Tiếng “cộp cộp” vang lên, Tống Tử Duyệt mặc áo gió màu vàng nhạt, đi giày cao gót, hai tay cho vào túi, đi từ một thân cây ra, dừng trước mặt Mạc Phàm.
- Cô theo tôi làm gì?
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, lạnh nhạt nói.
- Mạc Phàm, bây giờ anh đã giẫm tôi dưới chân, anh hài lòng chưa.
Tống Tử Duyệt u oán nói.
- Sau đó thì sao?
Mạc Phàm khinh thường nói.
- Anh đã thích chà đạp tôi như vậy, vậy lấy luôn cơ thể tôi đi.
Tống Tử Duyệt nói xong xé áo gió.
Áo gió rơi xuống đất, bên trong Tống Tử Duyệt ngoại trừ giày cao gót màu đỏ là nội y rất ít, cơ thể nóng bỏng gần như lộ trước mặt Mạc Phàm.
Da thịt trắng như tuyết hiện lên ửng hồng, tinh xảo như thợ thủ công tinh điêu tế trác, dáng người hoàn mỹ không kém bất luận người mẫu quốc tế nào, thậm chí còn mạnh hơn vài phần.
Cơ thể như vậy nếu đi trên đài T, chắc chắn sẽ khiến vô số đàn ông khí huyết dâng trào, không thể thoát ra được.
Vẻ mặt Mạc Phàm vô cùng lạnh nhạt, không cử động.
Quả thật Tống Tử Duyệt đã đủ mê người, nhưng 500 năm qua hắn từng gặp rất nhiều ma nữ, tiên tử, yêu tộc, mỹ nữ quỷ tộc, thậm chí là thần nữ của Thần Tộc, sao có thể bị Tống Tử Duyệt mê hoặc?
Còn nữa…
Tống Tử Duyệt thấy Mạc Phàm thờ ơ, lông mày nhíu lại, lộ ra chút giận dữ.
- Chẳng lẽ tôi kém hơn Bạch Tiểu Tuyết, là người anh không muốn gặp như vậy sao?
Hai mắt Tống Tử Duyệt rung rung, quật cường nói.
Cô ta tự hỏi diện mạo mình không thua Bạch Tiểu Tuyết, dáng người còn tốt hơn Bạch Tiểu Tuyết nữa.
Cô ta cởi hết đứng trước mặt Mạc Phàm, vậy mà Mạc Phàm thờ ơ, đổi thành những người khác đã sớm nhào lên rồi.
- Cô không so được với cô ấy.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
- Tôi không so được với cô ta, tôi phải cướp, anh không cần tôi, bổn đại tiểu thư muốn anh, để cô ta dùng người đàn ông bổn đại tiểu thư dùng rồi đi.
Tống Tử Duyệt ngẩng đầu, trong mắt hiện lên kiên quyết, trực tiếp nhào vào lòng Mạc Phàm, đôi tay không thành thật muốn với vào trong quần áo Mạc Phàm.
Mạc Phàm lắc đầu, ngón tay cử động bí mật, ngón tay điểm lên cái cổ trắng nõn của Tống Tử Duyệt, cả người Tống Tử Duyệt mềm nhũn.
Hắn đỡ Tống Tử Duyệt bằng một tay, ôm vào trong ngực.
Đúng lúc này, bốn bóng người mặc y phục dạ hành xuất hiện ở bốn phía Mạc Phàm.
Mũi chân bốn người khẽ điểm, như chuồn chuồn lướt nước, nhảy lên.
Trong tay bọn họ, đao võ sĩ Nhật quốc chớp lóe u quang, đâm về phía trước sau tim, huyệt Thái Dương trái phải của Mạc Phàm, cộng thêm thanh đao của Tống Tử Duyệt đâm về phía đan điền nữa.
Nhanh như viên đạn, lại khẽ đến mức không có một chút âm thanh.
Trong chớp mắt, đã đến bên cạnh Mạc Phàm.
Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe ánh sáng lạnh, vận khởi Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, bỗng nhiên linh khí như sóng biển phá thể mà ra.- Cút!
Một chữ vang lên, giống như kinh lôi nổ tung trong trời đêm.
Không đợi bốn thanh đao võ sĩ đâm vào người hắn, linh khí cuồn cuộn hóa thành bốn đạo kiếm khí, chém về phía bốn hắc y nhân.
Sắc mặt bốn hắc y nhân thay đổi, giơ đao ngăn cản.
“Keng!” Tiếng kim khí va vào nhau phát ra, bốn người kêu lên đau đớn lùi về sau, rơi xuống hồ nước, mặt đất, tảng đá, trên cây, biến mất trong chớp mắt, giống như chưa từng xuất hiện, bên hồ chỉ còn Mạc Phàm và Tống Tử Duyệt.
- Ngũ Hành Độn Thuật sao?
Mạc Phàm nhướn mày, cười lạnh lùng, dời mắt nhìn trong đình cách đó không xa.
- Miyamoto Kawa, nếu đến còn không ra, anh nghĩ dựa vào mỹ nhân kế cộng thêm bốn Ninja có thể đối phó tôi sao?
Dùng Tống Tử Duyệt làm tấm chắn, lại phái Ninja ra, chỉ có Miyamoto Kawa.
Quả thật Ẩn Nặc Thuật của bốn Ninja rất cao minh, có thể lừa gạt không ít cao thủ Tiên Thiên.
Nhưng muốn lừa gạt y tiên bất tử hắn, còn khó hơn lên trời.
Hắn vừa nói xong, xung quanh vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng gió ra thì không còn âm thanh khác.
Mạc Phàm lắc đầu, không để ở trong lòng.
- Không ra cũng không sao, tôi khiến các người ra.
Ánh mắt hắn phát lạnh, giẫm mạnh chân xuống đất.
Mặt đất run lên, giống như động đất, từng đạo vết rạn như mạng nhện lập tức xuất hiện, lan tràn ra xung quanh.
Vết rạn còn chưa lan tràn ra xa, bốn bóng đen lại lộ ra, bóng người chớp lóe trong không trung, sau đó biến mất không thấy.
Khi xuất hiện, đao quang của bốn người nhoáng lên, giống như sương lạnh ngưng tụ trên đao, mỗi người chín đao.
Theo thời gian, 36 đao quang bao phủ Mạc Phàm và Tống Tử Duyệt hôn mê ở trong, xung quanh sáng lên, sau đó không khí phát lạnh.
Sắc mặt Mạc Phàm như thường, không thèm nhìn những đao quang này, một tay nắm trong không khí, một khí binh hình kiếm thành hình, không do dự chém về phía bốn người.
Rõ ràng là bốn người ra tay trước, khí binh trong tay Mạc Phàm lại đi sau đến trước, đến bên cạnh bốn người.
Đồng tử bốn người co rụt lại, không do dự lùi lại.
- Đi xuống cho tôi!
Mạc Phàm khẽ quát, kiếm khí chia ra làm bốn, huyễn hóa thành bốn chiếc roi ở trong không trung, quất vào người bốn người này.
“A!” Bốn người kêu lên quái dị, trên người sáng hào quang khác nhau.
“Bốp bốp bốp bốp!” Bốn tiếng roi vang lên, roi đánh trúng bốn người.
Hào quang trên người bốn người như thủy tinh vỡ nát, nôn ra máu tươi, bay về phía sau như đạn bay ra khỏi nòng súng.
- Mộc Độn!
- Thủy Độn!
Bốn người nhanh chóng tạo kế ấn, dùng tiếng Nhật nói, lại ẩn nấp lần nữa.
- Đâu dễ như vậy, phong!
Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, một chân khác lại cử động.
Một đạo kim quang như thảm, lan tràn từ chân hắn ra.
Bốn người lại ẩn nấptrong nước, đất đá và cây cối lần nữa.
Nhưng mặc kệ là nước, cây cối hay đất đá đột nhiên trở nên cứng rắn, độn thuật bọn họ sử dụng sớm đã không có tác dụng.
“Rầm!” một tiếng thật lớn, tựa như đạn pháo rơi từ trên cao xuống tấm thép.
Đầu bốn người bị dập nát, máu tươi và óc đầy đất, máu tươi chảy từ dưới người bọn họ ra, nhuộm đỏ một vùng, chết không thể chết lại nữa.
Mạc Phàm liếc mắt nhìn bốn người một cái, sắc mặt như thường.
Nhẫn Thuật chỉ là Ngũ Hành Độn Thuật thay đổi ra, sử dụng Nhẫn Thuật trước mặt hắn, không khác gì muốn chết.
Hắn ôm Tống Tử Duyệt, tay tạo pháp ấn, pháp ấn chia ra làm bốn, bay về phía bốn thi thể Ninja.
“Vù” một tiếng, ngọn lửa dấy lên trên người bốn bọn họ, bốn người nhanh chóng hóa thành tro tàn.
Tay Mạc Phàm vung lên, ngọn lửa tắt.
Ánh mắt hắn rét lạnh, vẫn nhìn về phía đình kia như cũ.
- Miyamoto Kawa, anh chuẩn bị pháp thuật lâu như vậy, hẳn là chuẩn bị tốt rồi chứ?
Hắn vừa nói xong, tiếng vỗ tay vang lên.
Trong đình, Miyamoto Kawa không còn mặc tây trang như trong cửa hàng đồ cổ, mà thay bằng trang phục võ sĩ, đi guốc gỗ, bên hông có hai thanh đao võ sĩ, cười như không cười vỗ tay đi ra.
- Đồ đệ của Mạc đại sư đúng là đồ đệ của Mạc đại sư, bốn tâm phúc của tôi không thể kiên trì nổi 3 phút dưới tau anh, đúng là khiến tôi bội phục.
Miyamoto Kawa cười nói.
Cho dù Mạc Phàm giết bốn tâm phúc của anh ta, vẻ mặt anh ta vẫn không có chút phẫn nộ nào, cũng không e sợ Mạc Phàm chút nào. Tiếng “cộp cộp” vang lên, Tống Tử Duyệt mặc áo gió màu vàng nhạt, đi giày cao gót, hai tay cho vào túi, đi từ một thân cây ra, dừng trước mặt Mạc Phàm.
- Cô theo tôi làm gì?
Mạc Phàm hơi nhếch miệng, lạnh nhạt nói.
- Mạc Phàm, bây giờ anh đã giẫm tôi dưới chân, anh hài lòng chưa.
Tống Tử Duyệt u oán nói.
- Sau đó thì sao?
Mạc Phàm khinh thường nói.
- Anh đã thích chà đạp tôi như vậy, vậy lấy luôn cơ thể tôi đi.
Tống Tử Duyệt nói xong xé áo gió.
Áo gió rơi xuống đất, bên trong Tống Tử Duyệt ngoại trừ giày cao gót màu đỏ là nội y rất ít, cơ thể nóng bỏng gần như lộ trước mặt Mạc Phàm.
Da thịt trắng như tuyết hiện lên ửng hồng, tinh xảo như thợ thủ công tinh điêu tế trác, dáng người hoàn mỹ không kém bất luận người mẫu quốc tế nào, thậm chí còn mạnh hơn vài phần.
Cơ thể như vậy nếu đi trên đài T, chắc chắn sẽ khiến vô số đàn ông khí huyết dâng trào, không thể thoát ra được.
Vẻ mặt Mạc Phàm vô cùng lạnh nhạt, không cử động.
Quả thật Tống Tử Duyệt đã đủ mê người, nhưng 500 năm qua hắn từng gặp rất nhiều ma nữ, tiên tử, yêu tộc, mỹ nữ quỷ tộc, thậm chí là thần nữ của Thần Tộc, sao có thể bị Tống Tử Duyệt mê hoặc?
Còn nữa…
Tống Tử Duyệt thấy Mạc Phàm thờ ơ, lông mày nhíu lại, lộ ra chút giận dữ.
- Chẳng lẽ tôi kém hơn Bạch Tiểu Tuyết, là người anh không muốn gặp như vậy sao?
Hai mắt Tống Tử Duyệt rung rung, quật cường nói.
Cô ta tự hỏi diện mạo mình không thua Bạch Tiểu Tuyết, dáng người còn tốt hơn Bạch Tiểu Tuyết nữa.
Cô ta cởi hết đứng trước mặt Mạc Phàm, vậy mà Mạc Phàm thờ ơ, đổi thành những người khác đã sớm nhào lên rồi.
- Cô không so được với cô ấy.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
- Tôi không so được với cô ta, tôi phải cướp, anh không cần tôi, bổn đại tiểu thư muốn anh, để cô ta dùng người đàn ông bổn đại tiểu thư dùng rồi đi.
Tống Tử Duyệt ngẩng đầu, trong mắt hiện lên kiên quyết, trực tiếp nhào vào lòng Mạc Phàm, đôi tay không thành thật muốn với vào trong quần áo Mạc Phàm.
Mạc Phàm lắc đầu, ngón tay cử động bí mật, ngón tay điểm lên cái cổ trắng nõn của Tống Tử Duyệt, cả người Tống Tử Duyệt mềm nhũn.
Hắn đỡ Tống Tử Duyệt bằng một tay, ôm vào trong ngực.
Đúng lúc này, bốn bóng người mặc y phục dạ hành xuất hiện ở bốn phía Mạc Phàm.
Mũi chân bốn người khẽ điểm, như chuồn chuồn lướt nước, nhảy lên.
Trong tay bọn họ, đao võ sĩ Nhật quốc chớp lóe u quang, đâm về phía trước sau tim, huyệt Thái Dương trái phải của Mạc Phàm, cộng thêm thanh đao của Tống Tử Duyệt đâm về phía đan điền nữa.
Nhanh như viên đạn, lại khẽ đến mức không có một chút âm thanh.
Trong chớp mắt, đã đến bên cạnh Mạc Phàm.
Trong mắt Mạc Phàm chớp lóe ánh sáng lạnh, vận khởi Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Công, bỗng nhiên linh khí như sóng biển phá thể mà ra.- Cút!
Một chữ vang lên, giống như kinh lôi nổ tung trong trời đêm.
Không đợi bốn thanh đao võ sĩ đâm vào người hắn, linh khí cuồn cuộn hóa thành bốn đạo kiếm khí, chém về phía bốn hắc y nhân.
Sắc mặt bốn hắc y nhân thay đổi, giơ đao ngăn cản.
“Keng!” Tiếng kim khí va vào nhau phát ra, bốn người kêu lên đau đớn lùi về sau, rơi xuống hồ nước, mặt đất, tảng đá, trên cây, biến mất trong chớp mắt, giống như chưa từng xuất hiện, bên hồ chỉ còn Mạc Phàm và Tống Tử Duyệt.
- Ngũ Hành Độn Thuật sao?
Mạc Phàm nhướn mày, cười lạnh lùng, dời mắt nhìn trong đình cách đó không xa.
- Miyamoto Kawa, nếu đến còn không ra, anh nghĩ dựa vào mỹ nhân kế cộng thêm bốn Ninja có thể đối phó tôi sao?
Dùng Tống Tử Duyệt làm tấm chắn, lại phái Ninja ra, chỉ có Miyamoto Kawa.
Quả thật Ẩn Nặc Thuật của bốn Ninja rất cao minh, có thể lừa gạt không ít cao thủ Tiên Thiên.
Nhưng muốn lừa gạt y tiên bất tử hắn, còn khó hơn lên trời.
Hắn vừa nói xong, xung quanh vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ tiếng gió ra thì không còn âm thanh khác.
Mạc Phàm lắc đầu, không để ở trong lòng.
- Không ra cũng không sao, tôi khiến các người ra.
Ánh mắt hắn phát lạnh, giẫm mạnh chân xuống đất.
Mặt đất run lên, giống như động đất, từng đạo vết rạn như mạng nhện lập tức xuất hiện, lan tràn ra xung quanh.
Vết rạn còn chưa lan tràn ra xa, bốn bóng đen lại lộ ra, bóng người chớp lóe trong không trung, sau đó biến mất không thấy.
Khi xuất hiện, đao quang của bốn người nhoáng lên, giống như sương lạnh ngưng tụ trên đao, mỗi người chín đao.
Theo thời gian, 36 đao quang bao phủ Mạc Phàm và Tống Tử Duyệt hôn mê ở trong, xung quanh sáng lên, sau đó không khí phát lạnh.
Sắc mặt Mạc Phàm như thường, không thèm nhìn những đao quang này, một tay nắm trong không khí, một khí binh hình kiếm thành hình, không do dự chém về phía bốn người.
Rõ ràng là bốn người ra tay trước, khí binh trong tay Mạc Phàm lại đi sau đến trước, đến bên cạnh bốn người.
Đồng tử bốn người co rụt lại, không do dự lùi lại.
- Đi xuống cho tôi!
Mạc Phàm khẽ quát, kiếm khí chia ra làm bốn, huyễn hóa thành bốn chiếc roi ở trong không trung, quất vào người bốn người này.
“A!” Bốn người kêu lên quái dị, trên người sáng hào quang khác nhau.
“Bốp bốp bốp bốp!” Bốn tiếng roi vang lên, roi đánh trúng bốn người.
Hào quang trên người bốn người như thủy tinh vỡ nát, nôn ra máu tươi, bay về phía sau như đạn bay ra khỏi nòng súng.
- Mộc Độn!
- Thủy Độn!
Bốn người nhanh chóng tạo kế ấn, dùng tiếng Nhật nói, lại ẩn nấp lần nữa.
- Đâu dễ như vậy, phong!
Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, một chân khác lại cử động.
Một đạo kim quang như thảm, lan tràn từ chân hắn ra.
Bốn người lại ẩn nấptrong nước, đất đá và cây cối lần nữa.
Nhưng mặc kệ là nước, cây cối hay đất đá đột nhiên trở nên cứng rắn, độn thuật bọn họ sử dụng sớm đã không có tác dụng.
“Rầm!” một tiếng thật lớn, tựa như đạn pháo rơi từ trên cao xuống tấm thép.
Đầu bốn người bị dập nát, máu tươi và óc đầy đất, máu tươi chảy từ dưới người bọn họ ra, nhuộm đỏ một vùng, chết không thể chết lại nữa.
Mạc Phàm liếc mắt nhìn bốn người một cái, sắc mặt như thường.
Nhẫn Thuật chỉ là Ngũ Hành Độn Thuật thay đổi ra, sử dụng Nhẫn Thuật trước mặt hắn, không khác gì muốn chết.
Hắn ôm Tống Tử Duyệt, tay tạo pháp ấn, pháp ấn chia ra làm bốn, bay về phía bốn thi thể Ninja.
“Vù” một tiếng, ngọn lửa dấy lên trên người bốn bọn họ, bốn người nhanh chóng hóa thành tro tàn.
Tay Mạc Phàm vung lên, ngọn lửa tắt.
Ánh mắt hắn rét lạnh, vẫn nhìn về phía đình kia như cũ.
- Miyamoto Kawa, anh chuẩn bị pháp thuật lâu như vậy, hẳn là chuẩn bị tốt rồi chứ?
Hắn vừa nói xong, tiếng vỗ tay vang lên.
Trong đình, Miyamoto Kawa không còn mặc tây trang như trong cửa hàng đồ cổ, mà thay bằng trang phục võ sĩ, đi guốc gỗ, bên hông có hai thanh đao võ sĩ, cười như không cười vỗ tay đi ra.
- Đồ đệ của Mạc đại sư đúng là đồ đệ của Mạc đại sư, bốn tâm phúc của tôi không thể kiên trì nổi 3 phút dưới tau anh, đúng là khiến tôi bội phục.
Miyamoto Kawa cười nói.
Cho dù Mạc Phàm giết bốn tâm phúc của anh ta, vẻ mặt anh ta vẫn không có chút phẫn nộ nào, cũng không e sợ Mạc Phàm chút nào.