- Cậu?
Hai người đàn ông La gia hơi híp mắt, sắc bén xuất hiện.
Một tên tiểu tử mà thôi, dám cãi lại mệnh lệnh của bọn họ, đúng là không muốn sống nữa.
Thôi Tường thấy Mạc Phàm ra mặt, chớp mắt, trước mắt sáng lên.
- Đúng rồi, hai vị đại sư, trên đường đi tiểu tử này giết Lâm Đông Lâm đại sư của La gia.
Anh ta nói tin tức này cho La gia, nói không chừng người La gia cao hứng, cho bọn họ đi vào lấy cảnh.
Ai bảo tiểu tử này đắc tội anh ta, không thể đến không một chuyến này được.
- Thôi Tường, cậu đây là…
Hứa Bình giận tái mặt.
Mạc Phàm là ân nhân cứu mạng cha mẹ cô thì không nói, Mạc Phàm còn là Mạc đại sư Đông Hải, cô đã cảnh cáo Thôi Tường rồi, vậy mà Thôi Tường còn dám đối nghịch với Mạc Phàm.
- Đạo diễn Hứa, tôi cũng không có biện pháp, thời kỳ đặc biệt, vì đoàn làm phim tôi chỉ có thể làm vậy thôi.
Thôi Tường cười khinh thường nói, giống như anh ta liều lĩnh vì đoàn làm phim.
- Cậu…
Hứa Bình tức đến mức không nói nên lời.
- Mọi người lui xuống cả đi, đợi tôi thanh lý tòa thành cổ này, sẽ để mặc mọi người lấy cảnh.
Mạc Phàm không để ý đến Thôi Tường, nói với Hứa Bình.
- Mạc tiên sinh, chuyện này…
Vẻ mặt Hứa Bình do dự.
- Muốn người của đoàn làm phim các cô chết ở đây, vậy thì ở lại.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
- Dạ!
Hứa Bình hơi cúi người với Mạc Phàm, dẫn những người khác lên xe nhanh chóng rời đi.
- Mạc tiên sinh, chúng tôi đi trước, cậu cứ giải thích với người La gia đi.
Thôi Tường cười đắc ý, hèn hạ ti tiện chào hỏi Mạc Phàm.
Mạc Phàm nhìn chằm chằm hắc sơn, làm như không nghe thấy, không để ý đến Thôi Tường.
Một tôm tép nhãi nhép, vốn dĩ không cần để ý tới.
Chỉ trong phút chốc, chỉ còn lại hai người La gia và Mạc Phàm.
Hai người La gia kia không ngăn cản, chỉ nhìn Mạc Phàm đầy thưởng thức.
Đám người này đến đây, muốn chạy cũng không dễ như vậy.
Trái lại tiểu tử này, giết người La gia bọn họ, đến La gia bọn họ còn dám nói muốn thanh lý thành cổ La gia.
Mấy năm nay có không biết bao nhiêu người đến La gia báo thù, đều hoài tâm tình như Mạc Phàm.
Nhưng không công mà lui không có mấy người, phần lớn đều thành vong hồn thuộc hạ của La gia bọn họ.
- Tiểu tử, lá gan của cậu lớn nhỉ, cậu nghĩ mình là ai.
Người đàn ông đeo kính cười trêu tức nói.
- Tôi sao?Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khẽ.
- Tôi là kẻ địch người La gia các anh đang đợi.
- Cái gì?
Sắc mặt hai người thay đổi, nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm Mạc Phàm.
Vừa rồi mấy người gọi Mạc Phàm là Mạc tiên sinh, Lưu Phỉ Phỉ còn gọi tên Mạc Phàm, chẳng lẽ tiểu tử chưa tới 20 tuổi này là Mạc đại sư danh chấn Giang Nam, kẻ địch La gia bọn họ bày sẵn trận địa đón đánh?
Mạc Phàm nghiêng đầu, thấy đám Lưu Phỉ Phỉ đều đến khu vực an toàn, không thèm nhìn hai người, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắc sơn phía trước.
- Mạc Phàm tôi đến rồi, người La gia còn không ra nhận lấy cái chết!
Mạc Phàm cao giọng nói.
Mấy chữ này vừa vang lên, hai đạo sấm sét như long từ trên trời giáng xuống, đánh mạnh vào hắc sơn.
Kinh lôi còn chưa rơi xuống sa mạc trong hắc sơn, trên không hắc sơn có màn hào quang xuất hiện.
“Bùm!” Lôi long đánh lên màn hào quang, nổ tung giữa không trung, màn hào quang chấn động, sơn thể run rẩy, đất đai lung lay sắp đổ, cát vàng dâng cao.
Trong mười dặm xung quanh giống như bị động đất, run rẩy dữ dội theo, mãi mới dừng lại được.
Giọng nói của Mạc Phàm và tiếng sấm lan truyền trong không khí, mãi mà không biến mất. . Truyện Full
Đối diện Mạc Phàm, hai người La gia quỳ xuống đất, trên kính người đàn ông có vết rạn.
Vẻ mặt hai người đầy sợ hãi, tựa như con chuột thấy chân long, không còn cao ngạo và hung hãn lúc trước.
Ngoài cây số, sắc mặt Hứa Bình và người đoàn làm phim thay đổi.
Vừa quát có kinh lôi kèm theo!
Nếu trên máy bay là trùng hợp, lần này không phải là trùng hợp nữa?
Nói chuyện có thể động đến kinh lôi, vừa rồi hai người La gia lướt sóng mà đi chỉ là vui đùa, không tính là gì.
Nhất là Trương Tĩnh Như và Thôi Tường, vẻ mặt khiếp sợ, giống như bị lôi điện đánh trúng.
Tuy tâm tình của hai bọn họ khác nhau, nhưng đều là xem thường bản lĩnh của Mạc Phàm, càng xem thường thân phận Mạc Phàm.
Mạc Phàm, sau tên này, còn có thân phận khiến Giang Nam vô cùng khiếp sợ, Mạc đại sư Giang Nam.
- Người này thật sự là Mạc đại sư Giang Nam sao?
- Phỉ Phỉ, bạn em là Mạc đại sư Giang Nam à?
Trương Tĩnh Như nắm lấy tay Lưu Phỉ Phỉ hỏi.
- Đúng vậy.
Lưu Phỉ Phỉ gật đầu.
- Chuyện này…
Trương Tĩnh Như che miệng, kinh hãi và kích động hiện lên trên mặt.
Quả thật thế lực Mạc gia kém La gia một chút, nhưng Mạc đại sư Giang Nam không kém bất luận người nào của La gia, thậm chí là cả La gia.
Hắn tới gây sự với La gia, có khả năng thù của Trương gia cô được báo rồi.
Nghe thấy lời Lưu Phỉ Phỉ nói, sắc mặt mấy nữ diễn viên trắng bệch, thân thể không tự chủ được run rẩy.
Bọn họ chỉ nghĩ Mạc Phàm là người Mạc gia, nhưng không ngờ Mạc Phàm lại là Mạc đại sư một tay nâng Mạc gia lên.
Chuyện này còn không sao, bọn họ còn giúp Thôi Tường lật đổ bạn của Mạc đại sư.
Thôi Tường xụi lơ trên mặt cát, trong mắt đều là tuyệt vọng.
Anh ta là người am hiểu quan hệ nhân tế nhất, tất nhiên biết Mạc gia đáng sợ, càng biết Mạc đại sư đáng sợ thế nào.
Vậy mà anh ta hết một tới hai, hết hai tới ba đắc tội Mạc đại, anh ta cảm thấy chết tâm rồi.
Không chỉ bên ngoài hắc sơn, trong đại điện giữa thành cổ hắc sơn.
Toàn bộ nơi này vẫn duy trì Lâu Lan Quốc thời cổ, xà trụ cao to trông rất sống động, trên đỉnh hoa lệ vẽ núi sông, ghế đá cổ xưa được thời gian mài dũa vô cùng rực rỡ.
La Thành, La Phi và La Yên đang tụ tập ở trong thảo luận.
- Lúc trước cha đã bảo xin lỗi Mạc Phàm, hiện giờ hay rồi, bệnh của Tiểu Vân không chữa khỏi, ngay cả Tiểu Phong cũng mất tích, nói không chừng Mạc Phàm sắp đánh tới.
Một quyền của La Phi đánh lên bàn đá, hổn hển nói.
Cũng vì nhất thời sai lầm lúc đó, khiến hai đứa con trai La Phong La Vân của ông ta không còn, ông ta không tức giận mới kỳ lạ.
La Yên ngồi trên ghế nghịch móng tay, trên mặt không có chút lo lắng.
- Cha à, có phải cha kích động hơi quá rồi không, không phải chỉ là một Mạc Phàm thôi sao, sao lại làm cha tức đến thế?
- Yên Yên, bảo cha không tức giận cũng được, trái lại con chữa khỏi cho Tiểu Vân đi, tìm Tiểu Phong quay về nữa.
La Phi lạnh lùng nhìn chằm chằm La Yên nói.
- Thôi, vẫn nên để ông nội nói với cha, nói cho cha hay, tránh để người ta nghĩ con không kính già.
La Yên cười mỉa nói, giống như cô ta là người kính già.
- Cha, cha cho ý kiến đi?
La Phi nắm chặt tay, dời mắt nhìn La Thành.
La Thành nhận lấy chén trà trong tay thị nữ bên cạnh, uống một ngụm, trong mắt hiện lên khinh thường.
- Đợi tiểu tử kia đến đây, bắt lấy cậu ta, còn cần lo lắng cậu ta không chữa khỏi cho Tiểu Vân, còn lo lắng không tìm thấy Tiểu Phong sao?
- Đại ca nói không sai, chúng ta mở thứ đó, còn sợ tiểu tử kia à?
Một lão giả có vài phần tương tự La Thành khinh thường nói, giống như Mạc Phàm đến La gia chịu chết.
Ông ta vừa nói xong, giọng nói của Mạc Phàm và tiếng sấm truyền đến, khiến người ta đầu váng mắt hoa, màng tai đau nhức.
Sắc mặt mọi người trong đại điện thay đổi, một lát sau mới phản ứng kịp.
- Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo tới, mọi người theo tôi ra ngoài nghênh chiến.
La Thành đứng dậy, trong mắt lóe sáng sắc bén.
Trong hắc sơn sắc bén đại phóng, từng bóng người lao ra. - Cậu?
Hai người đàn ông La gia hơi híp mắt, sắc bén xuất hiện.
Một tên tiểu tử mà thôi, dám cãi lại mệnh lệnh của bọn họ, đúng là không muốn sống nữa.
Thôi Tường thấy Mạc Phàm ra mặt, chớp mắt, trước mắt sáng lên.
- Đúng rồi, hai vị đại sư, trên đường đi tiểu tử này giết Lâm Đông Lâm đại sư của La gia.
Anh ta nói tin tức này cho La gia, nói không chừng người La gia cao hứng, cho bọn họ đi vào lấy cảnh.
Ai bảo tiểu tử này đắc tội anh ta, không thể đến không một chuyến này được.
- Thôi Tường, cậu đây là…
Hứa Bình giận tái mặt.
Mạc Phàm là ân nhân cứu mạng cha mẹ cô thì không nói, Mạc Phàm còn là Mạc đại sư Đông Hải, cô đã cảnh cáo Thôi Tường rồi, vậy mà Thôi Tường còn dám đối nghịch với Mạc Phàm.
- Đạo diễn Hứa, tôi cũng không có biện pháp, thời kỳ đặc biệt, vì đoàn làm phim tôi chỉ có thể làm vậy thôi.
Thôi Tường cười khinh thường nói, giống như anh ta liều lĩnh vì đoàn làm phim.
- Cậu…
Hứa Bình tức đến mức không nói nên lời.
- Mọi người lui xuống cả đi, đợi tôi thanh lý tòa thành cổ này, sẽ để mặc mọi người lấy cảnh.
Mạc Phàm không để ý đến Thôi Tường, nói với Hứa Bình.
- Mạc tiên sinh, chuyện này…
Vẻ mặt Hứa Bình do dự.
- Muốn người của đoàn làm phim các cô chết ở đây, vậy thì ở lại.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
- Dạ!
Hứa Bình hơi cúi người với Mạc Phàm, dẫn những người khác lên xe nhanh chóng rời đi.
- Mạc tiên sinh, chúng tôi đi trước, cậu cứ giải thích với người La gia đi.
Thôi Tường cười đắc ý, hèn hạ ti tiện chào hỏi Mạc Phàm.
Mạc Phàm nhìn chằm chằm hắc sơn, làm như không nghe thấy, không để ý đến Thôi Tường.
Một tôm tép nhãi nhép, vốn dĩ không cần để ý tới.
Chỉ trong phút chốc, chỉ còn lại hai người La gia và Mạc Phàm.
Hai người La gia kia không ngăn cản, chỉ nhìn Mạc Phàm đầy thưởng thức.
Đám người này đến đây, muốn chạy cũng không dễ như vậy.
Trái lại tiểu tử này, giết người La gia bọn họ, đến La gia bọn họ còn dám nói muốn thanh lý thành cổ La gia.
Mấy năm nay có không biết bao nhiêu người đến La gia báo thù, đều hoài tâm tình như Mạc Phàm.
Nhưng không công mà lui không có mấy người, phần lớn đều thành vong hồn thuộc hạ của La gia bọn họ.
- Tiểu tử, lá gan của cậu lớn nhỉ, cậu nghĩ mình là ai.
Người đàn ông đeo kính cười trêu tức nói.
- Tôi sao?Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khẽ.
- Tôi là kẻ địch người La gia các anh đang đợi.
- Cái gì?
Sắc mặt hai người thay đổi, nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm Mạc Phàm.
Vừa rồi mấy người gọi Mạc Phàm là Mạc tiên sinh, Lưu Phỉ Phỉ còn gọi tên Mạc Phàm, chẳng lẽ tiểu tử chưa tới 20 tuổi này là Mạc đại sư danh chấn Giang Nam, kẻ địch La gia bọn họ bày sẵn trận địa đón đánh?
Mạc Phàm nghiêng đầu, thấy đám Lưu Phỉ Phỉ đều đến khu vực an toàn, không thèm nhìn hai người, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắc sơn phía trước.
- Mạc Phàm tôi đến rồi, người La gia còn không ra nhận lấy cái chết!
Mạc Phàm cao giọng nói.
Mấy chữ này vừa vang lên, hai đạo sấm sét như long từ trên trời giáng xuống, đánh mạnh vào hắc sơn.
Kinh lôi còn chưa rơi xuống sa mạc trong hắc sơn, trên không hắc sơn có màn hào quang xuất hiện.
“Bùm!” Lôi long đánh lên màn hào quang, nổ tung giữa không trung, màn hào quang chấn động, sơn thể run rẩy, đất đai lung lay sắp đổ, cát vàng dâng cao.
Trong mười dặm xung quanh giống như bị động đất, run rẩy dữ dội theo, mãi mới dừng lại được.
Giọng nói của Mạc Phàm và tiếng sấm lan truyền trong không khí, mãi mà không biến mất. . Truyện Full
Đối diện Mạc Phàm, hai người La gia quỳ xuống đất, trên kính người đàn ông có vết rạn.
Vẻ mặt hai người đầy sợ hãi, tựa như con chuột thấy chân long, không còn cao ngạo và hung hãn lúc trước.
Ngoài cây số, sắc mặt Hứa Bình và người đoàn làm phim thay đổi.
Vừa quát có kinh lôi kèm theo!
Nếu trên máy bay là trùng hợp, lần này không phải là trùng hợp nữa?
Nói chuyện có thể động đến kinh lôi, vừa rồi hai người La gia lướt sóng mà đi chỉ là vui đùa, không tính là gì.
Nhất là Trương Tĩnh Như và Thôi Tường, vẻ mặt khiếp sợ, giống như bị lôi điện đánh trúng.
Tuy tâm tình của hai bọn họ khác nhau, nhưng đều là xem thường bản lĩnh của Mạc Phàm, càng xem thường thân phận Mạc Phàm.
Mạc Phàm, sau tên này, còn có thân phận khiến Giang Nam vô cùng khiếp sợ, Mạc đại sư Giang Nam.
- Người này thật sự là Mạc đại sư Giang Nam sao?
- Phỉ Phỉ, bạn em là Mạc đại sư Giang Nam à?
Trương Tĩnh Như nắm lấy tay Lưu Phỉ Phỉ hỏi.
- Đúng vậy.
Lưu Phỉ Phỉ gật đầu.
- Chuyện này…
Trương Tĩnh Như che miệng, kinh hãi và kích động hiện lên trên mặt.
Quả thật thế lực Mạc gia kém La gia một chút, nhưng Mạc đại sư Giang Nam không kém bất luận người nào của La gia, thậm chí là cả La gia.
Hắn tới gây sự với La gia, có khả năng thù của Trương gia cô được báo rồi.
Nghe thấy lời Lưu Phỉ Phỉ nói, sắc mặt mấy nữ diễn viên trắng bệch, thân thể không tự chủ được run rẩy.
Bọn họ chỉ nghĩ Mạc Phàm là người Mạc gia, nhưng không ngờ Mạc Phàm lại là Mạc đại sư một tay nâng Mạc gia lên.
Chuyện này còn không sao, bọn họ còn giúp Thôi Tường lật đổ bạn của Mạc đại sư.
Thôi Tường xụi lơ trên mặt cát, trong mắt đều là tuyệt vọng.
Anh ta là người am hiểu quan hệ nhân tế nhất, tất nhiên biết Mạc gia đáng sợ, càng biết Mạc đại sư đáng sợ thế nào.
Vậy mà anh ta hết một tới hai, hết hai tới ba đắc tội Mạc đại, anh ta cảm thấy chết tâm rồi.
Không chỉ bên ngoài hắc sơn, trong đại điện giữa thành cổ hắc sơn.
Toàn bộ nơi này vẫn duy trì Lâu Lan Quốc thời cổ, xà trụ cao to trông rất sống động, trên đỉnh hoa lệ vẽ núi sông, ghế đá cổ xưa được thời gian mài dũa vô cùng rực rỡ.
La Thành, La Phi và La Yên đang tụ tập ở trong thảo luận.
- Lúc trước cha đã bảo xin lỗi Mạc Phàm, hiện giờ hay rồi, bệnh của Tiểu Vân không chữa khỏi, ngay cả Tiểu Phong cũng mất tích, nói không chừng Mạc Phàm sắp đánh tới.
Một quyền của La Phi đánh lên bàn đá, hổn hển nói.
Cũng vì nhất thời sai lầm lúc đó, khiến hai đứa con trai La Phong La Vân của ông ta không còn, ông ta không tức giận mới kỳ lạ.
La Yên ngồi trên ghế nghịch móng tay, trên mặt không có chút lo lắng.
- Cha à, có phải cha kích động hơi quá rồi không, không phải chỉ là một Mạc Phàm thôi sao, sao lại làm cha tức đến thế?
- Yên Yên, bảo cha không tức giận cũng được, trái lại con chữa khỏi cho Tiểu Vân đi, tìm Tiểu Phong quay về nữa.
La Phi lạnh lùng nhìn chằm chằm La Yên nói.
- Thôi, vẫn nên để ông nội nói với cha, nói cho cha hay, tránh để người ta nghĩ con không kính già.
La Yên cười mỉa nói, giống như cô ta là người kính già.
- Cha, cha cho ý kiến đi?
La Phi nắm chặt tay, dời mắt nhìn La Thành.
La Thành nhận lấy chén trà trong tay thị nữ bên cạnh, uống một ngụm, trong mắt hiện lên khinh thường.
- Đợi tiểu tử kia đến đây, bắt lấy cậu ta, còn cần lo lắng cậu ta không chữa khỏi cho Tiểu Vân, còn lo lắng không tìm thấy Tiểu Phong sao?
- Đại ca nói không sai, chúng ta mở thứ đó, còn sợ tiểu tử kia à?
Một lão giả có vài phần tương tự La Thành khinh thường nói, giống như Mạc Phàm đến La gia chịu chết.
Ông ta vừa nói xong, giọng nói của Mạc Phàm và tiếng sấm truyền đến, khiến người ta đầu váng mắt hoa, màng tai đau nhức.
Sắc mặt mọi người trong đại điện thay đổi, một lát sau mới phản ứng kịp.
- Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo tới, mọi người theo tôi ra ngoài nghênh chiến.
La Thành đứng dậy, trong mắt lóe sáng sắc bén.
Trong hắc sơn sắc bén đại phóng, từng bóng người lao ra.