Thần Y Trọng Sinh

Chương 84




Bệnh viện ung bướu của thành phố Đông Hải, đây là bệnh viện tốt nhất ở thành phố Đông Hải.

Mấy bác sĩ chủ trị không nổi tiếng trong nước, thì được mời từ nước ngoài về, bệnh viện còn sử dụng các dụng cụ chữa bệnh tiên tiến và thuốc chữa bệnh của nước ngoài, danh t iếng rất cao ở thành phố Đông Hải.

Không chỉ người bệnh ung thư ở thành phố Đông Hải đến bệnh viện này, cũng có không ít người bệnh ung thư vùng lân cận đến nơi này chữa trị.

Lúc này, trong một phòng bệnh VIP.

Mắt một phu nhân trung niên sưng đỏ, vẻ mặt ưu thương nhìn mỹ nữ trên giường bệnh, trên mặt còn vương nước mắt, rõ ràng là mới khóc không lâu.

Trên giường bệnh, Mộc Phong Vãn y tá lúc trước chăm sóc Mạc Phàm đang ngủ say sưa, so với mười ngày trước, quả thực giống như hai người.

Sắc mặt tái nhợt, gương mặt gầy yếu, mắt nhắm chặt, tóc dày cũng thưa thớt, bộ dạng tiều tụy, nhìn một cái làm người ta thương tiếc.

Xung quanh là người nhà đứng hoặc ngồi, trên mặt mỗi người đều hiện lên u ám, đợi kết quả, hoặc phán quyết.

Một ông cụ ngồi bên giường bắt mạch cho Mộc Phong Vãn, đứng bên cạnh là hai bác sĩ mặc áo dài trắng.

Nếu Mạc Phàm ở đây chắc chắn nhận ra được, thầy thuốc này là Thường Ngộ Xuân mà Mạc Phàm gặp ở Tần gia lúc trước.

Hai người mặc áo dài khác, một người dáng người hơi mập, đeo mắt kính gọng vàng, trên mặt luôn treo nụ cười giả nhân giả nghĩa, đây là Tôn Đông Lâm viện trưởng của bệnh viện ung bướu này.

Bác sĩ bên cạnh là người ngoại quốc, tên là Charles, là bác sĩ mời từ bệnh viện America đến, cao cao gầy gầy, mắt màu lam, cái mũi cao cao, rất mê người.

Nghe nói lúc anh ta ở bệnh viện America có rất nhiều nữ bệnh nhân tấn công tình dục, đành phải đi đến Trung Quốc.

Lúc Thường Ngộ Xuân bắt mạch, ánh mắt anh ta vẫn nhìn Mộc Phong Vãn trên giường bệnh và phu nhân.

- Thầy thuốc Thường, bây giờ tình huống của cô ấy thế nào?

Tôn Đông Lâm cười hỏi.

- Ngoại cảm phong nhiệt, thấp độc nội sinh, khí huyết ứ đọng, kinh mạch tắc nghẽn, quả thật đã vô cùng nghiêm trọng.

Thường Ngộ Xuân thu tay thở dài nói.

- Thường thần y, nếu ông chữa trị, có mấy phần nắm chắc?

Phu nhân bên cạnh Mộc Phong Vãn, Lưu Nguyệt Như ngẩng đầu chờ mong hỏi.

Gần đây Thường Ngộ Xuân chữa trị cho không ít người bệnh nặng, nghe nói bệnh của Tần lão gia cũng có ông ta tham dự mới chữa khỏi, có thể nói là hi vọng cuối cùng của bà.

Nếu Thường Ngộ Xuân không có biện pháp, chỉ có thể tiếp tục chữa trị bằng Tây y.

Nhưng chữa trị bằng Tây y rất đau đớn, bà thân là mẹ của Mộc Phong Vãn thật sự không nhìn được.

Ăn không ăn được, uống không thể uống, tóc và lông mày trân quý nhất của con gái đều mất sạch rồi.

Bệnh còn chưa khỏi, người đã nửa sống nửa chết, nghe nói có khả năng tái phát rất cao.

- Tôi chỉ có hai phần.

Thường Ngộ Xuân lắc đầu nói.

Hai phần cũng là ông ta đánh giá cao, chữa trị Đông y vốn chậm rãi, nhưng tình huống của bé gái này quá tệ.

- Chỉ có hai phần à.

Lông mày Tôn Đông Lâm giãn ra, bộ dạng yên tâm.

Ông ta còn tưởng rằng Thường Ngộ Xuân sẽ có biện pháp tốt gì, dọa ông ta nhảy dựng lên.

- Charles, nếu dựa theo phương pháp của cậu tiếp tục chữa trị, nắm chắc bao nhiêu phần?

Tôn Đông Dương cười hỏi.

- Tình huống của vị mỹ nữ này không tệ như người bệnh tôi từng gặp, cô ấy vẫn còn trẻ tuổi như vậy, nếu lập tức tiếp tục chữa trị, tôi có thể nắm chắc 50% làm sinh mệnh cô ấy kéo dài ít nhất 20 năm, tôi nắm chắc 30% làm cô ấy khỏi hoàn toàn, nhưng nếu lại tìm một số Đông y vô dụng đến đây chậm trễ thời gian quý giá của tôi, có khả năng xác suất này sẽ giảm xuống.

Charles nói bằng tiếng Trung sứt sẹo, tự tin nói.

Trong giọng nói là khinh miệt Đông y, không thèm che dấu chút nào.

Thường Ngộ Xuân nhíu mày, hừ lạnh một tiếng.

- Cậu nói cái gì, Đông y vô dụng sao?

- Tôi nói không đúng sao, Đông y chữa trị bị thương còn được, chữa trị ung thư như là giả thần giả quỷ, tôi khuyên ông đừng nên uổng phí sức lực làm gì, tránh làm chậm trễ sinh mạng của mỹ nữ.

Charles khuyên đúng lý hợp tình.

- Cậu!

Thường Ngộ Xuân tức đến mức râu cong lên.

Lần trước bại bởi Mạc Phàm ông ta đã vô cùng buồn bực, lần này gặp được Tây y trẻ tuổi, lại bị Tây y này trào phúng.

- Nếu tôi nói không đúng, xin hỏi Đông y mà ông tín ngưỡng có thể chữa khỏi mấy bệnh nhân ung thư?

Charles đắc ý nói.

Tôn Đông Lâm cười, không có ý khuyên giải.

Charles là bác sĩ của viện bọn họ, Thường Ngộ Xuân là Mộc gia mời đến, bác sĩ của mình chiếm thế thượng phong, ông ta cầu còn không được.

Huống chi chính ông ta cũng là bác sĩ Tây y, đối với Đông y, nhất là người có vẻ lão luyện, cũng không tôn kính mấy.

- Lưu phu nhân, những lời bác sĩ Charles nói không phải không có đạo lý, bà chắc chắn biết, lúc trước có một nữ sinh biết ung thư, không chịu chữa trị bằng Tây y, chỉ tin tưởng Đông y, kết quả chữa trị mấy đợt, bệnh vẫn không khỏi, chịu không ít khổ, còn trậm chễ thời gian chữa trị tốt nhất, cuối cùng tiếc nuối mà qua đời, bà xem, tiếp tục chữa trị theo phương án của chúng tôi, hay là đợi thêm nữa?

- Bác sĩ Charles của chúng tôi là chuyên gia nổi tiếng ở America, đứng trên đài nổi tiếng phát biểu luận văn, được trong và ngoài nước khen ngợi, một số người bệnh chữa khỏi đều do cậu ấy ra tay, về phương diện y thuật Lưu phu nhân hoàn toàn có thể yên tâm.

Lông mày Lưu Nguyệt Như nhíu lại, lộ ra chút do dự.

Charles thấy Lưu Nguyệt Như không biết chọn phương án nào, khóe miệng cong lên nụ cười mê người.

- Lưu phu nhân, tôi biết bà là người Hoa, có vẻ tin y thuật của người quê bà, nhưng Đông y giống như thầy tướng số của Trung Quốc, có rất nhiều kẻ lừa gạt, đây là sỉ nhục của giới y học, những người như vậy đều được công bố trên báo quốc gia chúng tôi, nếu bà muốn cứu con gái của bà, phải tránh xa những kẻ lừa đảo và nước thuốc, lựa chọn tin tưởng tôi, tôi sẽ giúp bà mang con gái về từ chỗ Thượng Đế, cô ấy xinh đẹp như vậy, Thượng Đế sẽ không mang đi sớm như thế.

Thường Ngộ Xuân ở một bên tức đến mức khuôn mặt già nua đỏ bừng, nhưng không thể phản bác.

Quả thật ông ta không thể chữa khỏi ung thư, nhưng Đông y không có bệnh ung thư như anh ta vừa nói, trái lại có một loại bệnh gọi là ‘tích lũy’, không khác với ung thư mấy.

Loại bệnh này chữa khỏi không 500, thì cũng có 300.

- Lưu phu nhân, nếu bà tin tưởng lão phu, có thể tìm một người tên là Mạc Phàm tiểu thần y, có lẽ cậu ấy sẽ có cách chữa khỏi cho quý thiên kim.

Thường Ngộ Xuân kìm nén tức giận nói.

Ung thư là bệnh ‘tích lũy’ rất nghiêm trọng, bản chất cũng là khí huyết tích tụ.

Gia truyền của ông ta là Ngũ Hành châm, Thủy Hành châm có thể đả thông gân cốt.

Mạc Phàm biết Thủy Hành châm, có khả năng chữa khỏi ung thư rất cao.

- Mạc Phàm, là người chữa khỏi bệnh cho Tần lão gia sao?

Lưu Nguyệt Như hỏi.

- Không sai!

Thường Ngộ Xuân gật đầu liên tục.

- Đi đâu mới tìm được Mạc tiểu thần y đây?

Lưu Nguyệt Như hỏi.

- Hạc Duyên Niên bạn già của tôi mới có thể tìm được cậu ta, tôi có thể giúp bà tìm thử xem.

- Vậy làm phiền Thường lão thần y.

Lưu Nguyệt Như tràn đầy áy náy nói.

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, một giọng nói bình tĩnh truyền đến.

- Không cần tìm, tôi đến rồi.

Lời này vừa nói xong, Mạc Phàm và Sở Khuynh Thành đi vào.

Tôn Đông Dương và Charles nhướn mày, vốn cho rằng Mạc thần y chính là thần tiên?

Không ngờ lại là một đứa nhóc mặc quần áo bình thường, hai người không hẹn mà cùng nở nụ cười.

Charles còn làm động tác khoa trương, thân thể nghiêng về phía sau, kinh ngạc hỏi:

- Oa, đây là thần y các người muốn tìm sao?

Khinh thường trắng trợn, làm cho người ta không thể cười nổi. Bệnh viện ung bướu của thành phố Đông Hải, đây là bệnh viện tốt nhất ở thành phố Đông Hải.

Mấy bác sĩ chủ trị không nổi tiếng trong nước, thì được mời từ nước ngoài về, bệnh viện còn sử dụng các dụng cụ chữa bệnh tiên tiến và thuốc chữa bệnh của nước ngoài, danh t iếng rất cao ở thành phố Đông Hải.

Không chỉ người bệnh ung thư ở thành phố Đông Hải đến bệnh viện này, cũng có không ít người bệnh ung thư vùng lân cận đến nơi này chữa trị.

Lúc này, trong một phòng bệnh VIP.

Mắt một phu nhân trung niên sưng đỏ, vẻ mặt ưu thương nhìn mỹ nữ trên giường bệnh, trên mặt còn vương nước mắt, rõ ràng là mới khóc không lâu.

Trên giường bệnh, Mộc Phong Vãn y tá lúc trước chăm sóc Mạc Phàm đang ngủ say sưa, so với mười ngày trước, quả thực giống như hai người.

Sắc mặt tái nhợt, gương mặt gầy yếu, mắt nhắm chặt, tóc dày cũng thưa thớt, bộ dạng tiều tụy, nhìn một cái làm người ta thương tiếc.

Xung quanh là người nhà đứng hoặc ngồi, trên mặt mỗi người đều hiện lên u ám, đợi kết quả, hoặc phán quyết.

Một ông cụ ngồi bên giường bắt mạch cho Mộc Phong Vãn, đứng bên cạnh là hai bác sĩ mặc áo dài trắng.

Nếu Mạc Phàm ở đây chắc chắn nhận ra được, thầy thuốc này là Thường Ngộ Xuân mà Mạc Phàm gặp ở Tần gia lúc trước.

Hai người mặc áo dài khác, một người dáng người hơi mập, đeo mắt kính gọng vàng, trên mặt luôn treo nụ cười giả nhân giả nghĩa, đây là Tôn Đông Lâm viện trưởng của bệnh viện ung bướu này.

Bác sĩ bên cạnh là người ngoại quốc, tên là Charles, là bác sĩ mời từ bệnh viện America đến, cao cao gầy gầy, mắt màu lam, cái mũi cao cao, rất mê người.

Nghe nói lúc anh ta ở bệnh viện America có rất nhiều nữ bệnh nhân tấn công tình dục, đành phải đi đến Trung Quốc.

Lúc Thường Ngộ Xuân bắt mạch, ánh mắt anh ta vẫn nhìn Mộc Phong Vãn trên giường bệnh và phu nhân.

- Thầy thuốc Thường, bây giờ tình huống của cô ấy thế nào?

Tôn Đông Lâm cười hỏi.

- Ngoại cảm phong nhiệt, thấp độc nội sinh, khí huyết ứ đọng, kinh mạch tắc nghẽn, quả thật đã vô cùng nghiêm trọng.

Thường Ngộ Xuân thu tay thở dài nói.

- Thường thần y, nếu ông chữa trị, có mấy phần nắm chắc?

Phu nhân bên cạnh Mộc Phong Vãn, Lưu Nguyệt Như ngẩng đầu chờ mong hỏi.

Gần đây Thường Ngộ Xuân chữa trị cho không ít người bệnh nặng, nghe nói bệnh của Tần lão gia cũng có ông ta tham dự mới chữa khỏi, có thể nói là hi vọng cuối cùng của bà.

Nếu Thường Ngộ Xuân không có biện pháp, chỉ có thể tiếp tục chữa trị bằng Tây y.

Nhưng chữa trị bằng Tây y rất đau đớn, bà thân là mẹ của Mộc Phong Vãn thật sự không nhìn được.

Ăn không ăn được, uống không thể uống, tóc và lông mày trân quý nhất của con gái đều mất sạch rồi.

Bệnh còn chưa khỏi, người đã nửa sống nửa chết, nghe nói có khả năng tái phát rất cao.

- Tôi chỉ có hai phần.

Thường Ngộ Xuân lắc đầu nói.

Hai phần cũng là ông ta đánh giá cao, chữa trị Đông y vốn chậm rãi, nhưng tình huống của bé gái này quá tệ.

- Chỉ có hai phần à.

Lông mày Tôn Đông Lâm giãn ra, bộ dạng yên tâm.

Ông ta còn tưởng rằng Thường Ngộ Xuân sẽ có biện pháp tốt gì, dọa ông ta nhảy dựng lên.

- Charles, nếu dựa theo phương pháp của cậu tiếp tục chữa trị, nắm chắc bao nhiêu phần?

Tôn Đông Dương cười hỏi.

- Tình huống của vị mỹ nữ này không tệ như người bệnh tôi từng gặp, cô ấy vẫn còn trẻ tuổi như vậy, nếu lập tức tiếp tục chữa trị, tôi có thể nắm chắc 50% làm sinh mệnh cô ấy kéo dài ít nhất 20 năm, tôi nắm chắc 30% làm cô ấy khỏi hoàn toàn, nhưng nếu lại tìm một số Đông y vô dụng đến đây chậm trễ thời gian quý giá của tôi, có khả năng xác suất này sẽ giảm xuống.

Charles nói bằng tiếng Trung sứt sẹo, tự tin nói.

Trong giọng nói là khinh miệt Đông y, không thèm che dấu chút nào.

Thường Ngộ Xuân nhíu mày, hừ lạnh một tiếng.

- Cậu nói cái gì, Đông y vô dụng sao?

- Tôi nói không đúng sao, Đông y chữa trị bị thương còn được, chữa trị ung thư như là giả thần giả quỷ, tôi khuyên ông đừng nên uổng phí sức lực làm gì, tránh làm chậm trễ sinh mạng của mỹ nữ.

Charles khuyên đúng lý hợp tình.

- Cậu!

Thường Ngộ Xuân tức đến mức râu cong lên.

Lần trước bại bởi Mạc Phàm ông ta đã vô cùng buồn bực, lần này gặp được Tây y trẻ tuổi, lại bị Tây y này trào phúng.

- Nếu tôi nói không đúng, xin hỏi Đông y mà ông tín ngưỡng có thể chữa khỏi mấy bệnh nhân ung thư?

Charles đắc ý nói.

Tôn Đông Lâm cười, không có ý khuyên giải.

Charles là bác sĩ của viện bọn họ, Thường Ngộ Xuân là Mộc gia mời đến, bác sĩ của mình chiếm thế thượng phong, ông ta cầu còn không được.

Huống chi chính ông ta cũng là bác sĩ Tây y, đối với Đông y, nhất là người có vẻ lão luyện, cũng không tôn kính mấy.

- Lưu phu nhân, những lời bác sĩ Charles nói không phải không có đạo lý, bà chắc chắn biết, lúc trước có một nữ sinh biết ung thư, không chịu chữa trị bằng Tây y, chỉ tin tưởng Đông y, kết quả chữa trị mấy đợt, bệnh vẫn không khỏi, chịu không ít khổ, còn trậm chễ thời gian chữa trị tốt nhất, cuối cùng tiếc nuối mà qua đời, bà xem, tiếp tục chữa trị theo phương án của chúng tôi, hay là đợi thêm nữa?

- Bác sĩ Charles của chúng tôi là chuyên gia nổi tiếng ở America, đứng trên đài nổi tiếng phát biểu luận văn, được trong và ngoài nước khen ngợi, một số người bệnh chữa khỏi đều do cậu ấy ra tay, về phương diện y thuật Lưu phu nhân hoàn toàn có thể yên tâm.

Lông mày Lưu Nguyệt Như nhíu lại, lộ ra chút do dự.

Charles thấy Lưu Nguyệt Như không biết chọn phương án nào, khóe miệng cong lên nụ cười mê người.

- Lưu phu nhân, tôi biết bà là người Hoa, có vẻ tin y thuật của người quê bà, nhưng Đông y giống như thầy tướng số của Trung Quốc, có rất nhiều kẻ lừa gạt, đây là sỉ nhục của giới y học, những người như vậy đều được công bố trên báo quốc gia chúng tôi, nếu bà muốn cứu con gái của bà, phải tránh xa những kẻ lừa đảo và nước thuốc, lựa chọn tin tưởng tôi, tôi sẽ giúp bà mang con gái về từ chỗ Thượng Đế, cô ấy xinh đẹp như vậy, Thượng Đế sẽ không mang đi sớm như thế.

Thường Ngộ Xuân ở một bên tức đến mức khuôn mặt già nua đỏ bừng, nhưng không thể phản bác.

Quả thật ông ta không thể chữa khỏi ung thư, nhưng Đông y không có bệnh ung thư như anh ta vừa nói, trái lại có một loại bệnh gọi là ‘tích lũy’, không khác với ung thư mấy.

Loại bệnh này chữa khỏi không 500, thì cũng có 300.

- Lưu phu nhân, nếu bà tin tưởng lão phu, có thể tìm một người tên là Mạc Phàm tiểu thần y, có lẽ cậu ấy sẽ có cách chữa khỏi cho quý thiên kim.

Thường Ngộ Xuân kìm nén tức giận nói.

Ung thư là bệnh ‘tích lũy’ rất nghiêm trọng, bản chất cũng là khí huyết tích tụ.

Gia truyền của ông ta là Ngũ Hành châm, Thủy Hành châm có thể đả thông gân cốt.

Mạc Phàm biết Thủy Hành châm, có khả năng chữa khỏi ung thư rất cao.

- Mạc Phàm, là người chữa khỏi bệnh cho Tần lão gia sao?

Lưu Nguyệt Như hỏi.

- Không sai!

Thường Ngộ Xuân gật đầu liên tục.

- Đi đâu mới tìm được Mạc tiểu thần y đây?

Lưu Nguyệt Như hỏi.

- Hạc Duyên Niên bạn già của tôi mới có thể tìm được cậu ta, tôi có thể giúp bà tìm thử xem.

- Vậy làm phiền Thường lão thần y.

Lưu Nguyệt Như tràn đầy áy náy nói.

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, một giọng nói bình tĩnh truyền đến.

- Không cần tìm, tôi đến rồi.

Lời này vừa nói xong, Mạc Phàm và Sở Khuynh Thành đi vào.

Tôn Đông Dương và Charles nhướn mày, vốn cho rằng Mạc thần y chính là thần tiên?

Không ngờ lại là một đứa nhóc mặc quần áo bình thường, hai người không hẹn mà cùng nở nụ cười.

Charles còn làm động tác khoa trương, thân thể nghiêng về phía sau, kinh ngạc hỏi:

- Oa, đây là thần y các người muốn tìm sao?

Khinh thường trắng trợn, làm cho người ta không thể cười nổi.