Hóa khí thành châm, chỉ là cánh cửa nhập môn mà thôi.
Đi qua xem như là lên y đạo, ở ngoài cửa chỉ xem như là thầy lang.
Chẳng qua lão nhân này chỉ mới tiến vào cửa, sau này còn không biết bao nhiêu con đường phải đi.
Nghe Mạc Phàm nói vậy, lúc này Dược Lão mới nhớ tới Mạc Phàm còn ở bên cạnh.
Ý niệm của ông ta vừa động, chín cây châm hóa thành trạng thái khí biến mất trong không khí.
Làm xong những chuyện này, ông ta đi từ trong quầy ra, cung kính lạy Mạc Phàm.
- Đa tạ Mạc đại sư truyền công, mong Mạc đại sư nhận một lạy của lão hủ.
Bất luận là vẻ mặt hay giọng điệu, không còn như khi Mạc Phàm mới tiến vào cửa, gần như là hai người khác nhau.
Một bộ công pháp không tính là gì với Mạc Phàm, nhưng giống như ban ân đối với ông ta.
Dược khí hóa hình, ông ta không những thi triển được càng nhiều y thuật bình thường không làm được, ông ta cũng có thể nhờ dược khí tẩm bổ thân thể mình, tuổi thọ tăng cao hơn Tiên Thiên Tông Sư.
Tuy Mạc Phàm lấy Chu Nhan Quả, quả thật thứ đó rất hiếm, nhưng sao so được với bộ công pháp này.
Phải biết rằng ông ta tìm khắp Hoa Hạ, cũng không tìm được bộ công pháp có thể khiến ông ta dược khí hóa hình.
Vẻ mặt Lam Điệp ở bên cạnh ngây ngốc, nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ khác thường.
Dược Lão có địa vị cao ở Hắc Thị, cho dù là Dạ Vô Nhai người chèo lái Hắc Thị bọn họ khi gặp Dược Lão cũng phải hành lễ, khách sáo xưng ông ta một tiếng Dược Sư, cô cũng là người Dược Lão nhìn lớn lên.
Mạc Phàm là tiểu tử chưa tới 20 tuổi, vừa tới tiệm thuốc của Dược Lão chưa tới nửa tiếng, vậy mà khiến Dược Lão cam tâm tình nguyện hành lễ như thế.- Chuyện này…
Trong chớp mắt, cô có cảm giác vừa rồi mình hơi xem thường Mạc Phàm.
Mạc Phàm vươn tay ra, một dòng linh khí xuất hiện, nhẹ nhàng nâng Dược Lão lên.
- Cảm ơn thì không cần, chúng ta nói chuyện chính đi.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Hắn tới nơi này là muốn lan truyền Tạo Hóa Dịch, truyền công chỉ là nhấc tay chi lao.
Nếu mức độ dược khí của ông ta không đủ, hắn sẽ không thèm quan tâm.
- Không cần xét duyệt linh dược của Mạc đại sư nữa.
Dược Lão đứng dậy, cung kính nói.
Lúc trước ông ta cảm thấy dược khí trên người Mạc Phàm quá yếu, kém xa dược đồng lâu năm, căn bản xin lỗi hai chữ thần y.
Nhưng Mạc Phàm biết được bộ công pháp này, giúp ông ta dược khí hóa hình, hơn phân nửa là ở cảnh giới cao nên không nhìn ra được.
Linh dược của Mạc Phàm không cần thiết phải kiểm tra, chắc chắn không phải thứ bình thường.
- Ông chắc chắn không kiểm tra nữa?
Mạc Phàm nhướn mày, xác nhận lại.
- Tiểu Điệp, cháu lập tức đi sắp xếp lan truyền linh dược của Mạc đại sư, phải dùng lực độ lớn nhất, bỏ hết những thứ đang lan truyền đi, nếu Dạ Vô Nhai có dị nghị gì, bảo cậu ta tới tìm ông.
Dược Lão ra lệnh cho Lam Điệp.
Tính tình ông ta hơi kỳ lạ, nhưng không phải người biết ơn không báo.
Mạc Phàm truyền công cho ông ta, cho dù linh dược Mạc Phàm lấy ra là nước lọc, ông ta cũng lan truyền giúp Mạc Phàm.
- Dược Lão, không phải vừa rồi ông bảo để Mạc đại sư rời đi sao, sao bây giờ không cần xét duyệt đã lan truyền giúp Mạc đại sư, chuyện này không giống với phong cách của ông lắm, còn làm trái với quy củ của Hắc Thị chúng ta, hay là ông kiểm tra một phen, cho đánh giá, nếu không cháu không dễ ăn nói.
Lam Điệp nghịch ngợm nói.
Bình thường cô bị Dược Lão làm sứt đầu mẻ trán, gặp được cơ hội tốt như thế, tất nhiên phải trêu chọc Dược Lão một phen.
Mạc Phàm lắc đầu, cười nhạt.
Khuôn mặt già nua của Dược Lão đỏ bừng, giống như gan heo để vài ngày.
Ông ta sống lâu như vậy, sớm đã thành nhân tinh, không ngốc như thế.
Nếu ông ta kiểm tra linh dược của Mạc Phàm, bất luận linh dược của Mạc Phàm là cực phẩm hay đồ bỏ đi, cuối cùng đều là mặt ông ta.
Ông ta biết một chút chuyện Mạc gia và Lâm gia, đơn giản là trả nợ ân tình cho Mạc Phàm, không cần kiểm tra.
- Lão nhân làm việc cần tiểu nha đầu cháu xen miệng à, có phải cháu muốn sau này không có đan dược nào thông qua xét duyệt hay không?
Dược Lão trừng Lam Điệp một cái, tức giận nói.
- Dược Lão bớt giận, Tiểu Điệp không dám.
Lam Điệp lè lưỡi nói.
Mạc Phàm để bốn bình Tạo Hóa Dịch lại, rời khỏi tiệm thuốc.
Cuối cùng Tạo Hóa Dịch cũng lan truyền ra, mọi việc đã sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông.
Mặc kệ Dược Lão có kiểm nghiệm ra tác dụng của Tạo Hóa Dịch hay không, ba thứ này đều giống như trận bão, cuốn sạch cả Giang Nam, Hoa Hạ, thậm chí cả thế giới.
Lâm gia, run rẩy dưới bão táp đi.
Trong mắt hắn chớp lóe tinh quang, dừng chân ở đầu đường một lát, sắc bén thu lại, quay về trang viên Viên gia.
…
Ba ngày kế tiếp, ở mặt ngoài tỉnh Giang Nam gió êm sóng lặng, toàn bộ đều chuyển động đâu vào đấy như trước kia.
Gió bão nhanh chóng nổi lên trên bề ngoài yên bình, càng ngày càng mãnh liệt, cả Giang Nam đều bị khói mù bao trùm.
Lâm gia tranh đấu với Mạc gia, gần như thành đề tài của người cấp cao tỉnh Giang Nam.
Dù sao một bên là Lâm gia như đế vương thương trường tỉnh Giang Nam, một bên khác là Mạc đại sư danh tiếng lên cao một năm gần đây.
Hai nhà bất luận người nào thua, đều khiến cả Hoa Hạ chấn động.
- Lưu tổng, Lâm gia và Mạc gia, ông chuẩn bị đứng về bên nào?
Trong một nhà hàng cao cấp, một lão tổng mặc tây trang giá trị xa xỉ, hỏi.
- Chuyện này còn phải hỏi sao, chắc chắn là Lâm gia.
Lưu tổng gần như không do dự, nói luôn.
Mạc gia đấu với Lâm gia, đúng là tìm lầm đối thủ, cho dù có Mạc đại sư cũng không có bất luận phần thắng nào.
- Ông cũng đến từ Đông Hải, Mạc gia là đồng hương với ông, ông không suy xét đến Mạc gia sao.
- Đồng hương đáng mấy đồng, hãy đợi xem, tối hôm nay Mạc gia sẽ thua, tôi không muốn bị Lâm gia diệt luôn.
Lưu tổng cười khinh thường nói.
Cùng lúc đó, trong quán trà trăm năm ở Giang Nam.
Tươi cười tràn đầy trên mặt Liễu Như Phong, ngồi trong tầng cao nhất ở quán trà, khuôn mặt vênh váo.
- Liễu tiên sinh, hôm nay tâm tình của ông không tệ đâu nhỉ?
Một mỹ nữ trẻ tuổi mặc sườn xám, đôi tay thon dài vừa thi triển trà nghệ cấp đại sư của mình, vừa hỏi.
- Qua tối nay, tâm tình của tôi sẽ càng tốt hơn.
Liễu Như Phong cười đắc ý nói.
Từ khi Mạc Phàm diệt 23 thế lực cấp S, gần một năm nay, ông ta gần như không có cảm giác được ngủ ngon, câu nói Mạc Phàm không giết ông ta nhưng sẽ khiến ông ta tự sát luôn vang vọng bên tai.
Theo Mạc Phàm bế quan, ông ta cứ tưởng rằng chuyện này sẽ qua đi như thế.
Ai biết Mạc Phàm mới xuất quan, liền giết sáu cao thủ Hắc Bảng, còn bắt giữ Moria đứng thứ 9 trên Hắc Bảng, từ vị trí thứ 60 leo lên tới thứ 9.
Chuyện này càng khiến ông ta như rơi vào địa ngục, ông ta từng nghĩ đến Mạc gia chịu đòn nhận tội.
Nhưng ông ta không ngờ Mạc Phàm không chỉ đắc tội Lâm gia Giang Nam, còn đắc tội Hắc Ám Giáo Đình và một số gia tộc có thế lực hùng hậu.
Lần này người bị tiêu diệt không phải ông ta, mà là Mạc Phàm và cả Mạc gia, sao ông ta lại không vui.
Qua đêm nay, Giang Nam sẽ không còn Mạc gia.
- Vậy Liễu tiên sinh uống chén trà Ô Long này, tôi đợi tin tức tốt của Liễu tiên sinh.
Mỹ nữ sườn xám bưng trà đưa cho Liễu Như Phong, tươi cười như hoa.
- Hô hô, đợi xem, ngay tối nay thôi.
Liễu Như Phong cười to, uống một hơi cạn sạch trà Ô Long, con ngươi tỏa sáng như nhìn thấy cảnh Mạc gia bị diệt. Hóa khí thành châm, chỉ là cánh cửa nhập môn mà thôi.
Đi qua xem như là lên y đạo, ở ngoài cửa chỉ xem như là thầy lang.
Chẳng qua lão nhân này chỉ mới tiến vào cửa, sau này còn không biết bao nhiêu con đường phải đi.
Nghe Mạc Phàm nói vậy, lúc này Dược Lão mới nhớ tới Mạc Phàm còn ở bên cạnh.
Ý niệm của ông ta vừa động, chín cây châm hóa thành trạng thái khí biến mất trong không khí.
Làm xong những chuyện này, ông ta đi từ trong quầy ra, cung kính lạy Mạc Phàm.
- Đa tạ Mạc đại sư truyền công, mong Mạc đại sư nhận một lạy của lão hủ.
Bất luận là vẻ mặt hay giọng điệu, không còn như khi Mạc Phàm mới tiến vào cửa, gần như là hai người khác nhau.
Một bộ công pháp không tính là gì với Mạc Phàm, nhưng giống như ban ân đối với ông ta.
Dược khí hóa hình, ông ta không những thi triển được càng nhiều y thuật bình thường không làm được, ông ta cũng có thể nhờ dược khí tẩm bổ thân thể mình, tuổi thọ tăng cao hơn Tiên Thiên Tông Sư.
Tuy Mạc Phàm lấy Chu Nhan Quả, quả thật thứ đó rất hiếm, nhưng sao so được với bộ công pháp này.
Phải biết rằng ông ta tìm khắp Hoa Hạ, cũng không tìm được bộ công pháp có thể khiến ông ta dược khí hóa hình.
Vẻ mặt Lam Điệp ở bên cạnh ngây ngốc, nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ khác thường.
Dược Lão có địa vị cao ở Hắc Thị, cho dù là Dạ Vô Nhai người chèo lái Hắc Thị bọn họ khi gặp Dược Lão cũng phải hành lễ, khách sáo xưng ông ta một tiếng Dược Sư, cô cũng là người Dược Lão nhìn lớn lên.
Mạc Phàm là tiểu tử chưa tới 20 tuổi, vừa tới tiệm thuốc của Dược Lão chưa tới nửa tiếng, vậy mà khiến Dược Lão cam tâm tình nguyện hành lễ như thế.- Chuyện này…
Trong chớp mắt, cô có cảm giác vừa rồi mình hơi xem thường Mạc Phàm.
Mạc Phàm vươn tay ra, một dòng linh khí xuất hiện, nhẹ nhàng nâng Dược Lão lên.
- Cảm ơn thì không cần, chúng ta nói chuyện chính đi.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Hắn tới nơi này là muốn lan truyền Tạo Hóa Dịch, truyền công chỉ là nhấc tay chi lao.
Nếu mức độ dược khí của ông ta không đủ, hắn sẽ không thèm quan tâm.
- Không cần xét duyệt linh dược của Mạc đại sư nữa.
Dược Lão đứng dậy, cung kính nói.
Lúc trước ông ta cảm thấy dược khí trên người Mạc Phàm quá yếu, kém xa dược đồng lâu năm, căn bản xin lỗi hai chữ thần y.
Nhưng Mạc Phàm biết được bộ công pháp này, giúp ông ta dược khí hóa hình, hơn phân nửa là ở cảnh giới cao nên không nhìn ra được.
Linh dược của Mạc Phàm không cần thiết phải kiểm tra, chắc chắn không phải thứ bình thường.
- Ông chắc chắn không kiểm tra nữa?
Mạc Phàm nhướn mày, xác nhận lại.
- Tiểu Điệp, cháu lập tức đi sắp xếp lan truyền linh dược của Mạc đại sư, phải dùng lực độ lớn nhất, bỏ hết những thứ đang lan truyền đi, nếu Dạ Vô Nhai có dị nghị gì, bảo cậu ta tới tìm ông.
Dược Lão ra lệnh cho Lam Điệp.
Tính tình ông ta hơi kỳ lạ, nhưng không phải người biết ơn không báo.
Mạc Phàm truyền công cho ông ta, cho dù linh dược Mạc Phàm lấy ra là nước lọc, ông ta cũng lan truyền giúp Mạc Phàm.
- Dược Lão, không phải vừa rồi ông bảo để Mạc đại sư rời đi sao, sao bây giờ không cần xét duyệt đã lan truyền giúp Mạc đại sư, chuyện này không giống với phong cách của ông lắm, còn làm trái với quy củ của Hắc Thị chúng ta, hay là ông kiểm tra một phen, cho đánh giá, nếu không cháu không dễ ăn nói.
Lam Điệp nghịch ngợm nói.
Bình thường cô bị Dược Lão làm sứt đầu mẻ trán, gặp được cơ hội tốt như thế, tất nhiên phải trêu chọc Dược Lão một phen.
Mạc Phàm lắc đầu, cười nhạt.
Khuôn mặt già nua của Dược Lão đỏ bừng, giống như gan heo để vài ngày.
Ông ta sống lâu như vậy, sớm đã thành nhân tinh, không ngốc như thế.
Nếu ông ta kiểm tra linh dược của Mạc Phàm, bất luận linh dược của Mạc Phàm là cực phẩm hay đồ bỏ đi, cuối cùng đều là mặt ông ta.
Ông ta biết một chút chuyện Mạc gia và Lâm gia, đơn giản là trả nợ ân tình cho Mạc Phàm, không cần kiểm tra.
- Lão nhân làm việc cần tiểu nha đầu cháu xen miệng à, có phải cháu muốn sau này không có đan dược nào thông qua xét duyệt hay không?
Dược Lão trừng Lam Điệp một cái, tức giận nói.
- Dược Lão bớt giận, Tiểu Điệp không dám.
Lam Điệp lè lưỡi nói.
Mạc Phàm để bốn bình Tạo Hóa Dịch lại, rời khỏi tiệm thuốc.
Cuối cùng Tạo Hóa Dịch cũng lan truyền ra, mọi việc đã sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông.
Mặc kệ Dược Lão có kiểm nghiệm ra tác dụng của Tạo Hóa Dịch hay không, ba thứ này đều giống như trận bão, cuốn sạch cả Giang Nam, Hoa Hạ, thậm chí cả thế giới.
Lâm gia, run rẩy dưới bão táp đi.
Trong mắt hắn chớp lóe tinh quang, dừng chân ở đầu đường một lát, sắc bén thu lại, quay về trang viên Viên gia.
…
Ba ngày kế tiếp, ở mặt ngoài tỉnh Giang Nam gió êm sóng lặng, toàn bộ đều chuyển động đâu vào đấy như trước kia.
Gió bão nhanh chóng nổi lên trên bề ngoài yên bình, càng ngày càng mãnh liệt, cả Giang Nam đều bị khói mù bao trùm.
Lâm gia tranh đấu với Mạc gia, gần như thành đề tài của người cấp cao tỉnh Giang Nam.
Dù sao một bên là Lâm gia như đế vương thương trường tỉnh Giang Nam, một bên khác là Mạc đại sư danh tiếng lên cao một năm gần đây.
Hai nhà bất luận người nào thua, đều khiến cả Hoa Hạ chấn động.
- Lưu tổng, Lâm gia và Mạc gia, ông chuẩn bị đứng về bên nào?
Trong một nhà hàng cao cấp, một lão tổng mặc tây trang giá trị xa xỉ, hỏi.
- Chuyện này còn phải hỏi sao, chắc chắn là Lâm gia.
Lưu tổng gần như không do dự, nói luôn.
Mạc gia đấu với Lâm gia, đúng là tìm lầm đối thủ, cho dù có Mạc đại sư cũng không có bất luận phần thắng nào.
- Ông cũng đến từ Đông Hải, Mạc gia là đồng hương với ông, ông không suy xét đến Mạc gia sao.
- Đồng hương đáng mấy đồng, hãy đợi xem, tối hôm nay Mạc gia sẽ thua, tôi không muốn bị Lâm gia diệt luôn.
Lưu tổng cười khinh thường nói.
Cùng lúc đó, trong quán trà trăm năm ở Giang Nam.
Tươi cười tràn đầy trên mặt Liễu Như Phong, ngồi trong tầng cao nhất ở quán trà, khuôn mặt vênh váo.
- Liễu tiên sinh, hôm nay tâm tình của ông không tệ đâu nhỉ?
Một mỹ nữ trẻ tuổi mặc sườn xám, đôi tay thon dài vừa thi triển trà nghệ cấp đại sư của mình, vừa hỏi.
- Qua tối nay, tâm tình của tôi sẽ càng tốt hơn.
Liễu Như Phong cười đắc ý nói.
Từ khi Mạc Phàm diệt 23 thế lực cấp S, gần một năm nay, ông ta gần như không có cảm giác được ngủ ngon, câu nói Mạc Phàm không giết ông ta nhưng sẽ khiến ông ta tự sát luôn vang vọng bên tai.
Theo Mạc Phàm bế quan, ông ta cứ tưởng rằng chuyện này sẽ qua đi như thế.
Ai biết Mạc Phàm mới xuất quan, liền giết sáu cao thủ Hắc Bảng, còn bắt giữ Moria đứng thứ 9 trên Hắc Bảng, từ vị trí thứ 60 leo lên tới thứ 9.
Chuyện này càng khiến ông ta như rơi vào địa ngục, ông ta từng nghĩ đến Mạc gia chịu đòn nhận tội.
Nhưng ông ta không ngờ Mạc Phàm không chỉ đắc tội Lâm gia Giang Nam, còn đắc tội Hắc Ám Giáo Đình và một số gia tộc có thế lực hùng hậu.
Lần này người bị tiêu diệt không phải ông ta, mà là Mạc Phàm và cả Mạc gia, sao ông ta lại không vui.
Qua đêm nay, Giang Nam sẽ không còn Mạc gia.
- Vậy Liễu tiên sinh uống chén trà Ô Long này, tôi đợi tin tức tốt của Liễu tiên sinh.
Mỹ nữ sườn xám bưng trà đưa cho Liễu Như Phong, tươi cười như hoa.
- Hô hô, đợi xem, ngay tối nay thôi.
Liễu Như Phong cười to, uống một hơi cạn sạch trà Ô Long, con ngươi tỏa sáng như nhìn thấy cảnh Mạc gia bị diệt.