Thần Y Trọng Sinh

Chương 728




Mạc Phàm nói mấy câu này xong, thanh đồng môn im lặng một lát, lúc này mới mở miệng.

- Tiểu tử, có phải ngươi từng gặp bổn môn rồi không?

Thanh đồng đại môn buồn bực nói.

Nếu nó nhớ không sai, đây là lần đầu tiên nó gặp Mạc Phàm.

Mọi khi gặp người triệu hoán nó lần đầu tiên, ít nhất sẽ hỏi rất nhiều, Mạc Phàm lại như lão lươn lẹo triệu hoán nó nhiều lần.

Mỗi lần bắt đầu sẽ đi thẳng vào vấn đề, giao dịch xong sẽ rời đi, như gọi gà, khiến nó rất không vui.

Tất nhiên đây không phải là lần đầu tiên hắn triệu hoán Trớ Chú Chi Môn, nếu không sao lại quen thuộc như vậy.

- Mẹ kiếp, tiểu tử ngươi học keo kiệt từ lão quái vật nào thế, nói cho ta biết ta đi nguyền rủa kẻ đó.

Thiếu chút nữa thanh đồng môn nhảy dựng lên, không hài lòng lắm nói.

Không dễ dàng gì mới được triệu hoán một lần, vốn tưởng rằng có thể tán gẫu rất nhiều chuyện, nhưng lại gặp phải một quái thai như thế, cho dù nó là một cánh cửa cũng không vui.

- Tiểu tử không thú vị, cậu muốn giao dịch nguyền rủa gì, nói đi.

Rất lâu sau, thanh đồng đại môn mới khó chịu nói.

- Phệ Phách Hồn Chú và Huyết Duyến Trớ Chú.

Mạc Phàm không cần nghĩ ngợi nói.

- Hửm?

Cái đầu trên cửa thanh đồng hơi cử động, giống như người nhíu mày.

- Tiểu tử, hai loại nguyền rủa này không phổ biến thì không nói, còn vô cùng ác độc, ngươi chắc chắn muốn giao dịch hai loại nguyền rủa này sao?

Thanh đồng môn xác nhận lại.

- Chuyện này không cần ngươi phải dạy, bắt đầu giao dịch là được.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Phệ Phách Hồn Chú là hắn chuẩn bị cho La Thành, lấy thần hồn của La Thành làm dẫn, chỉ cần La Thành dám xuống tay với tiểu hồ ly, nguyền rủa này sẽ khiến La Thành nếm thống khổ gấp vạn lần tiểu hồ ly.

La Thành muốn trả thù, cứ việc thử xem.

Còn loại thứ hai, hắn đều có diệu dụng.

Hai loại nguyền rủa này vô cùng độc ác, nhưng độc ác không phải thuật pháp, mà là lòng người.

Nếu không phải La gia trêu chọc hắn, sẽ trúng nguyền rủa này sao?

- Được rồi, muốn Phệ Phách Hồn Chú nguyền rủa ai?

Thanh đồng môn nói.

Mạc Phàm lấy cái tay trong suốt của La Thành ra, tay trong suốt bị lực lượng vô danh di chuyển, bay về phía đầu trên cửa thanh đồng.

Cái đầu há to miệng như bồn máu, nuốt cái tay trong suốt vào, nhấm nuốt vài cái, lúc này mới biến thành bộ dạng ban đầu.

- Tiểu tử, người ngươi bảo vệ là ai?- Yến Tử Thanh Khâu Nhất Tộc.

Ngón tay Mạc Phàm sáng lên, một bình ngọc khắc đầy đường vân màu vàng xuất hiện trong tay hắn.

Hắn mở bình ngọc ra, một giọt máu đỏ tươi bay từ trong ra ngoài, bay về phía thanh đồng môn.

Đây là tinh huyết của tiểu hồ ly, từ lần Chu Hiệt thiếu chút nữa bị gi ết chết, hắn đã lấy tinh huyết tất cả người bên cạnh hắn, cất cẩn thận.

Nếu bọn họ gặp chuyện ngoài ý muốn, hắn sẽ dựa vào tinh huyết này khiến bọn họ sống lại.

Tinh huyết bay vào trên cửa thanh đồng, bị một cái đầu khác nuốt vào.

- Hứng khởi!

Trên cửa thanh đồng tỏa ra thanh quang, điện quang lượn lờ xung quanh.

Một lát sau, miệng hai cái đầu há to, một ký hiệu màu xanh như quỷ hỏa bay từ miệng một cái đầu ra, trôi nổi trên không chỗ Mạc Phàm.

Cùng lúc đó, một thứ gì đó như đầu quỷ đầy răng nanh, xung quanh có ngọn lửa đỏ sậm phát sáng, bay từ trong miệng một cái đầu khác ra.

Hai thứ này vừa xuất hiện, khí tức tà ác, quỷ dị lập tức tỏa khắp Xá Sơn.

Trong biệt thự, tất cả mọi người cảm thấy toàn thân không thoải mái, giống như bị ác quỷ để mắt, gà chó trong biệt thự cũng bất an, tựa như khi động đất.

- Tiểu tử, đây là thứ ngươi cần tìm, trình lên vật ngươi đổi, ngươi hiểu biết như vậy, chắc không cần ta nói quy củ đổi đâu nhỉ?

Thanh đồng đại môn nói.

Ánh mắt Mạc Phàm rét lạnh, mặt không chút thay đổi, không do dự điểm lên mi tâm.

Chỗ mi tâm hắn, một thứ to bằng quả đấm như thủy châu và một giọt huyết dịch cỡ ngón tay cái bay ra, bay về phía thanh đồng đại môn.

- Hai thứ này đủ rồi chứ?

Mạc Phàm thản nhiên nói.

- Diễn Thiên Thần Quyết tu luyện ra thần hồn gần như thuần, tinh huyết của Hồng Liên Nhất Tộc, hai thứ này đổi nguyền rủa thì không có vấn đề gì, nhưng tiểu tử ngươi nỡ bỏ sao.

- Ngươi cứ giao dịch là được.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Trái lại tinh huyết của Hồng Liên Nhất Tộc không sao, hắn đã huyết khí như long, tu dưỡng một phen có thể lấy lại, dùng thứ này dư dả đổi lấy Huyết Duyến Trớ Chú.

Còn thần hồn thuần là thứ tu luyện Diễn Thiên Thần Quyết mới có, hắn tu luyện đến bây giờ cũng chỉ có một viên, là ngọn nguồn của thần hồn hắn.

Thứ này cho Trớ Chú Chi Môn, nếu không có tu hồn nặn thần bảo vật, hắn phải suy yếu một thời gian ngắn.

Nhưng có thể khiến tiểu hồ ly không chịu đau đớn da thịt, suy yếu một thời gian cũng không sao, hi vọng còn kịp.

- Được rồi, như ngươi mong muốn.

Thanh đồng đại môn nói.

Nó vừa nói xong, thần hồn thuần và tinh huyết bay vào trong cửa đá, Mạc Phàm kêu lên đau đớn một tiếng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đôi mắt cũng tối sầm lại, giống như bệnh nặng mới khỏi.

Ký hiệu cổ xưa như quỷ hỏa bay về phía bầu trời, nhanh chóng biến mất không thấy.

Đầu quỷ như ngọn lửa được chứa trong hòm thanh đồng đột nhiên xuất hiện, rơi vào tay Mạc Phàm.

- Tiểu tử, sau này còn gặp lại.

Thanh đồng đại môn chậm rãi ẩn vào trong hư không, tựa như đại môn chìm vào trong nước, nhanh chóng vô tung vô ảnh.

Mạc Phàm cất hòm thanh đồng kia, tán đi trận pháp xung quanh.

Ý niệm hắn vừa động, cơ thể khôi phục thành bộ dạng lúc trước, hắn do dự một lát, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, trước mắt hơi sáng lên, đi xuống núi.

… L

úc này, trên tầng mây, trong một chiếc máy bay tư nhân xa hoa, La Thành ngồi trên ghế sô pha bằng da thật, hai mỹ nữ mặc trang phục y tá quỳ gối trước người ông ta, một người cầm đồ chữa bệnh xử lý cánh tay bị đứt, một người khác cung kính đứng một bên.

- Chủ nhân, người nào đáng ghét như thế, khiến người bị thương nặng như vậy?

Nữ y tá giúp La Thành xử lý vết thương làm nũng hỏi.

- Một người sắp chết mà thôi, không cần quan tâm,

Trong mắt La Thành hiện lên nham hiểm, nói.

- Chủ nhân uy vũ.

Một mỹ nữ y tá khác cười nịnh nọt nói.

- Miệng của em ngọt nhất đó.

La Thành mỉm cười, cầm ly rượu vang thưởng thức một ngụm.

- Đúng rồi, chủ nhân, một tiếng trước Long tiên sinh gọi điện đến, hỏi xử lý tiểu hồ ly kia thế nào.

La Thành nheo mắt, lộ ra sắc bén.

- Lát nữa xuống phi cơ, Long tiên sinh gọi tới nữa, bảo cậu ta rút một phần ba máu của tiểu hồ ly cho Tiểu Vân uống.

Linh hồ trăm năm vốn dĩ ngâm mình trong linh dược lớn lên, máu của nó có thể trị bách bệnh, còn có thể tăng thể chất và huyết mạch.

Nguyên nhân La Vân tẩu hỏa nhập ma là không đủ thiên phú, có máu linh hồ trăm năm không trị tự lành.

- Đúng rồi, chém bốn chân của tiểu hồ ly nữa, dùng máy bay chuyển cho Mạc gia.

La Thành bổ sung thêm.

Có qua có lại mới toại lòng nhau, con hồ ly của Mạc gia rơi vào tay ông ta, vậy mà Mạc Phàm còn dám đốt tay ông ta, nếu ông ta không chém bốn chân con hồ ly kia, chẳng phải sẽ khiến người ta chê cười?

- Tuân mệnh.

Người phụ nữ không hỏi nhiều, cung kính gật đầu.

Đúng lúc này, một phù văn màu xanh bay từ bên ngoài tới, trực tiếp biến mất vào trong tay đứt của La Thành.

La Thành nhíu mày, nhìn lướt qua cánh tay bị đứt, lộ ra chút nghi ngờ.

- Sao vậy, chủ nhân, là nô tỳ làm người đau sao?

Mỹ nữ đang băng bó cho La Thành hỏi.

La Thành không nghĩ nhiều, cười khinh thường.

Ông ta đã bay lên trời rồi, Mạc Phàm còn có thể làm gì ông ta?

Có thể vẽ một cái vòng, nguyền rủa ông ta hay sao?

- Không có gì, tiếp tục đi? Mạc Phàm nói mấy câu này xong, thanh đồng môn im lặng một lát, lúc này mới mở miệng.

- Tiểu tử, có phải ngươi từng gặp bổn môn rồi không?

Thanh đồng đại môn buồn bực nói.

Nếu nó nhớ không sai, đây là lần đầu tiên nó gặp Mạc Phàm.

Mọi khi gặp người triệu hoán nó lần đầu tiên, ít nhất sẽ hỏi rất nhiều, Mạc Phàm lại như lão lươn lẹo triệu hoán nó nhiều lần.

Mỗi lần bắt đầu sẽ đi thẳng vào vấn đề, giao dịch xong sẽ rời đi, như gọi gà, khiến nó rất không vui.

Tất nhiên đây không phải là lần đầu tiên hắn triệu hoán Trớ Chú Chi Môn, nếu không sao lại quen thuộc như vậy.

- Mẹ kiếp, tiểu tử ngươi học keo kiệt từ lão quái vật nào thế, nói cho ta biết ta đi nguyền rủa kẻ đó.

Thiếu chút nữa thanh đồng môn nhảy dựng lên, không hài lòng lắm nói.

Không dễ dàng gì mới được triệu hoán một lần, vốn tưởng rằng có thể tán gẫu rất nhiều chuyện, nhưng lại gặp phải một quái thai như thế, cho dù nó là một cánh cửa cũng không vui.

- Tiểu tử không thú vị, cậu muốn giao dịch nguyền rủa gì, nói đi.

Rất lâu sau, thanh đồng đại môn mới khó chịu nói.

- Phệ Phách Hồn Chú và Huyết Duyến Trớ Chú.

Mạc Phàm không cần nghĩ ngợi nói.

- Hửm?

Cái đầu trên cửa thanh đồng hơi cử động, giống như người nhíu mày.

- Tiểu tử, hai loại nguyền rủa này không phổ biến thì không nói, còn vô cùng ác độc, ngươi chắc chắn muốn giao dịch hai loại nguyền rủa này sao?

Thanh đồng môn xác nhận lại.

- Chuyện này không cần ngươi phải dạy, bắt đầu giao dịch là được.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Phệ Phách Hồn Chú là hắn chuẩn bị cho La Thành, lấy thần hồn của La Thành làm dẫn, chỉ cần La Thành dám xuống tay với tiểu hồ ly, nguyền rủa này sẽ khiến La Thành nếm thống khổ gấp vạn lần tiểu hồ ly.

La Thành muốn trả thù, cứ việc thử xem.

Còn loại thứ hai, hắn đều có diệu dụng.

Hai loại nguyền rủa này vô cùng độc ác, nhưng độc ác không phải thuật pháp, mà là lòng người.

Nếu không phải La gia trêu chọc hắn, sẽ trúng nguyền rủa này sao?

- Được rồi, muốn Phệ Phách Hồn Chú nguyền rủa ai?

Thanh đồng môn nói.

Mạc Phàm lấy cái tay trong suốt của La Thành ra, tay trong suốt bị lực lượng vô danh di chuyển, bay về phía đầu trên cửa thanh đồng.

Cái đầu há to miệng như bồn máu, nuốt cái tay trong suốt vào, nhấm nuốt vài cái, lúc này mới biến thành bộ dạng ban đầu.

- Tiểu tử, người ngươi bảo vệ là ai?- Yến Tử Thanh Khâu Nhất Tộc.

Ngón tay Mạc Phàm sáng lên, một bình ngọc khắc đầy đường vân màu vàng xuất hiện trong tay hắn.

Hắn mở bình ngọc ra, một giọt máu đỏ tươi bay từ trong ra ngoài, bay về phía thanh đồng môn.

Đây là tinh huyết của tiểu hồ ly, từ lần Chu Hiệt thiếu chút nữa bị gi ết chết, hắn đã lấy tinh huyết tất cả người bên cạnh hắn, cất cẩn thận.

Nếu bọn họ gặp chuyện ngoài ý muốn, hắn sẽ dựa vào tinh huyết này khiến bọn họ sống lại.

Tinh huyết bay vào trên cửa thanh đồng, bị một cái đầu khác nuốt vào.

- Hứng khởi!

Trên cửa thanh đồng tỏa ra thanh quang, điện quang lượn lờ xung quanh.

Một lát sau, miệng hai cái đầu há to, một ký hiệu màu xanh như quỷ hỏa bay từ miệng một cái đầu ra, trôi nổi trên không chỗ Mạc Phàm.

Cùng lúc đó, một thứ gì đó như đầu quỷ đầy răng nanh, xung quanh có ngọn lửa đỏ sậm phát sáng, bay từ trong miệng một cái đầu khác ra.

Hai thứ này vừa xuất hiện, khí tức tà ác, quỷ dị lập tức tỏa khắp Xá Sơn.

Trong biệt thự, tất cả mọi người cảm thấy toàn thân không thoải mái, giống như bị ác quỷ để mắt, gà chó trong biệt thự cũng bất an, tựa như khi động đất.

- Tiểu tử, đây là thứ ngươi cần tìm, trình lên vật ngươi đổi, ngươi hiểu biết như vậy, chắc không cần ta nói quy củ đổi đâu nhỉ?

Thanh đồng đại môn nói.

Ánh mắt Mạc Phàm rét lạnh, mặt không chút thay đổi, không do dự điểm lên mi tâm.

Chỗ mi tâm hắn, một thứ to bằng quả đấm như thủy châu và một giọt huyết dịch cỡ ngón tay cái bay ra, bay về phía thanh đồng đại môn.

- Hai thứ này đủ rồi chứ?

Mạc Phàm thản nhiên nói.

- Diễn Thiên Thần Quyết tu luyện ra thần hồn gần như thuần, tinh huyết của Hồng Liên Nhất Tộc, hai thứ này đổi nguyền rủa thì không có vấn đề gì, nhưng tiểu tử ngươi nỡ bỏ sao.

- Ngươi cứ giao dịch là được.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Trái lại tinh huyết của Hồng Liên Nhất Tộc không sao, hắn đã huyết khí như long, tu dưỡng một phen có thể lấy lại, dùng thứ này dư dả đổi lấy Huyết Duyến Trớ Chú.

Còn thần hồn thuần là thứ tu luyện Diễn Thiên Thần Quyết mới có, hắn tu luyện đến bây giờ cũng chỉ có một viên, là ngọn nguồn của thần hồn hắn.

Thứ này cho Trớ Chú Chi Môn, nếu không có tu hồn nặn thần bảo vật, hắn phải suy yếu một thời gian ngắn.

Nhưng có thể khiến tiểu hồ ly không chịu đau đớn da thịt, suy yếu một thời gian cũng không sao, hi vọng còn kịp.

- Được rồi, như ngươi mong muốn.

Thanh đồng đại môn nói.

Nó vừa nói xong, thần hồn thuần và tinh huyết bay vào trong cửa đá, Mạc Phàm kêu lên đau đớn một tiếng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đôi mắt cũng tối sầm lại, giống như bệnh nặng mới khỏi.

Ký hiệu cổ xưa như quỷ hỏa bay về phía bầu trời, nhanh chóng biến mất không thấy.

Đầu quỷ như ngọn lửa được chứa trong hòm thanh đồng đột nhiên xuất hiện, rơi vào tay Mạc Phàm.

- Tiểu tử, sau này còn gặp lại.

Thanh đồng đại môn chậm rãi ẩn vào trong hư không, tựa như đại môn chìm vào trong nước, nhanh chóng vô tung vô ảnh.

Mạc Phàm cất hòm thanh đồng kia, tán đi trận pháp xung quanh.

Ý niệm hắn vừa động, cơ thể khôi phục thành bộ dạng lúc trước, hắn do dự một lát, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, trước mắt hơi sáng lên, đi xuống núi.

… L

úc này, trên tầng mây, trong một chiếc máy bay tư nhân xa hoa, La Thành ngồi trên ghế sô pha bằng da thật, hai mỹ nữ mặc trang phục y tá quỳ gối trước người ông ta, một người cầm đồ chữa bệnh xử lý cánh tay bị đứt, một người khác cung kính đứng một bên.

- Chủ nhân, người nào đáng ghét như thế, khiến người bị thương nặng như vậy?

Nữ y tá giúp La Thành xử lý vết thương làm nũng hỏi.

- Một người sắp chết mà thôi, không cần quan tâm,

Trong mắt La Thành hiện lên nham hiểm, nói.

- Chủ nhân uy vũ.

Một mỹ nữ y tá khác cười nịnh nọt nói.

- Miệng của em ngọt nhất đó.

La Thành mỉm cười, cầm ly rượu vang thưởng thức một ngụm.

- Đúng rồi, chủ nhân, một tiếng trước Long tiên sinh gọi điện đến, hỏi xử lý tiểu hồ ly kia thế nào.

La Thành nheo mắt, lộ ra sắc bén.

- Lát nữa xuống phi cơ, Long tiên sinh gọi tới nữa, bảo cậu ta rút một phần ba máu của tiểu hồ ly cho Tiểu Vân uống.

Linh hồ trăm năm vốn dĩ ngâm mình trong linh dược lớn lên, máu của nó có thể trị bách bệnh, còn có thể tăng thể chất và huyết mạch.

Nguyên nhân La Vân tẩu hỏa nhập ma là không đủ thiên phú, có máu linh hồ trăm năm không trị tự lành.

- Đúng rồi, chém bốn chân của tiểu hồ ly nữa, dùng máy bay chuyển cho Mạc gia.

La Thành bổ sung thêm.

Có qua có lại mới toại lòng nhau, con hồ ly của Mạc gia rơi vào tay ông ta, vậy mà Mạc Phàm còn dám đốt tay ông ta, nếu ông ta không chém bốn chân con hồ ly kia, chẳng phải sẽ khiến người ta chê cười?

- Tuân mệnh.

Người phụ nữ không hỏi nhiều, cung kính gật đầu.

Đúng lúc này, một phù văn màu xanh bay từ bên ngoài tới, trực tiếp biến mất vào trong tay đứt của La Thành.

La Thành nhíu mày, nhìn lướt qua cánh tay bị đứt, lộ ra chút nghi ngờ.

- Sao vậy, chủ nhân, là nô tỳ làm người đau sao?

Mỹ nữ đang băng bó cho La Thành hỏi.

La Thành không nghĩ nhiều, cười khinh thường.

Ông ta đã bay lên trời rồi, Mạc Phàm còn có thể làm gì ông ta?

Có thể vẽ một cái vòng, nguyền rủa ông ta hay sao?

- Không có gì, tiếp tục đi?