Thần Y Trọng Sinh

Chương 370




Gia Cát Đan nhíu mày, nơi ẩn thân của Nam phái rất khó tìm.

Nam phái nhiều đệ tử như vậy, bên trong tương đối đoàn kết, mỗi chỗ đều có thể giấu người, khắp nơi đều có cơ sở ngầm và hang ổ Nam phái, tìm một người bên trong còn khó hơn mò kim đáy biển.

Thành phố Bắc Xuyên từng tiến công một lần, nhưng chỉ tìm được mấy cứ điểm trống không, tìm về mấy đứa bé dị dạng, cuối cùng thất bại thảm hại.

Mạc Phàm nhặt một dúm tóc trên đất lên, bên trên vẫn còn da đầu, máu đã khô.

Lúc hắn đến dúm tóc này được Chu Hiệt nắm chặt trong tay.

Hắn tạo pháp ấn đánh vào bên trong, “bùm” một tiếng, dúm tóc bốc cháy.

Một lát sau tóc hóa thành tro tàn, một ký hiệu màu đen giống dấu chấm than trôi nổi trước mặt hắn.

- Đi!

Mạc Phàm ra lệnh.

Ký hiệu giống như có linh tính, lay động trong không trung vài cái liền bay ra xa.

Ký hiệu này không bay xa, đến nơi cách ngoài cây số, phát hiện Mạc Phàm không hề di chuyển, liền lay động thân mình ngừng lại, đợi Mạc Phàm.

- Thiên Lý Truy Hồn?

Gia Cát Đan nhìn ký hiệu kia, vẻ mặt ngẩn ra, lẩm bẩm nói.

Pháp thuật này dùng tóc, da hay huyết dịch của người kia để lần theo dấu vết, cho dù xa ngàn dặm cũng khó trốn truy hồn, rất khó chơi.

Gia Cát gia có ghi lại pháp thuật này, nhưng không có pháp quyết và thủ ấn của pháp thuật này.

Mạc Phàm không trả lời, loại pháp thuật này không phải là Thiên Lý Truy Hồn, mà là Vạn Lý Tỏa Hồn, mạnh hơn nhiều.

ế ố ể ốCho dù người giết Chu Hiệt trốn ở chân trời góc biển, cũng đừng nghĩ chạy trốn khỏi pháp thuật này.

Nếu dám giết đồ đệ hắn, vậy đợi Tử Thần hàng lâm đi.

- Ông đi cùng, hay ở đây một mình?

- Tôi đi cùng mọi người.

Gia Cát Đan chỉ do dự một lát, đáp.

Nếu Gia Cát Nguyệt muốn lội vũng nước đục này, dù thế nào ông ta cũng phải đi theo.

Nhỡ đâu Mạc Phàm không đánh lại được đám Nam phái này, ông ta sẽ đứng ra giúp Gia Cát Nguyệt, thuận tiện phủi sạch quan hệ.

Đến lúc đó ông ta sẽ nói Gia Cát Nguyệt và ông ta đều bị Mạc Phàm cưỡng ép, với thanh danh của Gia Cát gia bọn họ, Nam phái tuyệt đối sẽ không gây khó xử.

Nhưng Mạc Phàm thì không đơn giản như vậy, một người vừa mới quật khởi, Nam phái sẽ tha cho cậu ta mới lạ.

Nếu Mạc Phàm bị người Nam phái bắt lấy, không khó đạt được Hồi Hồn Chi Thuật từ miệng Mạc Phàm, ông ta sẽ không còn bộ dạng như hiện giờ.

Chuyện nhất cử lưỡng tiện như vậy, sao ông ta có thể bỏ qua?

Sắc mặt Mạc Phàm như thường, không nói gì thêm liền quay về xe.

Cayenne Porsche lái về phía Bắc, đuổi theo ký hiệu kia.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, sắc trời dần dần mờ tối.

Bọn họ đến một sơn trấn ở thành phố Bắc Xuyên tên là Tê Phượng Trấn.

Thôn trấn không rộng lắm, khắp nơi đều là cây ngô đồng.

Bởi vì đã là cuối thu, ánh nắng chiều chiếu xuống, liếc mắt một cái liền thấy một vùng đỏ rực, giống như ngọn lửa màu đỏ thiêu đốt trời đất.

- Dừng lại đi.

Mạc Phàm nói với A Hào.

“Két!” Cayenne dừng ở lối vào Tê Phượng Trấn, bên cạnh là một cái siêu thị.

Lái xe liên tục như vậy, cho dù A Hào là Trúc Cơ sơ kỳ cũng có chút mệt nhọc, càng không nói đến hai người Gia Cát Nguyệt và Gia Cát Đan.

Bọn họ xuống xe, thuận tiện mua một ít đồ ăn nước uống rồi quay về xe.

Mạc Phàm lấy một cái bình ngọc trong nhẫn ra, đổ ra viên thuốc màu đỏ đưa cho Gia Cát Nguyệt và A Hào.

- Đây là?

Gia Cát Nguyệt cầm lấy đan dược, để ngay trước mặt nhìn hỏi.

Viên thuốc to cỡ ngón út, toàn thân màu đỏ gần như trong suốt, rất đẹp, cầm lên mềm mềm, bên trên còn có đường vân màu vàng.

Rất giống kẹo đứa bé thích ăn, nhưng tinh xảo hơn kẹo rất nhiều, gần như có thể nói là tác phẩm nghệ thuật.

Mùi thuốc đan dược đậm đặc truyền ra, ngửi làm người ta tỉnh táo càng muốn ăn nhiều hơn.

Không đợi Mạc Phàm trả lời, hồn phách Gia Cát Đan mở to mắt, mắt hồn phách mở to như muốn vỡ ra.

- Khí Huyết Đan cực phẩm?

Gia Cát Nguyệt không biết đan dược, ông ta là đan sư sao có thể không biết?

Đan thành thượng phẩm, mới có màu gần như trong suốt, nhưng bên trong vẫn có điểm đục.

Đan thành cực phẩm, trên đan dược có hoa văn màu vàng, toàn bộ đan dược không có độc, dược hiệu mười phần.

Những thứ này chỉ ghi lại, ông ta luyện đan vài chục năm, cũng chưa nhìn thấy đan dược cực phẩm.

Một viên đan dược cực phẩm như vậy có giá trị gấp sáu lần trở lên đan dược hạ phẩm cùng loại.

Dù sao đan dược cực phẩm không chỉ có dược hiệu mạnh, trân quý nhất chính là còn không có độc tố.

- Sao cậu luyện chế đan dược thành như vậy?

Gia Cát Đan hỏi.

Mạc Phàm khẽ nhếch miệng, không để ý đến Gia Cát Đan, bắt mạch cho Chu Hiệt, cũng cho cô một viên Khí Huyết Đan.

- Chẳng lẽ đan dược không phải như vậy sao?

A Hào ném Khí Huyết Đan vào trong miệng, hỏi.

Đan dược Mạc Phàm cho anh ta, tám chín phần mười đều như vậy.

Sắc mặt Gia Cát Đan đỏ bừng, giống như bị người ta tát hai cái cùng lúc.

Không chỉ bị đánh, còn đánh cho ông ta không thể không phục.

Quả thật mỗi viên đan dược luyện chế đến cực phẩm mới được gọi là đan dược, không luyện tới đó thì là độc dược.

- Làm sao vậy, chú Đan?

Gia Cát Đan nghi ngờ hỏi.

- Đây là đan dược cực phẩm, mỗi viên bằng hơn 6 viên bán ngoài chợ đêm, 400 viên Bồi Nguyên Đan cực phẩm đổi lấy Địa Nhũ và Long Huyết nhà chúng ta còn rẻ.

Gia Cát Đan vô cùng hối hận nói.

Nếu không phải ông ta chọc giận Mạc Phàm, dựa theo 1000 vạn một viên, Gia Cát gia bọn họ đúng là kiếm lời.

- Chuyện này…

Vẻ mặt Gia Cát Đan sửng sốt, nhìn đan dược cực phẩm trong tay, lông mày nhíu lại, trong lòng cũng hơi hối hận.

Cô không nhìn Bồi Nguyên Đan cực phẩm trong tay Mạc Phàm, liền từ chối Mạc Phàm, quả thật không sáng suốt.

Ánh mắt cô nhìn Mạc Phàm đầy phức tạp, nhưng không nói gì thêm.

“Cốc cốc!” Tiếng gõ cửa kính xe vang lên.

A Hào hạ cửa kính xuống, một người đàn ông trung niên mặt rỗ ăn mặc lôi thôi, vẻ mặt vô lại dán sát vào cửa kính xe, liếc nhìn trong xe vài lần.

Nhìn thấy Gia Cát Nguyệt và Chu Hiệt, hai mắt tên vô lại này sáng lên.

- Ôi, cô bé không tệ, mọi người là gia đình đi du lịch, hay đến tìm người?

- Có liên quan gì sao?

Mạc Phàm liếc mắt nhìn tên vô lại này, lạnh giọng hỏi.

- Đương nhiên là có, nếu đến du lịch thì cứ vui chơi thoải mái, đừng động vào chuyện gì, phong cảnh Tê Phượng Trấn chúng tôi rất nổi tiếng, nếu là tìm người, khuyên mọi người chết tâm đi, không tìm thấy người, chính mình cũng phải ở lại đây, tôi cũng là tốt bụng nhắc nhở mọi người, nếu mọi người không nghe, coi như là tôi chưa nói gì cả.

Tên vô lại cười mỉa nói, trong giọng nói đều có ý uy hiếp.

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, mắt chậm rãi phát sáng.

- Thấy mọi người quen mặt, nói cho mọi người một tin nhỏ, hôm nay vừa có một lượng lớn người mới tới núi này, khoảng hơn một tiếng trước, không phải mọi người đang tìm những người mới này đấy chứ?

Tên vô lại này cười âm hiểm nói.

Bình thường ông ta sẽ không nói tin tức này, nhưng ai bảo trên xe có hai đại mỹ nữ.

Chỉ cần bọn họ đến tìm người, đêm nay Tê Phượng Trấn sẽ có thêm hai đại mỹ nữ, trong đó còn có một người hỗn huyết.

Nghe tên vô lại nói, Chu Hiệt đang nhắm mắt mở mắt ra, vẻ mặt lo lắng.

Không đợi cô mở miệng nói chuyện, vẻ mặt Mạc Phàm lạnh lùng, nhìn chằm chằm tên vô lại này.

- Ừm, chúng tôi tới đây tìm người. Gia Cát Đan nhíu mày, nơi ẩn thân của Nam phái rất khó tìm.

Nam phái nhiều đệ tử như vậy, bên trong tương đối đoàn kết, mỗi chỗ đều có thể giấu người, khắp nơi đều có cơ sở ngầm và hang ổ Nam phái, tìm một người bên trong còn khó hơn mò kim đáy biển.

Thành phố Bắc Xuyên từng tiến công một lần, nhưng chỉ tìm được mấy cứ điểm trống không, tìm về mấy đứa bé dị dạng, cuối cùng thất bại thảm hại.

Mạc Phàm nhặt một dúm tóc trên đất lên, bên trên vẫn còn da đầu, máu đã khô.

Lúc hắn đến dúm tóc này được Chu Hiệt nắm chặt trong tay.

Hắn tạo pháp ấn đánh vào bên trong, “bùm” một tiếng, dúm tóc bốc cháy.

Một lát sau tóc hóa thành tro tàn, một ký hiệu màu đen giống dấu chấm than trôi nổi trước mặt hắn.

- Đi!

Mạc Phàm ra lệnh.

Ký hiệu giống như có linh tính, lay động trong không trung vài cái liền bay ra xa.

Ký hiệu này không bay xa, đến nơi cách ngoài cây số, phát hiện Mạc Phàm không hề di chuyển, liền lay động thân mình ngừng lại, đợi Mạc Phàm.

- Thiên Lý Truy Hồn?

Gia Cát Đan nhìn ký hiệu kia, vẻ mặt ngẩn ra, lẩm bẩm nói.

Pháp thuật này dùng tóc, da hay huyết dịch của người kia để lần theo dấu vết, cho dù xa ngàn dặm cũng khó trốn truy hồn, rất khó chơi.

Gia Cát gia có ghi lại pháp thuật này, nhưng không có pháp quyết và thủ ấn của pháp thuật này.

Mạc Phàm không trả lời, loại pháp thuật này không phải là Thiên Lý Truy Hồn, mà là Vạn Lý Tỏa Hồn, mạnh hơn nhiều.

ế ố ể ốCho dù người giết Chu Hiệt trốn ở chân trời góc biển, cũng đừng nghĩ chạy trốn khỏi pháp thuật này.

Nếu dám giết đồ đệ hắn, vậy đợi Tử Thần hàng lâm đi.

- Ông đi cùng, hay ở đây một mình?

- Tôi đi cùng mọi người.

Gia Cát Đan chỉ do dự một lát, đáp.

Nếu Gia Cát Nguyệt muốn lội vũng nước đục này, dù thế nào ông ta cũng phải đi theo.

Nhỡ đâu Mạc Phàm không đánh lại được đám Nam phái này, ông ta sẽ đứng ra giúp Gia Cát Nguyệt, thuận tiện phủi sạch quan hệ.

Đến lúc đó ông ta sẽ nói Gia Cát Nguyệt và ông ta đều bị Mạc Phàm cưỡng ép, với thanh danh của Gia Cát gia bọn họ, Nam phái tuyệt đối sẽ không gây khó xử.

Nhưng Mạc Phàm thì không đơn giản như vậy, một người vừa mới quật khởi, Nam phái sẽ tha cho cậu ta mới lạ.

Nếu Mạc Phàm bị người Nam phái bắt lấy, không khó đạt được Hồi Hồn Chi Thuật từ miệng Mạc Phàm, ông ta sẽ không còn bộ dạng như hiện giờ.

Chuyện nhất cử lưỡng tiện như vậy, sao ông ta có thể bỏ qua?

Sắc mặt Mạc Phàm như thường, không nói gì thêm liền quay về xe.

Cayenne Porsche lái về phía Bắc, đuổi theo ký hiệu kia.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, sắc trời dần dần mờ tối.

Bọn họ đến một sơn trấn ở thành phố Bắc Xuyên tên là Tê Phượng Trấn.

Thôn trấn không rộng lắm, khắp nơi đều là cây ngô đồng.

Bởi vì đã là cuối thu, ánh nắng chiều chiếu xuống, liếc mắt một cái liền thấy một vùng đỏ rực, giống như ngọn lửa màu đỏ thiêu đốt trời đất.

- Dừng lại đi.

Mạc Phàm nói với A Hào.

“Két!” Cayenne dừng ở lối vào Tê Phượng Trấn, bên cạnh là một cái siêu thị.

Lái xe liên tục như vậy, cho dù A Hào là Trúc Cơ sơ kỳ cũng có chút mệt nhọc, càng không nói đến hai người Gia Cát Nguyệt và Gia Cát Đan.

Bọn họ xuống xe, thuận tiện mua một ít đồ ăn nước uống rồi quay về xe.

Mạc Phàm lấy một cái bình ngọc trong nhẫn ra, đổ ra viên thuốc màu đỏ đưa cho Gia Cát Nguyệt và A Hào.

- Đây là?

Gia Cát Nguyệt cầm lấy đan dược, để ngay trước mặt nhìn hỏi.

Viên thuốc to cỡ ngón út, toàn thân màu đỏ gần như trong suốt, rất đẹp, cầm lên mềm mềm, bên trên còn có đường vân màu vàng.

Rất giống kẹo đứa bé thích ăn, nhưng tinh xảo hơn kẹo rất nhiều, gần như có thể nói là tác phẩm nghệ thuật.

Mùi thuốc đan dược đậm đặc truyền ra, ngửi làm người ta tỉnh táo càng muốn ăn nhiều hơn.

Không đợi Mạc Phàm trả lời, hồn phách Gia Cát Đan mở to mắt, mắt hồn phách mở to như muốn vỡ ra.

- Khí Huyết Đan cực phẩm?

Gia Cát Nguyệt không biết đan dược, ông ta là đan sư sao có thể không biết?

Đan thành thượng phẩm, mới có màu gần như trong suốt, nhưng bên trong vẫn có điểm đục.

Đan thành cực phẩm, trên đan dược có hoa văn màu vàng, toàn bộ đan dược không có độc, dược hiệu mười phần.

Những thứ này chỉ ghi lại, ông ta luyện đan vài chục năm, cũng chưa nhìn thấy đan dược cực phẩm.

Một viên đan dược cực phẩm như vậy có giá trị gấp sáu lần trở lên đan dược hạ phẩm cùng loại.

Dù sao đan dược cực phẩm không chỉ có dược hiệu mạnh, trân quý nhất chính là còn không có độc tố.

- Sao cậu luyện chế đan dược thành như vậy?

Gia Cát Đan hỏi.

Mạc Phàm khẽ nhếch miệng, không để ý đến Gia Cát Đan, bắt mạch cho Chu Hiệt, cũng cho cô một viên Khí Huyết Đan.

- Chẳng lẽ đan dược không phải như vậy sao?

A Hào ném Khí Huyết Đan vào trong miệng, hỏi.

Đan dược Mạc Phàm cho anh ta, tám chín phần mười đều như vậy.

Sắc mặt Gia Cát Đan đỏ bừng, giống như bị người ta tát hai cái cùng lúc.

Không chỉ bị đánh, còn đánh cho ông ta không thể không phục.

Quả thật mỗi viên đan dược luyện chế đến cực phẩm mới được gọi là đan dược, không luyện tới đó thì là độc dược.

- Làm sao vậy, chú Đan?

Gia Cát Đan nghi ngờ hỏi.

- Đây là đan dược cực phẩm, mỗi viên bằng hơn 6 viên bán ngoài chợ đêm, 400 viên Bồi Nguyên Đan cực phẩm đổi lấy Địa Nhũ và Long Huyết nhà chúng ta còn rẻ.

Gia Cát Đan vô cùng hối hận nói.

Nếu không phải ông ta chọc giận Mạc Phàm, dựa theo 1000 vạn một viên, Gia Cát gia bọn họ đúng là kiếm lời.

- Chuyện này…

Vẻ mặt Gia Cát Đan sửng sốt, nhìn đan dược cực phẩm trong tay, lông mày nhíu lại, trong lòng cũng hơi hối hận.

Cô không nhìn Bồi Nguyên Đan cực phẩm trong tay Mạc Phàm, liền từ chối Mạc Phàm, quả thật không sáng suốt.

Ánh mắt cô nhìn Mạc Phàm đầy phức tạp, nhưng không nói gì thêm.

“Cốc cốc!” Tiếng gõ cửa kính xe vang lên.

A Hào hạ cửa kính xuống, một người đàn ông trung niên mặt rỗ ăn mặc lôi thôi, vẻ mặt vô lại dán sát vào cửa kính xe, liếc nhìn trong xe vài lần.

Nhìn thấy Gia Cát Nguyệt và Chu Hiệt, hai mắt tên vô lại này sáng lên.

- Ôi, cô bé không tệ, mọi người là gia đình đi du lịch, hay đến tìm người?

- Có liên quan gì sao?

Mạc Phàm liếc mắt nhìn tên vô lại này, lạnh giọng hỏi.

- Đương nhiên là có, nếu đến du lịch thì cứ vui chơi thoải mái, đừng động vào chuyện gì, phong cảnh Tê Phượng Trấn chúng tôi rất nổi tiếng, nếu là tìm người, khuyên mọi người chết tâm đi, không tìm thấy người, chính mình cũng phải ở lại đây, tôi cũng là tốt bụng nhắc nhở mọi người, nếu mọi người không nghe, coi như là tôi chưa nói gì cả.

Tên vô lại cười mỉa nói, trong giọng nói đều có ý uy hiếp.

Mạc Phàm khẽ nâng mí mắt, mắt chậm rãi phát sáng.

- Thấy mọi người quen mặt, nói cho mọi người một tin nhỏ, hôm nay vừa có một lượng lớn người mới tới núi này, khoảng hơn một tiếng trước, không phải mọi người đang tìm những người mới này đấy chứ?

Tên vô lại này cười âm hiểm nói.

Bình thường ông ta sẽ không nói tin tức này, nhưng ai bảo trên xe có hai đại mỹ nữ.

Chỉ cần bọn họ đến tìm người, đêm nay Tê Phượng Trấn sẽ có thêm hai đại mỹ nữ, trong đó còn có một người hỗn huyết.

Nghe tên vô lại nói, Chu Hiệt đang nhắm mắt mở mắt ra, vẻ mặt lo lắng.

Không đợi cô mở miệng nói chuyện, vẻ mặt Mạc Phàm lạnh lùng, nhìn chằm chằm tên vô lại này.

- Ừm, chúng tôi tới đây tìm người.