Thần Y Trọng Sinh

Chương 384




Mạc Phàm nghe máy, giọng nói sợ hãi rụt rè truyền đến.

- Mạc tiên sinh, tôi là Mộc Phong Nhạc, tôi ở bên ngoài Vân Trung Thự, hội giao dịch của Hoàng gia sẽ diễn ra vào ngày mai, có phải chúng ta nên xuất phát hay không?

- Đợi một lát tôi sẽ đi xuống.

Mạc Phàm gật đầu, tắt điện thoại, trong mắt lóe lên hàn quang.

- Đến lúc đến tổ địa Hoàng gia một chuyến rồi.

Hắn nói với người nhà một tiếng, dặn dò đám Chu Hiệt vài câu, lúc này mới mang tiểu hồ ly rời đi.

Lần này hắn phải đi giết người, diệt yêu, không phải đi tìm thiên tài địa bảo, vốn không định mang theo tiểu hồ ly.

Hắn để đan dược và một số thảo dược lâu năm lại, tiểu hồ ly vẫn không muốn ở yên trong biệt thự, hắn không có biện pháp đành phải mang nó theo.

- Mộc Đầu, nếu ngươi không mang ta theo, ta sẽ buồn bực mà chết thật đó.

Tiểu hồ ly đứng trên vai Mạc Phàm, bộ dạng như nghĩ mà sợ, giống như sợ bị Mạc Phàm để lại.

- Ta thấy ngươi sẽ không buồn bực mà chết, béo chết thì có?

Mạc Phàm tức giận liếc mắt nhìn tiểu hồ ly một cái nói.

Mấy ngày nay, tiểu hồ ly rảnh rỗi không có việc gì làm liền kéo Tiểu Vũ và Tiểu Ngọc, bảo hai người mang nó đi ăn ngon, ngay cả linh dược cũng chẳng tìm hắn đòi.

Chỉ cần có người rời khỏi biệt thự hay tiến vào biệt thự, nếu không mang tiểu hồ ly đi ăn ngon, nó sẽ túm ống quần của người nọ, trên cơ bản mỗi ngày nó đều ở trong đống mỹ thực.

Không lâu sau nó sẽ trở thành tiểu hồ ly béo nhất trong lịch sử Thanh Khâu Nhất Tộc.

- Sao có thể, bộ dạng người ta đáng yêu như vậy, đâu ngu ngốc như thế, làm mình béo chết?

Tiểu hồ ly bĩu môi, bất mãn nói.

Mạc Phàm không cười nữa, không để ý đến tiểu hồ ly đi về phía cửa biệt thự.

Cửa Vân Trung Thự, Mộc Phong Nhạc đứng bên cạnh xe Mercedes-Benz G AMG màu đen nhập khẩu, nhìn thấy Mạc Phàm đi ra vội vàng mở cửa xe, khuôn mặt tươi cười đến đón.

- Mạc tiên sinh, đã đến lúc rồi, chúng ta đi thôi.

Mộc Phong Nhạc nhìn thoáng qua tiểu hồ ly trên vai Mạc Phàm, cười nói.

- Ừm.

Mạc Phàm gật đầu, mang theo tiểu hồ ly lên xe.

Chiếc xe này rất cao, trong xe cũng rất rộng, ở một vị trí khác đặt mấy cái hộp tinh xảo.

- Mạc tiên sinh, đây là linh dược của Mộc gia chúng tôi, tôi mang đến cho cậu hết rồi, cậu nhìn xem.

Mộc Phong Nhạc cười nói, trong lòng đau xót.

Kho bảo bối của Mộc gia anh ta không dám động, những linh dược này đều là bảo bối anh ta cất giữ, mỗi thứ đều giá trị ngàn vạn.

Lập tức tặng hết Mạc Phàm, trên cơ bản anh ta lại quay về lúc trước, chỉ còn lại cái mạng ở trong tay Mạc Phàm.

ấ ắ ể ồ ốMạc Phàm không giơ tay nhận lấy, hai mắt tiểu hồ ly sáng lên, nhảy xuống dưới xum xoe đi mở.

Mạc Phàm lắc đầu, chỉ cười không nói gì, nhìn lướt qua đồ trong hộp.

Hai củ sâm trăm năm, Hoàng Tinh hai trăm năm, tất cả có vẻ quý trong đám dược liệu bình thường, phú hào bình thường nhìn thấy chắc chắn sẽ cướp đoạt, dù sao cũng là thứ hiếm có, nhưng trong mắt hắn chỉ là đồ ăn vặt của tiểu hồ ly.

Hắn đã tới Trúc Cơ trung kỳ, những thảo dược này nếu không tới 500 năm thậm chí ngàn năm, không có tác dụng lớn với tăng tu vi của hắn.

Hắn vung tay lên, những linh dược này đều được hắn cho vào trong nhẫn trữ vật.

Xe lái băng bằng chở hắn và tiểu hồ ly tới sân bay thành phố Đông Hải, bọn họ lên một chiếc phi cơ trực thăng.

Tấn Châu cách thành phố Đông Hải hơn 1000 km, nếu lái xe đi ít phải mấy chục tiếng.

Mộc Phong Nhạc vì lấy lòng Mạc Phàm, điều một chiếc phi cơ trực thăng từ Mộc gia tới, đưa bọn họ tới Tấn Châu.

Gần chạng vạng, phi cơ trực thăng đáp xuống khu đất trống một thôn trang.

Thôn trang này không lớn lắm, dưới chân mấy ngọn núi, giữa mấy ngọn núi là một cái hồ nhỏ.

Tuy đã gần tháng 12, sắp bước vào mùa đông, nhưng nơi này vẫn có tiếng chim hót mùi hoa thơm như trước, ý xuân dào dạt, giống như thế ngoại đào nguyên.

Dưới chân núi, bên cạnh hồ, một tòa biệt thự to lớn, cấp bậc và thưởng thức không chỉ không kém khu biệt thự ở thủ đô, trái lại còn cao hơn một chút.

Phi cơ trực thăng của bọn họ hạ xuống khu đất trống, không chỉ có một chiếc phi cơ đỗ ở đó.

Những cái khác không phải là phi cơ trực thăng, thì là xe sang giá trị xa xỉ, Bugatti Veyron, Rolls – Royce Phantom, vân vân.

Rõ ràng chỉ là một thôn trang nho nhỏ, lại có xe sang hiếm có.

Mạc Phàm và Mộc Phong Nhạc mới xuống phi cơ, hai đệ tử Hoàng gia mặc trang phục đánh dấu Hoàng gia, vẻ mặt kiêu ngạo đi tới.

- Hoan nghênh hai vị tới tổ địa Hoàng gia chúng tôi, xin hỏi hai vị là người gia tộc nào, có mang thiệp mời hay không?

Hai người vô cùng khách sáo hỏi Mạc Phàm.

- Tôi là Mộc Phong Nhạc Mộc gia ở Giang Nam, thay mặt Mộc gia tới tham gia hội giao dịch, vị này là Phạm công tử đại sư giám định bảo vật của nhà chúng tôi.

Mộc Phong Nhạc lấy ra hai tấm thiệp mời, cười nói.

- Mộc Phong Nhạc?

Vừa nghe thấy tên Mộc Phong Nhạc, hai đệ tử Hoàng gia không hẹn mà cùng nhíu mày, trong mắt hiện lên sắc lạnh, rất nhanh lại biến mất.

- Hai vị đi theo tôi, chúng tôi đã chuẩn bị phòng cho khách xong rồi.

Một người khoát tay với hai người, lạnh lùng nói.

Giọng điệu và thái độ so với vừa rồi, kém không chỉ một chút.

Mộc Phong Nhạc nhíu mày, cũng không tức giận, vẻ mặt áy náy nhìn Mạc Phàm.

Mộc gia bọn họ là gia tộc chữa bệnh ở Giang Nam, nhưng so với Hoàng gia đông y thế gia ở Hoa Hạ, kém không chỉ nửa chút.

Thái độ của người Hoàng gia như vậy cũng quá bình thường, dù sao anh ta không phải là gia chủ của Mộc gia, chỉ là đại diện.

Sắc mặt Mạc Phàm như thường, đi theo hai đệ tử Hoàng gia tới phòng dành cho khách.

Nửa tiếng sau.

Hai đệ tử Hoàng gia dẫn bọn họ đến trước một phòng ngủ, “cạch” một tiếng cửa được đẩy ra.

Cửa này chỉ có một cánh, nhỏ hơn ở khách sạn một chút, chỉ có một chiếc giường đơn.

Ngoại trừ đồ dùng đơn giản, không còn những vật dụng khác.

Cửa mở ra, mùi mốc phả vào mặt, không biết không có người ở bao lâu rồi.

Mạc Phàm nhíu mày, sắc mặt thay đổi.

Mộc Phong Nhạc nheo mắt, giận dữ lập tức hiện lên trên mặt anh ta.

Bọn họ một đường đi tới, những người khác tham gia hội giao dịch không phải ở nhà hai tầng, thì ở phòng gần hồ phong cảnh hợp lòng người, bên trong không chỉ có mỹ nữ hầu hạ, Ôn Tuyền gì cũng có.

Bọn họ thì hay rồi, hai người một phòng, một cái giường, còn cũ nát như thế, đang phát cơm thừa sao?

Cho dù Mộc gia bọn họ không bằng Hoàng gia, cũng là gia tộc chữa bệnh ở Giang Nam, tài sản trăm triệu, không đến mức ở nơi chim không bay qua này.

Chuyện này không khác gì tát vào mặt anh ta.

- Hai vị tiểu ca, các anh chắc chắn đây là phòng an bài cho Mộc gia chúng tôi sao, có phải chúng ta đi nhầm nơi không?

Hai đệ tử Hoàng gia nhìn nhau, cười khinh thường.

- Mộc công tử, anh đừng tức giận, hội giao dịch lần này có quá nhiều người tới, vượt qua dự tính của Hoàng gia chúng tôi, cho nên chỉ có thể ấm ức Mộc công tử ở trong này một tối, nếu như còn phòng trống, tôi có thể đổi giúp anh.

Vượt qua dự tính?

Mộc Phong Nhạc không phải kẻ ngốc, thiệp mời hội giao dịch đều là Hoàng gia gửi, giới hạn mỗi tấm thiệp mời là một người, người tới chỉ ít chứ không nhiều, sao có thể vượt dự tính của Hoàng gia.

- Hai vị, hai người đang sỉ nhục chỉ số thông minh của tôi sao?

Mộc Phong Nhạc trầm giọng hỏi, trong mắt đều là tức giận. Mạc Phàm nghe máy, giọng nói sợ hãi rụt rè truyền đến.

- Mạc tiên sinh, tôi là Mộc Phong Nhạc, tôi ở bên ngoài Vân Trung Thự, hội giao dịch của Hoàng gia sẽ diễn ra vào ngày mai, có phải chúng ta nên xuất phát hay không?

- Đợi một lát tôi sẽ đi xuống.

Mạc Phàm gật đầu, tắt điện thoại, trong mắt lóe lên hàn quang.

- Đến lúc đến tổ địa Hoàng gia một chuyến rồi.

Hắn nói với người nhà một tiếng, dặn dò đám Chu Hiệt vài câu, lúc này mới mang tiểu hồ ly rời đi.

Lần này hắn phải đi giết người, diệt yêu, không phải đi tìm thiên tài địa bảo, vốn không định mang theo tiểu hồ ly.

Hắn để đan dược và một số thảo dược lâu năm lại, tiểu hồ ly vẫn không muốn ở yên trong biệt thự, hắn không có biện pháp đành phải mang nó theo.

- Mộc Đầu, nếu ngươi không mang ta theo, ta sẽ buồn bực mà chết thật đó.

Tiểu hồ ly đứng trên vai Mạc Phàm, bộ dạng như nghĩ mà sợ, giống như sợ bị Mạc Phàm để lại.

- Ta thấy ngươi sẽ không buồn bực mà chết, béo chết thì có?

Mạc Phàm tức giận liếc mắt nhìn tiểu hồ ly một cái nói.

Mấy ngày nay, tiểu hồ ly rảnh rỗi không có việc gì làm liền kéo Tiểu Vũ và Tiểu Ngọc, bảo hai người mang nó đi ăn ngon, ngay cả linh dược cũng chẳng tìm hắn đòi.

Chỉ cần có người rời khỏi biệt thự hay tiến vào biệt thự, nếu không mang tiểu hồ ly đi ăn ngon, nó sẽ túm ống quần của người nọ, trên cơ bản mỗi ngày nó đều ở trong đống mỹ thực.

Không lâu sau nó sẽ trở thành tiểu hồ ly béo nhất trong lịch sử Thanh Khâu Nhất Tộc.

- Sao có thể, bộ dạng người ta đáng yêu như vậy, đâu ngu ngốc như thế, làm mình béo chết?

Tiểu hồ ly bĩu môi, bất mãn nói.

Mạc Phàm không cười nữa, không để ý đến tiểu hồ ly đi về phía cửa biệt thự.

Cửa Vân Trung Thự, Mộc Phong Nhạc đứng bên cạnh xe Mercedes-Benz G AMG màu đen nhập khẩu, nhìn thấy Mạc Phàm đi ra vội vàng mở cửa xe, khuôn mặt tươi cười đến đón.

- Mạc tiên sinh, đã đến lúc rồi, chúng ta đi thôi.

Mộc Phong Nhạc nhìn thoáng qua tiểu hồ ly trên vai Mạc Phàm, cười nói.

- Ừm.

Mạc Phàm gật đầu, mang theo tiểu hồ ly lên xe.

Chiếc xe này rất cao, trong xe cũng rất rộng, ở một vị trí khác đặt mấy cái hộp tinh xảo.

- Mạc tiên sinh, đây là linh dược của Mộc gia chúng tôi, tôi mang đến cho cậu hết rồi, cậu nhìn xem.

Mộc Phong Nhạc cười nói, trong lòng đau xót.

Kho bảo bối của Mộc gia anh ta không dám động, những linh dược này đều là bảo bối anh ta cất giữ, mỗi thứ đều giá trị ngàn vạn.

Lập tức tặng hết Mạc Phàm, trên cơ bản anh ta lại quay về lúc trước, chỉ còn lại cái mạng ở trong tay Mạc Phàm.

ấ ắ ể ồ ốMạc Phàm không giơ tay nhận lấy, hai mắt tiểu hồ ly sáng lên, nhảy xuống dưới xum xoe đi mở.

Mạc Phàm lắc đầu, chỉ cười không nói gì, nhìn lướt qua đồ trong hộp.

Hai củ sâm trăm năm, Hoàng Tinh hai trăm năm, tất cả có vẻ quý trong đám dược liệu bình thường, phú hào bình thường nhìn thấy chắc chắn sẽ cướp đoạt, dù sao cũng là thứ hiếm có, nhưng trong mắt hắn chỉ là đồ ăn vặt của tiểu hồ ly.

Hắn đã tới Trúc Cơ trung kỳ, những thảo dược này nếu không tới 500 năm thậm chí ngàn năm, không có tác dụng lớn với tăng tu vi của hắn.

Hắn vung tay lên, những linh dược này đều được hắn cho vào trong nhẫn trữ vật.

Xe lái băng bằng chở hắn và tiểu hồ ly tới sân bay thành phố Đông Hải, bọn họ lên một chiếc phi cơ trực thăng.

Tấn Châu cách thành phố Đông Hải hơn 1000 km, nếu lái xe đi ít phải mấy chục tiếng.

Mộc Phong Nhạc vì lấy lòng Mạc Phàm, điều một chiếc phi cơ trực thăng từ Mộc gia tới, đưa bọn họ tới Tấn Châu.

Gần chạng vạng, phi cơ trực thăng đáp xuống khu đất trống một thôn trang.

Thôn trang này không lớn lắm, dưới chân mấy ngọn núi, giữa mấy ngọn núi là một cái hồ nhỏ.

Tuy đã gần tháng 12, sắp bước vào mùa đông, nhưng nơi này vẫn có tiếng chim hót mùi hoa thơm như trước, ý xuân dào dạt, giống như thế ngoại đào nguyên.

Dưới chân núi, bên cạnh hồ, một tòa biệt thự to lớn, cấp bậc và thưởng thức không chỉ không kém khu biệt thự ở thủ đô, trái lại còn cao hơn một chút.

Phi cơ trực thăng của bọn họ hạ xuống khu đất trống, không chỉ có một chiếc phi cơ đỗ ở đó.

Những cái khác không phải là phi cơ trực thăng, thì là xe sang giá trị xa xỉ, Bugatti Veyron, Rolls – Royce Phantom, vân vân.

Rõ ràng chỉ là một thôn trang nho nhỏ, lại có xe sang hiếm có.

Mạc Phàm và Mộc Phong Nhạc mới xuống phi cơ, hai đệ tử Hoàng gia mặc trang phục đánh dấu Hoàng gia, vẻ mặt kiêu ngạo đi tới.

- Hoan nghênh hai vị tới tổ địa Hoàng gia chúng tôi, xin hỏi hai vị là người gia tộc nào, có mang thiệp mời hay không?

Hai người vô cùng khách sáo hỏi Mạc Phàm.

- Tôi là Mộc Phong Nhạc Mộc gia ở Giang Nam, thay mặt Mộc gia tới tham gia hội giao dịch, vị này là Phạm công tử đại sư giám định bảo vật của nhà chúng tôi.

Mộc Phong Nhạc lấy ra hai tấm thiệp mời, cười nói.

- Mộc Phong Nhạc?

Vừa nghe thấy tên Mộc Phong Nhạc, hai đệ tử Hoàng gia không hẹn mà cùng nhíu mày, trong mắt hiện lên sắc lạnh, rất nhanh lại biến mất.

- Hai vị đi theo tôi, chúng tôi đã chuẩn bị phòng cho khách xong rồi.

Một người khoát tay với hai người, lạnh lùng nói.

Giọng điệu và thái độ so với vừa rồi, kém không chỉ một chút.

Mộc Phong Nhạc nhíu mày, cũng không tức giận, vẻ mặt áy náy nhìn Mạc Phàm.

Mộc gia bọn họ là gia tộc chữa bệnh ở Giang Nam, nhưng so với Hoàng gia đông y thế gia ở Hoa Hạ, kém không chỉ nửa chút.

Thái độ của người Hoàng gia như vậy cũng quá bình thường, dù sao anh ta không phải là gia chủ của Mộc gia, chỉ là đại diện.

Sắc mặt Mạc Phàm như thường, đi theo hai đệ tử Hoàng gia tới phòng dành cho khách.

Nửa tiếng sau.

Hai đệ tử Hoàng gia dẫn bọn họ đến trước một phòng ngủ, “cạch” một tiếng cửa được đẩy ra.

Cửa này chỉ có một cánh, nhỏ hơn ở khách sạn một chút, chỉ có một chiếc giường đơn.

Ngoại trừ đồ dùng đơn giản, không còn những vật dụng khác.

Cửa mở ra, mùi mốc phả vào mặt, không biết không có người ở bao lâu rồi.

Mạc Phàm nhíu mày, sắc mặt thay đổi.

Mộc Phong Nhạc nheo mắt, giận dữ lập tức hiện lên trên mặt anh ta.

Bọn họ một đường đi tới, những người khác tham gia hội giao dịch không phải ở nhà hai tầng, thì ở phòng gần hồ phong cảnh hợp lòng người, bên trong không chỉ có mỹ nữ hầu hạ, Ôn Tuyền gì cũng có.

Bọn họ thì hay rồi, hai người một phòng, một cái giường, còn cũ nát như thế, đang phát cơm thừa sao?

Cho dù Mộc gia bọn họ không bằng Hoàng gia, cũng là gia tộc chữa bệnh ở Giang Nam, tài sản trăm triệu, không đến mức ở nơi chim không bay qua này.

Chuyện này không khác gì tát vào mặt anh ta.

- Hai vị tiểu ca, các anh chắc chắn đây là phòng an bài cho Mộc gia chúng tôi sao, có phải chúng ta đi nhầm nơi không?

Hai đệ tử Hoàng gia nhìn nhau, cười khinh thường.

- Mộc công tử, anh đừng tức giận, hội giao dịch lần này có quá nhiều người tới, vượt qua dự tính của Hoàng gia chúng tôi, cho nên chỉ có thể ấm ức Mộc công tử ở trong này một tối, nếu như còn phòng trống, tôi có thể đổi giúp anh.

Vượt qua dự tính?

Mộc Phong Nhạc không phải kẻ ngốc, thiệp mời hội giao dịch đều là Hoàng gia gửi, giới hạn mỗi tấm thiệp mời là một người, người tới chỉ ít chứ không nhiều, sao có thể vượt dự tính của Hoàng gia.

- Hai vị, hai người đang sỉ nhục chỉ số thông minh của tôi sao?

Mộc Phong Nhạc trầm giọng hỏi, trong mắt đều là tức giận.