- Sao lại thế này?
Bốn người đến sau nhíu mày, trong mắt đều là nghi ngờ.
Giải trừ Càn Khôn Khế tương đương với phản bội Long Tổ, Giang Thành không xử trí Mạc Phàm, trái lại còn truy cứu Hiên Viên Long.
Mắt Long Nhược Tuyết chớp chớp, mãi mà không phản ứng kịp.
Giang tư lệnh luôn công chính nghiêm minh, sao che chở tiểu tử này như vậy?
Ở Đông Hải, Giang Thành có chuyện cầu Mạc Phàm, còn có thể lý giải.
Nơi này là căn cứ Long Tổ, Giang Thành hoàn toàn không cần phải làm vậy?
Tươi cười trên mặt Hiên Viên Long cứng đờ, sắc mặt khó coi.
Anh ta có cảm giác như anh ta đang chơi đến cao hứng với vợ, bị tình nhân của vợ tát bốp một cái.
- Chú Giang, tiểu tử này muốn trở thành Long Vương, phải có bản lĩnh khiến cháu tâm phục khẩu phục, cháu thấy cháu không sai, người sai là cậu ta, có thể giải trừ được Càn Khôn Khế, cháu cảm thấy quá nguy hiểm, nhất định phải lập tức bắt cậu ta lại.
Hiên Viên Long nghiến răng, không cam lòng nói.
- Nếu tôi nói cậu ấy có lệnh đặc biệt giải trừ Càn Khôn Khế thì sao?
Giang Thành lạnh giọng hỏi.
Những lời này vang lên, không ít người lại khiếp sợ.
Long Tổ có được rất nhiều quyền lợi, nhưng có các quy củ nhất định phải tuân theo.
Có lệnh đặc biệt giải trừ Càn Khôn Khế, vậy đồng nghĩa với việc Mạc Phàm được hưởng quyền lợi đặc biệt của Long Tổ, còn không cần nghe theo quy củ, chuyện này có vẻ đáng sợ.
Năm đó Long Tổ mời Lâm Thiên Nam gia nhập, cuối cùng vì không lấy được lệnh đặc biệt, Lâm Thiên Nam từ chối gia nhập Long Tổ.
Mạc Phàm còn chưa tới 20 tuổi, vậy mà chiếm được lệnh đặc biệt.
Ngoại trừ Hiên Viên Long ra, bao gồm Long Nhược Tuyết trong đó, ánh mắt mọi người nhìn Mạc Phàm thay đổi không ít.
- Không có khả năng.
Hiên Viên Long lắc đầu không tin nói.
Mạc Phàm chưa tới 20 tuổi, không có lai lịch không có bối cảnh, thực lực chỉ đứng thứ 9 trên Hắc Bảng, sao lại nhận được lệnh đặc biệt?
- Vậy cậu xem trên người Mạc tiên sinh có phong ấn Cửu Long không?
Giang Thành hừ lạnh một tiếng nói.
Ngoại trừ Giang Thành và Long Nhược Tuyết ra, trong mắt sáu người lóe lên tinh quang nhìn về phía Mạc Phàm, vẻ mặt thay đổi theo.
Phong ấn Cửu Long rất dễ nhận ra, người bị phong ấn có thể cộng minh, cảm nhận được lẫn nhau.
Trên người Mạc Phàm đâu có phong ấn Cửu Long, chỉ có khí tức thâm bất khả trắc.
- Chuyện này…
Sắc mặt Hiên Viên Long khó coi đến mức có thể vặn ra nước.
Chỉ trong phút chốc, anh ta suy nghĩ cẩn thận là vì sao.
Động phủ tiên nhân, nhất định là động phủ tiên nhân.
Mạc Phàm có được bí pháp phá giải Vạn Diệt Lao Lung, Long Tổ vô cùng coi trọng động phủ tiên nhân, cha anh ta từng nói một lần, người nào có được động phủ tiên nhân người đó có được thiên hạ.
Mạc Phàm có thể phá giải Vạn Diệt Lao Lung tiến vào động phủ tiên nhân, chắc chắn là vì nguyên nhân đó.
Dù Mạc Phàm không đủ tu vi, cấp cao Long Tổ cũng cho Mạc Phàm lệnh đặc biệt.
- Tiểu Long, cậu còn lời gì muốn nói?
Giang Thành hỏi.
- Cháu không phục.
Hiên Viên Long giận dữ hét.
Dựa vào cái gì một tên tiểu tử như Mạc Phàm, không hề có công lao có thể gia nhập Long Tổ, địa vị cao, còn không bị Long Tổ trói buộc.
Anh ta lại phải ăn nhờ ở đậu, trở thành thuộc hạ của tiểu tử kia?
Cảm giác này giống như anh ta đường đường là thiếu gia, phải gọi một tên hai lúa là đại nhân, anh ta không làm được.
- Mạc tiên sinh là tôi mời tới, ý của cậu là không nghe lời tôi?Giang Thành quát lạnh lùng nói.
Giọng nói vừa vang lên, khí tức vô cùng khủng khiếp tỏa từ trên người Giang Thành ra, như núi như biển, cao không nhìn thấy, thâm bất khả trắc.
Khí tức cuồng bạo này vừa xuất hiện, tựa như sóng thần nhấc lên sóng lớn trăm mét, cuốn sạch ra bốn phía.
Sắc mặt đám Long Nhược Tuyết thay đổi, lập tức vận khởi chân khí ngăn cản, dù vậy vẫn có cảm giác như ngực bị một tảng đá đè ép, không thở nổi.
Mạc Phàm nhướn mày, trong mắt lóe sáng lam quang đánh giá Giang Thành.
Giang Thành cởi bỏ 10 tầng phong ấn, thực lực cường hãn không phải bình thường, đã là Tiên Thiên đỉnh phong.
Nếu Giang Thành đứng trên Hắc Bảng, ít nhất phải trước 5.
- Cháu…
Dưới uy áp cường đại, sắc mặt Hiên Viên Long tái mét, thân thể không ngừng run rẩy, xương cốt phát ra âm thanh đùng đùng liên tục.
Địa vị của Giang Thành cao quý là một trong tứ đại trưởng lão của Long Tổ, thực lực không cần phải nói, anh ta có thể so sánh được sao.
Anh ta không phục Mạc Phàm, nhưng không dám không phục Giang Thành.
Trước mặt người có thực lực, không phục thì chết, Giang Thành có được quyền lợi này.
Chỉ trong phút chốc Hiên Viên Long nghiến răng nói.
- Cháu phục.
- Mạc tiên sinh, cậu xem xử lý cậu ta thế nào?
Giang Thành hỏi Mạc Phàm.
- Nếu tôi nhớ không nhầm, vừa rồi anh ta muốn tôi quỳ xuống xin lỗi.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Nếu không phải Giang Thành xuất hiện, Hiên Viên Long đã thành phế nhân.
Nếu Giang Thành ra mặt, không phải không thể nể mặt Giang Thành.
Hiên Viên Long thích quỳ như vậy, vậy thì quỳ đi.
- Tiểu Long, quỳ xuống, xin lỗi Mạc tiên sinh ngay.
Giang Thành ra lệnh.
- Cái gì?
Hiên Viên Long thất thần, trong mắt đều là phẫn nộ.
- Dựa vào cái gì cháu phải xin lỗi cậu ta?
Anh ta đường đường là đệ tử của Hiên Viên gia, Hiên Viên gia có quyền lên tiếng rất lớn ở Long Tổ, vậy mà bảo anh ta quỳ xuống xin lỗi một dã tiểu tử.
Cho dù là lỗi của anh ta, cũng không cần phải xin lỗi một người bình thường.
Vương tử cần xin lỗi nông phu sao?
Giang Thành nheo mắt, ánh sáng lạnh lóe ra.
Hiên Viên Long này đúng là không biết sâu cạn, trong tâm tư chỉ biết vị trí Long Vương.
Mấy bọn họ không nhìn ra, sao ông ta có thể không nhìn ra.
Nếu Hiên Viên Long không khiến Mạc Phàm phóng thần thức ra, có lẽ còn có cơ hội.
Đợi Mạc Phàm thi triển thần thức, tay Mạc Phàm vừa ra đòn có thể khiến năm người không chết cũng bị tàn phế.
Muốn khiêu chiến với Mạc Phàm, cũng không biết động não.
- Cậu không quỳ, tôi khiến cậu quỳ.
Giang Thành lạnh lùng liếc Hiên Viên Long một cái.
Chỉ một ánh mắt, lực lượng vô hình giống như ngọn núi to, ầm ầm đè lên người Hiên Viên Long.
“Cộp!” Không để Hiên Viên Long phản kháng, chân Hiên Viên Long hãm sâu dưới đất, anh ta quỳ một gối xuống, quỳ trước mặt Mạc Phàm.
- Xin lỗi.
Hiên Viên Long nghiến răng, lạnh lùng nhìn Mạc Phàm chăm chú, hai mắt như sắp phun lửa.
Anh ta do dự một lát, vẫn mở miệng nói.
- Mạc Phàm, vừa rồi là tôi mạo phạm trước, mong cậu nể mặt Long Tổ, không cần so đo với tôi.
Hiên Viên Long gằn từng chữ nói, gương mặt anh ta như ứ máu, đỏ bừng, không giống như xin lỗi, trái lại như muốn ăn thịt người.
Nếu anh ta dám cãi lệnh Giang Thành, không phải không có khả năng bị trục xuất khỏi tiểu đội Thanh Long.
Đại trượng phu co được dãn được, tạm thời cúi đầu mà thôi.
Nhưng khiến người Hiên Viên gia quỳ xuống xin lỗi, nhất định phải chịu lửa giận của Hiên Viên gia bọn họ.
Đợi xem.
Không chỉ Mạc Phàm, Giang Thành và tiểu tiện nhân Long Nhược Tuyết cũng đừng nghĩ thoát được.
Mạc Phàm liếc mắt nhìn Hiên Viên Long một cái, không để ý đến Hiên Viên Long nữa.
- Tất cả vào đi.
Giang Thành thấy Mạc Phàm cất ngọc bội, lúc này mới thu hồi khí thế, không nóng không lạnh nói.
- Cháu đã biết nhiệm vụ, cháu còn chút việc, đi trước, trước khi chấp hành nhiệm vụ, cháu sẽ có mặt.
Hiên Viên Long đứng dậy rời đi.
- Chúng tôi quay về phòng trước.
Đám Thỏ Tử liếc mắt nhìn Mạc Phàm với vẻ kỳ lạ, lại nhìn Hiên Viên Long, bóng dáng chớp lóe liền biến mất không thấy.
Trước cửa chỉ còn lại Mạc Phàm, Giang Thành và Long Nhược Tuyết.
Mạc Phàm làm như không nghe thấy, xoay người vào biệt thự.
Trái lại trong mắt Long Nhược Tuyết là lo lắng.
- Chỉ sợ nhiệm vụ tối nay không đơn giản như vậy, haizz!
Cô thở dài thầm nghĩ, cũng đi vào biệt thự theo. - Sao lại thế này?
Bốn người đến sau nhíu mày, trong mắt đều là nghi ngờ.
Giải trừ Càn Khôn Khế tương đương với phản bội Long Tổ, Giang Thành không xử trí Mạc Phàm, trái lại còn truy cứu Hiên Viên Long.
Mắt Long Nhược Tuyết chớp chớp, mãi mà không phản ứng kịp.
Giang tư lệnh luôn công chính nghiêm minh, sao che chở tiểu tử này như vậy?
Ở Đông Hải, Giang Thành có chuyện cầu Mạc Phàm, còn có thể lý giải.
Nơi này là căn cứ Long Tổ, Giang Thành hoàn toàn không cần phải làm vậy?
Tươi cười trên mặt Hiên Viên Long cứng đờ, sắc mặt khó coi.
Anh ta có cảm giác như anh ta đang chơi đến cao hứng với vợ, bị tình nhân của vợ tát bốp một cái.
- Chú Giang, tiểu tử này muốn trở thành Long Vương, phải có bản lĩnh khiến cháu tâm phục khẩu phục, cháu thấy cháu không sai, người sai là cậu ta, có thể giải trừ được Càn Khôn Khế, cháu cảm thấy quá nguy hiểm, nhất định phải lập tức bắt cậu ta lại.
Hiên Viên Long nghiến răng, không cam lòng nói.
- Nếu tôi nói cậu ấy có lệnh đặc biệt giải trừ Càn Khôn Khế thì sao?
Giang Thành lạnh giọng hỏi.
Những lời này vang lên, không ít người lại khiếp sợ.
Long Tổ có được rất nhiều quyền lợi, nhưng có các quy củ nhất định phải tuân theo.
Có lệnh đặc biệt giải trừ Càn Khôn Khế, vậy đồng nghĩa với việc Mạc Phàm được hưởng quyền lợi đặc biệt của Long Tổ, còn không cần nghe theo quy củ, chuyện này có vẻ đáng sợ.
Năm đó Long Tổ mời Lâm Thiên Nam gia nhập, cuối cùng vì không lấy được lệnh đặc biệt, Lâm Thiên Nam từ chối gia nhập Long Tổ.
Mạc Phàm còn chưa tới 20 tuổi, vậy mà chiếm được lệnh đặc biệt.
Ngoại trừ Hiên Viên Long ra, bao gồm Long Nhược Tuyết trong đó, ánh mắt mọi người nhìn Mạc Phàm thay đổi không ít.
- Không có khả năng.
Hiên Viên Long lắc đầu không tin nói.
Mạc Phàm chưa tới 20 tuổi, không có lai lịch không có bối cảnh, thực lực chỉ đứng thứ 9 trên Hắc Bảng, sao lại nhận được lệnh đặc biệt?
- Vậy cậu xem trên người Mạc tiên sinh có phong ấn Cửu Long không?
Giang Thành hừ lạnh một tiếng nói.
Ngoại trừ Giang Thành và Long Nhược Tuyết ra, trong mắt sáu người lóe lên tinh quang nhìn về phía Mạc Phàm, vẻ mặt thay đổi theo.
Phong ấn Cửu Long rất dễ nhận ra, người bị phong ấn có thể cộng minh, cảm nhận được lẫn nhau.
Trên người Mạc Phàm đâu có phong ấn Cửu Long, chỉ có khí tức thâm bất khả trắc.
- Chuyện này…
Sắc mặt Hiên Viên Long khó coi đến mức có thể vặn ra nước.
Chỉ trong phút chốc, anh ta suy nghĩ cẩn thận là vì sao.
Động phủ tiên nhân, nhất định là động phủ tiên nhân.
Mạc Phàm có được bí pháp phá giải Vạn Diệt Lao Lung, Long Tổ vô cùng coi trọng động phủ tiên nhân, cha anh ta từng nói một lần, người nào có được động phủ tiên nhân người đó có được thiên hạ.
Mạc Phàm có thể phá giải Vạn Diệt Lao Lung tiến vào động phủ tiên nhân, chắc chắn là vì nguyên nhân đó.
Dù Mạc Phàm không đủ tu vi, cấp cao Long Tổ cũng cho Mạc Phàm lệnh đặc biệt.
- Tiểu Long, cậu còn lời gì muốn nói?
Giang Thành hỏi.
- Cháu không phục.
Hiên Viên Long giận dữ hét.
Dựa vào cái gì một tên tiểu tử như Mạc Phàm, không hề có công lao có thể gia nhập Long Tổ, địa vị cao, còn không bị Long Tổ trói buộc.
Anh ta lại phải ăn nhờ ở đậu, trở thành thuộc hạ của tiểu tử kia?
Cảm giác này giống như anh ta đường đường là thiếu gia, phải gọi một tên hai lúa là đại nhân, anh ta không làm được.
- Mạc tiên sinh là tôi mời tới, ý của cậu là không nghe lời tôi?Giang Thành quát lạnh lùng nói.
Giọng nói vừa vang lên, khí tức vô cùng khủng khiếp tỏa từ trên người Giang Thành ra, như núi như biển, cao không nhìn thấy, thâm bất khả trắc.
Khí tức cuồng bạo này vừa xuất hiện, tựa như sóng thần nhấc lên sóng lớn trăm mét, cuốn sạch ra bốn phía.
Sắc mặt đám Long Nhược Tuyết thay đổi, lập tức vận khởi chân khí ngăn cản, dù vậy vẫn có cảm giác như ngực bị một tảng đá đè ép, không thở nổi.
Mạc Phàm nhướn mày, trong mắt lóe sáng lam quang đánh giá Giang Thành.
Giang Thành cởi bỏ 10 tầng phong ấn, thực lực cường hãn không phải bình thường, đã là Tiên Thiên đỉnh phong.
Nếu Giang Thành đứng trên Hắc Bảng, ít nhất phải trước 5.
- Cháu…
Dưới uy áp cường đại, sắc mặt Hiên Viên Long tái mét, thân thể không ngừng run rẩy, xương cốt phát ra âm thanh đùng đùng liên tục.
Địa vị của Giang Thành cao quý là một trong tứ đại trưởng lão của Long Tổ, thực lực không cần phải nói, anh ta có thể so sánh được sao.
Anh ta không phục Mạc Phàm, nhưng không dám không phục Giang Thành.
Trước mặt người có thực lực, không phục thì chết, Giang Thành có được quyền lợi này.
Chỉ trong phút chốc Hiên Viên Long nghiến răng nói.
- Cháu phục.
- Mạc tiên sinh, cậu xem xử lý cậu ta thế nào?
Giang Thành hỏi Mạc Phàm.
- Nếu tôi nhớ không nhầm, vừa rồi anh ta muốn tôi quỳ xuống xin lỗi.
Mạc Phàm lạnh nhạt nói.
Nếu không phải Giang Thành xuất hiện, Hiên Viên Long đã thành phế nhân.
Nếu Giang Thành ra mặt, không phải không thể nể mặt Giang Thành.
Hiên Viên Long thích quỳ như vậy, vậy thì quỳ đi.
- Tiểu Long, quỳ xuống, xin lỗi Mạc tiên sinh ngay.
Giang Thành ra lệnh.
- Cái gì?
Hiên Viên Long thất thần, trong mắt đều là phẫn nộ.
- Dựa vào cái gì cháu phải xin lỗi cậu ta?
Anh ta đường đường là đệ tử của Hiên Viên gia, Hiên Viên gia có quyền lên tiếng rất lớn ở Long Tổ, vậy mà bảo anh ta quỳ xuống xin lỗi một dã tiểu tử.
Cho dù là lỗi của anh ta, cũng không cần phải xin lỗi một người bình thường.
Vương tử cần xin lỗi nông phu sao?
Giang Thành nheo mắt, ánh sáng lạnh lóe ra.
Hiên Viên Long này đúng là không biết sâu cạn, trong tâm tư chỉ biết vị trí Long Vương.
Mấy bọn họ không nhìn ra, sao ông ta có thể không nhìn ra.
Nếu Hiên Viên Long không khiến Mạc Phàm phóng thần thức ra, có lẽ còn có cơ hội.
Đợi Mạc Phàm thi triển thần thức, tay Mạc Phàm vừa ra đòn có thể khiến năm người không chết cũng bị tàn phế.
Muốn khiêu chiến với Mạc Phàm, cũng không biết động não.
- Cậu không quỳ, tôi khiến cậu quỳ.
Giang Thành lạnh lùng liếc Hiên Viên Long một cái.
Chỉ một ánh mắt, lực lượng vô hình giống như ngọn núi to, ầm ầm đè lên người Hiên Viên Long.
“Cộp!” Không để Hiên Viên Long phản kháng, chân Hiên Viên Long hãm sâu dưới đất, anh ta quỳ một gối xuống, quỳ trước mặt Mạc Phàm.
- Xin lỗi.
Hiên Viên Long nghiến răng, lạnh lùng nhìn Mạc Phàm chăm chú, hai mắt như sắp phun lửa.
Anh ta do dự một lát, vẫn mở miệng nói.
- Mạc Phàm, vừa rồi là tôi mạo phạm trước, mong cậu nể mặt Long Tổ, không cần so đo với tôi.
Hiên Viên Long gằn từng chữ nói, gương mặt anh ta như ứ máu, đỏ bừng, không giống như xin lỗi, trái lại như muốn ăn thịt người.
Nếu anh ta dám cãi lệnh Giang Thành, không phải không có khả năng bị trục xuất khỏi tiểu đội Thanh Long.
Đại trượng phu co được dãn được, tạm thời cúi đầu mà thôi.
Nhưng khiến người Hiên Viên gia quỳ xuống xin lỗi, nhất định phải chịu lửa giận của Hiên Viên gia bọn họ.
Đợi xem.
Không chỉ Mạc Phàm, Giang Thành và tiểu tiện nhân Long Nhược Tuyết cũng đừng nghĩ thoát được.
Mạc Phàm liếc mắt nhìn Hiên Viên Long một cái, không để ý đến Hiên Viên Long nữa.
- Tất cả vào đi.
Giang Thành thấy Mạc Phàm cất ngọc bội, lúc này mới thu hồi khí thế, không nóng không lạnh nói.
- Cháu đã biết nhiệm vụ, cháu còn chút việc, đi trước, trước khi chấp hành nhiệm vụ, cháu sẽ có mặt.
Hiên Viên Long đứng dậy rời đi.
- Chúng tôi quay về phòng trước.
Đám Thỏ Tử liếc mắt nhìn Mạc Phàm với vẻ kỳ lạ, lại nhìn Hiên Viên Long, bóng dáng chớp lóe liền biến mất không thấy.
Trước cửa chỉ còn lại Mạc Phàm, Giang Thành và Long Nhược Tuyết.
Mạc Phàm làm như không nghe thấy, xoay người vào biệt thự.
Trái lại trong mắt Long Nhược Tuyết là lo lắng.
- Chỉ sợ nhiệm vụ tối nay không đơn giản như vậy, haizz!
Cô thở dài thầm nghĩ, cũng đi vào biệt thự theo.