Nếu La gia giao tiểu hồ ly ra đây, hắn sẽ chỉ trừng phạt dòng chính của La Thành.
Nếu không giao, hắn sẽ khiến cả La gia muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
La Thành nhíu mày thành chữ “hỏa”, hai mắt sắp phun lửa, tựa như nhìn thấy kẻ thù giết cha.
- Mạc Phàm, tiểu súc sinh kia ở ngay trong địa lao của La gia chúng tôi, nếu cậu có thể giết người La gia trong thành cổ, tôi sẽ trả lại tiểu súc sinh kia cho cậu.
“Ha ha.” Mạc Phàm lắc đầu cười, đạp lên nước sông cuồn cuộn, đi về phía cửa lớn thành cổ.
La Thành hơi híp mắt, do dự một lát, nhìn về phía người La gia đứng trên tường thành.
- Đi, giết cậu ta cho tôi.
La Thành ra lệnh.
Sắc mặt đệ tử La gia thay đổi, lộ vẻ do dự, không ít người còn lùi về phía sau.
Hơn một ngàn Hạn Bạt cấp cao đã không phải đối thủ của Mạc Phàm, bọn họ là đối thủ của Mạc Phàm sao?
- Đây không phải là bảo chúng ta chịu chết sao?
Một đệ tử La gia khiếp sợ nói.
- Cậu nghĩ rằng các cậu không giết Mạc Phàm, cậu ta sẽ bỏ qua cho các cậu sao?
La Thành liếc mắt nhìn đệ tử La gia một cái, lạnh lùng nói.
- Chuyện này…
- Không đi cũng được, đi chết đi.
Trong mắt La Thành lóe lên sắc lạnh, ném kim thương trong tay về phía đệ tử La gia này, kim quang trên kim thương chớp lóe.
Mắt đệ tử La gia vừa nói chuyện mở to, kim thương đâm vào trong miệng anh ta, xuyên qua gáy cắm xuống mặt đất, kim thương và thân thể anh ta tạo thành một hình tam giác.
Sắc mặt đệ tử La gia khác thay đổi, không còn ai dám nói gì.
- Đi theo tôi, liều mạng với tiểu tử Giang Nam này, cho cậu ta biết lợi hại của La gia chúng ta.
Một người đàn ông trong đó nổi giận thét lên, ngân thương trong tay lấp lánh, đứng trên tường thành, ngân quang tỏa ra từ người anh ta.
Có đệ tử La gia này cổ động, không ít đàn ông La gia lập tức được khơi dậy tâm huyết.
Chỉ trong phút chốc, có trên trăm đệ tử La gia đứng trên tường thành.
Theo La Thành nâng một tay lên, tất cả đệ tử La gia đứng trên tường thành nắm ngân thương kéo về phía sau như giương cung.
Ngân quang tỏa ra trên ngân thương, giống như laser.
- Giết!
La Thành khẽ quát một tiếng.
Trên trăm ngân thương được đệ tử La gia ném ra trước sau, xẹt qua một đường cong hoàn mỹ trong không trung, bay về phía Mạc Phàm.Chỉ trong chớp mắt, ngân thương đầu tiên đã đến bên cạnh Mạc Phàm.
Ánh mắt Mạc Phàm rét lạnh, trong mắt chớp lóe hàn ý.
Hắn đã cho La gia cơ hội, nếu La gia không chịu giao tiểu hồ ly ra, còn phái người đi tìm chết, vậy chỉ có thể…
- Giết!
Hắn mở năm ngón tay, đầu ngón tay sáng lên, Bạch Ngọc Kiếm xuất hiện trong tay hắn.
Kiếm khí như sương trắng, chém về phía ngân thương.
Bạch Ngọc Kiếm còn chưa đụng tới ngân thương, bỗng nhiên hắn nhíu mày.
Ngân quang trên ngân thương nhoáng lên một cái, đệ tử La gia dẫn đầu ném thương trên tường thành, vậy mà tự nhiên xuất hiện bên cạnh ngân thương, như dùng ma pháp.
Một tay người đàn ông này nắm ngân thương, một tay cầm loan đao màu bạc, lập tức chém về phía eo Mạc Phàm.
Mạc Phàm khẽ nhướn mày, lộ ra chút bất ngờ.
- Thuấn Di?
Thuấn Di là một pháp thuật cấp cao, có thể đến nơi mình muốn một cách tùy ý, tốc độ vô cùng nhanh, ngàn dặm chỉ là chuyện một ý niệm.
Nhưng pháp thuật này chỉ có cấp bậc Nguyên Anh mới sử dụng được.
Những đệ tử La gia có thể thông qua pháp khí, thi triển ra được tác dụng tương tự Thuấn Di, đúng là nằm ngoài dự liệu của hắn.
Thấy loan đao của người đàn ông sắp chém tới, tay còn lại của hắn chớp lóe kim quang, Tru Tuyệt Kiếm xuất hiện.
- Trảm!
Tru Tuyệt Kiếm xẹt qua không trung.
Loan đao tựa như đậu hủ, bị Tru Tuyệt Kiếm cắt thành hai đoạn, lạc ấn trên loan đao chớp lóe, liền biến mất không thấy.
Mạc Phàm nhìn lướt qua lạc ấn trên loan đao, lập tức thoải mái.
- Nhiếp Hồn!
Mạc Phàm nhìn lướt qua ngân thương kia.
Dưới ngân thương, một đám bóng người lập tức hiện lên, vẻ mặt ngây ra như phỗng, rõ ràng là trúng pháp thuật của Mạc Phàm.
- Trảm!
Hai thanh kiếm trong tay Mạc Phàm kéo dài, đảo qua không trung.
Kiếm quang gặp ngân thương, ngân thương bị chém đứt.
Kiếm quang gặp đệ tử La gia, đệ tử La gia cũng bị chém đứt theo, huyết hoa và thi thể rơi từ trên không trung xuống.
Một đám đệ tử La gia vốn là lợi khí giết người, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Đến dưới tay Mạc Phàm, không mạnh hơn Hạn Bạt bao nhiêu, giống như thịt cá dưới ngân thương, mặc Mạc Phàm xâu xé.
Có một số đệ tử La gia còn nhảy bên cạnh Mạc Phàm vài lần, nhưng cũng chỉ là vài lần, liền bị Mạc Phàm chém thành mảnh nhỏ.
Không lâu sau, sông bảo vệ thành bị nhuộm đỏ, bên trên đều là thi thể đệ tử La gia.
- La Thành, nếu La gia các người chỉ có chút bản lĩnh đó, vậy đi chết đi.
Mạc Phàm giống như cái máy giết chóc, vừa chém giết những đệ tử La gia này, vừa lạnh lùng nói.
Trên cửa thành, La Thành nhíu chặt mày, quả đấm vang lên răng rắc.
Tuy ông ta không cần mạng của những đệ tử La gia, nhưng nhìn đệ tử La gia bị chém giết như thế, ông ta cũng không chịu được.
Cho đến bây giờ đều là đệ tử La gia bọn họ chém người khác như cắt cỏ, đâu có người nào đối với bọn họ như thế.
- Chuẩn bị thế nào rồi.
La Thành không để ý đến Mạc Phàm, mà nghiến răng quát một trưởng lão bên cạnh.
- Mấy vị trưởng lão khác đã vào vị trí, có thể bắt đầu.
- Được lắm!
Trong mắt La Thành chớp lóe sắc bén, lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Phàm.
- Những người khác lui ra.
Đệ tử La gia còn lại vốn không muốn ra tay với Mạc Phàm, ném binh khí trong tay lên trên tường thành, thân thể nhoáng lên một cái, cùng binh khí xuất hiện ở trên tường thành, thoát khỏi chiến trường.
Trên người La Thành chớp lóe kim quang, giống như Chiến Thần được bao phủ bởi ngọn lửa màu vàng.
Ông ta vươn một tay ra, kim thương quay về tay ông ta.
- Mạc Phàm, hôm nay lão phu phải tự tay chém cậu thành mảnh nhỏ.
Ông ta giẫm mạnh xuống dưới chân một cái, trên tường thành lập tức xuất hiện từng đạo vết rạn.
Ánh sáng màu vàng kéo dài trong không trung, giống như sao chổi xẹt qua không trung, kim thương trong tay đâm mạnh về phía Mạc Phàm, trong chớp mắt đã đến trước người Mạc Phàm.
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, kiếm quang tung hoành, không do dự nghênh đón trường thương trong tay La Thành.
La Thành chỉ đứng thứ sáu Hắc Bảng, còn không bằng Quỷ Lão, vậy mà dám ra tay với hắn, muốn chết!
Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên đất đai chấn động, tựa như có cự nhân rơi xuống đất.
Bầu trời tối sầm theo, một bóng đen to lớn rơi từ trên trời xuống, càng ngày càng gần.
Còn chưa tới, lực khổng lồ đánh vào mặt đất tạo ra lõm mảng lớn, thanh thế khiến người ta vô cùng sợ hãi.
Mạc Phàm nhìn bóng đen, khẽ cau mày. Nếu La gia giao tiểu hồ ly ra đây, hắn sẽ chỉ trừng phạt dòng chính của La Thành.
Nếu không giao, hắn sẽ khiến cả La gia muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.
La Thành nhíu mày thành chữ “hỏa”, hai mắt sắp phun lửa, tựa như nhìn thấy kẻ thù giết cha.
- Mạc Phàm, tiểu súc sinh kia ở ngay trong địa lao của La gia chúng tôi, nếu cậu có thể giết người La gia trong thành cổ, tôi sẽ trả lại tiểu súc sinh kia cho cậu.
“Ha ha.” Mạc Phàm lắc đầu cười, đạp lên nước sông cuồn cuộn, đi về phía cửa lớn thành cổ.
La Thành hơi híp mắt, do dự một lát, nhìn về phía người La gia đứng trên tường thành.
- Đi, giết cậu ta cho tôi.
La Thành ra lệnh.
Sắc mặt đệ tử La gia thay đổi, lộ vẻ do dự, không ít người còn lùi về phía sau.
Hơn một ngàn Hạn Bạt cấp cao đã không phải đối thủ của Mạc Phàm, bọn họ là đối thủ của Mạc Phàm sao?
- Đây không phải là bảo chúng ta chịu chết sao?
Một đệ tử La gia khiếp sợ nói.
- Cậu nghĩ rằng các cậu không giết Mạc Phàm, cậu ta sẽ bỏ qua cho các cậu sao?
La Thành liếc mắt nhìn đệ tử La gia một cái, lạnh lùng nói.
- Chuyện này…
- Không đi cũng được, đi chết đi.
Trong mắt La Thành lóe lên sắc lạnh, ném kim thương trong tay về phía đệ tử La gia này, kim quang trên kim thương chớp lóe.
Mắt đệ tử La gia vừa nói chuyện mở to, kim thương đâm vào trong miệng anh ta, xuyên qua gáy cắm xuống mặt đất, kim thương và thân thể anh ta tạo thành một hình tam giác.
Sắc mặt đệ tử La gia khác thay đổi, không còn ai dám nói gì.
- Đi theo tôi, liều mạng với tiểu tử Giang Nam này, cho cậu ta biết lợi hại của La gia chúng ta.
Một người đàn ông trong đó nổi giận thét lên, ngân thương trong tay lấp lánh, đứng trên tường thành, ngân quang tỏa ra từ người anh ta.
Có đệ tử La gia này cổ động, không ít đàn ông La gia lập tức được khơi dậy tâm huyết.
Chỉ trong phút chốc, có trên trăm đệ tử La gia đứng trên tường thành.
Theo La Thành nâng một tay lên, tất cả đệ tử La gia đứng trên tường thành nắm ngân thương kéo về phía sau như giương cung.
Ngân quang tỏa ra trên ngân thương, giống như laser.
- Giết!
La Thành khẽ quát một tiếng.
Trên trăm ngân thương được đệ tử La gia ném ra trước sau, xẹt qua một đường cong hoàn mỹ trong không trung, bay về phía Mạc Phàm.Chỉ trong chớp mắt, ngân thương đầu tiên đã đến bên cạnh Mạc Phàm.
Ánh mắt Mạc Phàm rét lạnh, trong mắt chớp lóe hàn ý.
Hắn đã cho La gia cơ hội, nếu La gia không chịu giao tiểu hồ ly ra, còn phái người đi tìm chết, vậy chỉ có thể…
- Giết!
Hắn mở năm ngón tay, đầu ngón tay sáng lên, Bạch Ngọc Kiếm xuất hiện trong tay hắn.
Kiếm khí như sương trắng, chém về phía ngân thương.
Bạch Ngọc Kiếm còn chưa đụng tới ngân thương, bỗng nhiên hắn nhíu mày.
Ngân quang trên ngân thương nhoáng lên một cái, đệ tử La gia dẫn đầu ném thương trên tường thành, vậy mà tự nhiên xuất hiện bên cạnh ngân thương, như dùng ma pháp.
Một tay người đàn ông này nắm ngân thương, một tay cầm loan đao màu bạc, lập tức chém về phía eo Mạc Phàm.
Mạc Phàm khẽ nhướn mày, lộ ra chút bất ngờ.
- Thuấn Di?
Thuấn Di là một pháp thuật cấp cao, có thể đến nơi mình muốn một cách tùy ý, tốc độ vô cùng nhanh, ngàn dặm chỉ là chuyện một ý niệm.
Nhưng pháp thuật này chỉ có cấp bậc Nguyên Anh mới sử dụng được.
Những đệ tử La gia có thể thông qua pháp khí, thi triển ra được tác dụng tương tự Thuấn Di, đúng là nằm ngoài dự liệu của hắn.
Thấy loan đao của người đàn ông sắp chém tới, tay còn lại của hắn chớp lóe kim quang, Tru Tuyệt Kiếm xuất hiện.
- Trảm!
Tru Tuyệt Kiếm xẹt qua không trung.
Loan đao tựa như đậu hủ, bị Tru Tuyệt Kiếm cắt thành hai đoạn, lạc ấn trên loan đao chớp lóe, liền biến mất không thấy.
Mạc Phàm nhìn lướt qua lạc ấn trên loan đao, lập tức thoải mái.
- Nhiếp Hồn!
Mạc Phàm nhìn lướt qua ngân thương kia.
Dưới ngân thương, một đám bóng người lập tức hiện lên, vẻ mặt ngây ra như phỗng, rõ ràng là trúng pháp thuật của Mạc Phàm.
- Trảm!
Hai thanh kiếm trong tay Mạc Phàm kéo dài, đảo qua không trung.
Kiếm quang gặp ngân thương, ngân thương bị chém đứt.
Kiếm quang gặp đệ tử La gia, đệ tử La gia cũng bị chém đứt theo, huyết hoa và thi thể rơi từ trên không trung xuống.
Một đám đệ tử La gia vốn là lợi khí giết người, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Đến dưới tay Mạc Phàm, không mạnh hơn Hạn Bạt bao nhiêu, giống như thịt cá dưới ngân thương, mặc Mạc Phàm xâu xé.
Có một số đệ tử La gia còn nhảy bên cạnh Mạc Phàm vài lần, nhưng cũng chỉ là vài lần, liền bị Mạc Phàm chém thành mảnh nhỏ.
Không lâu sau, sông bảo vệ thành bị nhuộm đỏ, bên trên đều là thi thể đệ tử La gia.
- La Thành, nếu La gia các người chỉ có chút bản lĩnh đó, vậy đi chết đi.
Mạc Phàm giống như cái máy giết chóc, vừa chém giết những đệ tử La gia này, vừa lạnh lùng nói.
Trên cửa thành, La Thành nhíu chặt mày, quả đấm vang lên răng rắc.
Tuy ông ta không cần mạng của những đệ tử La gia, nhưng nhìn đệ tử La gia bị chém giết như thế, ông ta cũng không chịu được.
Cho đến bây giờ đều là đệ tử La gia bọn họ chém người khác như cắt cỏ, đâu có người nào đối với bọn họ như thế.
- Chuẩn bị thế nào rồi.
La Thành không để ý đến Mạc Phàm, mà nghiến răng quát một trưởng lão bên cạnh.
- Mấy vị trưởng lão khác đã vào vị trí, có thể bắt đầu.
- Được lắm!
Trong mắt La Thành chớp lóe sắc bén, lạnh lùng nhìn chằm chằm Mạc Phàm.
- Những người khác lui ra.
Đệ tử La gia còn lại vốn không muốn ra tay với Mạc Phàm, ném binh khí trong tay lên trên tường thành, thân thể nhoáng lên một cái, cùng binh khí xuất hiện ở trên tường thành, thoát khỏi chiến trường.
Trên người La Thành chớp lóe kim quang, giống như Chiến Thần được bao phủ bởi ngọn lửa màu vàng.
Ông ta vươn một tay ra, kim thương quay về tay ông ta.
- Mạc Phàm, hôm nay lão phu phải tự tay chém cậu thành mảnh nhỏ.
Ông ta giẫm mạnh xuống dưới chân một cái, trên tường thành lập tức xuất hiện từng đạo vết rạn.
Ánh sáng màu vàng kéo dài trong không trung, giống như sao chổi xẹt qua không trung, kim thương trong tay đâm mạnh về phía Mạc Phàm, trong chớp mắt đã đến trước người Mạc Phàm.
Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, kiếm quang tung hoành, không do dự nghênh đón trường thương trong tay La Thành.
La Thành chỉ đứng thứ sáu Hắc Bảng, còn không bằng Quỷ Lão, vậy mà dám ra tay với hắn, muốn chết!
Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên đất đai chấn động, tựa như có cự nhân rơi xuống đất.
Bầu trời tối sầm theo, một bóng đen to lớn rơi từ trên trời xuống, càng ngày càng gần.
Còn chưa tới, lực khổng lồ đánh vào mặt đất tạo ra lõm mảng lớn, thanh thế khiến người ta vô cùng sợ hãi.
Mạc Phàm nhìn bóng đen, khẽ cau mày.