Thần Y Trọng Sinh

Chương 419




- Mộc Đầu, đây là bảo bối gì thế?

Trong mắt tiểu hồ ly lóe sáng ánh sáng ngũ sắc, nó nhìn chằm chằm xương tay lấp lánh hào quang như ngọc lưu ly, nhìn mà thèm nói.

Tuy nó không biết đây là thứ gì, nhưng chỉ nhìn bề ngoài liền biết chắc chắn là vật bất phàm.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khẽ.

Một tay hắn vươn ra nắm lấy xương tỏa ra ngũ sắc, xương tỏa ra ngũ sắc như ngọc lưu ly bay về phía tay hắn, rơi vào trong tay hắn.

Trong lòng bàn tay Mạc Phàm lóe lên một pháp ấn, ánh sáng ngũ sắc lập tức biến mất, lộ ra bản thể bằng phẳng như kim cương.

- Biết Bạch Cốt Tinh không?

Mạc Phàm hỏi.

- Là đại mỹ nữ đáng thương bị Tôn Hầu Tử dùng ba gậy đánh chết đó sao?

Tiểu hồ ly thuận miệng nói.

Gần đây nó xem không ít phim truyền hình, nó ghét nhất là Tôn Ngộ Không.

Rõ ràng Tôn Ngộ Không cũng là yêu, còn suốt ngày kêu “Yêu tinh ngươi chạy đi từ đâu”, không biết soi gương nhìn mình xem.

Sau đó là Tôn Ngộ Không bắt nạt kẻ yếu, gần như yêu không có bối cảnh đều bị đánh chết, người nào còn sống đã là rất tốt rồi.

Nguyên nhân chủ yếu là trong đó còn hồ ly nhất tộc bị Mạc Phàm đánh chết, đây mới là nguyên nhân tiểu hồ ly hận Tôn Ngộ Không.

- Ừm.

Mạc Phàm gật đầu.

Bạch Cốt Tinh là loại đặc biệt trong đám yêu, khác loại với Thụ Yêu, Hoa Yêu gì đó.

Bạch Cốt vốn không có sinh mệnh, nhưng dựa vào một nhánh tàn hồn oán niệm, từ vật không có sự sống tu thành yêu đạo.

- Bạch Cốt Tinh có liên quan gì đến khối xương cốt này, không phải đây là một khối xương trên người Bạch Cốt Tinh đấy chứ?

Tiểu hồ ly nhảy lên trên cánh tay Mạc Phàm, có chút ghét bỏ hỏi.

Nó vốn định ăn luôn khối xương này, vừa nghe là xương Bạch Cốt Tinh, nó lập tức có chướng ngại tâm lý.

- Ha ha, xem như là vậy.

Mạc Phàm cười nói.

Bản thể của Bạch Cốt Tinh chỉ còn lại xương, đã vô đan điền cũng không có linh đài, thứ duy nhất cô ta tu là xương trên người.

Cho nên xương Bạch Cốt Tinh không chỉ ngưng tụ tất cả Yêu Nguyên của cô ta, mỗi cái xương còn vô cùng cứng rắn.

Nếu không sao Bạch Cốt Tinh có thể chịu được ba gậy Như Ý của Tôn Ngộ Không, mới ôm nỗi hận kết thúc?

Phải biết rằng chỉ riêng gậy Như Ý đã nặng 1 vạn 3500 cân, cộng thêm thần lực trời sinh của Tôn Ngộ Không, một gậy đánh xuống, đánh vỡ núi rất dễ dàng.

Chuyện Tôn Ngộ Không đánh Bạch Cốt Tinh, không thể nào khảo chứng.

Nhưng hắn từng chính mắt nhìn thấy một Bạch Cốt Tinh Hoàng Cấp đại chiến với Yêu Vương của Thông Tí Yêu Viên.

Thông Tí Yêu Viên là một trong mười đại yêu tộc ở Tu Chân giới, vốn rất mạnh, thân thể vô cùng cường hoành, trong lúc nhấc tay sẽ có lực dời sông lấp biển.

Bạch Cốt Tinh hóa thành khô lâu trăm trượng, vươn tay xé rách sơn hải, giậm chân có thể chặt đứt con sông, mỗi cục xương sắc bén như thần binh.

Hai người đánh không bao lâu, Yêu Viên bị cốt kiếm trên người Bạch Cốt Tinh đâm thương tích đầy mình, hốt hoảng chạy trốn.

Chuyện này đủ để thấy chỗ cường hãn của xương cốt trên người Bạch Cốt nhất tộc.

Hắn không ngờ vậy mà tìm được một khối di cốt của Bạch Cốt Tinh nhất tộc trên Địa Cầu, còn là xương cốt cấp bậc Cốt Hoàng, xem ra văn minh tu chân trên Địa Cầu không đơn giản như hắn nghĩ.

- Mộc Đầu, khối xương cốt này có ích lợi gì?

ể ồTiểu hồ ly tò mò hỏi.

- Có thể khiến ngươi lập tức đến cảnh giới Tiên Thiên.

Mạc Phàm cười nói.

Tuy chỉ có một đoạn xương tay, nhưng bên trong ẩn chứa yêu khí còn nồng đậm hơn linh khí của tu sĩ Tiên Thiên kỳ đỉnh phong, chỉ sợ còn hơn cả Kim Đan sơ kỳ.

Cũng may hắn giết mẫu cổ ngay tại chỗ, nếu để mẫu cổ luyện hóa đoạn Cốt Hoàng này hoàn toàn, rất có khả năng mẫu cổ tăng đến Kim Đan kỳ.

Cho dù không đến Kim Đan kỳ, cũng sẽ đến Tiên Thiên trung, hậu kỳ, với thực lực hiện giờ của hắn khó mà đối phó được.

Nếu tiểu hồ ly nuốt đoạn xương cốt này vào, hoàn toàn có thể đột phá từ Trúc Cơ trung kỳ lên đến Tiên Thiên kỳ.

- Thật vậy sao?

Hai mắt tiểu hồ ly sáng lên, có chút kích động nói.

Chỉ cần đến cảnh giới Tiên Thiên, nó sẽ cách hóa thành người một bước gần, không cần giả bộ câm điếc nữa.

Mạc Phàm gật đầu.

- Vẫn nên từ bỏ, bổn đại tiểu thư thuộc chòm sao Xử Nữ, không phải con trùng kia, ngay cả xương cốt người chết cũng ăn, tự ngươi giữ đi, ngàn vạn lần đừng ăn nó, quá ghê tởm rồi.

Tiểu hồ ly nghĩ một lát, không còn hứng thú nói, nhảy xuống khỏi tay Mạc Phàm, tiếp tục đi xem bảo bối của nó.

Mạc Phàm lắc đầu cười, sao hắn có thể ăn xương cốt này, Cốt Hoàng là vật hắn mong muốn nhất.

Tiên Thiên Linh Cốt mà hắn đạt được lúc trước, chỉ đủ thi triển hai lần Thứ Cốt Châm, có Cốt Hoàng này đủ nguyên liệu cho Thứ Huyết Châm lần ba.

Người có cốt chất bình thường chết rất khó tu thành Bạch Cốt Tinh, cho dù cơ duyên xảo hợp Bạch Cốt thành tinh thực lực cũng rất yếu, muốn tăng tu vi đến cảnh giới Cốt Hoàng khó như lên trời, có thể đến cảnh giới Cốt Hoàng, đều không phải xương cốt bình thường.

Cốt Hoàng trong tay hắn tự mang màu ngũ sắc, cấp bậc còn trên Tiên Thiên Linh Cốt.

Nếu dùng Cốt Hoàng này luyện chế thành cốt châm, tới thi triển Thứ Cốt Châm lần ba.

Không chỉ đoạn Cốt Hoàng này đủ dùng, hiệu quả Thứ Cốt Châm cũng tốt hơn dùng Tiên Thiên Linh Cốt nhiều, nói không chừng có thể đến kim cương bất hoại.

Nhưng hắn không lập tức bắt đầu bế quan tu luyện.

Nếu Ngũ Quỷ Phệ Thần Chú không phát tác, chắn chắn hắn sẽ tìm một chỗ ở đây bế quan.

Linh khí ở tổ địa Hoàng gia không so được với Âm Sơn, nhưng nhiều hơn biệt thự số 9 nhiều, trên núi lại không có ai quấy rầy, là nơi bế quan rất tốt.

Nhưng Ngũ Quỷ Phệ Thần Chú trên người hắn phải giải quyết sớm mới tốt, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, có khả năng một lần trọng sinh này của hắn là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, hắn tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra.

Hắn bỏ Cốt Hoàng vào trong nhẫn, một đống lớn bảo vật của tiểu hồ ly cũng được hắn thu vào.

Hắn mang theo tiểu hồ ly và Mộc Phong Nhạc dạo quanh một vòng phế tích Hoàng gia, cung Bạch Thạch của Hoàng gia đã bị hủy, nhưng bảo vật trân quý ngàn năm của Hoàng gia ở trong mật thất.

Bên trong sách thuốc chiếm đa số, dược liệu và trân bảo khác không kém hội giao dịch.

Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một số vật hiếm lạ, đa số chỉ là hư hữu kỳ danh, trong đó trống không, giá trị sử dụng không cao.

Lừa gạt người bình thường còn được, lừa gạt hắn còn kém xa.

Trong đám đồ trân quý của Hoàng gia, có thể để hắn nhìn vào mắt, thậm chí còn không bằng bảo bối trong hội giao dịch, điều này làm Mạc Phàm có chút thất vọng.

Thế gia ngàn năm, đồ trân quý đúng là đáng thương.

Hắn vốn tưởng rằng cho dù không có linh dược ngàn năm, cũng sẽ có bán linh dược 500 năm trở lên, ai biết không có gì cả.

Chỉ là nghĩ đến cổ trùng ngàn năm kia, hắn thoải mái hơn.

Cho dù trân quý nhiều đến mấy, cũng không chịu được linh thú tiêu hao.

Tiểu hồ ly bên cạnh hắn còn tạm, chỉ đến Trúc Cơ trung kỳ, dược liệu trăm năm là được.

Cổ ngàn năm Tiên Thiên kỳ, cần một lượng rất đáng sợ.

Hắn lấy một số thứ tương đối trân quý, liền đóng mật thất lại lần nữa.

Hắn đi đến trong mây mù, mây mù tự động tránh ra, lộ ra một con đường núi nhỏ, hắn mang theo một người một hồ đi xuống núi.

Mới vừa đến dưới núi, hắn liền nhíu mày lại.

Chỗ cửa đường xuống núi, khoảng chừng hơn ngàn người đứng đó, nam nữ già trẻ đều có.

Người đàn ông hắn cứu từ miệng rắn cũng ở trong đó.

Một đám người đảo mắt, nhìn Mạc Phàm với vẻ ngẩn ngơ.

- Các người muốn làm gì thế?

Mạc Phàm liếc mắt nhìn người đàn ông béo một cái, thản nhiên hỏi. - Mộc Đầu, đây là bảo bối gì thế?

Trong mắt tiểu hồ ly lóe sáng ánh sáng ngũ sắc, nó nhìn chằm chằm xương tay lấp lánh hào quang như ngọc lưu ly, nhìn mà thèm nói.

Tuy nó không biết đây là thứ gì, nhưng chỉ nhìn bề ngoài liền biết chắc chắn là vật bất phàm.

Mạc Phàm hơi nhếch miệng, cười khẽ.

Một tay hắn vươn ra nắm lấy xương tỏa ra ngũ sắc, xương tỏa ra ngũ sắc như ngọc lưu ly bay về phía tay hắn, rơi vào trong tay hắn.

Trong lòng bàn tay Mạc Phàm lóe lên một pháp ấn, ánh sáng ngũ sắc lập tức biến mất, lộ ra bản thể bằng phẳng như kim cương.

- Biết Bạch Cốt Tinh không?

Mạc Phàm hỏi.

- Là đại mỹ nữ đáng thương bị Tôn Hầu Tử dùng ba gậy đánh chết đó sao?

Tiểu hồ ly thuận miệng nói.

Gần đây nó xem không ít phim truyền hình, nó ghét nhất là Tôn Ngộ Không.

Rõ ràng Tôn Ngộ Không cũng là yêu, còn suốt ngày kêu “Yêu tinh ngươi chạy đi từ đâu”, không biết soi gương nhìn mình xem.

Sau đó là Tôn Ngộ Không bắt nạt kẻ yếu, gần như yêu không có bối cảnh đều bị đánh chết, người nào còn sống đã là rất tốt rồi.

Nguyên nhân chủ yếu là trong đó còn hồ ly nhất tộc bị Mạc Phàm đánh chết, đây mới là nguyên nhân tiểu hồ ly hận Tôn Ngộ Không.

- Ừm.

Mạc Phàm gật đầu.

Bạch Cốt Tinh là loại đặc biệt trong đám yêu, khác loại với Thụ Yêu, Hoa Yêu gì đó.

Bạch Cốt vốn không có sinh mệnh, nhưng dựa vào một nhánh tàn hồn oán niệm, từ vật không có sự sống tu thành yêu đạo.

- Bạch Cốt Tinh có liên quan gì đến khối xương cốt này, không phải đây là một khối xương trên người Bạch Cốt Tinh đấy chứ?

Tiểu hồ ly nhảy lên trên cánh tay Mạc Phàm, có chút ghét bỏ hỏi.

Nó vốn định ăn luôn khối xương này, vừa nghe là xương Bạch Cốt Tinh, nó lập tức có chướng ngại tâm lý.

- Ha ha, xem như là vậy.

Mạc Phàm cười nói.

Bản thể của Bạch Cốt Tinh chỉ còn lại xương, đã vô đan điền cũng không có linh đài, thứ duy nhất cô ta tu là xương trên người.

Cho nên xương Bạch Cốt Tinh không chỉ ngưng tụ tất cả Yêu Nguyên của cô ta, mỗi cái xương còn vô cùng cứng rắn.

Nếu không sao Bạch Cốt Tinh có thể chịu được ba gậy Như Ý của Tôn Ngộ Không, mới ôm nỗi hận kết thúc?

Phải biết rằng chỉ riêng gậy Như Ý đã nặng 1 vạn 3500 cân, cộng thêm thần lực trời sinh của Tôn Ngộ Không, một gậy đánh xuống, đánh vỡ núi rất dễ dàng.

Chuyện Tôn Ngộ Không đánh Bạch Cốt Tinh, không thể nào khảo chứng.

Nhưng hắn từng chính mắt nhìn thấy một Bạch Cốt Tinh Hoàng Cấp đại chiến với Yêu Vương của Thông Tí Yêu Viên.

Thông Tí Yêu Viên là một trong mười đại yêu tộc ở Tu Chân giới, vốn rất mạnh, thân thể vô cùng cường hoành, trong lúc nhấc tay sẽ có lực dời sông lấp biển.

Bạch Cốt Tinh hóa thành khô lâu trăm trượng, vươn tay xé rách sơn hải, giậm chân có thể chặt đứt con sông, mỗi cục xương sắc bén như thần binh.

Hai người đánh không bao lâu, Yêu Viên bị cốt kiếm trên người Bạch Cốt Tinh đâm thương tích đầy mình, hốt hoảng chạy trốn.

Chuyện này đủ để thấy chỗ cường hãn của xương cốt trên người Bạch Cốt nhất tộc.

Hắn không ngờ vậy mà tìm được một khối di cốt của Bạch Cốt Tinh nhất tộc trên Địa Cầu, còn là xương cốt cấp bậc Cốt Hoàng, xem ra văn minh tu chân trên Địa Cầu không đơn giản như hắn nghĩ.

- Mộc Đầu, khối xương cốt này có ích lợi gì?

ể ồTiểu hồ ly tò mò hỏi.

- Có thể khiến ngươi lập tức đến cảnh giới Tiên Thiên.

Mạc Phàm cười nói.

Tuy chỉ có một đoạn xương tay, nhưng bên trong ẩn chứa yêu khí còn nồng đậm hơn linh khí của tu sĩ Tiên Thiên kỳ đỉnh phong, chỉ sợ còn hơn cả Kim Đan sơ kỳ.

Cũng may hắn giết mẫu cổ ngay tại chỗ, nếu để mẫu cổ luyện hóa đoạn Cốt Hoàng này hoàn toàn, rất có khả năng mẫu cổ tăng đến Kim Đan kỳ.

Cho dù không đến Kim Đan kỳ, cũng sẽ đến Tiên Thiên trung, hậu kỳ, với thực lực hiện giờ của hắn khó mà đối phó được.

Nếu tiểu hồ ly nuốt đoạn xương cốt này vào, hoàn toàn có thể đột phá từ Trúc Cơ trung kỳ lên đến Tiên Thiên kỳ.

- Thật vậy sao?

Hai mắt tiểu hồ ly sáng lên, có chút kích động nói.

Chỉ cần đến cảnh giới Tiên Thiên, nó sẽ cách hóa thành người một bước gần, không cần giả bộ câm điếc nữa.

Mạc Phàm gật đầu.

- Vẫn nên từ bỏ, bổn đại tiểu thư thuộc chòm sao Xử Nữ, không phải con trùng kia, ngay cả xương cốt người chết cũng ăn, tự ngươi giữ đi, ngàn vạn lần đừng ăn nó, quá ghê tởm rồi.

Tiểu hồ ly nghĩ một lát, không còn hứng thú nói, nhảy xuống khỏi tay Mạc Phàm, tiếp tục đi xem bảo bối của nó.

Mạc Phàm lắc đầu cười, sao hắn có thể ăn xương cốt này, Cốt Hoàng là vật hắn mong muốn nhất.

Tiên Thiên Linh Cốt mà hắn đạt được lúc trước, chỉ đủ thi triển hai lần Thứ Cốt Châm, có Cốt Hoàng này đủ nguyên liệu cho Thứ Huyết Châm lần ba.

Người có cốt chất bình thường chết rất khó tu thành Bạch Cốt Tinh, cho dù cơ duyên xảo hợp Bạch Cốt thành tinh thực lực cũng rất yếu, muốn tăng tu vi đến cảnh giới Cốt Hoàng khó như lên trời, có thể đến cảnh giới Cốt Hoàng, đều không phải xương cốt bình thường.

Cốt Hoàng trong tay hắn tự mang màu ngũ sắc, cấp bậc còn trên Tiên Thiên Linh Cốt.

Nếu dùng Cốt Hoàng này luyện chế thành cốt châm, tới thi triển Thứ Cốt Châm lần ba.

Không chỉ đoạn Cốt Hoàng này đủ dùng, hiệu quả Thứ Cốt Châm cũng tốt hơn dùng Tiên Thiên Linh Cốt nhiều, nói không chừng có thể đến kim cương bất hoại.

Nhưng hắn không lập tức bắt đầu bế quan tu luyện.

Nếu Ngũ Quỷ Phệ Thần Chú không phát tác, chắn chắn hắn sẽ tìm một chỗ ở đây bế quan.

Linh khí ở tổ địa Hoàng gia không so được với Âm Sơn, nhưng nhiều hơn biệt thự số 9 nhiều, trên núi lại không có ai quấy rầy, là nơi bế quan rất tốt.

Nhưng Ngũ Quỷ Phệ Thần Chú trên người hắn phải giải quyết sớm mới tốt, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, có khả năng một lần trọng sinh này của hắn là kiếm củi ba năm thiêu một giờ, hắn tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra.

Hắn bỏ Cốt Hoàng vào trong nhẫn, một đống lớn bảo vật của tiểu hồ ly cũng được hắn thu vào.

Hắn mang theo tiểu hồ ly và Mộc Phong Nhạc dạo quanh một vòng phế tích Hoàng gia, cung Bạch Thạch của Hoàng gia đã bị hủy, nhưng bảo vật trân quý ngàn năm của Hoàng gia ở trong mật thất.

Bên trong sách thuốc chiếm đa số, dược liệu và trân bảo khác không kém hội giao dịch.

Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một số vật hiếm lạ, đa số chỉ là hư hữu kỳ danh, trong đó trống không, giá trị sử dụng không cao.

Lừa gạt người bình thường còn được, lừa gạt hắn còn kém xa.

Trong đám đồ trân quý của Hoàng gia, có thể để hắn nhìn vào mắt, thậm chí còn không bằng bảo bối trong hội giao dịch, điều này làm Mạc Phàm có chút thất vọng.

Thế gia ngàn năm, đồ trân quý đúng là đáng thương.

Hắn vốn tưởng rằng cho dù không có linh dược ngàn năm, cũng sẽ có bán linh dược 500 năm trở lên, ai biết không có gì cả.

Chỉ là nghĩ đến cổ trùng ngàn năm kia, hắn thoải mái hơn.

Cho dù trân quý nhiều đến mấy, cũng không chịu được linh thú tiêu hao.

Tiểu hồ ly bên cạnh hắn còn tạm, chỉ đến Trúc Cơ trung kỳ, dược liệu trăm năm là được.

Cổ ngàn năm Tiên Thiên kỳ, cần một lượng rất đáng sợ.

Hắn lấy một số thứ tương đối trân quý, liền đóng mật thất lại lần nữa.

Hắn đi đến trong mây mù, mây mù tự động tránh ra, lộ ra một con đường núi nhỏ, hắn mang theo một người một hồ đi xuống núi.

Mới vừa đến dưới núi, hắn liền nhíu mày lại.

Chỗ cửa đường xuống núi, khoảng chừng hơn ngàn người đứng đó, nam nữ già trẻ đều có.

Người đàn ông hắn cứu từ miệng rắn cũng ở trong đó.

Một đám người đảo mắt, nhìn Mạc Phàm với vẻ ngẩn ngơ.

- Các người muốn làm gì thế?

Mạc Phàm liếc mắt nhìn người đàn ông béo một cái, thản nhiên hỏi.