Thần Y Trọng Sinh

Chương 674




Hắn tưởng rằng Lâm gia sẽ lựa chọn ra tay sau kỳ hạn, hay ngày mai, cho nên lúc này hắn mới bắt đầu sửa trận pháp trong trang viên.

Chỉ cần trận pháp được sửa xong, hắn sẽ chuyển cả nhà vào.

Ai biết Lâm gia gấp như thế, hôm nay đã ra tay với Mạc gia.

Cũng may hắn bố trí từ trước, nếu không hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.

Trong mắt hắn chớp lóe sắc bén, ngón tay khẽ b ắn ra, Trận Bàn bay về phía trên không động thiên, biến mất trong mây mù.

Hắn đứng dậy, một bước liền đến cửa động thiên, đến bên cạnh cửa đá.

“Rầm rầm…” Cửa đá mở ra, hắn ra khỏi động thiên.

Hắn vừa mới ra, di động lập tức vang lên, lại có một đống tin nhắn và cuộc gọi nhỡ.

Có lão mẹ, đám Tần gia, Lạc gia, Lỗ gia, tin nhắn đều bảo hắn nhanh chóng quay về.

Ngoại trừ những tin nhắn cuộc gọi này ra, hai chữ “Bàn Tử” đang hiện lên trên màn hình.

Trong động thiên có trận pháp bao phủ, ngay cả tín hiệu dò tìm cũng không phát hiện ra, tín hiệu di động lại càng không thể có.

Xem ra sau này phải giải quyết vấn đề truyền tin, nếu không có chuyện xảy ra, hắn cũng không biết được.

Nhưng trước đó phải xem Lâm gia động tay động chân thế nào.

Nghĩ vậy, hắn nhận điện thoại của Bàn Tử.

- Tiểu Phàm, cuối cũng cậu cũng nghe máy rồi, cậu còn sống thật tốt.

Bàn Tử vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm, kích động nói.

Giọng điệu nói chuyện giống như mới trải qua động đất, xác nhận được người anh em của mình còn sống.

- Bên cậu làm sao vậy, Bàn Tử?

Mạc Phàm cau mày, lạnh giọng hỏi.

- Cha mẹ tôi tới trường học đón chúng tôi đi chơi, một người lái xe việt dã đâm tới, bị một quyền của tôi đập nát, bây giờ tôi đưa cha mẹ tới Giang Nam.

Bàn Tử vẫn còn sợ hãi nói.

Bởi vì nghỉ 11 ngày, cả nhà bọn họ hẹn nhau đi Vân Châu chơi.

Cha mẹ anh ta chuẩn bị quà ở phía sau, anh ta đang nói chuyện với Hoàng Dao Dao ở bên cạnh, một chiếc xe lao tới, tốc độ ít nhất phải 140.

Nếu đâm trúng bọn họ, không chỉ nhà bọn họ bị đâm bẹp, không ít cha mẹ và sinh viên ở gần đó cũng bị tai ương, anh ta không do dự dùng linh khí.Tuy chiếc xe kia đã bị anh ta đập nát, hiện giờ nghĩ lại cũng hết hồn, dù sao đây là lần đâu tiên anh ta gặp chuyện như vậy.

Trong lòng Mạc Phàm hơi buông lỏng, sắc bén trong mắt tăng cao.

Kiếp trước Bàn Tử chết do tai nạn xe cộ.

Một đời này, nếu không phải hắn sớm truyền thụ công pháp cho Bàn Tử, còn dùng đan dược giúp Bàn Tử tăng thực lực tới Trúc Cơ kỳ, nếu không sẽ có kết cục như vậy.

- Được lắm, lại là tai nạn xe cộ.

- Tôi đã biết, cậu khoan hãy về Giang Nam, đến Tấn Châu tìm Lỗ Lão Hồ trước, cứ nói cậu là bạn của Mạc Phàm.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Hiện giờ Bàn Tử quay về Giang Nam vẫn quá nguy hiểm, đợi hắn giải quyết chuyện ở Giang Nam, quay về cũng không muộn.

- Được, bên cậu không sao chứ?

Bàn Tử ân cần hỏi han.

- Tôi không sao, có chuyện là Lâm gia.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Chỉ là một Lâm gia, nếu dám ra tay với người Mạc gia và bạn bè hắn, muốn ra tay, phải chịu lửa giận này.

Nếu Lâm gia không muốn sống tròn 1 tháng, vậy thì hôm nay đi chết đi.

- Lâm gia?

Trong xe, vẻ mặt cả nhà Bàn Tử thay đổi.

Nhất là mẹ kế của Bàn Tử, bình thường vô cùng khách sáo với Mạc Phàm, lúc này lập tức trở mặt.

- Tiểu tử này đắc tội Lâm gia, ông trời của tôi, tôi đã nói tiểu tử này là yêu tinh gây rắc rối, các người còn không tin tôi, lần này chúng ta xong rồi, bị Lâm gia để mắt, cho dù chạy đến chân trời góc bể cũng vô dụng.

- Câm miệng, không có Tiểu Phàm, vừa rồi bà đã chết.

Bàn Tử liếc mắt nhìn mẹ kế của anh ta một cái nói.

Vẻ mặt mẹ kế Bàn Tử ngẩn ra, vội vàng câm miệng.

Một quyền vừa rồi của Bàn Tử thật đáng sợ, một chiếc xe việt dã chạy 140 km/h bị Bàn Tử đập nát, trên xe còn có một cái động lớn, bà ta không nên nói gì tốt hơn.

- Tôi lập tức đi Tấn Châu, cậu cẩn thận một chút, cần gì thì gọi cho tôi.

Bàn Tử nghiêm túc nói.

Anh ta nói xong quay xe, đi về phía Tấn Châu.

Trong lòng Mạc Phàm cảm thấy ấm áp, đáp lại một tiếng rồi tắt điện thoại.

Mới tắt điện thoại, Mộc Phong Nhạc gọi điện đến.

- Bây giờ trong biệt thự thế nào?

Mạc Phàm hỏi thẳng.

- Lâm gia vu oan cho chúng ta trộm bản đồ quy hoạch, ép mua ép bán chủ đất, Mạc lão tiên sinh và thím tôi bị bắt đi, Lâm gia còn tụ tập một đám chủ đất đến biệt thự gây chuyện, vừa rồi bọn họ xông vào, có mấy sát thủ lẩn vào bên trong ra tay với chúng tôi, bị Titan gi ết chết, những chủ đất cũng bị dọa chạy, chắc cảnh sát sẽ đến nhanh thôi.

Mộc Phong Nhạc kích động nói.

Mạc Phàm nhíu mày, mặt lạnh như băng.

Lâm gia đúng là biết đổi trắng thay đen, vậy mà nói hắn trộm bản đồ quy hoạch.

Quả thật hắt bồn nước đục rất hợp tình hợp lý, hắn đến Giang Nam không lâu, chắc chắn quan hệ với những cán bộ quy hoạch đất không bằng Lâm gia.

Cho dù hắn nói hắn trọng sinh, cũng không có ai tin tưởng, vậy thì chỉ có trộm.

Nhưng hắn đường đường là y tiên bất tử cần trộm bản đồ quy hoạch sao?

Nhưng những chuyện này không quan trọng, Lâm gia tung sương mù ra mà thôi, hắn thổi một cái là tan.

- Tất cả mọi người thế nào?

Mạc Phàm quan tâm.

- Phu nhân và Bạch phu nhân đều bị dọa, những người khác không sao, chỉ là bây giờ chúng ta làm gì giờ?

Mộc Phong Nhạc do dự, vẫn lo lắng nói.

Nếu Lâm gia ra tay, sẽ không từ bỏ ý đồ.

Bọn họ chống đỡ được một lát, có thể đỡ cả đời được sao.

- Ở yên đó đợi, nói với Titan người nào đến gần người đó chết, mặc kệ là ai.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Giọng nói vô cùng rét lạnh, như lợi kiếm hàn băng phá băng mà ra.

- Dạ, Mạc tiên sinh.

Vẻ mặt Mộc Phong Nhạc khiếp sợ, cung kính nói.

Mạc Phàm còn chưa cất di động, sắc mặt lại thay đổi, một đạo ý nghĩ chen chúc truyền vào trong Thức Hải của hắn.

Phía nội thành tỉnh Giang Nam, Kim Cương Chú trên khối Thất Hồn Ngọc kích hoạt, hắn là có người ra tay với cha và Lưu Nguyệt Như.

Phía đại học Phục Sáng, một khối Thất Hồn Ngọc khác kích hoạt, chị họ.

Thành phố Đông Hải, một khối Thất Hồn Ngọc và hai kiện pháp khí hắn luyện chế cùng kích hoạt, Tiểu Vũ, Tiểu Ngọc và Chu Hiệt, trong đó có một thứ mất đi liên hệ với hắn.

Phía đại học Đông Hải, một kiện pháp khí kích hoạt, Lưu Phỉ Phỉ.

Phía biệt thự Hào Đình, Thất Hồn Ngọc trên người lão mẹ, bác cả, chú ba cũng kích hoạt, trong biệt thự lại xảy ra chuyện.

Bên ngoài Giang Nam, Thất Hồn Ngọc của Bàn Tử cũng kích hoạt, cảm ứng yếu đi rất nhiều, nhưng hắn vẫn cảm nhận được.

… T

rong lúc này, tất cả Thất Hồn Ngọc liên hệ với hắn hay pháp khí hắn luyện chế đều được kích hoạt.

Lâm gia ra tay toàn diện.

Trong chớp mắt sắc mặt Mạc Phàm lãnh khốc đến cực hạn, hắn nắm chặt tay, kình phong đột nhiên xuất hiện, quần áo trên người hắn tung bay, sát khí lạnh thấu xương từ người hắn lan tràn ra bốn phương tám hướng, trong chớp mắt nhiệt độ giảm hơn 10 độ.

- Đáng chết! Hắn tưởng rằng Lâm gia sẽ lựa chọn ra tay sau kỳ hạn, hay ngày mai, cho nên lúc này hắn mới bắt đầu sửa trận pháp trong trang viên.

Chỉ cần trận pháp được sửa xong, hắn sẽ chuyển cả nhà vào.

Ai biết Lâm gia gấp như thế, hôm nay đã ra tay với Mạc gia.

Cũng may hắn bố trí từ trước, nếu không hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.

Trong mắt hắn chớp lóe sắc bén, ngón tay khẽ b ắn ra, Trận Bàn bay về phía trên không động thiên, biến mất trong mây mù.

Hắn đứng dậy, một bước liền đến cửa động thiên, đến bên cạnh cửa đá.

“Rầm rầm…” Cửa đá mở ra, hắn ra khỏi động thiên.

Hắn vừa mới ra, di động lập tức vang lên, lại có một đống tin nhắn và cuộc gọi nhỡ.

Có lão mẹ, đám Tần gia, Lạc gia, Lỗ gia, tin nhắn đều bảo hắn nhanh chóng quay về.

Ngoại trừ những tin nhắn cuộc gọi này ra, hai chữ “Bàn Tử” đang hiện lên trên màn hình.

Trong động thiên có trận pháp bao phủ, ngay cả tín hiệu dò tìm cũng không phát hiện ra, tín hiệu di động lại càng không thể có.

Xem ra sau này phải giải quyết vấn đề truyền tin, nếu không có chuyện xảy ra, hắn cũng không biết được.

Nhưng trước đó phải xem Lâm gia động tay động chân thế nào.

Nghĩ vậy, hắn nhận điện thoại của Bàn Tử.

- Tiểu Phàm, cuối cũng cậu cũng nghe máy rồi, cậu còn sống thật tốt.

Bàn Tử vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm, kích động nói.

Giọng điệu nói chuyện giống như mới trải qua động đất, xác nhận được người anh em của mình còn sống.

- Bên cậu làm sao vậy, Bàn Tử?

Mạc Phàm cau mày, lạnh giọng hỏi.

- Cha mẹ tôi tới trường học đón chúng tôi đi chơi, một người lái xe việt dã đâm tới, bị một quyền của tôi đập nát, bây giờ tôi đưa cha mẹ tới Giang Nam.

Bàn Tử vẫn còn sợ hãi nói.

Bởi vì nghỉ 11 ngày, cả nhà bọn họ hẹn nhau đi Vân Châu chơi.

Cha mẹ anh ta chuẩn bị quà ở phía sau, anh ta đang nói chuyện với Hoàng Dao Dao ở bên cạnh, một chiếc xe lao tới, tốc độ ít nhất phải 140.

Nếu đâm trúng bọn họ, không chỉ nhà bọn họ bị đâm bẹp, không ít cha mẹ và sinh viên ở gần đó cũng bị tai ương, anh ta không do dự dùng linh khí.Tuy chiếc xe kia đã bị anh ta đập nát, hiện giờ nghĩ lại cũng hết hồn, dù sao đây là lần đâu tiên anh ta gặp chuyện như vậy.

Trong lòng Mạc Phàm hơi buông lỏng, sắc bén trong mắt tăng cao.

Kiếp trước Bàn Tử chết do tai nạn xe cộ.

Một đời này, nếu không phải hắn sớm truyền thụ công pháp cho Bàn Tử, còn dùng đan dược giúp Bàn Tử tăng thực lực tới Trúc Cơ kỳ, nếu không sẽ có kết cục như vậy.

- Được lắm, lại là tai nạn xe cộ.

- Tôi đã biết, cậu khoan hãy về Giang Nam, đến Tấn Châu tìm Lỗ Lão Hồ trước, cứ nói cậu là bạn của Mạc Phàm.

Mạc Phàm thản nhiên nói.

Hiện giờ Bàn Tử quay về Giang Nam vẫn quá nguy hiểm, đợi hắn giải quyết chuyện ở Giang Nam, quay về cũng không muộn.

- Được, bên cậu không sao chứ?

Bàn Tử ân cần hỏi han.

- Tôi không sao, có chuyện là Lâm gia.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Chỉ là một Lâm gia, nếu dám ra tay với người Mạc gia và bạn bè hắn, muốn ra tay, phải chịu lửa giận này.

Nếu Lâm gia không muốn sống tròn 1 tháng, vậy thì hôm nay đi chết đi.

- Lâm gia?

Trong xe, vẻ mặt cả nhà Bàn Tử thay đổi.

Nhất là mẹ kế của Bàn Tử, bình thường vô cùng khách sáo với Mạc Phàm, lúc này lập tức trở mặt.

- Tiểu tử này đắc tội Lâm gia, ông trời của tôi, tôi đã nói tiểu tử này là yêu tinh gây rắc rối, các người còn không tin tôi, lần này chúng ta xong rồi, bị Lâm gia để mắt, cho dù chạy đến chân trời góc bể cũng vô dụng.

- Câm miệng, không có Tiểu Phàm, vừa rồi bà đã chết.

Bàn Tử liếc mắt nhìn mẹ kế của anh ta một cái nói.

Vẻ mặt mẹ kế Bàn Tử ngẩn ra, vội vàng câm miệng.

Một quyền vừa rồi của Bàn Tử thật đáng sợ, một chiếc xe việt dã chạy 140 km/h bị Bàn Tử đập nát, trên xe còn có một cái động lớn, bà ta không nên nói gì tốt hơn.

- Tôi lập tức đi Tấn Châu, cậu cẩn thận một chút, cần gì thì gọi cho tôi.

Bàn Tử nghiêm túc nói.

Anh ta nói xong quay xe, đi về phía Tấn Châu.

Trong lòng Mạc Phàm cảm thấy ấm áp, đáp lại một tiếng rồi tắt điện thoại.

Mới tắt điện thoại, Mộc Phong Nhạc gọi điện đến.

- Bây giờ trong biệt thự thế nào?

Mạc Phàm hỏi thẳng.

- Lâm gia vu oan cho chúng ta trộm bản đồ quy hoạch, ép mua ép bán chủ đất, Mạc lão tiên sinh và thím tôi bị bắt đi, Lâm gia còn tụ tập một đám chủ đất đến biệt thự gây chuyện, vừa rồi bọn họ xông vào, có mấy sát thủ lẩn vào bên trong ra tay với chúng tôi, bị Titan gi ết chết, những chủ đất cũng bị dọa chạy, chắc cảnh sát sẽ đến nhanh thôi.

Mộc Phong Nhạc kích động nói.

Mạc Phàm nhíu mày, mặt lạnh như băng.

Lâm gia đúng là biết đổi trắng thay đen, vậy mà nói hắn trộm bản đồ quy hoạch.

Quả thật hắt bồn nước đục rất hợp tình hợp lý, hắn đến Giang Nam không lâu, chắc chắn quan hệ với những cán bộ quy hoạch đất không bằng Lâm gia.

Cho dù hắn nói hắn trọng sinh, cũng không có ai tin tưởng, vậy thì chỉ có trộm.

Nhưng hắn đường đường là y tiên bất tử cần trộm bản đồ quy hoạch sao?

Nhưng những chuyện này không quan trọng, Lâm gia tung sương mù ra mà thôi, hắn thổi một cái là tan.

- Tất cả mọi người thế nào?

Mạc Phàm quan tâm.

- Phu nhân và Bạch phu nhân đều bị dọa, những người khác không sao, chỉ là bây giờ chúng ta làm gì giờ?

Mộc Phong Nhạc do dự, vẫn lo lắng nói.

Nếu Lâm gia ra tay, sẽ không từ bỏ ý đồ.

Bọn họ chống đỡ được một lát, có thể đỡ cả đời được sao.

- Ở yên đó đợi, nói với Titan người nào đến gần người đó chết, mặc kệ là ai.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Giọng nói vô cùng rét lạnh, như lợi kiếm hàn băng phá băng mà ra.

- Dạ, Mạc tiên sinh.

Vẻ mặt Mộc Phong Nhạc khiếp sợ, cung kính nói.

Mạc Phàm còn chưa cất di động, sắc mặt lại thay đổi, một đạo ý nghĩ chen chúc truyền vào trong Thức Hải của hắn.

Phía nội thành tỉnh Giang Nam, Kim Cương Chú trên khối Thất Hồn Ngọc kích hoạt, hắn là có người ra tay với cha và Lưu Nguyệt Như.

Phía đại học Phục Sáng, một khối Thất Hồn Ngọc khác kích hoạt, chị họ.

Thành phố Đông Hải, một khối Thất Hồn Ngọc và hai kiện pháp khí hắn luyện chế cùng kích hoạt, Tiểu Vũ, Tiểu Ngọc và Chu Hiệt, trong đó có một thứ mất đi liên hệ với hắn.

Phía đại học Đông Hải, một kiện pháp khí kích hoạt, Lưu Phỉ Phỉ.

Phía biệt thự Hào Đình, Thất Hồn Ngọc trên người lão mẹ, bác cả, chú ba cũng kích hoạt, trong biệt thự lại xảy ra chuyện.

Bên ngoài Giang Nam, Thất Hồn Ngọc của Bàn Tử cũng kích hoạt, cảm ứng yếu đi rất nhiều, nhưng hắn vẫn cảm nhận được.

… T

rong lúc này, tất cả Thất Hồn Ngọc liên hệ với hắn hay pháp khí hắn luyện chế đều được kích hoạt.

Lâm gia ra tay toàn diện.

Trong chớp mắt sắc mặt Mạc Phàm lãnh khốc đến cực hạn, hắn nắm chặt tay, kình phong đột nhiên xuất hiện, quần áo trên người hắn tung bay, sát khí lạnh thấu xương từ người hắn lan tràn ra bốn phương tám hướng, trong chớp mắt nhiệt độ giảm hơn 10 độ.

- Đáng chết!