Một câu đơn giản, nhưng giống như một trái bom nổ mạnh.
Trong lòng không ít người run lên, nhìn Mạc Phàm đầy thương hại.
Người mà Phương Tử Phong muốn đối phó, sẽ không có kết cục gì tốt.
Ba tháng trước, có một nam minh tinh ngăn cản Phương Tử Phong đùa giỡn một nữ ngôi sao ca nhạc mới nổi tiếng, Phương Tử Phong mở miệng nói vài câu, kết quả nam minh tinh kia về nhà liền nhảy lầu chết.
Tất cả mọi người biết chắc chắn là Phương Tử Phong ra tay, nhưng không ai có thể làm gì anh ta.
Dùng thuật thôi miên để giết người, căn bản không có một chút chứng cứ.
Chắc Mạc Phàm là người tiếp theo.
Vẻ mặt Trần Huyền Phong, Sử Hàng và Phương Nhân Hiếu tràn đầy lo lắng.
Phương Tử Phong vừa đứng ra liền phá thuật thôi miên của Mạc Phàm, khiến Dư Bân đứng dậy được, còn lập tức thôi miên nhiều người như thế, chắc chắn thuật thôi miên đứng trên Mạc Phàm.
- Chắc Mạc Phàm gặp nguy hiểm rồi.
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, vẻ mặt như giếng cổ, không có một chút gợn sóng.
- Bây giờ anh quỳ xuống, anh còn có thể đi ra ngoài.
Hắn vừa nói những lời này, mọi người ở đây lại vô cùng khiếp sợ.
Không ít người chảy mồ hôi lạnh, khẩu khí của Mạc Phàm cũng quá lớn rồi, bảo Phương Tử Phong quỳ xuống.
- Mạc Phàm chết chắc rồi.
Trần Tĩnh hít vào một hơi khí lạnh nói.
Người dám nói chuyện với Phương Tử Phong như vậy, gần như đều chết hết rồi, vậy mà Mạc Phàm dám nói chuyện với Phương Tử Phong như thế.
Dư Bân vô cùng vui vẻ, anh ta từng thấy bộ dạng Phương Tử Phong tức giận rồi.
Tiểu tử này trêu chọc Phương Tử Phong càng nhiều, lát nữa sẽ càng thảm hơn.
Phương Tử Phong nhướn mày, bất nộ phản hỉ.
Từ khi năng lực của anh ta tăng lên đến nay, chưa từng gặp người nào cuồng vọng như thế, nhất là người nhỏ tuổi hơn anh ta.
- Tiểu tử, khẩu khí của cậu đúng là không nhỏ, cậu cho rằng dựa vào chút thủ đoạn đó của cậu, có thể giương oai ở Giang Nam sao, cậu đã không muốn tự mình nhảy lầu, vậy cậu…
Phương Tử Phong nói một nửa, liền thay thế bằng tươi cười tà mị.
Anh ta chỉ định giáo huấn Mạc Phàm một chút, một tên nhà quê không cần anh ta phải gây chiến, tựa như lão hổ sẽ không cố gắng giẫm chết một con kiến.
Nếu tiểu tử này muốn chết, vậy thì để tiểu tử này biết cậu ta đắc tội người nào.
Anh ta cười nham hiểm, hai mắt trở nên sáng lên, toàn bộ con mắt biến thành màu đen quỷ dị, như nước mực.
“Bùm!” Hư không chấn động, hai đạo hắc quang mắt thường không thể nhìn thấy phóng từ trong mắt anh ta ra.
Giống như hai con rắn độc, cái mồm to như bồn máu há ra, đánh về phía Mạc Phàm.
- Hửm?
Mạc Phàm nhướn mày, trong mắt hiện lên bừng tỉnh đại ngộ.
Lúc trước hắn còn cảm thấy kỳ lạ, vì sao rõ ràng Phương Tử Phong chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ, đã có thần thức cảnh giới Tiên Thiên, hơn nữa đại sư thôi miên khiêu chiến với anh ta đều biến thành kẻ ngốc, hiện giờ hắn hiểu rõ rồi.
Phương Tử Phong này dùng một loại pháp thuật tương tự với Phệ Thần Thuật, cắn nuốt thần thức của những đại sư thôi miên này, hóa thành thần thức của mình.
Nếu dùng Phệ Thần Thuật này đối phó tu sĩ khác, chắc chắn tu sĩ khác sẽ bị trúng chiêu.
Bởi vì trong số tu sĩ hắn gặp, mạnh như Thiên Thành Diệt, Âm Long, Long Cổ, cũng chỉ chạm đến cánh cửa luyện thần, thần thức cũng không mạnh lắm, dù sao công pháp luyện thần quá ít ỏi.
Một khi thần thức bị cắn nuốt, kẻ nhẹ thì tâm thần phân liệt, nặng thì biến thành người sống đời sống thực vật, cho dù là cảnh giới Tiên Thiên cũng giống như vậy.
Nhưng dùng loại pháp thuật này đối phó hắn, quả thực là chuyện viễn tưởng.
Phệ Thần Thuật này không phải thần thức của ai cũng cắn nuốt được, gặp phải người có thần thức mạnh hơn, sẽ không làm được gì.
Diễn Thiên Thần Quyết mà hắn tu luyện là công pháp tu thần lợi hại nhất Tu Chân giới, thần thức của hắn mạnh hơn tu vi và thân thể của hắn rất nhiều, Phệ Thần Thuật có thể cắn nuốt được sao?
Phương Tử Phong thi triển Phệ Thần Thuật trước mặt hắn, tựa như rắn nuốt voi, không chỉ không nuốt được, trái lại còn bị voi giẫm một cước chết tươi.
- Anh đã không chịu quỳ, vậy anh không cần đi ra ngoài nữa.
Mạc Phàm cười nhạt nói.
Phương Tử Phong hừ lạnh một tiếng, thần quang trong mắt sáng hơn.
Hai đạo hắc quang hình rắn to hơn, thân hình lập tức biến to gấp đôi, đầu rắn cực to vươn về phía sau, xông về phía Mạc Phàm cắn lấy.
Một tiểu tử ngu dốt cũng muốn anh ta quỳ xuống, đúng là si tâm vọng tưởng.
Theo ý anh ta, Mạc Phàm căn bản không biết mình đang đắc tội người nào.
Mạc Phàm cười khẽ, vận khởi Diễn Thiên Thần Quyết.
Hai mắt hắn biến thành màu vàng, rực rỡ như ánh nắng mặt trời, cả nhà hàng đều sáng hơn.
- Trảm!
Hắn thầm quát một tiếng, một đạo kim quang bay từ trong mắt hắn ra.
Kim quang này như một trường đao vô cùng sắc bén, ngọn lửa màu vàng thiêu đốt hừng hực, xẹt qua bầu trời.
Chỉ trong giây lát, liền chém lên thân rắn màu đen.
Con rắn màu đen hùng hổ đụng tới kim quang, tựa như bóng mờ dưới ánh mặt trời, biến mất chỉ trong giây lát.
Kim quang chớp lóe, biến mất vào trong mi tâm Phương Tử Phong.
“A!” Tiếng kêu thê lương truyền đến.
Thân thể Phương Tử Phong lập tức bay ra ngoài không báo trước, tựa như bị đạn pháo bắn trúng.
“Rầm!” Phương Tử Phong đập mạnh vào một cột đá, cả nhà hàng chấn động, lúc này mới dừng lại được, huyết dịch chảy ra từ tai mắt mũi miệng anh ta.
Công tử nhà giàu vừa rồi còn ngọc thụ lâm phong, trong chớp mắt vô cùng thê thảm.
Trong nhà hàng, những người bị Phương Tử Phong thôi miên lập tức lấy lại tinh thần, vẻ mặt mờ mịt.
- Sao lại thế này?
Dư Bân “cộp” một tiếng lại quỳ ở trên đất, sắc mặt tái mét.
Vẻ mặt những người khác đều vô cùng khiếp sợ, tuy bọn họ không nhìn thấy thần thức của Mạc Phàm và Phương Tử Phong.
Nhưng cũng có thể đoán được, chắc chắn hai người đang đấu pháp, hơn nữa Phương Tử Phong thua vô cùng thảm.
Ở đây, cho dù là đám Sử Hàng, Trần Huyền Phong, Trần Tĩnh, hay là những khách hàng đến ăn cơm, ánh mắt nhìn Mạc Phàm lập tức thay đổi nghiêng trời lệch đất.
- Tiểu tử này quá lợi hại rồi?
Phải biết rằng Phương Tử Phong khiến biểu diễn thuật thôi miên thành đại hội xxoo, liên tục khiêu chiến và bị khiêu chiến, không chỉ chưa bao giờ thua, trái lại càng ngày càng lợi hại.
Trước đây anh ta còn phải dùng đồng hồ bỏ túi, tiền xu và đạo cụ, hiện giờ chỉ dùng tiếng nói là có thể thôi miên người khác.
Cho dù như vậy, cũng bại bởi một tiểu tử không có danh tiếng gì.
Không ít người thán phục, cũng có không ít người hiểu ra.
Chẳng trách vừa rồi Mạc Phàm nói Dư Bân và Phương Tử Phong đều là vai phụ, cậu ta có thể đánh bại Phương Tử Phong, quả thật hai người kia chỉ là vai phụ.
Trên cột đá, hai tay Phương Tử Phong ôm đầu, trên gương mặt hung dữ tràn đầy vẻ không cam lòng.Sau khi anh ta gia nhập Thần Điện, nhận được chúng thần ban ân, chiếm được năng lực cắn nuốt lực tinh thần của những người khác.
Điều này làm lực tinh thần của anh ta vốn cường đại, càng ngày càng mạnh.
Thông qua lực tinh thần cường đại, anh ta có thể khống chế vật cách không, còn có thể khống chế đại não người và động vật.
Lực tinh thần của anh ta mạnh như vậy, cho dù là điện chủ của Thần Điện bọn họ cũng cảm thấy tự ti, nhưng có ai ngờ lại bị một tiểu tử nhỏ tuổi hơn anh ta làm bị thương nặng.
Bị thương nặng như vậy, không biết anh ta phải cắn nuốt lực tinh thần của bao nhiêu người mới chữa trị được.
- Đáng chết, tiểu tử, vì sao cậu lại mạnh như thế?
Phương Tử Phong giận dữ hét.
Mạc Phàm nhỏ tuổi hơn anh ta, cho dù có siêu năng lực cũng không thể mạnh hơn anh ta được.
Nhưng hoàn toàn ngược lại, lực tinh thần của Mạc Phàm tựa như biển rộng.
Mạc Phàm cười khẽ, thu kim quang lại.
- Vì sao tôi nhất định phải kém hơn anh?
Sắc mặt Phương Tử Phong khó coi, giống như bị người ta tát mấy cái, trên mặt là nóng rát.
- Tiểu tử, tôi phải giết cậu.
Anh ta lớn như vậy, còn chưa từng bại trong tay ai, sao có thể cam tâm.
Anh ta nói xong bất chấp thương tổn trên người, hai mắt từ màu đen biến thành đỏ như máu.
Cái ghế, cái bàn, đồ ăn, vật phẩm trang trí ở xung quanh lập tức lắc lư, giống như bị động đất. Một câu đơn giản, nhưng giống như một trái bom nổ mạnh.
Trong lòng không ít người run lên, nhìn Mạc Phàm đầy thương hại.
Người mà Phương Tử Phong muốn đối phó, sẽ không có kết cục gì tốt.
Ba tháng trước, có một nam minh tinh ngăn cản Phương Tử Phong đùa giỡn một nữ ngôi sao ca nhạc mới nổi tiếng, Phương Tử Phong mở miệng nói vài câu, kết quả nam minh tinh kia về nhà liền nhảy lầu chết.
Tất cả mọi người biết chắc chắn là Phương Tử Phong ra tay, nhưng không ai có thể làm gì anh ta.
Dùng thuật thôi miên để giết người, căn bản không có một chút chứng cứ.
Chắc Mạc Phàm là người tiếp theo.
Vẻ mặt Trần Huyền Phong, Sử Hàng và Phương Nhân Hiếu tràn đầy lo lắng.
Phương Tử Phong vừa đứng ra liền phá thuật thôi miên của Mạc Phàm, khiến Dư Bân đứng dậy được, còn lập tức thôi miên nhiều người như thế, chắc chắn thuật thôi miên đứng trên Mạc Phàm.
- Chắc Mạc Phàm gặp nguy hiểm rồi.
Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, vẻ mặt như giếng cổ, không có một chút gợn sóng.
- Bây giờ anh quỳ xuống, anh còn có thể đi ra ngoài.
Hắn vừa nói những lời này, mọi người ở đây lại vô cùng khiếp sợ.
Không ít người chảy mồ hôi lạnh, khẩu khí của Mạc Phàm cũng quá lớn rồi, bảo Phương Tử Phong quỳ xuống.
- Mạc Phàm chết chắc rồi.
Trần Tĩnh hít vào một hơi khí lạnh nói.
Người dám nói chuyện với Phương Tử Phong như vậy, gần như đều chết hết rồi, vậy mà Mạc Phàm dám nói chuyện với Phương Tử Phong như thế.
Dư Bân vô cùng vui vẻ, anh ta từng thấy bộ dạng Phương Tử Phong tức giận rồi.
Tiểu tử này trêu chọc Phương Tử Phong càng nhiều, lát nữa sẽ càng thảm hơn.
Phương Tử Phong nhướn mày, bất nộ phản hỉ.
Từ khi năng lực của anh ta tăng lên đến nay, chưa từng gặp người nào cuồng vọng như thế, nhất là người nhỏ tuổi hơn anh ta.
- Tiểu tử, khẩu khí của cậu đúng là không nhỏ, cậu cho rằng dựa vào chút thủ đoạn đó của cậu, có thể giương oai ở Giang Nam sao, cậu đã không muốn tự mình nhảy lầu, vậy cậu…
Phương Tử Phong nói một nửa, liền thay thế bằng tươi cười tà mị.
Anh ta chỉ định giáo huấn Mạc Phàm một chút, một tên nhà quê không cần anh ta phải gây chiến, tựa như lão hổ sẽ không cố gắng giẫm chết một con kiến.
Nếu tiểu tử này muốn chết, vậy thì để tiểu tử này biết cậu ta đắc tội người nào.
Anh ta cười nham hiểm, hai mắt trở nên sáng lên, toàn bộ con mắt biến thành màu đen quỷ dị, như nước mực.
“Bùm!” Hư không chấn động, hai đạo hắc quang mắt thường không thể nhìn thấy phóng từ trong mắt anh ta ra.
Giống như hai con rắn độc, cái mồm to như bồn máu há ra, đánh về phía Mạc Phàm.
- Hửm?
Mạc Phàm nhướn mày, trong mắt hiện lên bừng tỉnh đại ngộ.
Lúc trước hắn còn cảm thấy kỳ lạ, vì sao rõ ràng Phương Tử Phong chỉ có tu vi Trúc Cơ kỳ, đã có thần thức cảnh giới Tiên Thiên, hơn nữa đại sư thôi miên khiêu chiến với anh ta đều biến thành kẻ ngốc, hiện giờ hắn hiểu rõ rồi.
Phương Tử Phong này dùng một loại pháp thuật tương tự với Phệ Thần Thuật, cắn nuốt thần thức của những đại sư thôi miên này, hóa thành thần thức của mình.
Nếu dùng Phệ Thần Thuật này đối phó tu sĩ khác, chắc chắn tu sĩ khác sẽ bị trúng chiêu.
Bởi vì trong số tu sĩ hắn gặp, mạnh như Thiên Thành Diệt, Âm Long, Long Cổ, cũng chỉ chạm đến cánh cửa luyện thần, thần thức cũng không mạnh lắm, dù sao công pháp luyện thần quá ít ỏi.
Một khi thần thức bị cắn nuốt, kẻ nhẹ thì tâm thần phân liệt, nặng thì biến thành người sống đời sống thực vật, cho dù là cảnh giới Tiên Thiên cũng giống như vậy.
Nhưng dùng loại pháp thuật này đối phó hắn, quả thực là chuyện viễn tưởng.
Phệ Thần Thuật này không phải thần thức của ai cũng cắn nuốt được, gặp phải người có thần thức mạnh hơn, sẽ không làm được gì.
Diễn Thiên Thần Quyết mà hắn tu luyện là công pháp tu thần lợi hại nhất Tu Chân giới, thần thức của hắn mạnh hơn tu vi và thân thể của hắn rất nhiều, Phệ Thần Thuật có thể cắn nuốt được sao?
Phương Tử Phong thi triển Phệ Thần Thuật trước mặt hắn, tựa như rắn nuốt voi, không chỉ không nuốt được, trái lại còn bị voi giẫm một cước chết tươi.
- Anh đã không chịu quỳ, vậy anh không cần đi ra ngoài nữa.
Mạc Phàm cười nhạt nói.
Phương Tử Phong hừ lạnh một tiếng, thần quang trong mắt sáng hơn.
Hai đạo hắc quang hình rắn to hơn, thân hình lập tức biến to gấp đôi, đầu rắn cực to vươn về phía sau, xông về phía Mạc Phàm cắn lấy.
Một tiểu tử ngu dốt cũng muốn anh ta quỳ xuống, đúng là si tâm vọng tưởng.
Theo ý anh ta, Mạc Phàm căn bản không biết mình đang đắc tội người nào.
Mạc Phàm cười khẽ, vận khởi Diễn Thiên Thần Quyết.
Hai mắt hắn biến thành màu vàng, rực rỡ như ánh nắng mặt trời, cả nhà hàng đều sáng hơn.
- Trảm!
Hắn thầm quát một tiếng, một đạo kim quang bay từ trong mắt hắn ra.
Kim quang này như một trường đao vô cùng sắc bén, ngọn lửa màu vàng thiêu đốt hừng hực, xẹt qua bầu trời.
Chỉ trong giây lát, liền chém lên thân rắn màu đen.
Con rắn màu đen hùng hổ đụng tới kim quang, tựa như bóng mờ dưới ánh mặt trời, biến mất chỉ trong giây lát.
Kim quang chớp lóe, biến mất vào trong mi tâm Phương Tử Phong.
“A!” Tiếng kêu thê lương truyền đến.
Thân thể Phương Tử Phong lập tức bay ra ngoài không báo trước, tựa như bị đạn pháo bắn trúng.
“Rầm!” Phương Tử Phong đập mạnh vào một cột đá, cả nhà hàng chấn động, lúc này mới dừng lại được, huyết dịch chảy ra từ tai mắt mũi miệng anh ta.
Công tử nhà giàu vừa rồi còn ngọc thụ lâm phong, trong chớp mắt vô cùng thê thảm.
Trong nhà hàng, những người bị Phương Tử Phong thôi miên lập tức lấy lại tinh thần, vẻ mặt mờ mịt.
- Sao lại thế này?
Dư Bân “cộp” một tiếng lại quỳ ở trên đất, sắc mặt tái mét.
Vẻ mặt những người khác đều vô cùng khiếp sợ, tuy bọn họ không nhìn thấy thần thức của Mạc Phàm và Phương Tử Phong.
Nhưng cũng có thể đoán được, chắc chắn hai người đang đấu pháp, hơn nữa Phương Tử Phong thua vô cùng thảm.
Ở đây, cho dù là đám Sử Hàng, Trần Huyền Phong, Trần Tĩnh, hay là những khách hàng đến ăn cơm, ánh mắt nhìn Mạc Phàm lập tức thay đổi nghiêng trời lệch đất.
- Tiểu tử này quá lợi hại rồi?
Phải biết rằng Phương Tử Phong khiến biểu diễn thuật thôi miên thành đại hội xxoo, liên tục khiêu chiến và bị khiêu chiến, không chỉ chưa bao giờ thua, trái lại càng ngày càng lợi hại.
Trước đây anh ta còn phải dùng đồng hồ bỏ túi, tiền xu và đạo cụ, hiện giờ chỉ dùng tiếng nói là có thể thôi miên người khác.
Cho dù như vậy, cũng bại bởi một tiểu tử không có danh tiếng gì.
Không ít người thán phục, cũng có không ít người hiểu ra.
Chẳng trách vừa rồi Mạc Phàm nói Dư Bân và Phương Tử Phong đều là vai phụ, cậu ta có thể đánh bại Phương Tử Phong, quả thật hai người kia chỉ là vai phụ.
Trên cột đá, hai tay Phương Tử Phong ôm đầu, trên gương mặt hung dữ tràn đầy vẻ không cam lòng.Sau khi anh ta gia nhập Thần Điện, nhận được chúng thần ban ân, chiếm được năng lực cắn nuốt lực tinh thần của những người khác.
Điều này làm lực tinh thần của anh ta vốn cường đại, càng ngày càng mạnh.
Thông qua lực tinh thần cường đại, anh ta có thể khống chế vật cách không, còn có thể khống chế đại não người và động vật.
Lực tinh thần của anh ta mạnh như vậy, cho dù là điện chủ của Thần Điện bọn họ cũng cảm thấy tự ti, nhưng có ai ngờ lại bị một tiểu tử nhỏ tuổi hơn anh ta làm bị thương nặng.
Bị thương nặng như vậy, không biết anh ta phải cắn nuốt lực tinh thần của bao nhiêu người mới chữa trị được.
- Đáng chết, tiểu tử, vì sao cậu lại mạnh như thế?
Phương Tử Phong giận dữ hét.
Mạc Phàm nhỏ tuổi hơn anh ta, cho dù có siêu năng lực cũng không thể mạnh hơn anh ta được.
Nhưng hoàn toàn ngược lại, lực tinh thần của Mạc Phàm tựa như biển rộng.
Mạc Phàm cười khẽ, thu kim quang lại.
- Vì sao tôi nhất định phải kém hơn anh?
Sắc mặt Phương Tử Phong khó coi, giống như bị người ta tát mấy cái, trên mặt là nóng rát.
- Tiểu tử, tôi phải giết cậu.
Anh ta lớn như vậy, còn chưa từng bại trong tay ai, sao có thể cam tâm.
Anh ta nói xong bất chấp thương tổn trên người, hai mắt từ màu đen biến thành đỏ như máu.
Cái ghế, cái bàn, đồ ăn, vật phẩm trang trí ở xung quanh lập tức lắc lư, giống như bị động đất.