Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thần Y Trọng Sinh

Chương 511




Hắn vươn một tay ra, phi tiêu hình bướm đập cánh rơi vào lòng bàn tay hắn, giống như đóa hoa nơi bươm bướm ẩn náu.  

Tôn Huyền Cơ nhìn thấy con bướm này, sắc mặt thay đổi.  

- Đây là tín vật của sứ giả Lam Điệp Hắc Thị.  

Trước đây ông ta cũng từng nhận được thứ này, cho nên liếc mắt một cái là nhận ra.  

- Hắc Thị?  

Mạc Phàm nhíu mày, lại liếc mắt nhìn phi tiêu hình bướm một cái.  

Phi tiêu này tương tự với bồ câu đưa tin, là pháp khí dùng để đưa tin một lần.  

Nhưng Hắc Thị này, kiếp trước hắn chưa từng nghe nói đến.  

- Hắc Thị là một thế lực thần bí của Hoa Hạ, tồn tại bao lâu thì không ai biết, người Tôn gia biết đến sự tồn tại của Hắc Thị, Hắc Thị đã tồn tại, ở Hắc Thị có thể đạt được các loại tình báo, mua một số thứ hiếm có hay một số thứ không mua được trên thị trường, cũng có thể tuyên bố các loại nhiệm vụ, tuy Hắc Thị không phải môn phái, nhưng thực lực cũng không thể khinh thường, tuy là ngư long hỗn tạp, nhưng đa số thế gia đều không dám trêu chọc vào.  

Tôn Huyền Cơ giải thích.  

Tôn gia bọn họ là gia tộc ngàn năm, từng hợp tác với Hắc Thị, tất nhiên không xa lạ với Hắc Thị này, cũng tương đối hiểu biết thực lực của Hắc Thị.  

Lúc trước có đệ tử thế gia mua hàng giả ở Hắc Thị, ỷ vào bối cảnh của anh ta hùng hậu, mang người phụ nữ Hắc Thị bán hàng giả cho anh ta đi.  

Đêm đó ngủ với vị cô nương kia, ngủ xong còn ném cho một đám thuộc hạ hưởng thụ.  

Kết quả sáng ngày thứ ba, tất cả nam nhân của thế gia này biến thành thái giám, trong đó bao gồm cả chó mèo nữa.  

- Hả?  

Lông mày Mạc Phàm giãn ra.  

Hắc Thị này hơi tương tự với Càn Khôn Các ở Tu Chân giới.  

- Bị sứ giả Hắc Thị tìm tới, không phải là chuyện tốt gì, gần đây Mạc đại sư phải cẩn thận một chút.  

Tôn Huyền Cơ lo lắng nói.  

Dựa theo thông lệ trước kia, người mà Hắc Thị tìm đến rất ít có chuyện tốt xảy ra, trong 10 người thì có 9 người xảy ra chuyện.  

Ông ta là ví dụ, năm đó ông ta bị sứ giả Lam Điệp tìm tới, tham gia hành động vây bắt Thiên Thành Diệt, kết quả biến thành bộ dạng như hiện giờ.  

Ngón tay Mạc Phàm ấn xuống phía giữa bươm bướm, trên bươm bướm sáng lên, một giọng nói thanh thúy êm tai truyền đến.  

- Cẩn thận!  

Giọng nói này vừa vang lên, một phi châm như lông trâu xuất hiện trước mặt Mạc Phàm.  

Toàn thân phi châm màu u lam, hiển nhiên là tôi luyện kịch độc, rất khó phát hiện trong màn đêm, lập tức xông về phía mi tâm Mạc Phàm, tốc độ rất nhanh.  

Đồng tử Mạc Phàm co rụt lại, hai ngón tay vươn ra, phi châm cách mi tâm hắn một khoảng bị kẹp chặt lấy.  

- Quả thật không phải chuyện tốt gì.  

Hắn hít sâu một hơi nói.  

Phi châm này có thể đến trước người hắn mới bị phát hiện, rất khó lường.  

Hắn khẽ cử động ngón tay, phi châm đứt thành vài đoạn rơi xuống sàn thuyền.  

Hắn cất con bướm kia, tròng mắt hơi híp lại, hàn quang bắ n ra bốn phía, tạo ra gợn sóng trên mặt hồ.  

Hắn giơ một tay lên như chém xuống phía dưới.  

“Bùm!” Một tiếng vang thật lớn, giống như ngư lôi nổ tung.  

Ở nơi cách du thuyền trăm mét, nước trong hồ bắn lên hơn mười thước cao, gợn sóng đẩy ra xung quanh.  

Cùng lúc đó, một bóng đen chớp lóe trong nước, liền biến mất không thấy.  

- Có…  

Sắc mặt Tôn Huyền Cơ thay đổi, ngạc nhiên nói.  

Hai bọn họ là Tiên Thiên Tông Sư, vậy mà người này ẩn nấp trong vòng trăm mét mà không phát hiện ra.  

Nếu như không phải Hắc Thị nhắc nhở, có khả năng bọn họ còn không biết vì sao mình chết.  

Không đợi Tôn Huyền Cơ nói xong, Tiểu Vũ nghe thấy âm thanh chạy ra.- Anh, trong hồ nước có thứ gì sao?  

- Không có gì, chắc là con cá, anh định chộp lấy nhưng nó trốn thoát mất rồi.  

Mạc Phàm nhìn lướt qua mặt hồ chậm rãi bình yên, thu lại sắc bén trong mắt, Tiểu Vũ cười nói.  

Tôn Huyền Cơ liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, cũng cười theo, hai chữ “sát thủ” đến bên miệng lại nuốt xuống.  

“A…” Tiểu Vũ đáp lời, giống như không có hứng thú, lại chạy trở về.  

- Mạc đại sư, chuyện phủ đệ của tiên nhân tôi nói lúc trước thì sao?  

Tôn Huyền Cơ nhỏ giọng hỏi.  

Mạc Phàm lạnh lùng nhìn lướt qua mặt hồ, đứng yên một lát.  

Nếu là phủ đệ của tu sĩ Kim Đan, tất nhiên phải nhìn một cái, cho dù không có nguyên liệu luyện chế Thân Ngoại Hóa Thần, cũng có những thu hoạch khác.  

Nhưng việc cấp bách là phải giải quyết hết đám người ẩn nấp trong bóng tối.  

- Tôi có thể giúp các ông mở Vạn Diệt Lao Lung, nhưng phải đợi tôi xử lý một chuyện xong đã.  

- Hiện giờ không cần gấp phủ đệ của tiên nhân, lần sau tiến vào ít nhất phải đợi một năm.  

Tôn Huyền Cơ nói.  

Nơi bọn họ tìm được rất không ổn định, khắp nơi đều có cơ quan trận pháp, hiện giờ đi vào thì thập tử vô sinh, chỉ có thể đợi ổn định lại mới tiến vào.  

Ổn định cần thời gian một năm, bọn họ hoàn toàn đợi được.  

- Đến lúc đó báo tin cho tôi là được.  

Mạc Phàm gật đầu.  

- Mạc đại sư chuẩn bị đối phó những sát thủ này thế nào?  

Tôn Huyền Cơ hỏi.  

Những sát thủ này có thể ẩn nấp trong vòng trăm mét quanh bọn họ, chắc chắn thực lực không kém.  

- Giết một đám người muốn chết, căn bản không cần chuẩn bị.  

Mạc Phàm nhìn chằm chằm mặt hồ, lạnh lùng nói.  

Khi nói chuyện, hàn khí từ người hắn lan tràn ra, nhiệt độ xung quanh lập tức giảm xuống.  

Tuy Tôn Huyền Cơ là Tiên Thiên Tông Sư, nhưng bỗng nhiên cảm thấy hàn khí đầy trên đầu.  

- Mạc đại sư cần giúp chuyện gì, cứ việc phân phó.  

Tôn Huyền Cơ nuốt nước bọt, nói.  

- Ừm!  

Mạc Phàm đáp, hai người quay về khoang thuyền.  

Thuyền rồng đi trên Tây Hồ ba bốn tiếng, đến nửa đêm mới cập bờ.  

Mạc Phàm bố trí người nhà ở biệt thự lưng chừng núi xong, hắn lấy mấy pháp bàn ra bố trí quanh biệt thự.  

- Khởi!  

Tay hắn tạo một pháp ấn, thầm quát một tiếng.  

Cả căn biệt thự như có một tầng màn dưới trời đêm, biến mất trong hư không.  

Bố trí những thứ này xong, xác nhận xung quanh không có khí tức khả nghi, hắn đứng trên một tảng đá ở vách núi, con ngươi rét lạnh nhìn nội thành Tây Hồ đèn đuốc sáng trưng.  

- Mặc kệ là ai, tối nay ở lại hết đi.  

Bóng dáng hắn nhoáng lên một cái, biến mất trên vách núi.  

…  

Nửa tiếng sau.  

- Hẳn là ở trong này.  

Mạc Phàm dừng trước một quán rượu.  

Dựa theo ấn ký lưu lại trên bươm bướm, hẳn là sứ giả của Hắc Thị ở gần đây.  

Nếu Lam Điệp có thể nhắc nhở hắn cẩn thận, tất nhiên biết sát thủ là ai.  

Tìm được Lam Điệp này, khoảng cách tìm được đám sát thủ này còn xa sao?  

Hắn mới dừng bước, một chiếc xe Ferrari màu rượu đỏ dừng trước người hắn.  

Cửa xe mở ra, một đôi chân dài trắng nõn như ngọc, đi giày cao gót 8 cm bước từ trong xe ra.  

Một mỹ nữ bước từ trên xe xuống, lập tức đi về phía Mạc Phàm.  

Dáng người mỹ nữ này cao gầy, khoảng chừng 1 mét 75, tóc xoăn màu hạt dẻ, gương mặt trái xoan yêu diễm không có một chút tỳ vết, vô cùng mê người.  

Nhất là đôi mắt tràn đầy xuân thủy và đôi môi cười như không cười, một cái nhăn mày một nụ cười đều như mang theo ma lực, làm người ta miệng đắng lưỡi khô.  

Mỹ nữ này mặc một bộ lễ phụ trễ ngực màu lam, bả vai trắng nõn và xương quai xanh hoàn mỹ đều lộ ra ngoài.  

Tận cùng xương quai xanh, lộ ra hơn phân nửa bộ ng ực cao ngất, như sắp nhảy ra ngoài bất cứ lúc nào.  

Dáng người nhô trước lồi sau như hình chữ “S” di động, chấn nhiếp tâm hồn người ta.  

Mỹ nữ này vừa xuất hiện, cả đường phố giống như yên lặng, mặc kệ là nam nữ đều nhìn chằm chằm cô.  

Mỹ nữ này làm như không nhìn thấy người khác, lắc lắc vòng eo như rắn nước, đi đến bên cạnh Mạc Phàm, môi son khẽ nở nụ cười quyến rũ, mìm cười nhìn chằm chằm Mạc Phàm.  

- Tiểu soái ca, có thể đi hóng gió với tôi không?