Thần Y Trọng Sinh

Chương 698




Mạc Phàm vừa nói xong, không ít người sửng sốt, sau đó bật cười.

- Tôi không nghe lầm đấy chứ, bảo thảo dược này nói chuyện sao?

- Có phải tiểu tử này điên rồi không?



Bạch Tiểu Tuyết và An Hiểu Hiên cũng hơi sững sờ, nhìn về phía Mạc Phàm với vẻ khó mà tin.

Mạc Phàm là Tiên Thiên Tông Sư, hai bọn họ đều biết, nhưng Tiên Thiên Tông Sư cũng không có biện pháp khiến một dược liệu nói chuyện, trừ phi là linh dược hóa ra linh trí trong truyền thuyết, gần như là yêu.

Tống Tử Duyệt che miệng cười, trong mắt Thu Minh Nguyệt đều là khinh thường.

- Tiểu tử, nếu cậu khiến Thiên Tham Quả này nói chuyện được, tôi lập tức quỳ xuống.

Một vị công tử lúc trước ra mặt thay Thu Minh Nguyệt mỉm cười nói.

- Đúng rồi, không được nói tiếng bụng, cậu cách Thiên Tham Quả xa như thế, chúng tôi đều nghe thấy được.

Nói tiếng bụng là một loại kỹ năng dùng bụng đẩy khí tức phát ra âm thanh, miệng bất động, nhưng có âm thanh phát ra, thường dùng để giả thần giả quỷ, ví dụ như khiến động vật có thể mở miệng nói chuyện, vân vân.

Mạc Phàm tự tin khiến Thiên Tham Quả nói chuyện, chắc chắn là muốn dùng kỹ năng này lừa người.

- Nói tiếng bụng?

Mạc Phàm lắc đầu cười, hắn cần dùng nói tiếng bụng sao?

- Thôi, để bọn họ thua tâm phục khẩu phục đi.

Ý niệm hắn vừa động, trong mắt chớp lóe kim quang, một ký hiệu mắt thường không thể nhìn thấy bay ra, bay vào trong quả hình người kia.

- Đừng ngủ, nói cho ta biết, tên của ngươi.

Mạc Phàm mới mở miệng, không ít người cười ngây ngốc.

Bọn họ tưởng rằng Mạc Phàm sẽ niệm chú thi pháp gì đó, lừa gạt một phen, ai biết Mạc Phàm chỉ nói một câu.

- Tiểu tử, cậu đang đùa chúng tôi à?

Thu Minh Nguyệt cười khinh thường nói.

Anh ta mới mở miệng, không biết người nào kêu lên.

- Sống, sống!

Thu Minh Nguyệt nhíu mày, quay đầu lại nhìn, tươi cười trên mặt lập tức cứng đờ.

Chỉ thấy trong hộp thủy tinh, Quy Nguyên Quả như trẻ sơ sinh mở hai mắt, duỗi thắt lưng đứng dậy.

Lần này trong phòng khách như có trái bom ném vào.

Có người vội vàng dụi mắt, có người véo má người bên cạnh, tiếng kêu đau vang lên, mặc dù như vậy bọn họ vẫn không thể tin vào hai mắt mình.

Vậy mà một dược thảo có thể sống, còn như đứa bé.

Bọn họ tham gia party, đều từng thấy không ít chuyện lạ, nhưng chuyện kỳ lạ như vậy vẫn là lần đầu tiên.

Thu Minh Nguyệt và Tống Tử Duyệt chết đứng tại chỗ, miệng há to, khiếp sợ nói không nên lời, sắc mặt đỏ sậm, tựa như gan heo bị mặt trời chiếu vào vài ngày.

- Chuyện này, chuyện này…

- Sao lại có chuyện này.

Bạch Tiểu Tuyết và An Hiểu Hiên cũng mờ mịt, nhìn chằm chằm Mạc Phàm.

- Pháp thuật sao?

Bạch gia là võ đạo thế gia, An gia là luyện khí thế gia, đều có không ít pháp thuật.

Nhưng trong số những pháp thuật mà bọn họ biết, không có pháp thuật nào như vậy.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, chỉ bảo Quy Nguyên Quả thức tỉnh, nói chuyện mà thôi, có khó gì.

- Còn cần ta hỏi lần hai không?

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Quy Nguyên Quả nghe thấy giọng Mạc Phàm, vội vàng đứng dậy, cung kính cúi đầu với Mạc Phàm, tựa như Thổ Địa Tây Du Ký gặp được Tôn Ngộ Không Mạc Phàm.

- Tiểu nữ Quy Nguyên Quả, linh dược 500 năm bái kiến đại nhân.

Mạc Phàm đáp, dời mắt nhìn hai người Thu Minh Nguyệt.

- Linh dược này đã nói chuyện, các người còn cần nó nói nhiều hơn nữa không?

Sắc mặt Thu Minh Nguyệt và Tống Tử Duyệt khó coi, không còn một chút đắc ý.

Bọn họ đã thắng chắc rồi, kết quả Mạc Phàm vừa tới, không chỉ nói được tên thứ này, còn khiến dược liệu này tự nói ra tên mình.

Hiện giờ cho dù bọn họ muốn chơi xấu cũng không được.

- Tiểu tử, cậu đã dùng yêu pháp gì, đừng lừa gạt chúng tôi.

Thu Minh Nguyệt dời mắt, tức giận nói.

Anh ta vừa nói vậy, mấy người hầu nam như hổ rình mồi đi đến chỗ Mạc Phàm.

Không ít người vội vàng tránh ra.

- Lừa gạt các người, anh quá coi trọng mình rồi đó, là anh lấy tà vật lừa gạt mọi người, nói cho bọn họ biết, ngươi sinh trưởng thế nào.

Mặt Mạc Phàm không chút thay đổi, nói với Quy Nguyên Quả.

- Dạ, đại nhân, Quy Nguyên Quả là quả trên Quy Nguyên Thụ, mỗi hạt Quy Nguyên Thụ đều cần 99 người phụ nữ có thai mới có thể sống, liên tục trăm năm như thế, Quy Nguyên Thụ mới nở đôi hoa, kết hai quả, muốn kết một quả như vậy, còn cần 500 phụ nữ có thai mười tháng, mới có thể chín, muốn hái chúng xuống, cũng cần máu 100 đàn ông mới được.

Quy Nguyên Quả ngoan ngoãn nói.

- Cái gì?

Quy Nguyên Quả vừa giải thích như thế, sắc mặt không ít người thay đổi.

Dựa theo lời Quy Nguyên Quả nói, hai quả Quy Nguyên Quả cần hơn 700 mạng người mới trưởng thành, đây còn chưa tính đứa bé trong bụng phụ nữ có thai, nếu cộng cả những đứa bé này, con số này phải gần gấp đôi.

Ăn hai quả này, không khác gì ăn hơn một ngàn mạng người.

Trong lúc này, sắc mặt không ít người kỳ lạ, những người lúc trước hâm mộ Tống Tử Duyệt không còn chút hâm mộ, trái lại còn ghê tởm.

- Người gieo trồng thứ này quá ác độc rồi?

- May mà tôi không có thứ này.

Không chỉ sắc mặt bọn họ thay đổi, sắc mặt Tống Tử Duyệt cũng không khá hơn chút nào.

May mà cô ta còn chưa ăn Quy Nguyên Quả này, tuy Quy Nguyên Quả này có thể trường sinh bất lão, nhưng nếu đợi cô ta ăn thứ này rồi biết tin tức đó, cô ta nhất định sẽ ghê tởm muốn chết.

Sắc mặt Thu Minh Nguyệt càng khó coi hơn, thứ này không phải do bọn họ trồng nhân tạo, nhưng chỉ vì hái được hai Quy Nguyên Quả này, quả thật Thu gia bọn họ hao phí hơn 100 sinh mạng.

Hơn nữa anh ta đã nuốt thứ này vào, tương đương với ăn nhiều người như thế.

Nếu tin tức này truyền ra ngoài, danh tiếng của anh ta sẽ giảm mạnh.

- Tiểu tử, cậu nói linh tinh gì thế.

Thu Minh Nguyệt tức giận nói.

- Có phải nói linh tinh hay không anh hiểu rõ nhất, nhưng chỉ sợ anh chưa biết một chuyện, quả thật thứ này có thể khiến anh trường sinh bất lão, còn bất sinh bách bệnh, nhưng đợi anh hết tuổi thọ, anh phải chịu đau xót phệ hồn, cuối cùng trọn đời không siêu sinh.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Thứ này tương tự với Trường Sinh Thụ và Thiên Ngọc Đằng của Lâm gia, nhưng tà ác hơn, kết thúc dược hiệu, là lúc trả nợ.

- Anh nói thật sao, sau khi ăn Quy Nguyên Quả này sẽ trọn đời không thể siêu sinh sao?

Tống Tử Duyệt hỏi.

Cô ta vốn có chướng ngại tâm lý vì tà ác của Quy Nguyên Quả, nếu Mạc Phàm nói thật, cô ta càng không dám ăn.

Nhưng nói xong cô ta mới biết mình lỡ lời, cô ta không ngờ mình đã thừa nhận thứ này là Quy Nguyên Quả.

- Có tin hay không tùy cô, nhưng các cô thua, dựa theo ước định lúc trước, các người nên làm thế nào, không cần tôi nhắc nhở đấy chứ?Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Tống Tử Duyệt và Thu Minh Nguyệt chau mày, trong mắt lóe sáng ánh sáng lạnh, đánh giá Mạc Phàm lần nữa.

Tuy bọn họ chưa từng thấy Mạc Phàm, nhưng có thể chắc chắn một chuyện, Mạc Phàm không phải người bình thường.

Nếu không sao biết Quy Nguyên Quả, còn khiến một dược liệu như Quy Nguyên Quả nói chuyện.

Nhưng bọn họ là người bình thường sao.

- Quả thật các người thắng, các người có thể đi rồi.

Tống Tử Duyệt lạnh lùng nói. Mạc Phàm vừa nói xong, không ít người sửng sốt, sau đó bật cười.

- Tôi không nghe lầm đấy chứ, bảo thảo dược này nói chuyện sao?

- Có phải tiểu tử này điên rồi không?



Bạch Tiểu Tuyết và An Hiểu Hiên cũng hơi sững sờ, nhìn về phía Mạc Phàm với vẻ khó mà tin.

Mạc Phàm là Tiên Thiên Tông Sư, hai bọn họ đều biết, nhưng Tiên Thiên Tông Sư cũng không có biện pháp khiến một dược liệu nói chuyện, trừ phi là linh dược hóa ra linh trí trong truyền thuyết, gần như là yêu.

Tống Tử Duyệt che miệng cười, trong mắt Thu Minh Nguyệt đều là khinh thường.

- Tiểu tử, nếu cậu khiến Thiên Tham Quả này nói chuyện được, tôi lập tức quỳ xuống.

Một vị công tử lúc trước ra mặt thay Thu Minh Nguyệt mỉm cười nói.

- Đúng rồi, không được nói tiếng bụng, cậu cách Thiên Tham Quả xa như thế, chúng tôi đều nghe thấy được.

Nói tiếng bụng là một loại kỹ năng dùng bụng đẩy khí tức phát ra âm thanh, miệng bất động, nhưng có âm thanh phát ra, thường dùng để giả thần giả quỷ, ví dụ như khiến động vật có thể mở miệng nói chuyện, vân vân.

Mạc Phàm tự tin khiến Thiên Tham Quả nói chuyện, chắc chắn là muốn dùng kỹ năng này lừa người.

- Nói tiếng bụng?

Mạc Phàm lắc đầu cười, hắn cần dùng nói tiếng bụng sao?

- Thôi, để bọn họ thua tâm phục khẩu phục đi.

Ý niệm hắn vừa động, trong mắt chớp lóe kim quang, một ký hiệu mắt thường không thể nhìn thấy bay ra, bay vào trong quả hình người kia.

- Đừng ngủ, nói cho ta biết, tên của ngươi.

Mạc Phàm mới mở miệng, không ít người cười ngây ngốc.

Bọn họ tưởng rằng Mạc Phàm sẽ niệm chú thi pháp gì đó, lừa gạt một phen, ai biết Mạc Phàm chỉ nói một câu.

- Tiểu tử, cậu đang đùa chúng tôi à?

Thu Minh Nguyệt cười khinh thường nói.

Anh ta mới mở miệng, không biết người nào kêu lên.

- Sống, sống!

Thu Minh Nguyệt nhíu mày, quay đầu lại nhìn, tươi cười trên mặt lập tức cứng đờ.

Chỉ thấy trong hộp thủy tinh, Quy Nguyên Quả như trẻ sơ sinh mở hai mắt, duỗi thắt lưng đứng dậy.

Lần này trong phòng khách như có trái bom ném vào.

Có người vội vàng dụi mắt, có người véo má người bên cạnh, tiếng kêu đau vang lên, mặc dù như vậy bọn họ vẫn không thể tin vào hai mắt mình.

Vậy mà một dược thảo có thể sống, còn như đứa bé.

Bọn họ tham gia party, đều từng thấy không ít chuyện lạ, nhưng chuyện kỳ lạ như vậy vẫn là lần đầu tiên.

Thu Minh Nguyệt và Tống Tử Duyệt chết đứng tại chỗ, miệng há to, khiếp sợ nói không nên lời, sắc mặt đỏ sậm, tựa như gan heo bị mặt trời chiếu vào vài ngày.

- Chuyện này, chuyện này…

- Sao lại có chuyện này.

Bạch Tiểu Tuyết và An Hiểu Hiên cũng mờ mịt, nhìn chằm chằm Mạc Phàm.

- Pháp thuật sao?

Bạch gia là võ đạo thế gia, An gia là luyện khí thế gia, đều có không ít pháp thuật.

Nhưng trong số những pháp thuật mà bọn họ biết, không có pháp thuật nào như vậy.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, chỉ bảo Quy Nguyên Quả thức tỉnh, nói chuyện mà thôi, có khó gì.

- Còn cần ta hỏi lần hai không?

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Quy Nguyên Quả nghe thấy giọng Mạc Phàm, vội vàng đứng dậy, cung kính cúi đầu với Mạc Phàm, tựa như Thổ Địa Tây Du Ký gặp được Tôn Ngộ Không Mạc Phàm.

- Tiểu nữ Quy Nguyên Quả, linh dược 500 năm bái kiến đại nhân.

Mạc Phàm đáp, dời mắt nhìn hai người Thu Minh Nguyệt.

- Linh dược này đã nói chuyện, các người còn cần nó nói nhiều hơn nữa không?

Sắc mặt Thu Minh Nguyệt và Tống Tử Duyệt khó coi, không còn một chút đắc ý.

Bọn họ đã thắng chắc rồi, kết quả Mạc Phàm vừa tới, không chỉ nói được tên thứ này, còn khiến dược liệu này tự nói ra tên mình.

Hiện giờ cho dù bọn họ muốn chơi xấu cũng không được.

- Tiểu tử, cậu đã dùng yêu pháp gì, đừng lừa gạt chúng tôi.

Thu Minh Nguyệt dời mắt, tức giận nói.

Anh ta vừa nói vậy, mấy người hầu nam như hổ rình mồi đi đến chỗ Mạc Phàm.

Không ít người vội vàng tránh ra.

- Lừa gạt các người, anh quá coi trọng mình rồi đó, là anh lấy tà vật lừa gạt mọi người, nói cho bọn họ biết, ngươi sinh trưởng thế nào.

Mặt Mạc Phàm không chút thay đổi, nói với Quy Nguyên Quả.

- Dạ, đại nhân, Quy Nguyên Quả là quả trên Quy Nguyên Thụ, mỗi hạt Quy Nguyên Thụ đều cần 99 người phụ nữ có thai mới có thể sống, liên tục trăm năm như thế, Quy Nguyên Thụ mới nở đôi hoa, kết hai quả, muốn kết một quả như vậy, còn cần 500 phụ nữ có thai mười tháng, mới có thể chín, muốn hái chúng xuống, cũng cần máu 100 đàn ông mới được.

Quy Nguyên Quả ngoan ngoãn nói.

- Cái gì?

Quy Nguyên Quả vừa giải thích như thế, sắc mặt không ít người thay đổi.

Dựa theo lời Quy Nguyên Quả nói, hai quả Quy Nguyên Quả cần hơn 700 mạng người mới trưởng thành, đây còn chưa tính đứa bé trong bụng phụ nữ có thai, nếu cộng cả những đứa bé này, con số này phải gần gấp đôi.

Ăn hai quả này, không khác gì ăn hơn một ngàn mạng người.

Trong lúc này, sắc mặt không ít người kỳ lạ, những người lúc trước hâm mộ Tống Tử Duyệt không còn chút hâm mộ, trái lại còn ghê tởm.

- Người gieo trồng thứ này quá ác độc rồi?

- May mà tôi không có thứ này.

Không chỉ sắc mặt bọn họ thay đổi, sắc mặt Tống Tử Duyệt cũng không khá hơn chút nào.

May mà cô ta còn chưa ăn Quy Nguyên Quả này, tuy Quy Nguyên Quả này có thể trường sinh bất lão, nhưng nếu đợi cô ta ăn thứ này rồi biết tin tức đó, cô ta nhất định sẽ ghê tởm muốn chết.

Sắc mặt Thu Minh Nguyệt càng khó coi hơn, thứ này không phải do bọn họ trồng nhân tạo, nhưng chỉ vì hái được hai Quy Nguyên Quả này, quả thật Thu gia bọn họ hao phí hơn 100 sinh mạng.

Hơn nữa anh ta đã nuốt thứ này vào, tương đương với ăn nhiều người như thế.

Nếu tin tức này truyền ra ngoài, danh tiếng của anh ta sẽ giảm mạnh.

- Tiểu tử, cậu nói linh tinh gì thế.

Thu Minh Nguyệt tức giận nói.

- Có phải nói linh tinh hay không anh hiểu rõ nhất, nhưng chỉ sợ anh chưa biết một chuyện, quả thật thứ này có thể khiến anh trường sinh bất lão, còn bất sinh bách bệnh, nhưng đợi anh hết tuổi thọ, anh phải chịu đau xót phệ hồn, cuối cùng trọn đời không siêu sinh.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Thứ này tương tự với Trường Sinh Thụ và Thiên Ngọc Đằng của Lâm gia, nhưng tà ác hơn, kết thúc dược hiệu, là lúc trả nợ.

- Anh nói thật sao, sau khi ăn Quy Nguyên Quả này sẽ trọn đời không thể siêu sinh sao?

Tống Tử Duyệt hỏi.

Cô ta vốn có chướng ngại tâm lý vì tà ác của Quy Nguyên Quả, nếu Mạc Phàm nói thật, cô ta càng không dám ăn.

Nhưng nói xong cô ta mới biết mình lỡ lời, cô ta không ngờ mình đã thừa nhận thứ này là Quy Nguyên Quả.

- Có tin hay không tùy cô, nhưng các cô thua, dựa theo ước định lúc trước, các người nên làm thế nào, không cần tôi nhắc nhở đấy chứ?Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Tống Tử Duyệt và Thu Minh Nguyệt chau mày, trong mắt lóe sáng ánh sáng lạnh, đánh giá Mạc Phàm lần nữa.

Tuy bọn họ chưa từng thấy Mạc Phàm, nhưng có thể chắc chắn một chuyện, Mạc Phàm không phải người bình thường.

Nếu không sao biết Quy Nguyên Quả, còn khiến một dược liệu như Quy Nguyên Quả nói chuyện.

Nhưng bọn họ là người bình thường sao.

- Quả thật các người thắng, các người có thể đi rồi.

Tống Tử Duyệt lạnh lùng nói.