Thần Y Trọng Sinh

Chương 79




KTV ở Hoàng Gia Cửu Hào, đại sảnh số một.

- Vương thiếu, anh nhất định phải báo thù cho chúng em.

Mặt Tống Trung băng bó sưng như đầu heo, trong mắt tràn đầy vẻ oán độc.

Không chỉ có anh ta, chủ nhiệm Nghiêm của phòng giáo vụ cũng ngồi trên ghế sofa xa hoa, ông ta e ngại thân phận giáo viên của mình, lúc này không nói gì.

Nhưng giận dữ ở trên mặt không kém Tống Trung chút nào.

Ông ta là chủ nhiệm của phòng giáo vụ, lại bị học sinh đánh thảm như vậy, mặt mũi của ông ta mất hết rồi, còn mất mặt hơn cả Dư Hải huấn luyện viên Taekwondo.

Dư Hải chỉ là tài nghệ không bằng người ta, ông ta thì bị tát một cách lưu loát.

Một tay Vương Kinh Phi ôm một mỹ nữ mặc áo thấp ngực, một tay lắc lắc ly rượu vang, khóe miệng cong lên nụ cười tự tin, không nói gì.

Trái lại Ngô Hạo nam sinh bên cạnh Vương Kinh Phi cười tự tin nói:

- Mọi người yên tâm đi, Vương thiếu sớm đã có sắp xếp, không lâu sau tên hai lúa kia sẽ tự mình đưa tới cửa, không chỉ có cậu ta, cha cậu ta cũng tới, đến lúc đó các cậu muốn trút giận như thế nào cũng được hết.

Mắt đám người Tống Trung và chủ nhiệm Nghiêm sáng lên, lộ ra chút vui mừng.

- Vương thiếu uy vũ.

- Cảm ơn Vương thiếu.



Lúc này, một mỹ nữ mặc đồ công sở lắc lắc vòng eo động lòng người, đi đến bên cạnh Vương Kinh Phi, đôi môi đỏ mộng khêu gợi dán sát vào tai Vương Kinh Phi, nhỏ giọng nói vài câu.

Đôi mắt của Vương Kinh Phi hơi híp lại, trong đôi mắt lộ ra vài phần sắc bén.

- Tại sao có thể như vậy?

Vương Kinh Phi nhỏ giọng hỏi.

- Nửa đường nhảy ra Đường Long, không chỉ mua nợ nần của Mạc Quốc Hoa, làm Mạc Quốc Hoa trả được hết tiền, còn ép đám người Vương tổng mỗi người uống xong ba bình rượu trắng, bây giờ bọn họ đang được đưa đến bệnh viện.

Mỹ nữ mặc đồ công sở nhỏ giọng nói.

Trên gương mặt Vương Kinh Phi lộ ra vẻ giận dữ, giống như ai tát mạnh vào mặt anh ta vậy.

- Đường Long sao? Một tên hai lúa mà có bản lĩnh lớn như vậy, thật sự coi nhẹ cậu ta rồi.

- Vương thiếu, làm sao bây giờ, có cần em tìm người ra tay không?

Mắt Vương Kinh Phi lóe lên một lát, bỗng nhiên đứng dậy.

- Không cần, tôi không tin Vương Kinh Phi tôi còn không thu thập được một tên hai lúa.

Nói xong anh ta ném ly rượu vang, đi ra khỏi ghế lô, rượu vang màu đỏ tươi đầy trên đất.

Đám Tống Trung thấy Vương Kinh Phi tức giận rời đi, tuy không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng đoán được hơn phân nửa là liên quan đến Mạc Phàm, đám người nhao nhao lộ ra tươi cười hung ác nham hiểm.

Vương thiếu giận dữ, ai dám đấu lại?



Mạc Phàm vừa rời đi, liền đến ngân hàng với cha một chuyến, cùng ăn cơm trưa đơn giản với cha, lúc này mới tiễn cha đi.

Nhìn đường về nhà phía xa, chân mày Mạc Phàm cau lại.

Tiền bạc, đúng là vấn đề lớn.

Không chỉ còn nợ một triệu, hắn tu luyện cũng cần số tiền lớn.

Mấy điều kiện cơ bản nhất của Tu Chân là Tài Lữ Pháp Địa, cái thứ nhất là tài.

Không có tiền không mua được Linh Đan Diệu Dược, không có tiền cũng không mua được linh thạch đề thăng tu vi, không có tiền cũng không mua được nơi tu hành.

Ở nơi linh khí khô kiệt như Địa Cầu, không có linh đan, linh thạch và nơi linh khí tràn đầy, muốn đề thăng tu vi lên một tầng, không biết phải mất bao lâu.

Tuy y tiên vốn là nghề nghiệp kiếm tiền, nhưng hắn cũng phải suy nghĩ kỹ một phen.

Mạc Phàm vừa đi về phía trường học vừa suy nghĩ xem kiếm tiền như thế nào, còn chưa đi được bao xa di động của hắn vang lên.

- Ai vậy?

Mạc Phàm do dự, nhận điện thoại liền hỏi.

- Anh tên là Mạc Phàm sao?

Một giọng nói lạnh như băng nhưng rất êm tai vang lên trong điện thoại.

Mạc Phàm nhíu mày, giọng nói này có chút quen thuộc, nhưng trí nhớ quá xa xôi, thật sự không nghĩ ra.

- Là tôi, có chuyện gì sao?

- Tôi là em họ của Mộc Phong Vãn, bây giờ anh ở đâu, tôi có việc gấp tìm anh.

Mộc Phong Vãn sao?

Nghe thấy ba chữ kia, lúc này hắn mới nhớ tới y tá tỷ tỷ nóng bỏng khi hắn vừa trọng sinh.

Lúc ấy hắn nhìn ra gan của y tá tỷ tỷ có vấn đề, liền tặng cô một phương thuốc.

- 20 phút sau, cửa lớn trung học Đông Hải.

- Anh cũng là học sinh của trường trung học Đông Hải à, không phải anh là Mạc Phàm vừa mới đánh chủ nhiệm của phòng giáo vụ đấy chứ.

Một người khác trong điện thoại kinh ngạc nói.

- Đúng vậy.

Mạc Phàm bình tĩnh nói, trên mặt không có một chút gợn sóng nào.

- Đứng ở đó đợi đi, lát nữa gặp nhau ở cửa trường học, bà đây có việc tìm anh.

Một giọng nói điêu ngoa khác xen vào.

Mạc Phàm còn chưa làm rõ đây là tình huống gì, điện thoại đã tắt rồi.

Hắn nhíu mày, cũng không nghĩ nhiều, đi không nhanh không chậm đến cổng trường.

Mới vừa tới cửa, một chiếc xe Ferrari màu trắng phát ra tiếng nổ ‘ầm ầm’, tốc độ mở tối đa, như một ánh sáng trắng lập tức xông về phía hắn, trong chớp mắt đã đến trước người hắn.

Mắt Mạc Phàm hơi híp lại, lộ ra chút hàn quang.

Thực lực của hắn đã đến Trúc Cơ, thân thể vẫn không đối kháng được đạn và xe có rèm che va chạm, trừ phi hắn rèn luyện thân thể đến Kim Cương Bất Hoại mới được.

Ý niệm vừa động, một tay hắn nắm chặt pháp ấn phòng ngự, bàn tay còn lại năm ngón tay mở ra, linh khí tự hội tụ trên tay hắn.

Mạc Phàm đang định ra tay, bông nhiên xe Ferrari màu trắng khẽ lướt, lúc sắp đụng vào hắn liền lướt qua bên cạnh hắn, một cơn gió mạnh phả vào mặt.

Xe vững vàng dừng ở cửa, một thanh niên đeo kính râm khóe miệng cong lên nụ cười kiêu ngạo, bước từ trên xe xuống, đúng là Vương Kinh Phi.

Cùng lúc đó.

‘Vèo vèo…” 6 chiếc xe dừng xung quanh Mạc Phàm, đám người Tống Trung, chủ nhiệm Nghiêm mới vừa bị hắn thu thập không lâu cũng bước từ trên xe xuống.

Ầm ĩ lớn như vậy, trong chớp mắt hấp dẫn không ít học sinh vây quanh, cũng hấp dẫn bảo vệ của trường.

Chủ nhiệm Nghiêm thấy bảo vệ đi tới, khóe miệng cong lên nụ cười âm hiểm, vẫy vẫy tay với hai tên bảo vệ.

- Không phải chuyện bên trong trường học của chúng ta, chúng ta không cần quản, nên làm gì thì làm đi.

Chủ nhiệm Nghiêm bị đánh như đầu heo, hai bảo vệ vốn không nhận ra ông ta, nhưng nghe ra giọng nói của ông ta, vội vàng quay về canh giữ cửa, giả bộ như không nhìn thấy chuyện gì.

Chủ nhiệm Nghiêm thu phục bảo vệ xong, nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ đắc ý, giống như đã nhìn thấy Mạc Phàm bị Vương Kinh Phi đánh cho không ngẩng đầu lên được.

Mạc Phàm lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Kinh Phi từ trên xe Ferrari xuống, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh.

Kiếp trước hắn và Vương Kinh Phi không có chuyện gì nên không gặp, nhưng hắn nhận ra khuôn mặt này.

Nhất là sau khi biết kiếp trước hắn nhà tan cửa nát cũng có công lao của Vương Kinh Phi, hắn cố nghĩ lại về chuyện Vương Kinh Phi.

Kiếp trước Vương gia bám vào Lâm gia khổng lồ này, lại hợp thời, không lâu sau buôn bán không thua gì Lâm gia, lúc ấy Vương Kinh Phi được người ta gọi là ông xã quốc dân, danh tiếng vang vọng.

- Cậu là Mạc Phàm, tên mới từ nông thôn đến sao?

Vương Kinh Phi liếc mắt nhìn Mạc Phàm đầy khinh miệt, hỏi.

Tư thế cao ngạo, giống như đế vương đang thẩm vấn một tên dân thường.

- Tìm tôi có việc sao?

Mạc Phàm không đáp hỏi lại.

- Cậu làm người của tôi bị thương, tôi tới báo thù cho bọn họ.

Vương Kinh Phi cũng không quanh co lòng vòng, khí phách nói.

Một câu nói thẳng ra như vậy, làm xung quanh yên tĩnh, không ít học sinh vây xem nhìn về phía Mạc Phàm với vẻ thương hại.

- Tên nhóc này là ai thế, sao lại đắc tội Vương Kinh Phi?

- Tên này xong rồi, nhanh mang người nhà rời khỏi Đông Hải đi.

Không phải lúc trước không có học sinh khiêu khích Vương Kinh Phi, người học sinh kia còn rất có thế lực, nhưng không có tác dụng gì, không lâu sau học sinh kia tính cả người nhà của anh ta cùng biến mất ở thành phố Đông Hải, chết hay rời khỏi thành phố Đông Hải thì không ai biết. KTV ở Hoàng Gia Cửu Hào, đại sảnh số một.

- Vương thiếu, anh nhất định phải báo thù cho chúng em.

Mặt Tống Trung băng bó sưng như đầu heo, trong mắt tràn đầy vẻ oán độc.

Không chỉ có anh ta, chủ nhiệm Nghiêm của phòng giáo vụ cũng ngồi trên ghế sofa xa hoa, ông ta e ngại thân phận giáo viên của mình, lúc này không nói gì.

Nhưng giận dữ ở trên mặt không kém Tống Trung chút nào.

Ông ta là chủ nhiệm của phòng giáo vụ, lại bị học sinh đánh thảm như vậy, mặt mũi của ông ta mất hết rồi, còn mất mặt hơn cả Dư Hải huấn luyện viên Taekwondo.

Dư Hải chỉ là tài nghệ không bằng người ta, ông ta thì bị tát một cách lưu loát.

Một tay Vương Kinh Phi ôm một mỹ nữ mặc áo thấp ngực, một tay lắc lắc ly rượu vang, khóe miệng cong lên nụ cười tự tin, không nói gì.

Trái lại Ngô Hạo nam sinh bên cạnh Vương Kinh Phi cười tự tin nói:

- Mọi người yên tâm đi, Vương thiếu sớm đã có sắp xếp, không lâu sau tên hai lúa kia sẽ tự mình đưa tới cửa, không chỉ có cậu ta, cha cậu ta cũng tới, đến lúc đó các cậu muốn trút giận như thế nào cũng được hết.

Mắt đám người Tống Trung và chủ nhiệm Nghiêm sáng lên, lộ ra chút vui mừng.

- Vương thiếu uy vũ.

- Cảm ơn Vương thiếu.



Lúc này, một mỹ nữ mặc đồ công sở lắc lắc vòng eo động lòng người, đi đến bên cạnh Vương Kinh Phi, đôi môi đỏ mộng khêu gợi dán sát vào tai Vương Kinh Phi, nhỏ giọng nói vài câu.

Đôi mắt của Vương Kinh Phi hơi híp lại, trong đôi mắt lộ ra vài phần sắc bén.

- Tại sao có thể như vậy?

Vương Kinh Phi nhỏ giọng hỏi.

- Nửa đường nhảy ra Đường Long, không chỉ mua nợ nần của Mạc Quốc Hoa, làm Mạc Quốc Hoa trả được hết tiền, còn ép đám người Vương tổng mỗi người uống xong ba bình rượu trắng, bây giờ bọn họ đang được đưa đến bệnh viện.

Mỹ nữ mặc đồ công sở nhỏ giọng nói.

Trên gương mặt Vương Kinh Phi lộ ra vẻ giận dữ, giống như ai tát mạnh vào mặt anh ta vậy.

- Đường Long sao? Một tên hai lúa mà có bản lĩnh lớn như vậy, thật sự coi nhẹ cậu ta rồi.

- Vương thiếu, làm sao bây giờ, có cần em tìm người ra tay không?

Mắt Vương Kinh Phi lóe lên một lát, bỗng nhiên đứng dậy.

- Không cần, tôi không tin Vương Kinh Phi tôi còn không thu thập được một tên hai lúa.

Nói xong anh ta ném ly rượu vang, đi ra khỏi ghế lô, rượu vang màu đỏ tươi đầy trên đất.

Đám Tống Trung thấy Vương Kinh Phi tức giận rời đi, tuy không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng đoán được hơn phân nửa là liên quan đến Mạc Phàm, đám người nhao nhao lộ ra tươi cười hung ác nham hiểm.

Vương thiếu giận dữ, ai dám đấu lại?



Mạc Phàm vừa rời đi, liền đến ngân hàng với cha một chuyến, cùng ăn cơm trưa đơn giản với cha, lúc này mới tiễn cha đi.

Nhìn đường về nhà phía xa, chân mày Mạc Phàm cau lại.

Tiền bạc, đúng là vấn đề lớn.

Không chỉ còn nợ một triệu, hắn tu luyện cũng cần số tiền lớn.

Mấy điều kiện cơ bản nhất của Tu Chân là Tài Lữ Pháp Địa, cái thứ nhất là tài.

Không có tiền không mua được Linh Đan Diệu Dược, không có tiền cũng không mua được linh thạch đề thăng tu vi, không có tiền cũng không mua được nơi tu hành.

Ở nơi linh khí khô kiệt như Địa Cầu, không có linh đan, linh thạch và nơi linh khí tràn đầy, muốn đề thăng tu vi lên một tầng, không biết phải mất bao lâu.

Tuy y tiên vốn là nghề nghiệp kiếm tiền, nhưng hắn cũng phải suy nghĩ kỹ một phen.

Mạc Phàm vừa đi về phía trường học vừa suy nghĩ xem kiếm tiền như thế nào, còn chưa đi được bao xa di động của hắn vang lên.

- Ai vậy?

Mạc Phàm do dự, nhận điện thoại liền hỏi.

- Anh tên là Mạc Phàm sao?

Một giọng nói lạnh như băng nhưng rất êm tai vang lên trong điện thoại.

Mạc Phàm nhíu mày, giọng nói này có chút quen thuộc, nhưng trí nhớ quá xa xôi, thật sự không nghĩ ra.

- Là tôi, có chuyện gì sao?

- Tôi là em họ của Mộc Phong Vãn, bây giờ anh ở đâu, tôi có việc gấp tìm anh.

Mộc Phong Vãn sao?

Nghe thấy ba chữ kia, lúc này hắn mới nhớ tới y tá tỷ tỷ nóng bỏng khi hắn vừa trọng sinh.

Lúc ấy hắn nhìn ra gan của y tá tỷ tỷ có vấn đề, liền tặng cô một phương thuốc.

- 20 phút sau, cửa lớn trung học Đông Hải.

- Anh cũng là học sinh của trường trung học Đông Hải à, không phải anh là Mạc Phàm vừa mới đánh chủ nhiệm của phòng giáo vụ đấy chứ.

Một người khác trong điện thoại kinh ngạc nói.

- Đúng vậy.

Mạc Phàm bình tĩnh nói, trên mặt không có một chút gợn sóng nào.

- Đứng ở đó đợi đi, lát nữa gặp nhau ở cửa trường học, bà đây có việc tìm anh.

Một giọng nói điêu ngoa khác xen vào.

Mạc Phàm còn chưa làm rõ đây là tình huống gì, điện thoại đã tắt rồi.

Hắn nhíu mày, cũng không nghĩ nhiều, đi không nhanh không chậm đến cổng trường.

Mới vừa tới cửa, một chiếc xe Ferrari màu trắng phát ra tiếng nổ ‘ầm ầm’, tốc độ mở tối đa, như một ánh sáng trắng lập tức xông về phía hắn, trong chớp mắt đã đến trước người hắn.

Mắt Mạc Phàm hơi híp lại, lộ ra chút hàn quang.

Thực lực của hắn đã đến Trúc Cơ, thân thể vẫn không đối kháng được đạn và xe có rèm che va chạm, trừ phi hắn rèn luyện thân thể đến Kim Cương Bất Hoại mới được.

Ý niệm vừa động, một tay hắn nắm chặt pháp ấn phòng ngự, bàn tay còn lại năm ngón tay mở ra, linh khí tự hội tụ trên tay hắn.

Mạc Phàm đang định ra tay, bông nhiên xe Ferrari màu trắng khẽ lướt, lúc sắp đụng vào hắn liền lướt qua bên cạnh hắn, một cơn gió mạnh phả vào mặt.

Xe vững vàng dừng ở cửa, một thanh niên đeo kính râm khóe miệng cong lên nụ cười kiêu ngạo, bước từ trên xe xuống, đúng là Vương Kinh Phi.

Cùng lúc đó.

‘Vèo vèo…” 6 chiếc xe dừng xung quanh Mạc Phàm, đám người Tống Trung, chủ nhiệm Nghiêm mới vừa bị hắn thu thập không lâu cũng bước từ trên xe xuống.

Ầm ĩ lớn như vậy, trong chớp mắt hấp dẫn không ít học sinh vây quanh, cũng hấp dẫn bảo vệ của trường.

Chủ nhiệm Nghiêm thấy bảo vệ đi tới, khóe miệng cong lên nụ cười âm hiểm, vẫy vẫy tay với hai tên bảo vệ.

- Không phải chuyện bên trong trường học của chúng ta, chúng ta không cần quản, nên làm gì thì làm đi.

Chủ nhiệm Nghiêm bị đánh như đầu heo, hai bảo vệ vốn không nhận ra ông ta, nhưng nghe ra giọng nói của ông ta, vội vàng quay về canh giữ cửa, giả bộ như không nhìn thấy chuyện gì.

Chủ nhiệm Nghiêm thu phục bảo vệ xong, nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ đắc ý, giống như đã nhìn thấy Mạc Phàm bị Vương Kinh Phi đánh cho không ngẩng đầu lên được.

Mạc Phàm lạnh lùng nhìn chằm chằm Vương Kinh Phi từ trên xe Ferrari xuống, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh.

Kiếp trước hắn và Vương Kinh Phi không có chuyện gì nên không gặp, nhưng hắn nhận ra khuôn mặt này.

Nhất là sau khi biết kiếp trước hắn nhà tan cửa nát cũng có công lao của Vương Kinh Phi, hắn cố nghĩ lại về chuyện Vương Kinh Phi.

Kiếp trước Vương gia bám vào Lâm gia khổng lồ này, lại hợp thời, không lâu sau buôn bán không thua gì Lâm gia, lúc ấy Vương Kinh Phi được người ta gọi là ông xã quốc dân, danh tiếng vang vọng.

- Cậu là Mạc Phàm, tên mới từ nông thôn đến sao?

Vương Kinh Phi liếc mắt nhìn Mạc Phàm đầy khinh miệt, hỏi.

Tư thế cao ngạo, giống như đế vương đang thẩm vấn một tên dân thường.

- Tìm tôi có việc sao?

Mạc Phàm không đáp hỏi lại.

- Cậu làm người của tôi bị thương, tôi tới báo thù cho bọn họ.

Vương Kinh Phi cũng không quanh co lòng vòng, khí phách nói.

Một câu nói thẳng ra như vậy, làm xung quanh yên tĩnh, không ít học sinh vây xem nhìn về phía Mạc Phàm với vẻ thương hại.

- Tên nhóc này là ai thế, sao lại đắc tội Vương Kinh Phi?

- Tên này xong rồi, nhanh mang người nhà rời khỏi Đông Hải đi.

Không phải lúc trước không có học sinh khiêu khích Vương Kinh Phi, người học sinh kia còn rất có thế lực, nhưng không có tác dụng gì, không lâu sau học sinh kia tính cả người nhà của anh ta cùng biến mất ở thành phố Đông Hải, chết hay rời khỏi thành phố Đông Hải thì không ai biết.