Thần Y Trọng Sinh

Chương 422




Nếu hai chiếc phi cơ trực thăng này va chạm đến, hắn không có gì phải sợ.

Cho dù bây giờ hắn nhảy xuống, nhảy từ trăm mét xuống cũng có thể không có một chút thương tổn.

Nhưng mang theo Mộc Phong Nhạc thì không dễ như vậy, rất có khả năng hai người bọn họ đều bị thương.

- Phía trước có hai cái phi cơ trực thăng, cẩn thận một chút.

Mạc Phàm nhắc nhở.

Mộc Phong Nhạc nhướn mày, hơi kinh hãi.

Anh ta còn chưa nhìn thấy phi cơ trực thăng ở phía trước, ngay cả ra – đa còn chưa kiểm tra đo lường ra phi cơ trực thăng, vậy mà Mạc Phàm cảm nhận được trước sao?

Anh ta ở với Mạc Phàm mấy ngày, gặp việc lạ còn nhiều hơn mấy năm nay, lúc này vẫn cảm thấy có chút khó mà tin như trước, không phải mắt người không thể so được với ra – đa sao?

Anh ta nhìn lướt qua menu kiểm soát phi cơ trực thăng bay qua, lập tức nhíu mày, một cái nút dấu đèn đỏ lóe lên.

- Thật sự có phi cơ trực thăng.

Vẻ mặt anh ta ngạc nhiên, ấn nút đó, ánh sáng đỏ tắt, một giọng nói quen thuộc truyền đến.

- Phía trước đúng là phi cơ trực thăng của Mạc tiên sinh phải không, tôi là Lỗ Lão Hổ, có chút việc gấp muốn nhờ Mạc tiên sinh giúp đỡ, mong Mạc tiên sinh giúp tôi chuyện này, cho dù hết sạch tài sản Lỗ Lão Hổ cũng không chối từ.

- Hửm?

Lông mày Mạc Phàm nhướn lên, lộ ra chút bất ngờ.

Hắn chỉ cảm thấy có phi cơ cách đó không xa, không kiểm tra rõ ràng bên trong là ai, không ngờ là Lỗ Lão Hổ.

Tối qua Lỗ Lão Hổ vội vàng rời đi, hôm nay lại vội vàng quay về tìm hắn, dù hết sạch tài sản cũng không tiếc, chắc chắn có chuyện lớn xảy ra.

Nhưng hắn vẫn hỏi ông ta một câu.

- Tìm tôi có chuyện gì?

- Mẹ và con tôi mắc phải một căn bệnh rất kỳ lạ, tìm rất nhiều bác sĩ mà không chữa khỏi, muốn mời Mạc tiên sinh ra tay chữa trị, nếu Mạc tiên sinh không thể giúp tôi, Lỗ Lão Hổ tôi chỉ có thể nhảy từ trên phi cơ xuống.

Giọng nói lo lắng của Lỗ Lão Hổ truyền từ trong thiết bị trên phi cơ trực thăng đến.

Đường đường là Lỗ Lão Hổ của Hoa Bắc, vừa cử động sẽ khiến cả Hoa Hạ chấn động ba lần, lại bị ép đến mức này.

Mạc Phàm nhíu mày, cho dù trong giọng nói của Lỗ Lão Hổ có vài phần uy hiếp, nhưng hắn không tức giận.

Chuyện khi cha mẹ, con cái mình bị bệnh nhưng không làm gì được này, hắn cũng từng thấy rồi, hắn biết loại tuyệt vọng này mang đến thống khổ.

Kiếp trước, bỗng nhiên bệnh tình của cha hắn không khống chế được, hắn cầu xin bác sĩ nhanh chóng cứu cha mình, thậm chí còn quỳ xuống với bác sĩ, mong bác sĩ cứu cha.

Cuối cùng hai bác sĩ kia chỉ làm một chút cứu giúp có cũng được mà không có cũng không sao, không có máy thở, không có thiết bị cứu giúp khác, nửa tiếng sau một bác sĩ khoa cấp cứu mới chậm rãi tiến vào.

Gần như không làm gì, liền nói một câu “chuẩn bị hậu sự” rồi rời đi.

Hắn chỉ có thể nhìn cha chịu đựng thống khổ khó có thể hình dung, sinh mệnh nhanh chóng suy tàn.

Lúc ấy bàn tay cha vươn về phía hắn, khuôn mặt xanh mét, trong mắt đều là d*c vọng muốn sống, cho dù là bây giờ hắn cũng không thể quên được.

Nếu hiện giờ hắn từ chối Lỗ Lão Hổ, rất có khả năng ông chủ Lỗ sẽ nhảy xuống thật.

Hắn đang vội đi tìm ba nguyên liệu khác, nhưng đến Lỗ gia xem một chút cũng không mất thời gian.

- Tôi đã biết, ông dẫn đường đi, Phong Nhạc, anh lái đến Lỗ gia với ông chủ Lỗ đi.

Mạc Phàm không do dự nói.

- Cảm ơn Mạc tiên sinh, cảm ơn Mạc tiên sinh.

Ông chủ Lỗ kích động nói.

- Không cần, đây là ông nên được, cứu người quan trọng hơn, nhanh đi thôi.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Ông chủ Lỗ này có vẻ tôn kính với hắn, tất nhiên hắn không phải là người không nói ân tình.

Mộc Phong Nhạc lái phi cơ trực thăng đi theo ông chủ Lỗ.

Hơn nửa tiếng sau, ba phi cơ trực thăng hạ xuống khu đất trống của một trang viên rất rộng.

Mảnh đất trống này không khác sân bay loại nhỏ là mấy, thoải mái hạ ba chiếc phi cơ trực thăng xuống.

Ngoại trừ phi cơ trực thăng ra, trên đất trống còn có một chiếc phi cơ tư nhân xa hoa, bên cạnh có nhiều người canh chừng.

Hơn mười chiếc xe bản số lượng có hạn so với chiếc phi cơ tư nhân trước mặt, đều kém xa.

Trên mảnh đất trống này, bên đường đều có vệ sĩ canh gác, mỗi người đều lưng hùm vai gấu, hơi thở hùng hậu, không phải hạng người bình thường.

Mạc Phàm mới xuống phi cơ trực thăng, ông chủ Lỗ cúi người chạy tới.

- Mạc tiên sinh, mời lên xe, nơi chúng tôi ở cách nơi này một khoảng nữa, ngồi xe sẽ nhanh hơn một chút.

Một chiếc xe Lincoln màu đen dài đỗ trước người Mạc Phàm, không có một chút tạp âm nào, cửa xe được một mỹ nữ lái xe nóng bỏng mặc đồng phục mở ra.

- Mạc tiên sinh, mời!

Mỹ nữ lái xe hơi khom người, lộ ra mảng lớn tuyết trắng trước ngực, cung kính nói.

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, nhìn lướt qua khu đất trống này.

Lỗ gia này đúng là rộng, ở Lỗ gia còn phải ngồi xe mới được, không biết trang viên Lỗ gia rộng bao nhiêu.

Chẳng trách ngay cả Hoàng gia cũng phải e ngại Lỗ Lão Hổ vài phần, chỉ riêng khí thế mảnh đất trống này, Lỗ gia không thua Hoàng gia bao nhiêu.

Hắn ngồi lên xe Lincoln, Lỗ Lão Hổ và Mộc Phong Nhạc cũng theo lên xe.

- Mạc tiên sinh, hội giao dịch lần này thế nào, có thu hoạch được gì không?

Lỗ Lão Hổ không biết chuyện hội giao dịch, rót cho Mạc Phàm một ly Laffey 82 năm, nịnh nọt nói.

Nghe thấy chuyện hội giao dịch, lỗ tai của tiểu hồ ly dựng thẳng, chui từ trong túi áo ra, muốn mở miệng khoe khoang chiến tích của nó, bị ánh mắt của Mạc Phàm ngăn cản.

Lỗ Lão Hổ nhìn chằm chằm tiểu hồ ly đột nhiên xuất hiện, hơi sững sờ, tò mò hỏi:

- Mạc tiên sinh, vị này là?

- Linh thú của tôi, không cần để ý đến nó, nói một chút về bệnh của người nhà ông xem.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn tiểu hồ ly một cái nói.

Tất nhiên ông chủ Lỗ biết giá trị của tiểu hồ ly, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Lúc này mới bao lâu, Mạc Phàm từ một học sinh trung học đến đại sư có được linh thú.

Ông ta cũng không hỏi nhiều, nói với Mạc Phàm về tình trạng của mẹ và con trai ông ta.

Bệnh này bắt đầu từ mấy ngày trước, ông ta đến Nam Dương một chuyến nói chuyện làm ăn quay về, mẹ và con trai ông ta bắt đầu xuất hiện hiện tượng phát sốt, hôn mê, con của ông ta nói có một đứa bé luôn nói chuyện với nó.

- Đây là dính thứ gì bẩn về sao?Mộc Phong Nhạc nói xen miệng vào một câu.

- Mới đầu tôi cũng cho là như vậy, liền mời Bắt Quỷ Đại Sư nổi tiếng ở Tấn Châu, Thanh Đăng Đại Sư ở Ngũ Đài Sơn, ai biết Thanh Đăng Đại Sư đến Lỗ gia tôi một đêm liền chết, tinh huyết trên người đều bị hút khô, trước khi chết biểu cảm vô cùng khủ ng bố.

Trong lòng Lỗ Lão Hổ vẫn còn thấy sợ hãi nói.

- Chuyện này…

Sắc mặt Mộc Phong Nhạc trắng bệch, anh ta có nghe nói đến Thanh Đăng đại sư rồi, cao tăng đắc đạo ở Ngũ Đài Sơn, thực lực Trúc Cơ hậu kỳ, vô cùng lợi hại.

Đại sư như vậy, lại bị hút khô tinh huyết mà chết?

- Sau đó thì sao?

Sắc mặt Mạc Phàm như thường, tiếp tục hỏi.

- Sau đó tôi nhận được thiệp mời của Hoàng gia, đi tham gia hội giao dịch, tôi vốn định mời Hoàng gia ra tay, kết quả gặp được Mạc tiên sinh.

Lỗ Lão Hổ không có giấu diếm, nói chi tiết.

Mạc Phàm có thể cứu sống Tần lão gia tử, có năng lực chữa trị ung thư, còn giải trừ bệnh truyền nhiễm, ông ta nhìn thấy Mạc Phàm liền không nghĩ đến chuyện mời Hoàng gia.

- Tối qua ông vội vã rời đi là vì chuyện này sao?

Mạc Phàm hỏi.

- Tối qua đột nhiên mẹ và con trai tôi phát bệnh, bụng trướng lên như hoài thai mười tháng, tôi mới nhanh chóng quay về, Mạc tiên sinh cậu cảm thấy rốt cuộc mẹ và con trai tôi bị sao thế?

Lỗ Lão Hổ gấp đến mức đầu đầy mồ hôi, trong mắt tràn đầy chờ mong hỏi. Nếu hai chiếc phi cơ trực thăng này va chạm đến, hắn không có gì phải sợ.

Cho dù bây giờ hắn nhảy xuống, nhảy từ trăm mét xuống cũng có thể không có một chút thương tổn.

Nhưng mang theo Mộc Phong Nhạc thì không dễ như vậy, rất có khả năng hai người bọn họ đều bị thương.

- Phía trước có hai cái phi cơ trực thăng, cẩn thận một chút.

Mạc Phàm nhắc nhở.

Mộc Phong Nhạc nhướn mày, hơi kinh hãi.

Anh ta còn chưa nhìn thấy phi cơ trực thăng ở phía trước, ngay cả ra – đa còn chưa kiểm tra đo lường ra phi cơ trực thăng, vậy mà Mạc Phàm cảm nhận được trước sao?

Anh ta ở với Mạc Phàm mấy ngày, gặp việc lạ còn nhiều hơn mấy năm nay, lúc này vẫn cảm thấy có chút khó mà tin như trước, không phải mắt người không thể so được với ra – đa sao?

Anh ta nhìn lướt qua menu kiểm soát phi cơ trực thăng bay qua, lập tức nhíu mày, một cái nút dấu đèn đỏ lóe lên.

- Thật sự có phi cơ trực thăng.

Vẻ mặt anh ta ngạc nhiên, ấn nút đó, ánh sáng đỏ tắt, một giọng nói quen thuộc truyền đến.

- Phía trước đúng là phi cơ trực thăng của Mạc tiên sinh phải không, tôi là Lỗ Lão Hổ, có chút việc gấp muốn nhờ Mạc tiên sinh giúp đỡ, mong Mạc tiên sinh giúp tôi chuyện này, cho dù hết sạch tài sản Lỗ Lão Hổ cũng không chối từ.

- Hửm?

Lông mày Mạc Phàm nhướn lên, lộ ra chút bất ngờ.

Hắn chỉ cảm thấy có phi cơ cách đó không xa, không kiểm tra rõ ràng bên trong là ai, không ngờ là Lỗ Lão Hổ.

Tối qua Lỗ Lão Hổ vội vàng rời đi, hôm nay lại vội vàng quay về tìm hắn, dù hết sạch tài sản cũng không tiếc, chắc chắn có chuyện lớn xảy ra.

Nhưng hắn vẫn hỏi ông ta một câu.

- Tìm tôi có chuyện gì?

- Mẹ và con tôi mắc phải một căn bệnh rất kỳ lạ, tìm rất nhiều bác sĩ mà không chữa khỏi, muốn mời Mạc tiên sinh ra tay chữa trị, nếu Mạc tiên sinh không thể giúp tôi, Lỗ Lão Hổ tôi chỉ có thể nhảy từ trên phi cơ xuống.

Giọng nói lo lắng của Lỗ Lão Hổ truyền từ trong thiết bị trên phi cơ trực thăng đến.

Đường đường là Lỗ Lão Hổ của Hoa Bắc, vừa cử động sẽ khiến cả Hoa Hạ chấn động ba lần, lại bị ép đến mức này.

Mạc Phàm nhíu mày, cho dù trong giọng nói của Lỗ Lão Hổ có vài phần uy hiếp, nhưng hắn không tức giận.

Chuyện khi cha mẹ, con cái mình bị bệnh nhưng không làm gì được này, hắn cũng từng thấy rồi, hắn biết loại tuyệt vọng này mang đến thống khổ.

Kiếp trước, bỗng nhiên bệnh tình của cha hắn không khống chế được, hắn cầu xin bác sĩ nhanh chóng cứu cha mình, thậm chí còn quỳ xuống với bác sĩ, mong bác sĩ cứu cha.

Cuối cùng hai bác sĩ kia chỉ làm một chút cứu giúp có cũng được mà không có cũng không sao, không có máy thở, không có thiết bị cứu giúp khác, nửa tiếng sau một bác sĩ khoa cấp cứu mới chậm rãi tiến vào.

Gần như không làm gì, liền nói một câu “chuẩn bị hậu sự” rồi rời đi.

Hắn chỉ có thể nhìn cha chịu đựng thống khổ khó có thể hình dung, sinh mệnh nhanh chóng suy tàn.

Lúc ấy bàn tay cha vươn về phía hắn, khuôn mặt xanh mét, trong mắt đều là d*c vọng muốn sống, cho dù là bây giờ hắn cũng không thể quên được.

Nếu hiện giờ hắn từ chối Lỗ Lão Hổ, rất có khả năng ông chủ Lỗ sẽ nhảy xuống thật.

Hắn đang vội đi tìm ba nguyên liệu khác, nhưng đến Lỗ gia xem một chút cũng không mất thời gian.

- Tôi đã biết, ông dẫn đường đi, Phong Nhạc, anh lái đến Lỗ gia với ông chủ Lỗ đi.

Mạc Phàm không do dự nói.

- Cảm ơn Mạc tiên sinh, cảm ơn Mạc tiên sinh.

Ông chủ Lỗ kích động nói.

- Không cần, đây là ông nên được, cứu người quan trọng hơn, nhanh đi thôi.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Ông chủ Lỗ này có vẻ tôn kính với hắn, tất nhiên hắn không phải là người không nói ân tình.

Mộc Phong Nhạc lái phi cơ trực thăng đi theo ông chủ Lỗ.

Hơn nửa tiếng sau, ba phi cơ trực thăng hạ xuống khu đất trống của một trang viên rất rộng.

Mảnh đất trống này không khác sân bay loại nhỏ là mấy, thoải mái hạ ba chiếc phi cơ trực thăng xuống.

Ngoại trừ phi cơ trực thăng ra, trên đất trống còn có một chiếc phi cơ tư nhân xa hoa, bên cạnh có nhiều người canh chừng.

Hơn mười chiếc xe bản số lượng có hạn so với chiếc phi cơ tư nhân trước mặt, đều kém xa.

Trên mảnh đất trống này, bên đường đều có vệ sĩ canh gác, mỗi người đều lưng hùm vai gấu, hơi thở hùng hậu, không phải hạng người bình thường.

Mạc Phàm mới xuống phi cơ trực thăng, ông chủ Lỗ cúi người chạy tới.

- Mạc tiên sinh, mời lên xe, nơi chúng tôi ở cách nơi này một khoảng nữa, ngồi xe sẽ nhanh hơn một chút.

Một chiếc xe Lincoln màu đen dài đỗ trước người Mạc Phàm, không có một chút tạp âm nào, cửa xe được một mỹ nữ lái xe nóng bỏng mặc đồng phục mở ra.

- Mạc tiên sinh, mời!

Mỹ nữ lái xe hơi khom người, lộ ra mảng lớn tuyết trắng trước ngực, cung kính nói.

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, nhìn lướt qua khu đất trống này.

Lỗ gia này đúng là rộng, ở Lỗ gia còn phải ngồi xe mới được, không biết trang viên Lỗ gia rộng bao nhiêu.

Chẳng trách ngay cả Hoàng gia cũng phải e ngại Lỗ Lão Hổ vài phần, chỉ riêng khí thế mảnh đất trống này, Lỗ gia không thua Hoàng gia bao nhiêu.

Hắn ngồi lên xe Lincoln, Lỗ Lão Hổ và Mộc Phong Nhạc cũng theo lên xe.

- Mạc tiên sinh, hội giao dịch lần này thế nào, có thu hoạch được gì không?

Lỗ Lão Hổ không biết chuyện hội giao dịch, rót cho Mạc Phàm một ly Laffey 82 năm, nịnh nọt nói.

Nghe thấy chuyện hội giao dịch, lỗ tai của tiểu hồ ly dựng thẳng, chui từ trong túi áo ra, muốn mở miệng khoe khoang chiến tích của nó, bị ánh mắt của Mạc Phàm ngăn cản.

Lỗ Lão Hổ nhìn chằm chằm tiểu hồ ly đột nhiên xuất hiện, hơi sững sờ, tò mò hỏi:

- Mạc tiên sinh, vị này là?

- Linh thú của tôi, không cần để ý đến nó, nói một chút về bệnh của người nhà ông xem.

Mạc Phàm liếc mắt nhìn tiểu hồ ly một cái nói.

Tất nhiên ông chủ Lỗ biết giá trị của tiểu hồ ly, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Lúc này mới bao lâu, Mạc Phàm từ một học sinh trung học đến đại sư có được linh thú.

Ông ta cũng không hỏi nhiều, nói với Mạc Phàm về tình trạng của mẹ và con trai ông ta.

Bệnh này bắt đầu từ mấy ngày trước, ông ta đến Nam Dương một chuyến nói chuyện làm ăn quay về, mẹ và con trai ông ta bắt đầu xuất hiện hiện tượng phát sốt, hôn mê, con của ông ta nói có một đứa bé luôn nói chuyện với nó.

- Đây là dính thứ gì bẩn về sao?Mộc Phong Nhạc nói xen miệng vào một câu.

- Mới đầu tôi cũng cho là như vậy, liền mời Bắt Quỷ Đại Sư nổi tiếng ở Tấn Châu, Thanh Đăng Đại Sư ở Ngũ Đài Sơn, ai biết Thanh Đăng Đại Sư đến Lỗ gia tôi một đêm liền chết, tinh huyết trên người đều bị hút khô, trước khi chết biểu cảm vô cùng khủ ng bố.

Trong lòng Lỗ Lão Hổ vẫn còn thấy sợ hãi nói.

- Chuyện này…

Sắc mặt Mộc Phong Nhạc trắng bệch, anh ta có nghe nói đến Thanh Đăng đại sư rồi, cao tăng đắc đạo ở Ngũ Đài Sơn, thực lực Trúc Cơ hậu kỳ, vô cùng lợi hại.

Đại sư như vậy, lại bị hút khô tinh huyết mà chết?

- Sau đó thì sao?

Sắc mặt Mạc Phàm như thường, tiếp tục hỏi.

- Sau đó tôi nhận được thiệp mời của Hoàng gia, đi tham gia hội giao dịch, tôi vốn định mời Hoàng gia ra tay, kết quả gặp được Mạc tiên sinh.

Lỗ Lão Hổ không có giấu diếm, nói chi tiết.

Mạc Phàm có thể cứu sống Tần lão gia tử, có năng lực chữa trị ung thư, còn giải trừ bệnh truyền nhiễm, ông ta nhìn thấy Mạc Phàm liền không nghĩ đến chuyện mời Hoàng gia.

- Tối qua ông vội vã rời đi là vì chuyện này sao?

Mạc Phàm hỏi.

- Tối qua đột nhiên mẹ và con trai tôi phát bệnh, bụng trướng lên như hoài thai mười tháng, tôi mới nhanh chóng quay về, Mạc tiên sinh cậu cảm thấy rốt cuộc mẹ và con trai tôi bị sao thế?

Lỗ Lão Hổ gấp đến mức đầu đầy mồ hôi, trong mắt tràn đầy chờ mong hỏi.