Không ít người nhìn về phía người vừa nói, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Cửa xe Lamborghini tự động mở ra, một thanh niên ngọc thụ lâm phong mặc tây trang được đặt may riêng bước từ trong xe sang màu lam ra, dưới ánh đèn lóa mắt, trong chớp mắt bóng dáng anh tuấn tiêu sái hấp dẫn không ít phụ nữ chú ý.
- Lâm thiếu cũng đến đây!
Không biết người nào kêu lên.
Thanh niên này đúng là Lâm Khuynh Thiên đại thiếu Lâm gia, người vừa nói chuyện là anh ta.
Thấy rõ người tới, đám cha Mạc Phàm, Lưu Nguyệt Như, Mộc Phong Nhạc như gặp kẻ địch, sắc mặt khó coi.
Hội đấu giá này có thể là cơ hội cuối cùng để bọn họ trả nợ Lâm gia, cuối cùng người Lâm gia mà bọn họ không muốn nhìn thấy nhất vẫn tới đây.
Đám Mộc Hồng Viễn đã đủ phiền phức rồi, Lâm Khuynh Thiên đến sẽ chỉ khiến họa vô đơn chí.
- Lâm thiếu.
Đám Mộc Hồng Viễn nhìn thấy Lâm Khuynh Thiên đến, cười khẽ, gật đầu chào Lâm Khuynh Thiên.
Những người xung quanh đều tránh ra một con đường, mỉm cười với Lâm Khuynh Thiên.Khóe miệng Lâm Khuynh Thiên nhếch lên, liếc mắt nhìn lướt qua đám người, nở nụ cười hài lòng.
Nhìn thấy đám người Mạc gia, tươi cười trên mặt anh ta càng đậm hơn, tựa như ác long nhìn chằm chằm con mồi đã lâu.
Bị Mạc Phàm đánh bại hai lần liên tục, cuối cùng tối nay cũng phát ti3t được.
Lan Quý Phi, hội đấu giá cũng vậy, chắc chắn anh ta sẽ giẫm Mạc gia dưới lòng bàn chân.
- Lưu phu nhân đúng không, tôi không nhận được thiệp mời, chẳng lẽ bà cũng chuẩn bị đuổi tôi khỏi hội đấu giá này?
Lâm Khuynh Thiên nhìn chằm chằm Lưu Nguyệt Như, cười như không cười nói.
- Chuyện này…
Lưu Nguyệt Như lộ ra vẻ khó xử.
Bà có thể đuổi Mộc Hồng Viễn, Lâm Khuynh Thiên thì không đơn giản như thế, Lâm Khuynh Thiên rời đi, chỉ sợ hội đấu giá không diễn ra được.
Không đợi Lưu Nguyệt Như mở miệng, mười mấy người được mời cầm ly rượu đi tới.
- Lưu phu nhân, nếu đầy chỗ, chúng tôi nhường là được, sao có thể để Lâm thiếu, Mộc tổng quay về, mọi người nói xem có phải không?
Một người đàn ông gầy yếu lại xấu xí mặc tây trang ở trong đó cười nịnh nọt nói, vẻ mặt giả nhân giả nghĩa.
Nhiều cơ hội tốt như vậy, còn không nhanh đứng về phía Lâm gia, lát nữa muốn đứng cũng không có cơ hội.
- Không sai, tôi cũng nhường, như vậy là còn chỗ trống rồi.
Một ông chủ khác cười nói theo.
- Nếu các cô đuổi Lâm thiếu đi, tôi cảm thấy không cần thiết phải cử hành, Lan Quý Phi cũng đóng cửa đi.
Một người đàn ông khác lạnh lùng nói.
…
Một đám người đứng trước mặt người Mạc gia, trong chớp mắt đứng về phía Lâm gia.
Sắc mặt đám cha Mạc Phàm, Lưu Nguyệt Như lại khó coi hơn nhiều, ánh mắt âm tình bất định.
Liệt Hỏa lại càng tức đến mức muốn ném tất cả đám người này ra ngoài.
Rõ ràng những người này không tới tham gia bán đấu giá, mà giẫm Mạc gia bọn họ vỗ mông ngựa Lâm gia.
Đám Mộc Hồng Viễn, Tống Chung nhướn mày, trên mặt tràn đầy đắc ý, nhìn về phía người Mạc gia.
Như vậy đã muốn chặn bọn họ ở ngoài cửa, nghĩ quá đơn giản, Lâm thiếu vừa tới, ngăn cản gì cũng thành giấy hết, một cơn gió sẽ thổi phá.
Khoé miệng Lâm Khuynh Thiên hơi nhếch lên, cười nhạt.
Đây chính là uy lực của Lâm gia bọn họ, căn bản không cần anh ta ra tay, vừa đứng ở nơi đó, uy thế từ trước đến nay.
- Các vị không cần phải rời đi, tôi cảm thấy Mạc gia và Lưu phu nhân đều không nhỏ mọn như vậy, chắc chắn sẽ không từ chối chúng ta tham gia, huống chi lần này tôi không chỉ tới tham gia hội đấu giá, còn mang mấy vật phẩm tới bán đấu giá, muốn mượn hội bán đấu giá của Mạc gia cùng bán đấu giá, tôi nghĩ Lưu phu nhân sẽ không từ chối đâu.
Lâm Khuynh Thiên khẽ nhếch miệng, cười nói.
Anh ta vừa nói những lời này, xung quanh lập tức rộ lên.
- Lâm thiếu không chỉ tới tham gia bán đấu giá, còn mang vật phẩm bán đấu giá đến, lần này đặc sắc rồi.
Có người cười nói.
- Một chiêu này của Lâm gia đúng là cao minh, không biết Mạc gia có dám để Lâm thiếu tham gia bán đấu giá không?
- Tôi thấy Mạc gia không có lá gan này.
Để Lâm Khuynh Thiên đi vào, người muốn đấu giá linh dược của Mạc gia không dám đấu, không tránh khỏi mất lượng lớn người đấu giá.
Lâm Khuynh Thiên còn mang vật phẩm bán đấu giá đến, đến lúc đó sẽ thấy bên phía Mạc gia không có ai ra giá, Lâm gia vừa ra sẽ khí thế ngất trời.
- Tôi cảm thấy hội đấu giá lần này không cần cử hành nữa, nơi này thành nơi cử hành lễ chúc mừng của Lâm gia, Mạc gia sẽ biến mất khỏi Giang Nam.
Lúc này, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía người Mạc gia.
- Chuyện này…
Lưu Nguyệt Như nắm chặt tay, lúc chồng bà còn sống, bà giúp Mộc gia xử lý đủ chuyện, xem như là người trải qua không ít sóng to gió lớn, nhưng lúc này cũng có chút hoang mang lo sợ.
Bà không ngờ Lâm gia sẽ dùng trò này, nói như vậy, chỉ cần bà đồng ý, Mạc gia không chỉ thất bại, còn thua rất thảm hại.
Không đồng ý cũng không được.
- Sao thế, Mạc đại sư không ở đây, Lưu phu nhân không thể làm chủ à?
Lâm Khuynh Thiên thấy Lưu Nguyệt Như không trả lời, lại không thấy Mạc Phàm, cười khinh miệt.
Ngay cả quyết cũng không quyết được, còn dám đấu với anh ta?
Lưu Nguyệt Như nhíu mày im lặng không nói, quả thật chuyện này nằm ngoài phạm vi bà có thể quyết định.
- Mộc thiếu, Lưu phu nhân không làm chủ được, tôi nghe nói hội đấu giá này là anh chuẩn bị, anh có thể làm chủ được không?
Trong mắt Lâm Khuynh Thiên lóe lên giảo hoạt, dời mắt nhìn Mộc Phong Nhạc bên cạnh, cười hỏi.
Mộc Phong Nhạc hơi híp mắt lại, muốn đồng ý.
Anh ta là người biết rõ vật phẩm bán đấu giá nhất trong đây, đợi bán đấu giá không biết người nào khóc đâu.
Nếu Lâm Khuynh Thiên dám đến ngăn cản bán đấu giá của Mạc gia, đâu có đạo lý không đánh mạnh lại.
Anh ta còn chưa mở miệng nói, liền bị Tô Nhã Hân ở bên cạnh kéo áo.
Cha Mạc Phàm và Lưu Nguyệt Như đều ở đây, đâu đến lượt Mộc Phong Nhạc nói chuyện.
Rõ ràng là Lâm Khuynh Thiên đặt bẫy Mộc Phong Nhạc, đợi Mộc Phong Nhạc chui vào bẫy.
Mộc Phong Nhạc không phải kẻ ngốc, trong chớp mắt liền hiểu được, hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
- Lại là một người không có tư cách, xem ra cậu phản bội rời khỏi Mộc gia chúng tôi, ở Mạc gia cũng không giỏi lắm, không khác gì con chó.
Mộc Hồng Viên cười nói.
- Một đám người Mạc gia, vậy mà không có một người làm chủ, đúng là lợi hại.
Một người đứng bên phía Lâm gia nói.
- Vậy mà dám đấu với Lâm gia, đúng là không biết sống chết.
- Dù sao đều chết, nếu là tôi tôi sẽ lập tức mời Lâm thiếu vào, nói không chừng Lâm thiếu khai ân, tha cho Mạc gia một con đường sống.
Đám người bắt đầu nói những lời khó nghe.
- Ông…
Mộc Phong Nhạc nhíu mày, hai mắt như muốn phun lửa.
Anh ta muốn gọi Titan ra, giáo huấn những người nói châm chọc một phen, tay cha Mạc Phàm đặt lên vai anh ta.
- Nếu các vị có hứng thú với hội đấu giá của Mạc gia tôi như vậy, cứ vào đi, chẳng qua chỗ chúng tôi nhỏ, có thêm nhiều người đến như vậy, nếu có chỗ nào đắc tội, mong các vị không lấy làm phiền lòng.
Cha Mạc Phàm thản nhiên nói.
Nếu Mạc Phàm sắp xếp hội đấu giá, hơn phân nửa sẽ có tính toán của mình.
Dù sao đã đến nước này, chỉ có thể liều mạng, cứ để đám Lâm Khuynh Thiên đi vào đi.
Cha Mạc Phàm mới mở miệng, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía ông.
- Mạc lão tiên sinh, theo tôi được biết ông ngay cả xưởng dược cũng không quản lý được, sao ông có thể làm chủ, nếu ông không làm được, hay là tôi làm chủ giúp các ông nhé?
Lâm Khuynh Thiên liếc mắt nhìn cha Mạc Phàm một cái, cười nói.
Một câu này, giống như rót nước vào trong chảo dầu nóng, lửa lập tức bốc lên.
Lâm gia làm chủ cho Mạc gia, rõ ràng là coi Mạc gia là nô, chiêu này của Lâm Khuynh Thiên đủ khí phách.
- Cậu!
Cha Mạc Phàm vốn đã đầy bụng lửa giận, nghe Lâm Khuynh Thiên nói vậy, tức giận lập tức dâng lên.
- Sao thế, có vấn đề gì à?
Lâm Khuynh Thiên khẽ nâng mắt, cười kiêu ngạo nói.
Không chỉ anh ta nở nụ cười, Mộc Hồng Viễn, Tống Chung, Liễu Như Phong cũng cười.
Xung quanh có không ít người cười, tiếng cười nối liền nhau, như một đám bàn tay đánh vào mặt đám cha Mạc Phàm. Không ít người nhìn về phía người vừa nói, vẻ mặt lập tức thay đổi.
Cửa xe Lamborghini tự động mở ra, một thanh niên ngọc thụ lâm phong mặc tây trang được đặt may riêng bước từ trong xe sang màu lam ra, dưới ánh đèn lóa mắt, trong chớp mắt bóng dáng anh tuấn tiêu sái hấp dẫn không ít phụ nữ chú ý.
- Lâm thiếu cũng đến đây!
Không biết người nào kêu lên.
Thanh niên này đúng là Lâm Khuynh Thiên đại thiếu Lâm gia, người vừa nói chuyện là anh ta.
Thấy rõ người tới, đám cha Mạc Phàm, Lưu Nguyệt Như, Mộc Phong Nhạc như gặp kẻ địch, sắc mặt khó coi.
Hội đấu giá này có thể là cơ hội cuối cùng để bọn họ trả nợ Lâm gia, cuối cùng người Lâm gia mà bọn họ không muốn nhìn thấy nhất vẫn tới đây.
Đám Mộc Hồng Viễn đã đủ phiền phức rồi, Lâm Khuynh Thiên đến sẽ chỉ khiến họa vô đơn chí.
- Lâm thiếu.
Đám Mộc Hồng Viễn nhìn thấy Lâm Khuynh Thiên đến, cười khẽ, gật đầu chào Lâm Khuynh Thiên.
Những người xung quanh đều tránh ra một con đường, mỉm cười với Lâm Khuynh Thiên.Khóe miệng Lâm Khuynh Thiên nhếch lên, liếc mắt nhìn lướt qua đám người, nở nụ cười hài lòng.
Nhìn thấy đám người Mạc gia, tươi cười trên mặt anh ta càng đậm hơn, tựa như ác long nhìn chằm chằm con mồi đã lâu.
Bị Mạc Phàm đánh bại hai lần liên tục, cuối cùng tối nay cũng phát ti3t được.
Lan Quý Phi, hội đấu giá cũng vậy, chắc chắn anh ta sẽ giẫm Mạc gia dưới lòng bàn chân.
- Lưu phu nhân đúng không, tôi không nhận được thiệp mời, chẳng lẽ bà cũng chuẩn bị đuổi tôi khỏi hội đấu giá này?
Lâm Khuynh Thiên nhìn chằm chằm Lưu Nguyệt Như, cười như không cười nói.
- Chuyện này…
Lưu Nguyệt Như lộ ra vẻ khó xử.
Bà có thể đuổi Mộc Hồng Viễn, Lâm Khuynh Thiên thì không đơn giản như thế, Lâm Khuynh Thiên rời đi, chỉ sợ hội đấu giá không diễn ra được.
Không đợi Lưu Nguyệt Như mở miệng, mười mấy người được mời cầm ly rượu đi tới.
- Lưu phu nhân, nếu đầy chỗ, chúng tôi nhường là được, sao có thể để Lâm thiếu, Mộc tổng quay về, mọi người nói xem có phải không?
Một người đàn ông gầy yếu lại xấu xí mặc tây trang ở trong đó cười nịnh nọt nói, vẻ mặt giả nhân giả nghĩa.
Nhiều cơ hội tốt như vậy, còn không nhanh đứng về phía Lâm gia, lát nữa muốn đứng cũng không có cơ hội.
- Không sai, tôi cũng nhường, như vậy là còn chỗ trống rồi.
Một ông chủ khác cười nói theo.
- Nếu các cô đuổi Lâm thiếu đi, tôi cảm thấy không cần thiết phải cử hành, Lan Quý Phi cũng đóng cửa đi.
Một người đàn ông khác lạnh lùng nói.
…
Một đám người đứng trước mặt người Mạc gia, trong chớp mắt đứng về phía Lâm gia.
Sắc mặt đám cha Mạc Phàm, Lưu Nguyệt Như lại khó coi hơn nhiều, ánh mắt âm tình bất định.
Liệt Hỏa lại càng tức đến mức muốn ném tất cả đám người này ra ngoài.
Rõ ràng những người này không tới tham gia bán đấu giá, mà giẫm Mạc gia bọn họ vỗ mông ngựa Lâm gia.
Đám Mộc Hồng Viễn, Tống Chung nhướn mày, trên mặt tràn đầy đắc ý, nhìn về phía người Mạc gia.
Như vậy đã muốn chặn bọn họ ở ngoài cửa, nghĩ quá đơn giản, Lâm thiếu vừa tới, ngăn cản gì cũng thành giấy hết, một cơn gió sẽ thổi phá.
Khoé miệng Lâm Khuynh Thiên hơi nhếch lên, cười nhạt.
Đây chính là uy lực của Lâm gia bọn họ, căn bản không cần anh ta ra tay, vừa đứng ở nơi đó, uy thế từ trước đến nay.
- Các vị không cần phải rời đi, tôi cảm thấy Mạc gia và Lưu phu nhân đều không nhỏ mọn như vậy, chắc chắn sẽ không từ chối chúng ta tham gia, huống chi lần này tôi không chỉ tới tham gia hội đấu giá, còn mang mấy vật phẩm tới bán đấu giá, muốn mượn hội bán đấu giá của Mạc gia cùng bán đấu giá, tôi nghĩ Lưu phu nhân sẽ không từ chối đâu.
Lâm Khuynh Thiên khẽ nhếch miệng, cười nói.
Anh ta vừa nói những lời này, xung quanh lập tức rộ lên.
- Lâm thiếu không chỉ tới tham gia bán đấu giá, còn mang vật phẩm bán đấu giá đến, lần này đặc sắc rồi.
Có người cười nói.
- Một chiêu này của Lâm gia đúng là cao minh, không biết Mạc gia có dám để Lâm thiếu tham gia bán đấu giá không?
- Tôi thấy Mạc gia không có lá gan này.
Để Lâm Khuynh Thiên đi vào, người muốn đấu giá linh dược của Mạc gia không dám đấu, không tránh khỏi mất lượng lớn người đấu giá.
Lâm Khuynh Thiên còn mang vật phẩm bán đấu giá đến, đến lúc đó sẽ thấy bên phía Mạc gia không có ai ra giá, Lâm gia vừa ra sẽ khí thế ngất trời.
- Tôi cảm thấy hội đấu giá lần này không cần cử hành nữa, nơi này thành nơi cử hành lễ chúc mừng của Lâm gia, Mạc gia sẽ biến mất khỏi Giang Nam.
Lúc này, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía người Mạc gia.
- Chuyện này…
Lưu Nguyệt Như nắm chặt tay, lúc chồng bà còn sống, bà giúp Mộc gia xử lý đủ chuyện, xem như là người trải qua không ít sóng to gió lớn, nhưng lúc này cũng có chút hoang mang lo sợ.
Bà không ngờ Lâm gia sẽ dùng trò này, nói như vậy, chỉ cần bà đồng ý, Mạc gia không chỉ thất bại, còn thua rất thảm hại.
Không đồng ý cũng không được.
- Sao thế, Mạc đại sư không ở đây, Lưu phu nhân không thể làm chủ à?
Lâm Khuynh Thiên thấy Lưu Nguyệt Như không trả lời, lại không thấy Mạc Phàm, cười khinh miệt.
Ngay cả quyết cũng không quyết được, còn dám đấu với anh ta?
Lưu Nguyệt Như nhíu mày im lặng không nói, quả thật chuyện này nằm ngoài phạm vi bà có thể quyết định.
- Mộc thiếu, Lưu phu nhân không làm chủ được, tôi nghe nói hội đấu giá này là anh chuẩn bị, anh có thể làm chủ được không?
Trong mắt Lâm Khuynh Thiên lóe lên giảo hoạt, dời mắt nhìn Mộc Phong Nhạc bên cạnh, cười hỏi.
Mộc Phong Nhạc hơi híp mắt lại, muốn đồng ý.
Anh ta là người biết rõ vật phẩm bán đấu giá nhất trong đây, đợi bán đấu giá không biết người nào khóc đâu.
Nếu Lâm Khuynh Thiên dám đến ngăn cản bán đấu giá của Mạc gia, đâu có đạo lý không đánh mạnh lại.
Anh ta còn chưa mở miệng nói, liền bị Tô Nhã Hân ở bên cạnh kéo áo.
Cha Mạc Phàm và Lưu Nguyệt Như đều ở đây, đâu đến lượt Mộc Phong Nhạc nói chuyện.
Rõ ràng là Lâm Khuynh Thiên đặt bẫy Mộc Phong Nhạc, đợi Mộc Phong Nhạc chui vào bẫy.
Mộc Phong Nhạc không phải kẻ ngốc, trong chớp mắt liền hiểu được, hừ lạnh một tiếng, không nói gì.
- Lại là một người không có tư cách, xem ra cậu phản bội rời khỏi Mộc gia chúng tôi, ở Mạc gia cũng không giỏi lắm, không khác gì con chó.
Mộc Hồng Viên cười nói.
- Một đám người Mạc gia, vậy mà không có một người làm chủ, đúng là lợi hại.
Một người đứng bên phía Lâm gia nói.
- Vậy mà dám đấu với Lâm gia, đúng là không biết sống chết.
- Dù sao đều chết, nếu là tôi tôi sẽ lập tức mời Lâm thiếu vào, nói không chừng Lâm thiếu khai ân, tha cho Mạc gia một con đường sống.
Đám người bắt đầu nói những lời khó nghe.
- Ông…
Mộc Phong Nhạc nhíu mày, hai mắt như muốn phun lửa.
Anh ta muốn gọi Titan ra, giáo huấn những người nói châm chọc một phen, tay cha Mạc Phàm đặt lên vai anh ta.
- Nếu các vị có hứng thú với hội đấu giá của Mạc gia tôi như vậy, cứ vào đi, chẳng qua chỗ chúng tôi nhỏ, có thêm nhiều người đến như vậy, nếu có chỗ nào đắc tội, mong các vị không lấy làm phiền lòng.
Cha Mạc Phàm thản nhiên nói.
Nếu Mạc Phàm sắp xếp hội đấu giá, hơn phân nửa sẽ có tính toán của mình.
Dù sao đã đến nước này, chỉ có thể liều mạng, cứ để đám Lâm Khuynh Thiên đi vào đi.
Cha Mạc Phàm mới mở miệng, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía ông.
- Mạc lão tiên sinh, theo tôi được biết ông ngay cả xưởng dược cũng không quản lý được, sao ông có thể làm chủ, nếu ông không làm được, hay là tôi làm chủ giúp các ông nhé?
Lâm Khuynh Thiên liếc mắt nhìn cha Mạc Phàm một cái, cười nói.
Một câu này, giống như rót nước vào trong chảo dầu nóng, lửa lập tức bốc lên.
Lâm gia làm chủ cho Mạc gia, rõ ràng là coi Mạc gia là nô, chiêu này của Lâm Khuynh Thiên đủ khí phách.
- Cậu!
Cha Mạc Phàm vốn đã đầy bụng lửa giận, nghe Lâm Khuynh Thiên nói vậy, tức giận lập tức dâng lên.
- Sao thế, có vấn đề gì à?
Lâm Khuynh Thiên khẽ nâng mắt, cười kiêu ngạo nói.
Không chỉ anh ta nở nụ cười, Mộc Hồng Viễn, Tống Chung, Liễu Như Phong cũng cười.
Xung quanh có không ít người cười, tiếng cười nối liền nhau, như một đám bàn tay đánh vào mặt đám cha Mạc Phàm.