Thần Y Trọng Sinh

Chương 743




- Mạc Phàm, tối nay tôi phải giết anh.

Miyamoto nhíu mày thành chữ “Hỏa”, giận dữ hét.

Mạc Phàm nhìn như khen ngợi bọn họ, thực ra là đang nói kiếm thuật của nhà Miyamoto bọn họ chỉ có thể chém đứt không khí.

Chuyện này giống như cho anh ta ăn một khối đường, trong đường đều là shit.

Anh ta đường đường là đại thiếu nhà Miyamoto, lớn như vậy còn chưa có người nào dám đối với anh ta như thế.

Cho dù là trưởng lão đức cao vọng trọng ở Nhật quốc, vừa nghe đến họ Miyamoto của anh ta, đã vô cùng cung kính với anh ta rồi.

Chỉ là đồ đệ của Mạc đại sư, cũng dám nhục nhã anh ta như thế.

- Tử!

“Bùm!” Ngọn lửa màu đen dấy lên trên người anh ta và thân đao, như lửa giận hừng hực thiêu đốt trong lòng anh ta.

Trên mặt Mạc Phàm không có chút biểu cảm, khí binh của hắn là do linh khí ngưng tụ, cho dù là xe thiết giáp cũng có thể trảm phá.

Nếu không phải Miyamoto ngưng tụ kiếm thuật, vừa mỏng lại sắc bén hơn lưỡi dao, vốn dĩ không chém được khí binh của hắn.

Kiếm thuật như vậy, quả thật đủ để Miyamoto Kawa kiêu ngạo.

Nhưng hình như Miyamoto Kawa xem thường khí binh của hắn, coi khí binh của hắn thành không khí chân chính rồi.

Nếu không sẽ không tức giận như vậy.

- Thôi, anh sẽ biết anh ngu ngốc đến mức nào.

Mạc Phàm chẳng muốn giải thích, sóng nước chẳng xao nói.

- Tối nay không băm anh ra vạn đoạn, tôi không họ Miyamoto.

Miyamoto Kawa giận dữ hét.

- Nhị Thiên Nhất Lưu – Lưu Tinh!

Tiếng Nhật thốt lên từ miệng anh ta.

Cổ tay anh ta trầm xuống, trường đao dừng trên đỉnh đầu Mạc Phàm như sao băng từ trên trời giáng xuống, ngọn lửa màu đen như cái đuôi yêu quái kéo dài ra.

Sắc bén chi ý lạnh lẽo lại sôi trào, không chỉ không vì vừa rồi dừng lại mà yếu đi, trái lại mạnh hơn nhiều.

Tựa như rõ ràng trời đất đã đóng băng, bỗng nhiên có gió rét thấu thương nổi lên.

Vẻ mặt Mạc Phàm không đổi, giống như không có cảm giác.

Hắn không rút kiếm nữa, hai ngón tay như hái sao, kẹp lấy Yêu Đao Thôn Chính của Miyamoto Kawa.

Miyamoto Kawa nheo mắt lại, hơi nhếch miệng.

Sở dĩ Yêu Đao Thôn Chính được xưng là Yêu Đao, một mặt là vì bên trong phong ấn yêu quái.

Yêu quái này có thể khiến người ta phát huy thực lực vượt xa người thường, cho dù là người bình thường lấy được cũng có thể g iết chết kiếm khách Trúc Cơ đỉnh phong.

Có lợi cũng có hại, yêu quái này khiến thực lực của người ta tăng mạnh, đồng thời sẽ khống chế thần trí người cầm kiếm, khiến người cầm kiếm giết càng nhiều người hơn.

Mỗi lần Yêu Đao Thôn Chính xuất hiện, đều là một màn giết chóc, người cầm kiếm sẽ giết toàn bộ người bên cạnh mình.

Một mặt khác, chuôi đao này thật sự rất sắc bén, sắc bén gần như yêu dị, cũng sắc bén đến mức rất nhiều danh nhân Nhật quốc chết dưới Yêu Đao.

Trong đó bao gồm thời Tokugawa Mạc Phủ, Tokugawa Shinkang và cha Tokugawa Leyasu nhà Tokugawa.

Bởi vì sắc bén của nó, cái chuôi đao này được nhà Tokugawa gọi là yêu vật chuyên nổi loạn ở nhà Tokugawa, khiến yêu danh càng rõ ràng hơn.

Cho dù không có Thôn Chính, anh ta cũng có thể dùng một thanh kiếm gỗ chém đứt hợp kim cao cấp, dễ dàng làm nổ đại sư thể thuật thành mấy chục khối.

Hiện giờ có thanh đao này cộng thêm kiếm thuật của nhà Miyamoto, có thể phát huy sắc bén đến mức tận cùng.

Mạc Phàm dám dùng ngón tay đón kiếm của anh ta, đúng là không biết sống chết.

- Tôi cắt tay anh trước, để Thôn Chính nếm thử máu tươi của anh.

Miyamoto Kawa hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói.

Thôn Chính giống như cảm nhận được “ý tốt” của Miyamoto Kawa, thân đao sáng lên, ngọn lửa màu đen thịnh vượng hơn nhiều, giống như rất hưng phấn.

Mạc Phàm chỉ cười, trên ngón tay lóe sáng ánh sáng ngũ sắc, khẽ kẹp lấy.

Thanh đao và hai ngón tay tiếp xúc với nhau chỉ trong chớp mắt.

“Bùm!” Giống như bỗng nhiên hỏa dược bị điểm cháy, ngưng tụ lực lượng đến mức tận cùng nổ bùm bùm.

Tiếng vang thật lớn khiến màng tai người ta đau nhức.

Mặt đất dưới chân Mạc Phàm và Miyamoto Kawa bị nghiền nát, vết rạn như mạng nhện lan tràn bốn phía.

Kình phong mãnh liệt như bão tới, nhấc theo cát bay đá chạy, nhổ tận gốc cây cối hoa cỏ thảm thực vật.

Cách đó không xa, một Âm Dương Trận Pháp sáng lên hai màu hắc bạch, giống như quầng sáng bao phủ xung quanh trăm mét.

Năng lực sóng tàn sát bừa bãi và kình phong chạm vào bức màn, quầng sáng lay động dữ dội vài cái, giống như bị xé rách bất cứ lúc nào, cuối cùng vẫn đỡ được sóng chấn và kình phong.

Cũng may có Âm Dương Trận Pháp này, nếu không thanh thế lớn như vậy sẽ khiến cả đại học Đông Hải sôi trào hừng hực.

Giữa quầng sáng, trường đao và ngón tay Mạc Phàm đã phân thắng bại.

Trên tay Mạc Phàm tỏa sáng ánh sáng ngũ sắc, tuy ngọn lửa trên đao Thôn Chính cường thịnh, nhưng chưa tới một phần mười giây liền bị ánh sáng ngũ sắc bao phủ, giống như đêm tối gặp ánh mặt trời.

“Ong ong…” Tiếng kim chí chấn động vang lên liên tục.

Ngón tay Mạc Phàm không tổn hao gì, Yêu Đao Thôn Chính thành thật bị Mạc Phàm kẹp trong tay, không thể động đậy.

Tươi cười hung dữ trên mặt Miyamoto Kawa lập tức cứng ngắc, giống như đang cao hứng bị người ta hắt nước bẩn lên người, trong mắt đều là khó mà tin.

Kiếm thuật của anh ta và Yêu Đao Thôn Chính, bất luận là thứ nào đều dễ dàng chém được tay Mạc Phàm.

Hai thứ cộng lại, lại càng không đơn giản như một cộng một bằng hai.

Nhưng hai thứ này cộng lại bị ngón tay Mạc Phàm đón được dễ dàng.

- Sao lại có chuyện này được?

Mắt Miyamoto Kawa mở to, nhìn chằm chằm ngón tay Mạc Phàm lắc đầu nói.

- Mạc Phàm, rốt cuộc anh là ai, anh chắc chắn không phải đồ đệ của Mạc đại sư.

Abe Kuoe sư phụ anh ta, Miyamoto Takeshi cha anh ta kiếm hào nổi tiếng thế giới, hai người đều nổi tiếng trên Thiên Bảng, bọn họ có thể đỡ được một kiếm của anh ta bằng tay.

Nhưng bọn họ đều có cùng cấp bậc với Mạc đại sư.

Đồ đệ của Mạc đại sư, sao có thể có thực lực mạnh như vậy?

- Tôi có nói với anh tôi là đồ đệ của Mạc đại sư sao?

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn Miyamoto Kawa một cái nói.

Mắt Miyamoto Kawa mở to, đảo mắt vài cái, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Mạc Phàm.

- Anh là Mạc đại sư Đông Hải?

Lúc trước anh ta từng hoài nghi lời Tống Minh Huy nói, nhưng không nghĩ Mạc Phàm là Mạc đại sư.

Dù sao người có thể vào Thiên Bảng, đều là người có thực lực rất mạnh ở các quốc gia.

Cho dù không bằng tuổi sư phụ anh ta, đã sang 70, ít nhất cũng phải bằng tuổi cha anh ta.

Có ai ngờ tới Mạc đại sư danh chấn Đông Hải Hoa Hạ, vậy mà trẻ như thế, thậm chí còn ít tuổi hơn anh ta chút.

- Nếu đã biết rõ, tôi đưa cho anh Thiên Địa Nguyên Thạch, anh dám lấy không?

Ánh mắt Mạc Phàm rét lạnh, ngón tay xoay chuyển, yên lặng hỏi.

“Keng!” Tiếng kim khí gãy vang lên.

Vết rạn xuất hiện từ chỗ tiếp xúc giữa ngón tay Mạc Phàm và Yêu Đao Thôn Chính, rất nhanh lan tràn sang hai bên thân đao, từ đầu đao đến chuôi đao.Chỉ trong chớp mắt, Yêu Đao Thôn Chính trong truyền thuyết biến thành đoạn kim khí, rơi xuống đất.

49 Miyamoto Kawa, trong đó có 48 người phát ra âm thanh, biến mất không thấy.

Còn lại một Miyamoto Kawa mặt xám như tro tàn, trên tay có vết thương sâu đủ thấy xương, máu tươi giàn giụa. - Mạc Phàm, tối nay tôi phải giết anh.

Miyamoto nhíu mày thành chữ “Hỏa”, giận dữ hét.

Mạc Phàm nhìn như khen ngợi bọn họ, thực ra là đang nói kiếm thuật của nhà Miyamoto bọn họ chỉ có thể chém đứt không khí.

Chuyện này giống như cho anh ta ăn một khối đường, trong đường đều là shit.

Anh ta đường đường là đại thiếu nhà Miyamoto, lớn như vậy còn chưa có người nào dám đối với anh ta như thế.

Cho dù là trưởng lão đức cao vọng trọng ở Nhật quốc, vừa nghe đến họ Miyamoto của anh ta, đã vô cùng cung kính với anh ta rồi.

Chỉ là đồ đệ của Mạc đại sư, cũng dám nhục nhã anh ta như thế.

- Tử!

“Bùm!” Ngọn lửa màu đen dấy lên trên người anh ta và thân đao, như lửa giận hừng hực thiêu đốt trong lòng anh ta.

Trên mặt Mạc Phàm không có chút biểu cảm, khí binh của hắn là do linh khí ngưng tụ, cho dù là xe thiết giáp cũng có thể trảm phá.

Nếu không phải Miyamoto ngưng tụ kiếm thuật, vừa mỏng lại sắc bén hơn lưỡi dao, vốn dĩ không chém được khí binh của hắn.

Kiếm thuật như vậy, quả thật đủ để Miyamoto Kawa kiêu ngạo.

Nhưng hình như Miyamoto Kawa xem thường khí binh của hắn, coi khí binh của hắn thành không khí chân chính rồi.

Nếu không sẽ không tức giận như vậy.

- Thôi, anh sẽ biết anh ngu ngốc đến mức nào.

Mạc Phàm chẳng muốn giải thích, sóng nước chẳng xao nói.

- Tối nay không băm anh ra vạn đoạn, tôi không họ Miyamoto.

Miyamoto Kawa giận dữ hét.

- Nhị Thiên Nhất Lưu – Lưu Tinh!

Tiếng Nhật thốt lên từ miệng anh ta.

Cổ tay anh ta trầm xuống, trường đao dừng trên đỉnh đầu Mạc Phàm như sao băng từ trên trời giáng xuống, ngọn lửa màu đen như cái đuôi yêu quái kéo dài ra.

Sắc bén chi ý lạnh lẽo lại sôi trào, không chỉ không vì vừa rồi dừng lại mà yếu đi, trái lại mạnh hơn nhiều.

Tựa như rõ ràng trời đất đã đóng băng, bỗng nhiên có gió rét thấu thương nổi lên.

Vẻ mặt Mạc Phàm không đổi, giống như không có cảm giác.

Hắn không rút kiếm nữa, hai ngón tay như hái sao, kẹp lấy Yêu Đao Thôn Chính của Miyamoto Kawa.

Miyamoto Kawa nheo mắt lại, hơi nhếch miệng.

Sở dĩ Yêu Đao Thôn Chính được xưng là Yêu Đao, một mặt là vì bên trong phong ấn yêu quái.

Yêu quái này có thể khiến người ta phát huy thực lực vượt xa người thường, cho dù là người bình thường lấy được cũng có thể g iết chết kiếm khách Trúc Cơ đỉnh phong.

Có lợi cũng có hại, yêu quái này khiến thực lực của người ta tăng mạnh, đồng thời sẽ khống chế thần trí người cầm kiếm, khiến người cầm kiếm giết càng nhiều người hơn.

Mỗi lần Yêu Đao Thôn Chính xuất hiện, đều là một màn giết chóc, người cầm kiếm sẽ giết toàn bộ người bên cạnh mình.

Một mặt khác, chuôi đao này thật sự rất sắc bén, sắc bén gần như yêu dị, cũng sắc bén đến mức rất nhiều danh nhân Nhật quốc chết dưới Yêu Đao.

Trong đó bao gồm thời Tokugawa Mạc Phủ, Tokugawa Shinkang và cha Tokugawa Leyasu nhà Tokugawa.

Bởi vì sắc bén của nó, cái chuôi đao này được nhà Tokugawa gọi là yêu vật chuyên nổi loạn ở nhà Tokugawa, khiến yêu danh càng rõ ràng hơn.

Cho dù không có Thôn Chính, anh ta cũng có thể dùng một thanh kiếm gỗ chém đứt hợp kim cao cấp, dễ dàng làm nổ đại sư thể thuật thành mấy chục khối.

Hiện giờ có thanh đao này cộng thêm kiếm thuật của nhà Miyamoto, có thể phát huy sắc bén đến mức tận cùng.

Mạc Phàm dám dùng ngón tay đón kiếm của anh ta, đúng là không biết sống chết.

- Tôi cắt tay anh trước, để Thôn Chính nếm thử máu tươi của anh.

Miyamoto Kawa hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói.

Thôn Chính giống như cảm nhận được “ý tốt” của Miyamoto Kawa, thân đao sáng lên, ngọn lửa màu đen thịnh vượng hơn nhiều, giống như rất hưng phấn.

Mạc Phàm chỉ cười, trên ngón tay lóe sáng ánh sáng ngũ sắc, khẽ kẹp lấy.

Thanh đao và hai ngón tay tiếp xúc với nhau chỉ trong chớp mắt.

“Bùm!” Giống như bỗng nhiên hỏa dược bị điểm cháy, ngưng tụ lực lượng đến mức tận cùng nổ bùm bùm.

Tiếng vang thật lớn khiến màng tai người ta đau nhức.

Mặt đất dưới chân Mạc Phàm và Miyamoto Kawa bị nghiền nát, vết rạn như mạng nhện lan tràn bốn phía.

Kình phong mãnh liệt như bão tới, nhấc theo cát bay đá chạy, nhổ tận gốc cây cối hoa cỏ thảm thực vật.

Cách đó không xa, một Âm Dương Trận Pháp sáng lên hai màu hắc bạch, giống như quầng sáng bao phủ xung quanh trăm mét.

Năng lực sóng tàn sát bừa bãi và kình phong chạm vào bức màn, quầng sáng lay động dữ dội vài cái, giống như bị xé rách bất cứ lúc nào, cuối cùng vẫn đỡ được sóng chấn và kình phong.

Cũng may có Âm Dương Trận Pháp này, nếu không thanh thế lớn như vậy sẽ khiến cả đại học Đông Hải sôi trào hừng hực.

Giữa quầng sáng, trường đao và ngón tay Mạc Phàm đã phân thắng bại.

Trên tay Mạc Phàm tỏa sáng ánh sáng ngũ sắc, tuy ngọn lửa trên đao Thôn Chính cường thịnh, nhưng chưa tới một phần mười giây liền bị ánh sáng ngũ sắc bao phủ, giống như đêm tối gặp ánh mặt trời.

“Ong ong…” Tiếng kim chí chấn động vang lên liên tục.

Ngón tay Mạc Phàm không tổn hao gì, Yêu Đao Thôn Chính thành thật bị Mạc Phàm kẹp trong tay, không thể động đậy.

Tươi cười hung dữ trên mặt Miyamoto Kawa lập tức cứng ngắc, giống như đang cao hứng bị người ta hắt nước bẩn lên người, trong mắt đều là khó mà tin.

Kiếm thuật của anh ta và Yêu Đao Thôn Chính, bất luận là thứ nào đều dễ dàng chém được tay Mạc Phàm.

Hai thứ cộng lại, lại càng không đơn giản như một cộng một bằng hai.

Nhưng hai thứ này cộng lại bị ngón tay Mạc Phàm đón được dễ dàng.

- Sao lại có chuyện này được?

Mắt Miyamoto Kawa mở to, nhìn chằm chằm ngón tay Mạc Phàm lắc đầu nói.

- Mạc Phàm, rốt cuộc anh là ai, anh chắc chắn không phải đồ đệ của Mạc đại sư.

Abe Kuoe sư phụ anh ta, Miyamoto Takeshi cha anh ta kiếm hào nổi tiếng thế giới, hai người đều nổi tiếng trên Thiên Bảng, bọn họ có thể đỡ được một kiếm của anh ta bằng tay.

Nhưng bọn họ đều có cùng cấp bậc với Mạc đại sư.

Đồ đệ của Mạc đại sư, sao có thể có thực lực mạnh như vậy?

- Tôi có nói với anh tôi là đồ đệ của Mạc đại sư sao?

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn Miyamoto Kawa một cái nói.

Mắt Miyamoto Kawa mở to, đảo mắt vài cái, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Mạc Phàm.

- Anh là Mạc đại sư Đông Hải?

Lúc trước anh ta từng hoài nghi lời Tống Minh Huy nói, nhưng không nghĩ Mạc Phàm là Mạc đại sư.

Dù sao người có thể vào Thiên Bảng, đều là người có thực lực rất mạnh ở các quốc gia.

Cho dù không bằng tuổi sư phụ anh ta, đã sang 70, ít nhất cũng phải bằng tuổi cha anh ta.

Có ai ngờ tới Mạc đại sư danh chấn Đông Hải Hoa Hạ, vậy mà trẻ như thế, thậm chí còn ít tuổi hơn anh ta chút.

- Nếu đã biết rõ, tôi đưa cho anh Thiên Địa Nguyên Thạch, anh dám lấy không?

Ánh mắt Mạc Phàm rét lạnh, ngón tay xoay chuyển, yên lặng hỏi.

“Keng!” Tiếng kim khí gãy vang lên.

Vết rạn xuất hiện từ chỗ tiếp xúc giữa ngón tay Mạc Phàm và Yêu Đao Thôn Chính, rất nhanh lan tràn sang hai bên thân đao, từ đầu đao đến chuôi đao.Chỉ trong chớp mắt, Yêu Đao Thôn Chính trong truyền thuyết biến thành đoạn kim khí, rơi xuống đất.

49 Miyamoto Kawa, trong đó có 48 người phát ra âm thanh, biến mất không thấy.

Còn lại một Miyamoto Kawa mặt xám như tro tàn, trên tay có vết thương sâu đủ thấy xương, máu tươi giàn giụa.