Thần Y Trọng Sinh

Chương 594




Lúc trong và ngoài trường ồn ào náo nhiệt, Mạc Phàm lấy một lọ tinh khí đan ra, để ở trên bàn.

- Thuốc này, mỗi người uống một viên.

Bình thường đám Sử Hàng không vận động quá nhiều, lập tức chạy nhiều km như thế, bây giờ còn chưa có cảm giác gì, đợi bọn họ nghỉ ngơi, cho dù tố chất thân thể của Trần Huyền Phong tốt hơn một chút, cũng phải nằm trên giường hai ngày.

- Thuốc gì thế, không phải là thuốc tăng lực đấy chứ?

Sử Hàng cầm lấy lọ thuốc đổ ra một viên, tò mò nói.

- Tinh Khí Đan?

Trần Huyền Phong nhìn thấy viên thuốc trong tay Sử Hàng, tròng mắt hơi híp lại, vô cùng khiếp sợ nói.

Anh ta thân là phế nhân của Trần gia, Trần gia vì khiến anh ta có thể tu luyện võ đạo, từ nhỏ đã cho anh ta phục dùng không ít đan dược, tất nhiên anh ta biết thuốc này.

- Tinh Khí Đan, thứ gì thế?

- Thứ tốt, 10 vạn tệ 1 viên, ăn nó buổi chiều có thể chạy được như vậy tiếp.

Trần Huyền Phong giải thích, ánh mắt anh ta nhìn Mạc Phàm thay đổi không ít.

Anh ta tưởng rằng Mạc Phàm chỉ là bác sĩ y thuật cao minh, xem ra không đơn giản như thế.

- Một viên 10 vạn, không phải chứ?

Sử Hàng cầm viên Tinh Khí Đan kia, trừng mắt nhìn nói.

Trái lại anh ta không coi trọng 10 vạn lắm, 10 vạn uống được một chai rượu vang.

Nhưng một viên thuốc nhỏ như thế mà mất 10 vạn tệ, quá quý giá rồi, có bao nhiêu người có thể uống được viên thuốc này?

- Gần 10 vạn tệ 1 viên, nhưng không tính là gì với tôi, các cậu mỗi người một lọ đi.

Mạc Phàm thản nhiên nói, lấy hai lọ khác từ trong túi ra.

Con đường tu tiên vốn là quá trình đốt tiền!

Tinh Khí Đan thôi mà, không đáng là gì đối với hắn.

Hiện giờ trừ phi là linh dược ngàn năm hay yêu đan của yêu thú Tiên Thiên, những thứ khác không lọt vào mắt hắn.

- Mẹ nó, lão đại, cậu cũng quá thổ hào rồi.

Sử Hàng kinh ngạc nói.

10 vạn một viên, một lọ này 10 viên, mỗi người một lọ là 300 vạn.

- Nếu các cậu muốn nằm trên giường vài ngày, không ăn cũng được.

Mạc Phàm tức giận nói.

- Ăn đi, tôi không muốn nằm trên giường.

Trần Huyền Phong gần như không do dự, cầm một lọ lấy một viên ra nuốt xuống.

Ba người ăn Tinh Khí Đan tựa như ăn nhân sâm.

Tinh Khí Đan vừa vào bụng, ba người chỉ cảm thấy người nóng lên, sắc mặt khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

- Lão đại, cậu chắc chắn không phải tiên đan đấy chứ?

Sử Hàng cảm thấy trên người có khí lực, ngạc nhiên kêu lên.

Hiện giờ anh ta có cảm giác đừng nói là chạy tiếp như thế nữa, bảo anh ta một đêm 13 lần cũng được.

Mạc Phàm lắc đầu cười.

Chỉ là Tinh Khí Đan mà thôi, cách tiên đan xa vạn dặm, nhưng ở trong mắt người thường thì không khác gì tiên đan.

- Lão nhị, cậu biết về biệt thự tỉnh Giang Nam bao nhiêu?

- Lão đại, chuyện khác tôi không dám khoe khoang với cậu, biệt thự thì không ai ở ký túc xá chúng ta biết nhiều hơn tôi, lão đại, cậu muốn mua biệt thự sao?

Sử Hàng tự tin nói.

Nhà anh ta muốn làm bất động sản, phải hiểu rõ tất cả ngõ ngách ở đây.

- Ừm.

Mạc Phàm gật đầu.

Trường học không phải nơi hắn ở lâu, hắn chỉ thiếu chút nữa là tới cảnh giới Tiên Thiên, không cần pháp bảo hắn có thể linh khí ra thể, có thể sử dụng được rất nhiều pháp thuật.

Chuyện tu luyện, tất nhiên không thể ở phòng ngủ.Linh khí ở đây loãng là một, không chỉ dễ dàng bị người ta quấy rầy, còn có khả năng dẫn tới lộn xộn.

Cho nên hắn cần một biệt thự linh khí đầy đủ ở tỉnh Giang Nam.

Hắn quay về phòng ngủ, là muốn hỏi thăm Sử Hàng chuyện này.

- Lão đại, cậu muốn mua biệt thự kiểu gì, tôi giúp cậu tư vấn, đảm bảo sẽ khiến cậu hài lòng.

Sử Hàng vỗ ngực nói.

- Cách trường học không xa quá, yên tĩnh, phong thủy tốt, quan trọng là phong thủy tốt.

Mạc Phàm nói.

Ở trong mắt người thường là phong thủy tốt, ở trong mắt hắn là linh khí nồng đậm.

- Được rồi, cậu đợi tin tức nhé.

Sử Hàng cười cầm di động đi ra ngoài.

Mạc Phàm cũng không sốt ruột, cầm một quyển sách hơn 5000 từ chậm rãi lật đọc.

Hắn lật xem bất tri bất giác qua 6 tiếng, trời đã tối rồi, hắn muốn đi ăn cơm với đám Sử Hàng.

Nhẫn trên tay hắn sáng lên, ngọc bội Thanh Long xuất hiện trong tay hắn, đang phát ra thanh quang.

Hắn truyền linh khí vào bên trong, giọng nói của Long Nhược Tuyết vang lên.

- Nhanh tới giáo đường, nghi thức hàng lâm diễn ra vào tối nay.

Ngoại trừ những lời này, Long Nhược Tuyết còn nói địa điểm cho hắn.

Hắn nhướn mày, cất ngọc bội Thanh Long đi, đóng sách lại, trong mắt hiện lên chút tinh quang.

- Thần Điện dám dùng người Hoa Hạ làm vật chứa thiên sứ, vương tử Thần Điện còn đánh chủ ý lên người Tuyết Nhi, diệt bọn họ trước rồi nói sau.

Hắn chào đám Sử Hàng một tiếng, rời khỏi phòng ngủ.



Hơn một tiếng sau, hắn đến chỗ hẹn với Long Nhược Tuyết.

Vùng mới giải phóng ở phía Đông, trong tiểu lâu ở trấn nhỏ Columbia dị quốc phong tình.

Tiểu lâu đối diện giáo đường, nhìn qua cửa sổ cao nhất có thể thấy rõ cửa lớn giáo đường.

Bên trong tiểu lâu, Hiên Viên Long không có ở đây, sáu người ở tiểu đội Thanh Long mặc trang phục chiến đấu màu xanh, bộ dạng như đợi đã lâu.

Ngoại trừ Long Nhược Tuyết và Thỏ Tử ra, bốn người còn lại làm như không nhìn thấy Mạc Phàm, nên làm gì vẫn tiếp tục làm việc đó.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, không để ý đến bốn người này.

Bầu không khí trong tiểu lâu vô cùng xấu hổ.

- Đại lưu manh, nhiệm vụ lần này có thay đổi, tốt nhất là cậu nên cẩn thận một chút.

Long Nhược Tuyết đi đến bên cạnh Mạc Phàm, vẻ mặt kỳ lạ, nhỏ giọng dặn dò.

- Có thay đổi?

Mạc Phàm nhướn mày, lộ ra một chút bất ngờ.

- Cẩn thận cái gì?

- Giang tư lệnh đã báo cáo chuyện này cho mấy trưởng lão khác, hội trưởng lão quyết định phái thêm một tiểu đội nữa, cho nên cậu phải cẩn thận…

Long Nhược Tuyết chưa nói xong, tiếng “cộp cộp cộp” truyền từ hành lang đến, giọng nói như hổ gầm truyền đến.

- Cẩn thận cậu bị người Thần Điện giết hoặc bắt giữ, Long Tổ chúng ta sẽ bị mất mặt.

Mạc Phàm nheo mắt lại, nhìn nơi phát ra âm thanh.

Chỉ thấy ở ngoài hành lang, một người đàn ông trung niên cao lớn uy vũ dẫn vài người đi vào.

Đám người này có tổng cộng 9 người, ngoại trừ Hiên Viên Long ra, tất cả mặc trang phục chiến đấu màu trắng, khí tức mỗi người không kém bất luận người nào ở tiểu đội Thanh Long, trên người có cảm giác giết người rất nhiều và ánh mắt như đao khiến người ta thấy nguy hiểm.

Người vừa nói chuyện đi đầu, khoảng 40 tuổi, có vài phần tương tự với Hiên Viên Long, sắc mặt lãnh khốc, trên người tỏa ra khí tức sắc bén khiến lưng người ta phát lạnh.

Nhìn thấy người này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Nhược Tuyết khó coi.

- Ông là Bạch Hổ?

Mạc Phàm hỏi.

Long Tổ chia làm Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, Bạch Hổ sát phạt làm chủ phương tây, trên người đám người này đầy sát khí, ngoại trừ giết chóc tích lũy ra, giống như cũng tu luyện công pháp Ngưng Sát Quyết, ngoại trừ Bạch Hổ ra thì không còn ai khác.

Xem ra nhiệm vụ đúng là biến thái.

- Ông ta không chỉ là đội trưởng của Bạch Hổ, cũng là Hiên Viên Thai cha Hiên Viên Long.

Long Nhược Tuyết nhìn Hiên Viên Long lộ ra vẻ lo lắng, nhắc nhở.

Cô bảo Mạc Phàm cẩn thận là cẩn thận Hiên Viên Thai.

Hiên Viên Thai cười khinh thường, khẽ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái.

- Cậu là tiểu tử mà Giang Thành nâng đỡ sao, Giang Thành kia đúng là không biết nhìn người, vậy mà nhìn trúng cậu, tôi cảm thấy cũng thường thôi, tu vi còn chưa đến cảnh giới Tiên Thiên.

Giọng điệu khinh miệt, giọng nói chói tai, làm bầu không khí trong tiểu lâu càng phức tạp hơn. Lúc trong và ngoài trường ồn ào náo nhiệt, Mạc Phàm lấy một lọ tinh khí đan ra, để ở trên bàn.

- Thuốc này, mỗi người uống một viên.

Bình thường đám Sử Hàng không vận động quá nhiều, lập tức chạy nhiều km như thế, bây giờ còn chưa có cảm giác gì, đợi bọn họ nghỉ ngơi, cho dù tố chất thân thể của Trần Huyền Phong tốt hơn một chút, cũng phải nằm trên giường hai ngày.

- Thuốc gì thế, không phải là thuốc tăng lực đấy chứ?

Sử Hàng cầm lấy lọ thuốc đổ ra một viên, tò mò nói.

- Tinh Khí Đan?

Trần Huyền Phong nhìn thấy viên thuốc trong tay Sử Hàng, tròng mắt hơi híp lại, vô cùng khiếp sợ nói.

Anh ta thân là phế nhân của Trần gia, Trần gia vì khiến anh ta có thể tu luyện võ đạo, từ nhỏ đã cho anh ta phục dùng không ít đan dược, tất nhiên anh ta biết thuốc này.

- Tinh Khí Đan, thứ gì thế?

- Thứ tốt, 10 vạn tệ 1 viên, ăn nó buổi chiều có thể chạy được như vậy tiếp.

Trần Huyền Phong giải thích, ánh mắt anh ta nhìn Mạc Phàm thay đổi không ít.

Anh ta tưởng rằng Mạc Phàm chỉ là bác sĩ y thuật cao minh, xem ra không đơn giản như thế.

- Một viên 10 vạn, không phải chứ?

Sử Hàng cầm viên Tinh Khí Đan kia, trừng mắt nhìn nói.

Trái lại anh ta không coi trọng 10 vạn lắm, 10 vạn uống được một chai rượu vang.

Nhưng một viên thuốc nhỏ như thế mà mất 10 vạn tệ, quá quý giá rồi, có bao nhiêu người có thể uống được viên thuốc này?

- Gần 10 vạn tệ 1 viên, nhưng không tính là gì với tôi, các cậu mỗi người một lọ đi.

Mạc Phàm thản nhiên nói, lấy hai lọ khác từ trong túi ra.

Con đường tu tiên vốn là quá trình đốt tiền!

Tinh Khí Đan thôi mà, không đáng là gì đối với hắn.

Hiện giờ trừ phi là linh dược ngàn năm hay yêu đan của yêu thú Tiên Thiên, những thứ khác không lọt vào mắt hắn.

- Mẹ nó, lão đại, cậu cũng quá thổ hào rồi.

Sử Hàng kinh ngạc nói.

10 vạn một viên, một lọ này 10 viên, mỗi người một lọ là 300 vạn.

- Nếu các cậu muốn nằm trên giường vài ngày, không ăn cũng được.

Mạc Phàm tức giận nói.

- Ăn đi, tôi không muốn nằm trên giường.

Trần Huyền Phong gần như không do dự, cầm một lọ lấy một viên ra nuốt xuống.

Ba người ăn Tinh Khí Đan tựa như ăn nhân sâm.

Tinh Khí Đan vừa vào bụng, ba người chỉ cảm thấy người nóng lên, sắc mặt khôi phục với tốc độ mắt thường có thể thấy được.

- Lão đại, cậu chắc chắn không phải tiên đan đấy chứ?

Sử Hàng cảm thấy trên người có khí lực, ngạc nhiên kêu lên.

Hiện giờ anh ta có cảm giác đừng nói là chạy tiếp như thế nữa, bảo anh ta một đêm 13 lần cũng được.

Mạc Phàm lắc đầu cười.

Chỉ là Tinh Khí Đan mà thôi, cách tiên đan xa vạn dặm, nhưng ở trong mắt người thường thì không khác gì tiên đan.

- Lão nhị, cậu biết về biệt thự tỉnh Giang Nam bao nhiêu?

- Lão đại, chuyện khác tôi không dám khoe khoang với cậu, biệt thự thì không ai ở ký túc xá chúng ta biết nhiều hơn tôi, lão đại, cậu muốn mua biệt thự sao?

Sử Hàng tự tin nói.

Nhà anh ta muốn làm bất động sản, phải hiểu rõ tất cả ngõ ngách ở đây.

- Ừm.

Mạc Phàm gật đầu.

Trường học không phải nơi hắn ở lâu, hắn chỉ thiếu chút nữa là tới cảnh giới Tiên Thiên, không cần pháp bảo hắn có thể linh khí ra thể, có thể sử dụng được rất nhiều pháp thuật.

Chuyện tu luyện, tất nhiên không thể ở phòng ngủ.Linh khí ở đây loãng là một, không chỉ dễ dàng bị người ta quấy rầy, còn có khả năng dẫn tới lộn xộn.

Cho nên hắn cần một biệt thự linh khí đầy đủ ở tỉnh Giang Nam.

Hắn quay về phòng ngủ, là muốn hỏi thăm Sử Hàng chuyện này.

- Lão đại, cậu muốn mua biệt thự kiểu gì, tôi giúp cậu tư vấn, đảm bảo sẽ khiến cậu hài lòng.

Sử Hàng vỗ ngực nói.

- Cách trường học không xa quá, yên tĩnh, phong thủy tốt, quan trọng là phong thủy tốt.

Mạc Phàm nói.

Ở trong mắt người thường là phong thủy tốt, ở trong mắt hắn là linh khí nồng đậm.

- Được rồi, cậu đợi tin tức nhé.

Sử Hàng cười cầm di động đi ra ngoài.

Mạc Phàm cũng không sốt ruột, cầm một quyển sách hơn 5000 từ chậm rãi lật đọc.

Hắn lật xem bất tri bất giác qua 6 tiếng, trời đã tối rồi, hắn muốn đi ăn cơm với đám Sử Hàng.

Nhẫn trên tay hắn sáng lên, ngọc bội Thanh Long xuất hiện trong tay hắn, đang phát ra thanh quang.

Hắn truyền linh khí vào bên trong, giọng nói của Long Nhược Tuyết vang lên.

- Nhanh tới giáo đường, nghi thức hàng lâm diễn ra vào tối nay.

Ngoại trừ những lời này, Long Nhược Tuyết còn nói địa điểm cho hắn.

Hắn nhướn mày, cất ngọc bội Thanh Long đi, đóng sách lại, trong mắt hiện lên chút tinh quang.

- Thần Điện dám dùng người Hoa Hạ làm vật chứa thiên sứ, vương tử Thần Điện còn đánh chủ ý lên người Tuyết Nhi, diệt bọn họ trước rồi nói sau.

Hắn chào đám Sử Hàng một tiếng, rời khỏi phòng ngủ.



Hơn một tiếng sau, hắn đến chỗ hẹn với Long Nhược Tuyết.

Vùng mới giải phóng ở phía Đông, trong tiểu lâu ở trấn nhỏ Columbia dị quốc phong tình.

Tiểu lâu đối diện giáo đường, nhìn qua cửa sổ cao nhất có thể thấy rõ cửa lớn giáo đường.

Bên trong tiểu lâu, Hiên Viên Long không có ở đây, sáu người ở tiểu đội Thanh Long mặc trang phục chiến đấu màu xanh, bộ dạng như đợi đã lâu.

Ngoại trừ Long Nhược Tuyết và Thỏ Tử ra, bốn người còn lại làm như không nhìn thấy Mạc Phàm, nên làm gì vẫn tiếp tục làm việc đó.

Vẻ mặt Mạc Phàm lạnh nhạt, không để ý đến bốn người này.

Bầu không khí trong tiểu lâu vô cùng xấu hổ.

- Đại lưu manh, nhiệm vụ lần này có thay đổi, tốt nhất là cậu nên cẩn thận một chút.

Long Nhược Tuyết đi đến bên cạnh Mạc Phàm, vẻ mặt kỳ lạ, nhỏ giọng dặn dò.

- Có thay đổi?

Mạc Phàm nhướn mày, lộ ra một chút bất ngờ.

- Cẩn thận cái gì?

- Giang tư lệnh đã báo cáo chuyện này cho mấy trưởng lão khác, hội trưởng lão quyết định phái thêm một tiểu đội nữa, cho nên cậu phải cẩn thận…

Long Nhược Tuyết chưa nói xong, tiếng “cộp cộp cộp” truyền từ hành lang đến, giọng nói như hổ gầm truyền đến.

- Cẩn thận cậu bị người Thần Điện giết hoặc bắt giữ, Long Tổ chúng ta sẽ bị mất mặt.

Mạc Phàm nheo mắt lại, nhìn nơi phát ra âm thanh.

Chỉ thấy ở ngoài hành lang, một người đàn ông trung niên cao lớn uy vũ dẫn vài người đi vào.

Đám người này có tổng cộng 9 người, ngoại trừ Hiên Viên Long ra, tất cả mặc trang phục chiến đấu màu trắng, khí tức mỗi người không kém bất luận người nào ở tiểu đội Thanh Long, trên người có cảm giác giết người rất nhiều và ánh mắt như đao khiến người ta thấy nguy hiểm.

Người vừa nói chuyện đi đầu, khoảng 40 tuổi, có vài phần tương tự với Hiên Viên Long, sắc mặt lãnh khốc, trên người tỏa ra khí tức sắc bén khiến lưng người ta phát lạnh.

Nhìn thấy người này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Nhược Tuyết khó coi.

- Ông là Bạch Hổ?

Mạc Phàm hỏi.

Long Tổ chia làm Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, Bạch Hổ sát phạt làm chủ phương tây, trên người đám người này đầy sát khí, ngoại trừ giết chóc tích lũy ra, giống như cũng tu luyện công pháp Ngưng Sát Quyết, ngoại trừ Bạch Hổ ra thì không còn ai khác.

Xem ra nhiệm vụ đúng là biến thái.

- Ông ta không chỉ là đội trưởng của Bạch Hổ, cũng là Hiên Viên Thai cha Hiên Viên Long.

Long Nhược Tuyết nhìn Hiên Viên Long lộ ra vẻ lo lắng, nhắc nhở.

Cô bảo Mạc Phàm cẩn thận là cẩn thận Hiên Viên Thai.

Hiên Viên Thai cười khinh thường, khẽ nâng mí mắt, liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái.

- Cậu là tiểu tử mà Giang Thành nâng đỡ sao, Giang Thành kia đúng là không biết nhìn người, vậy mà nhìn trúng cậu, tôi cảm thấy cũng thường thôi, tu vi còn chưa đến cảnh giới Tiên Thiên.

Giọng điệu khinh miệt, giọng nói chói tai, làm bầu không khí trong tiểu lâu càng phức tạp hơn.