Không chỉ yên tĩnh, thời gian cũng giống như chết lặng.
Tươi cười nhiệt tình vẫn tràn đầy trên mặt Lâm Thiên Bắc, nhân viên phục vụ chuẩn bị tiếp đón khách khứa còn đang làm tư thế mời.
Đám người khác ngây ra như phỗng, như bị đóng đinh tại chỗ, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin.
Những nhân vật danh chấn Đông Hải này đi đến nhà hàng Thiên Bình, vậy mà không phải tới tham gia tiệc rượu vào đại học của Lâm gia, mà tham gia tiệc rượu của Mạc Phàm và Lý Thi Vũ?
- Chuyện này…
- Quá khó tin rồi?
- Rốt cuộc Mạc gia có bối cảnh gì, vậy mà có thể mời được nhiều người đến như thế?
Ngay cả cục trưởng Lưu và cục trưởng Phương từ tỉnh Giang Nam tới, lúc này mắt cũng đảo liên tục.
Chỉ là tiệc rượu vào đại học của hai đứa bé mà thôi, ngoại trừ Lâm gia còn có đại nhân vật lớn hơn sao?
- Lạc Lão, không phải ông đang nói đùa đấy chứ?
Tất nhiên Lâm Thiên Bắc nhận ra Lạc Phi, dù sao ông ta cũng là nhân vật truyền kỳ trong sách giáo khoa.
- Nói đùa với lão phu, cậu xứng sao?
Lạc Phi lạnh lùng liếc Lâm Thiên Bắc một cái, vô cùng khí phách nói.
Nếu là gia chủ Lâm gia có lẽ ông ta còn khách sáo, chỉ là một hậu bối chi thứ Lâm gia, cũng dám nói ông ta nói đùa, ha ha.
Những lời này như một cái tát, tát mạnh vào mặt Lâm Thiên Bắc.
Không thấy Lạc Phi ra tay, nhưng có thể nghe thấy tiếng vang.
“Bùm!” Sắc mặt Lâm Thiên Bắc lập tức khó coi, còn khó coi hơn việc Mạc Phàm dùng nhiều thư thông báo trúng tuyển làm ông ta mất mặt.
- Có phải lầm rồi không?
Có người sờ gáy nói.
Nhiều người như vậy đến vì Mạc Phàm, khả năng này không lớn lắm đâu.
- Cha, Mạc tiên sinh ở bên trong, chúng ta đi vào sẽ biết nguyên nhân.
Bên cạnh Lạc Phi, Lạc Anh mặc áo bành tô màu đen dịu dàng nói.
- Ừm!
Lạc Phi đáp, một đám người làm như không nhìn thấy Lâm Thiên Bắc, lập tức đi đến trước người Mạc Phàm.
- Mạc tiên sinh, xảy ra chuyện gì vậy?
Tần lão gia tử hỏi.
Ông ta vừa nói như vậy, trong chớp mắt không ít người ở đây hóa đá.
Lúc trước còn có khả năng là lầm, nhưng bây giờ ngay cả Tần lão gia tử cũng gọi Mạc Phàm là Mạc tiên sinh, chuyện này có thể sai sao?
Trong lúc này, ánh mắt mọi người nhìn về phía Mạc Phàm đều thay đổi.
Ở thành phố Đông Hải, gần như không có ai có thể khiến Tần lão gia tử tôn kính như vậy.
Nếu có mà nói, vậy chỉ có Mạc thần y người cứu Tần lão gia tử một mạng.
- Chẳng lẽ Mạc Phàm là Mạc thần y kia sao?
Khóe miệng Lâm Thiên Bắc giật giật, sắc mặt đỏ bừng.
Khi Mạc Phàm nhận được nhiều thư trúng tuyển của trường y nổi tiếng ở nước ngoài như vậy, ông ta đã nghĩ đến.
Mạc Phàm còn nhỏ tuổi như thế, chỉ có y thuật chữa được bệnh ung thư và bệnh truyền nhiễm, mới khiến nhiều trường nổi tiếng như vậy điên cuồng.
Nhưng cho dù là ai cũng không đặt đứa bé chưa tới 18 tuổi, và Mạc thần y danh trấn Giang Nam cùng một chỗ.
Xem ra ông ta coi thường thân phận của Mạc Phàm quá rồi.
Cách đó không xa, Tôn Thiên Bình nuốt nước bọt, lúc trước ông ta còn cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng xưởng dược nhà Mạc Phàm đã đóng cửa, sao đột nhiên lại buôn bán tốt, nghe nói còn mua được biệt thự ở Vân Trung Thự.
Nếu Mạc Phàm là Mạc thần y, vấn đề lập tức được giải quyết dễ dàng, chỉ riêng thuốc chữa bệnh superSARS, đều có thể khiến Mạc gia kiếm được bạc vạn.
Nghĩ tới đây, trên mặt ông ta không còn một chút huyết sắc, hối hận ruột sắp đứt đến nơi rồi.
Vừa rồi ông ta không chỉ ra lệnh đuổi Mạc gia và Lý gia đi, còn xa thải tất cả người họ Mạc và họ Lý, vậy mà Mạc Phàm là ân nhân cứu mạng của Tần lão gia tử.
Cho dù ông ta không chết, nhưng sau này đừng nghĩ đến chuyện lăn lộn ở thành phố Đông Hải.
“Cộp!”
- Tần lão tha mạng, là lỗi của tôi, là tôi bị ma quỷ ám ảnh, muốn đuổi Mạc tiên sinh và Lý tiểu thư rời đi, sắp xếp yến tiệc cho Lâm gia.
Tôn Thiên Bình gần như không do dự, quỳ xuống cầu xin.
Ông ta muốn leo lên Lâm gia, phải sống sót trước rồi nói sau.
- Hửm?
Đám Tần lão gia tử nhíu mày.
Bọn họ đều là người từng trải, Tôn Thiên Bình giải thích đơn giản như vậy, chỉ hơi suy nghĩ một chút là hiểu rõ.
Một đám nhao nhao lắc đầu, quả thật Lâm gia rất mạnh, nhưng Mạc tiên sinh dễ bắt nạt như vậy à.
Trương gia bắt nạt chị họ Mạc Phàm, Trương gia diệt.
Vương gia cấu kết với Lý gia đối phó Mạc Phàm, Lý gia diệt.
Người Thanh Bang tới, đại sư Thanh Bang chết.
Tôn Thiên Bình này cũng dám xem náo nhiệt, không biết tự lượng sức mình.
- Ý của cậu là nói, sai đều là lỗi của cậu sao?
Lạc Phi hơi híp mắt, ánh sáng lạnh tỏa ra bốn phía, trầm giọng hỏi.
Mắt Tôn Thiên Bình mở to, vội vàng lắc đầu.
- Không phải, tôi chỉ làm theo ý của Lâm Thiên Bắc thôi.
Nếu ông ta gánh toàn bộ mọi chuyện, chắc chắn không có trái cây ngon để ăn.
Lâm Thiên Bắc nhíu mày, nhìn về phía cục trưởng Lưu và cục trưởng Phương.
- Cục trưởng Lưu, cục trưởng Phương?
Dù sao nơi này cũng là thành phố Đông Hải, nơi Tần lão gia tử tọa trấn.
ố ẩCho dù Lâm gia bọn họ muốn động ở đây, còn phải suy xét cẩn thận một phen.
Tuy ông ta đã đắc tội Mạc Phàm, nhưng nếu cục trưởng Lưu và cục trưởng Phương nói thay ông ta một câu, nói không chừng Tần lão sẽ nể mặt.
Hai người lắc đầu thất vọng, xoay người đi về phía Mạc Phàm.
- Bác sĩ Mạc, tôi là cục trưởng bộ vệ sinh tỉnh Giang Nam, tôi thay mặt tỉnh, cảm ơn cậu đã tạo ra thuốc chữa bệnh truyền nhiễm, cứu nhiều người Giang Nam như thế.
Cục trưởng Lưu vô cùng khách sáo nói.
Nếu không nhờ Mạc Phàm giải trừ bệnh dịch đúng lúc, chỉ sợ cái ghế cục trưởng bộ vệ sinh ở tỉnh của ông cũng không giữ được.
- Cục trưởng Lưu quá khen, đây là bổn phận của bác sĩ.
Mạc Phàm thản nhiên nói.
Cục trưởng Lưu và cục trưởng Phương không nói gì thêm, chào hỏi Tần lão và Lạc lão một tiếng, tìm nơi đặt chân.
Hai lãnh đạo Lâm Thiên Bắc mời tới, đều đứng về phía Mạc Phàm.
Lâm Thiên Bắc như bị tát một cái, sắc mặt lại khó coi, trong mắt lóe lên hung quang.
Nhưng một lát sau, ông ta tỉnh táo lại, đi về phía Mạc Phàm.
Dù sao ông ta cũng là trưởng phòng tài vụ tập đoàn thành phố Lâm thị, là người trải qua sóng to gió lớn, chưa từng thấy cục diện nào?
- Không ngờ Mạc thần y trẻ tuổi như vậy, đúng là anh hùng xuất thiếu niên, vừa rồi là tôi có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, không nhận ra thân phận của Mạc thần y, nhưng mong Mạc thần y nể mặt Lâm gia chúng tôi, đừng so đo với tôi, chỉ cần Mạc thần y gật đầu, tôi lập tức nhường nhà hàng, còn bồi thường cho Mạc thần y 1000 vạn.
- 1000 vạn?
Không ít người khiếp sợ.
Lâm gia đúng là hào phóng, vừa ra tay là 1000 vạn phí bồi thường.
- Chuyện này cứ kết thúc như vậy rồi.
Có người nói.
Không đợi Mạc Phàm mở miệng, Đường Long trầm giọng nói:
- Lâm Thiên Bắc, ông nghĩ Mạc tiên sinh chúng tôi là ăn xin, thiếu chút tiền của ông sao?
Anh ta đều không để ý chút tiền ấy, huống chi là Mạc Phàm.
- Thể nào, chẳng lẽ vì chuyện tranh giành nhà hàng, Mạc thần y muốn mạng của tôi, Đông Hải này còn vương pháp không?
Lâm Thiên Bắc cũng không sợ, cao giọng hỏi.
Nhắc tới hai chữ “vương pháp”, không ít người nhíu mày.
Khóe miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên, cười khinh thường.
Không dùng thân phận đè được, bắt đầu nói vương pháp.
Ông ta cảm thấy vương pháp có tác dụng với hắn sao?
- Ông dùng cục trưởng Lưu và cục trưởng Phương trấn áp Mạc gia tôi và Lý gia, ông có nghĩ tới vương pháp không?
- Ông bảo người ta nhớ tướng mạo người nhà, bạn bè tôi, ông có nghĩ tới vương pháp không?
- Ông bảo đám chị họ tôi bồi ông uống rượu, ông có từng nói đến vương pháp không?
- Ông chưa từng nói đến vương pháp, sao lại dám nói vương pháp với tôi, nếu muốn vương pháp, vậy tôi nói cho ông, ở đây là Đông Hải, tôi là vương pháp.
Mạc Phàm trầm giọng nói.
Giọng nói như kinh lôi khiến mọi người hoảng hốt, giống như Mạc Phàm thật sự là vương pháp kia.
Trước đó Lâm Thiên Bắc còn vô cùng trấn định, sau khi Mạc Phàm nói mấy câu, sắc mặt ông ta tái mét, thân thể cũng run rẩy liên tục, chưa bao giờ bối rối và sợ hãi như thế.
- Mạc Phàm, cậu muốn thế nào, cậu dám làm hại tôi, cậu không sợ Lâm gia tôi sao?
Lâm Thiên Bắc nói.
- Lâm gia?
Mạc Phàm nở nụ cười, tươi cười như sau khi vượt qua 500 năm luân hồi, đại cừu được báo.