡ nát cửa sổ, lái ô tô rời đi.

Sau đó không lâu, mấy chiếc xe dừng trên đường nhỏ không người.

“Rầm” một tiếng, cửa xe của Lam Phi bay ra ngoài, rơi xuống phía xa.

Anh ta ra khỏi xe, cũng không nói gì, một quyền đánh lên phía trước xe.

Một quyền lại nhanh chóng đánh lên xe tiếp, từng dòng khói trắng tỏa ra.

Chiếc xe sang giá trị ngàn vạn thành đồ bỏ đi trong chớp mắt.

Những người khác nhìn Lam Phi phát cuồng, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, do dự một lát hai người đi lên kéo Lam Phi ra.

Cứ tiếp tục như vậy, không đợi bọn họ bị ngọn lửa trong cơ thể Mạc Phàm giế t chết, đã bị xe của Lam Phi nổ mạnh mà chết rồi.

Lam Phi bị người ta kéo ra, lúc này mới hết giận vẫy vẫy tay, lấy một bao thuốc lá trong túi ra, trong mắt chậm rãi xuất hiện tỉnh táo.

- Lam Phi, chúng ta làm sao bây giờ?

- Lập tức nói cho hội trưởng Dạ, ngày mai Mạc Phàm sẽ tới thủ đô, ngoài ra nói cho mọi người, nhất định không được làm đám phế vật tiểu đội Thanh Long bị thương.

Lam Phi nghiến răng nghiến lợi nói.

Vậy mà Mạc Phàm dám gieo thứ kh ủng bố như vậy vào cơ thể bọn họ, còn đáng sợ hơn trực tiếp giết bọn họ.

Nhất định không thể để Âm Vô Thiên ra tay với đám phế vật tiểu đội Thanh Long, tiểu đội Thanh Long có thể so được với người Long Hoa Hội như bọn họ sao.

Với hiểu biết của anh ta về Mạc Phàm, chỉ cần tiểu đội Thanh Long không sao, Mạc Phàm sẽ không ra tay với bọn họ.

- Còn nữa, vận dụng tất cả lực lượng, nhất định phải giết Mạc Phàm.

Lam Phi hung dữ nói.

Mạc Phàm không chết, sau này mạng của bọn họ đều nằm trong tay Mạc Phàm, Mạc Phàm để bọn họ sống, bọn họ sẽ sống, Mạc Phàm bảo bọn họ chết thì bọn họ phải chết.

Thân là thành viên của Long Hoa Hội, cho đến bây giờ đều là bọn họ nắm giữ sinh mệnh người khác, sao sinh mệnh của bọn họ có thể bị những người khác nắm được?

Cho nên nhất định phải khiến Mạc Phàm chết ở thủ đô, không có khả năng khác.

- Được, tôi lập tức đi làm.

Nguyên Cẩn gật đầu nói.

- Đợi một chút, nhất định phải phái Diệt Thần, còn phương pháp cô tự mình suy nghĩ.

Lam Phi suy nghĩ một lát, vội vàng nói.

Mạc Phàm đáng sợ như vậy, ngay cả Vạn Thiên Tuyệt đều một kiếm gi ết chết, cho dù đám Âm Vô Thiên đối phó được với Mạc Phàm, vẫn phải lấy Diệt Thần quân bài chưa lật của Long Hoa Hội ra, diệt Mạc Phàm hoàn toàn.

Bây giờ Mạc Phàm đã có thực lực đáng sợ như thế, cho Mạc Phàm thêm chút thời gian nữa, không biết Mạc Phàm sẽ kh ủng bố thêm bn, tuyệt đối không thể lơ là.

- Diệt Thần, chuyện này?

Vẻ mặt Nguyên Cẩn thay đổi.

Diệt Thần, bọn họ thân là thành viên vòng ngoài của Long Hoa Hội sao có thể không biết.

Nhưng khi đối phó Lâm Thiên Nam đều không phái Diệt Thần ra, đối phó Mạc Phàm cần sao?

- Thế nào, có vấn đề gì sao?

Lam Phi nhíu mày, bất mãn hỏi.

- Chuyện này cần thiết sao?

Một người đàn ông khác nói.

- Các anh muốn bị Mạc Phàm diệt tộc sao?

Lam Phi kiên quyết nói.

- Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?

Nguyên Kiệt hỏi.

Phái Diệt Thần ra anh ta cũng không có chút ý kiến, chỉ cần gi ết chết Mạc Phàm là được.

Chỉ là Diệt Thần cũng không dễ phái đi như vậy, nhất định phải đạt được đồng ý nhất trí của Dạ Vô Nhai, Âm Vô Thiên, Tôn Bán Y và Huyền Linh Tử mới được.

Trừ chuyện đó ra, còn có một đống lớn quy tắc, không phải vạn bất đắc dĩ thì không sử dụng.

Muốn để Long Hoa Hội phái Diệt Thần ra, không đơn giản như vậy.

- Âm Vô Thiên, Tôn Bán Y và Huyền Linh Tử đều không có vấn đề gì, nhưng cửa của Dạ Vô Nhai thì không dễ như vậy?

Nguyên Cẩn nhíu mày nói.

Âm Vô Thiên và Mạc Phàm có cừu thì không phải nói, Tôn Bán Y có quan hệ với Hoàng gia bị Mạc Phàm tiêu diệt, Tôn Bán Y từng đề nghị diệt Mạc Phàm lúc mới đầu, đều bị từ chối.

Huyền Linh Tử không liên quan gì đến Mạc Phàm, nhưng Huyền Linh Tử vốn họ Nguyên.

Bọn họ bị Mạc Phàm gieo ngọn lửa, nếu thật sự như lời Mạc Phàm nói, Mạc Phàm không chết, rất có khả năng sau này Huyền Linh Tử sẽ chết, Huyền Linh Tử sẽ không từ chối.

Chỉ còn lại người cuối cùng, Dạ Vô Nhai.

Dạ Vô Nhai còn trông cậy Mạc Phàm chữa cho con gái ông ta, cho dù Mạc Phàm không chữa khỏi cho con gái ông ta, Dạ Vô Nhai cũng sẽ không ra tay với Mạc Phàm.

Bởi vì để Lâm Thiên Nam chạy không cho Diệt Thần ra tay, đó là do Dạ Vô Nhai không điều khiển.

Không qua được cửa ải của Dạ Vô Nhai, đừng mơ tưởng phái Diệt Thần ra.

- Chuyện này vô cùng đơn giản.

Lam Phi hơi nhếch miệng cười quỷ dị nói.

- Làm thế nào đây?

Nguyên Kiệt cảm thấy khó hiểu hỏi.

- Anh đừng quên, chúng ta còn có thứ này.

Lam Phi lấy một ngọc giản trong lồ ng ngực ra, ngọc giản này là thứ Mạc Phàm bảo bọn họ chuyển cho Dạ Tình, bên trong ghi lại phương thuốc có thể chữa được bệnh cho cô.

Nhìn thấy ngọc giản này, một đám người đều lộ ra vẻ kỳ lạ, trong chớp mắt hiểu rõ ý của Lam Phi, cả đám cười lạnh lùng.

Bọn họ còn chưa đưa phương thuốc trong ngọc giản cho Dạ Vô Nhai, lần này phương thuốc có đất dụng võ rồi.

- Cứ giao chuyện này cho tôi đi.

Một người đàn ông đeo kính, hào hoa phong nhã nâng kính lên, cười âm hiểm nói.

Anh ta là đồ đệ của Tôn Bán Y, am hiểu y đạo nhất.

Thêm mấy vị thuốc thần không biết quỷ không hay vào trong ngọc giản này, khiến phương thuốc biến thành phương thuốc không có tác dụng, thậm chí là độc dược, không là gì đối với anh ta.

Dù sao thuốc Đông y chỉ thiếu một thứ gì đó, tác dụng sẽ kém xa vạn dặm.

- Không chỉ sửa phương thuốc này, tốt nhất là tìm mấy tên lang thang Giang Nam làm thí nghiệm, sau đó…

Nguyên Kiệt cười lạnh lùng, giơ tay lên gần cổ làm tư thế “giết”, ý đồ vô cùng rõ ràng, không để sinh mệnh đám lang thang vào mắt.

Đến địa vị bọn họ, kẻ lang thang không khác gì con kiến ở đầu đường.

Phương thuốc giả chỉ có thể khiến Dạ Vô Nhai giận tím mặt, nhưng phương thuốc hại chết người sẽ khiến Dạ Vô Nhai tức điên lên.

Mặc kệ là dùng phương pháp gì, chỉ cần khiến Dạ Vô Nhai tức điên là được.

- Ý kiến hay.

Có người giơ ngón tay cái với Nguyên Kiệt.

Chỉ cần bọn họ giao phương thuốc đã sửa cho Dạ Vô Nhai, Dạ Vô Nhai kiểm tra phương thuốc này thấy không chữa được còn hại chết người, chắc chắn sẽ không ngăn cản phái Diệt Thần giết Mạc Phàm.

Bốn đại cao thủ Dạ Vô Nhai, Âm Vô Thiên, Tôn Bán Y và Huyền Linh Tử, cộng thêm Diệt Thần nữa, cho dù Mạc Phàm là cao thủ Thần Cảnh, lần này cũng phải chết.

- Có thể.

Lam Phi gật đầu, ngọn lửa báo thù dấy lên trong mắt bọn họ, thiêu đốt hừng hực.