Thần Y Trọng Sinh

Chương 343




Hắn đủ Trận Bàn rồi, cho dù không có Trận Linh, chỉ cần sắp xếp tất cả, linh khí trong biệt thự không kém Âm Sơn quá nhiều.

Cho dù cao thủ Tiên Thiên xông vào, cũng phải ở trong đại trận, đừng nghĩ đến chuyện ra ngoài.

Hắn vừa định bố trí Trận Bàn, bỗng nhiên hắn nhíu mày, xoay người nhìn về phía đường núi.

Một người đàn ông mặc tây trang màu trắng đeo kính trắng bạc cho hai tay vào trong túi, cằm khẽ nâng, trên mặt là kiêu ngạo tài trí hơn người.

Người đàn ông này đứng cách Mạc Phàm không gia, liếc mắt đánh giá biệt thự số 9, lông mày nhướn lên.

- Tứ Tượng Trận, vậy mà biệt thự bình thường này lại bố trí trận pháp.

Người đàn ông hơi bất ngờ nói.

Vân Trung Thự nổi tiếng ở thành phố Đông Hải, cũng chỉ vì Đông Hải nhỏ bé chật hẹp, so với đình viện Bạch gia bọn họ, kém không chỉ một chút, tất nhiên anh ta không để vào mắt.

Người đàn ông này xác định chỉ là Tứ Tượng Trận đơn giản, vẻ mặt khôi phục như ban đầu.

Bố trí Tứ Tượng Trận không khó, dùng bốn khối Trận Bàn là dựng được, so với Đào Hoa Trận, bảy bảy bốn chín khối Trận Bàn của Bạch gia anh ta, cơ bản là một trời một vực.

Tứ Tượng Trận này, anh ta hoàn toàn có thể ra vào, không tốn chút sức.

ể- Tiểu tử, là ai dựng Tứ Tượng Trận này?

Người đàn ông tóc bạch kim liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, ngả ngớn hỏi.

- Tôi không cần phải giải thích với anh.

Mạc Phàm đánh giá người đàn ông tóc bạch kim này, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

- Hửm?

Người đàn ông tóc bạch kim nhíu mày, tháo kính xuống, cười lạnh lùng.

- Tiểu tử, thực cho rằng Tần Quỳnh mời như vậy là có thể nói với Bạch gia tôi thế sao?

Lúc Bạch gia bọn họ hưng thịnh mấy trăm năm, còn chưa có Tần gia đâu.

- Bạch gia?

Mạc Phàm nheo mắt.

Hắn chưa từng gặp đàn ông Bạch gia, khi hắn và Tuyết Nhi tách ra, chỉ có người Lâm gia.

Không ngờ hắn còn chưa tiếp xúc với Tuyết Nhi, đã gặp được đàn ông của Bạch gia.

Bạch gia này không hổ là gia tộc thần bí của Hoa Hạ, trên người Bạch Tiểu Hàn và Bạch Tiểu Manh không có tu vi, người đàn ông này có tu vi Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong.

- Chưa từng nghe nói cũng không sao, những kẻ phàm phu tục tử có thể biết rõ Bạch gia chúng tôi sao.

Người đàn ông tóc bạch kim thấy Mạc Phàm lộ ra sửng sốt, đã luyện thành thói quen cười nói.

Người đứng ở dưới chân núi, không có biện pháp tiếp xúc với cấp cao trên mây.

- Phàm phu tục tử?

Mạc Phàm cười khinh thường, một tiểu tu sĩ trên Địa Cầu, vậy mà nói hắn là phàm phu tục tử.

- Anh có chuyện gì, nếu không có chuyện gì anh có thể rời đi rồi.

- Cậu tên là Mạc Phàm đúng không, cậu có ý với hai con ngốc Bạch Tiểu Hàn và Bạch Tiểu Manh sao, tuy bọn họ là chi thứ của Bạch gia chúng tôi, nhưng loại người như cậu cũng không thể dính bẩn, sau này cậu cách xa họ chút, nếu không Tần Quỳnh cũng không bảo vệ được cậu.

Người đàn ông tóc bạch kim ngạo mạn nói.

Phụ nữ của Bạch gia, từ lúc sinh ra nhất định phải gả cho người môn đăng hộ đối với Bạch gia, duy trì thực lực cho Bạch gia bọn họ.

Cho dù là phụ nữ chi thứ cũng vậy, không có bất luận lựa chọn nào khác.

Trước khi phụ nữ Bạch gia gả ra ngoài, không cho phép kết giao với đàn ông bình thường.

Mạc Phàm nhíu mày, trong mắt hiện lên sắc lạnh.

- Tôi giữ khoảng cách với ai, chắc anh không quản được, còn nữa, tôi đề nghị anh tôn trọng Tần lão gia tử một chút, thuận tiện xóa hai chữ con ngốc đi.

Người đàn ông tóc bạch kim chỉ có chút uy hiếp với hắn mà thôi, nếu hắn muốn giết người này, không hề quá khó khăn.

Nếu người này không tôn trọng tướng quân khai quốc và bạn hắn, hắn không ngại ra tay, Bạch gia cũng không được.

Người đàn ông tóc bạch kim nhướn mày, cười khẽ.

- Khẩu khí không nhỏ, thực cho rằng biết chút y thuật là có thể nói với tôi như vậy sao, nói cho cậu biết, chút y thuật đó của cậu, đối với Bạch gia chúng tôi mà nói, căn bản không đáng nhắc tới.

Trước khi anh ta tới đã điều tra tài liệu về thành phố Đông Hải, gần đây thành phố Đông Hải có một bác sĩ tên Mạc Phàm rất nổi tiếng, chữa khỏi bệnh cho Tần lão gia tử, được Tần lão gia tử coi là khách quý, còn giải trừ bệnh dịch truyền nhiễm, là người trước mặt này.

Còn có một người là Mạc đại sư, ba chiêu giết chết cuồng đồ nước ngoài, Mạc đại sư này oanh liệt một thời, sau đó không có tung tích.

Nếu là Mạc đại sư, có lẽ anh ta còn khách sáo chút, đối phương thật sự có bản lĩnh.

Một bác sĩ, căn bản tay trói gà không chặt.

Bạch gia bọn họ muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, hàng năm có không biết bao nhiêu bác sĩ thiên tài muốn làm rể Bạch gia, tặng Bạch gia bọn họ sách thuốc trân quý ngàn năm.

Mạc Phàm lắc đầu cười.

Y thuật của hắn không đáng nhắc tới, hắn không biết thiên hạ này, trên Trái Đất này còn ai có thể gọi y tiên.

Cho dù là dược vương ở Tu Chân giới được xưng là điện chủ tuyệt đại thần y thi đấu Hoa Đà, cũng chịu thua hắn, người tóc bạch kim này quá coi trọng Bạch gia bọn họ rồi.

- Nói xong chưa, xong rồi có thể đi.

Mạc Phàm trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.

Nếu hắn muốn gặp mặt chị em Bạch gia, ai cũng không ngăn cản được.

Hắn cùng với Tuyết Nhi, lại càng không có ai có thể ngăn cản.

Tóc bạch kim nhíu mày, trong mắt lóe lên giận dữ.

- Tiểu tử, tôi khuyên cậu nên tự hiểu một chút, cậu có vẻ nổi tiếng ở thành phố Đông Hải, đến tỉnh Giang Nam cũng chỉ như cá nước ngọt bơi vào biển rộng, căn bản không thể tưởng tượng khủng bố của biển rộng, Bạch gia chúng tôi là biển sâu cậu không thể leo lên được, nếu để tôi phát hiện cậu có ý đồ tiếp cận phụ nữ Bạch gia chúng tôi, sẽ như cành cây này.

Người đàn ông tóc bạch kim nói xong màu đôi mắt biến đổi, toàn bộ thành màu trắng quỷ dị, màu trắng nở rộ trong mắt anh ta mà ra.

“Rắc rắc!” Cành cây có kích thước bằng cánh tay biến thành hai đoạn.

- Nếu cậu còn dám tiếp xúc với phụ nữ Bạch gia chúng tôi, đây là kết cục của cậu.

Người đàn ông tóc bạch kim cười mỉa nói.

Anh ta hoàn toàn có thể giết Mạc Phàm, nhưng con kiến giống như Mạc Phàm, căn bản không đáng để anh ta ra tay.

Nếu cậu ta không dây dưa với hai con ngốc kia, không phải không thể để cậu ta sống.

Mạc Phàm nhướn mày, nhìn chằm chằm mắt người đàn ông tóc bạch kim với vẻ sửng sốt.

Bạch Nhật Tông Bạch gia sao?

Bạch gia ở Tu Chân giới lấy số một Đồng Tử Thuật, khi thi triển Đồng Tử Thuật, con ngươi sẽ biến thành màu trắng không giống người thường, uy lực của Đồng Tử Thuật rất mạnh.

Một vị trong gia tộc Bạch gia lúc trước trong khi tranh giành ma đạo, làm Đồng Tử Thuật mắt trái, trong tầm mắt đều là ma tu, tất cả 10 vạn người bị treo cổ, mắt phải thi triển ảo thuật, 10 vạn ma tu bị mê hoặc trong đó, trọn đời không thể nào thoát khỏi, hai mắt chém giết 20 vạn người, cho nên giữ một vị trí trên bảng xếp hạng mười đại cao thủ.

Đông Tử Thuật tóc bạch kim vừa thi triển là loại đơn giản nhất trong Đồng Tử Thuật của Bạch gia: Mắt có thể thấy được, đều có thể giết!

Kiếp trước hắn chưa từng gặp tu sĩ Bạch gia, không ngờ gia tộc Tuyết Nhi lại là hậu duệ của Bạch Nhật Tông.

- Nếu anh dám thi triển Đồng Tử Thuật với tôi, người chết chỉ có anh.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Người đàn ông tóc bạch kim lắc đầu cười, anh ta không ngờ Mạc Phàm tự đại như vậy.

Đúng là một khi con người đạt được danh tiếng, sẽ lâng lâng.

Một bác sĩ mà cũng muốn giết anh ta, buồn cười!

- Vậy chúng ta đợi xem, tôi khuyên cậu nên suy nghĩ cẩn thận, nếu không thần y Đông Hải phải chết yểu rồi.

Tóc bạch kim đeo kính, cho hai tay vào trong túi quần xoay người rời đi.

Anh ta đã nhắc nhở rồi, nếu Mạc Phàm không biết điều, anh ta không ngại giẫm chết Mạc Phàm, con kiến thôi mà.

Vẻ mặt Mạc Phàm như thường, cũng không ngăn cản. Hắn đủ Trận Bàn rồi, cho dù không có Trận Linh, chỉ cần sắp xếp tất cả, linh khí trong biệt thự không kém Âm Sơn quá nhiều.

Cho dù cao thủ Tiên Thiên xông vào, cũng phải ở trong đại trận, đừng nghĩ đến chuyện ra ngoài.

Hắn vừa định bố trí Trận Bàn, bỗng nhiên hắn nhíu mày, xoay người nhìn về phía đường núi.

Một người đàn ông mặc tây trang màu trắng đeo kính trắng bạc cho hai tay vào trong túi, cằm khẽ nâng, trên mặt là kiêu ngạo tài trí hơn người.

Người đàn ông này đứng cách Mạc Phàm không gia, liếc mắt đánh giá biệt thự số 9, lông mày nhướn lên.

- Tứ Tượng Trận, vậy mà biệt thự bình thường này lại bố trí trận pháp.

Người đàn ông hơi bất ngờ nói.

Vân Trung Thự nổi tiếng ở thành phố Đông Hải, cũng chỉ vì Đông Hải nhỏ bé chật hẹp, so với đình viện Bạch gia bọn họ, kém không chỉ một chút, tất nhiên anh ta không để vào mắt.

Người đàn ông này xác định chỉ là Tứ Tượng Trận đơn giản, vẻ mặt khôi phục như ban đầu.

Bố trí Tứ Tượng Trận không khó, dùng bốn khối Trận Bàn là dựng được, so với Đào Hoa Trận, bảy bảy bốn chín khối Trận Bàn của Bạch gia anh ta, cơ bản là một trời một vực.

Tứ Tượng Trận này, anh ta hoàn toàn có thể ra vào, không tốn chút sức.

ể- Tiểu tử, là ai dựng Tứ Tượng Trận này?

Người đàn ông tóc bạch kim liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái, ngả ngớn hỏi.

- Tôi không cần phải giải thích với anh.

Mạc Phàm đánh giá người đàn ông tóc bạch kim này, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

- Hửm?

Người đàn ông tóc bạch kim nhíu mày, tháo kính xuống, cười lạnh lùng.

- Tiểu tử, thực cho rằng Tần Quỳnh mời như vậy là có thể nói với Bạch gia tôi thế sao?

Lúc Bạch gia bọn họ hưng thịnh mấy trăm năm, còn chưa có Tần gia đâu.

- Bạch gia?

Mạc Phàm nheo mắt.

Hắn chưa từng gặp đàn ông Bạch gia, khi hắn và Tuyết Nhi tách ra, chỉ có người Lâm gia.

Không ngờ hắn còn chưa tiếp xúc với Tuyết Nhi, đã gặp được đàn ông của Bạch gia.

Bạch gia này không hổ là gia tộc thần bí của Hoa Hạ, trên người Bạch Tiểu Hàn và Bạch Tiểu Manh không có tu vi, người đàn ông này có tu vi Trúc Cơ trung kỳ đỉnh phong.

- Chưa từng nghe nói cũng không sao, những kẻ phàm phu tục tử có thể biết rõ Bạch gia chúng tôi sao.

Người đàn ông tóc bạch kim thấy Mạc Phàm lộ ra sửng sốt, đã luyện thành thói quen cười nói.

Người đứng ở dưới chân núi, không có biện pháp tiếp xúc với cấp cao trên mây.

- Phàm phu tục tử?

Mạc Phàm cười khinh thường, một tiểu tu sĩ trên Địa Cầu, vậy mà nói hắn là phàm phu tục tử.

- Anh có chuyện gì, nếu không có chuyện gì anh có thể rời đi rồi.

- Cậu tên là Mạc Phàm đúng không, cậu có ý với hai con ngốc Bạch Tiểu Hàn và Bạch Tiểu Manh sao, tuy bọn họ là chi thứ của Bạch gia chúng tôi, nhưng loại người như cậu cũng không thể dính bẩn, sau này cậu cách xa họ chút, nếu không Tần Quỳnh cũng không bảo vệ được cậu.

Người đàn ông tóc bạch kim ngạo mạn nói.

Phụ nữ của Bạch gia, từ lúc sinh ra nhất định phải gả cho người môn đăng hộ đối với Bạch gia, duy trì thực lực cho Bạch gia bọn họ.

Cho dù là phụ nữ chi thứ cũng vậy, không có bất luận lựa chọn nào khác.

Trước khi phụ nữ Bạch gia gả ra ngoài, không cho phép kết giao với đàn ông bình thường.

Mạc Phàm nhíu mày, trong mắt hiện lên sắc lạnh.

- Tôi giữ khoảng cách với ai, chắc anh không quản được, còn nữa, tôi đề nghị anh tôn trọng Tần lão gia tử một chút, thuận tiện xóa hai chữ con ngốc đi.

Người đàn ông tóc bạch kim chỉ có chút uy hiếp với hắn mà thôi, nếu hắn muốn giết người này, không hề quá khó khăn.

Nếu người này không tôn trọng tướng quân khai quốc và bạn hắn, hắn không ngại ra tay, Bạch gia cũng không được.

Người đàn ông tóc bạch kim nhướn mày, cười khẽ.

- Khẩu khí không nhỏ, thực cho rằng biết chút y thuật là có thể nói với tôi như vậy sao, nói cho cậu biết, chút y thuật đó của cậu, đối với Bạch gia chúng tôi mà nói, căn bản không đáng nhắc tới.

Trước khi anh ta tới đã điều tra tài liệu về thành phố Đông Hải, gần đây thành phố Đông Hải có một bác sĩ tên Mạc Phàm rất nổi tiếng, chữa khỏi bệnh cho Tần lão gia tử, được Tần lão gia tử coi là khách quý, còn giải trừ bệnh dịch truyền nhiễm, là người trước mặt này.

Còn có một người là Mạc đại sư, ba chiêu giết chết cuồng đồ nước ngoài, Mạc đại sư này oanh liệt một thời, sau đó không có tung tích.

Nếu là Mạc đại sư, có lẽ anh ta còn khách sáo chút, đối phương thật sự có bản lĩnh.

Một bác sĩ, căn bản tay trói gà không chặt.

Bạch gia bọn họ muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, hàng năm có không biết bao nhiêu bác sĩ thiên tài muốn làm rể Bạch gia, tặng Bạch gia bọn họ sách thuốc trân quý ngàn năm.

Mạc Phàm lắc đầu cười.

Y thuật của hắn không đáng nhắc tới, hắn không biết thiên hạ này, trên Trái Đất này còn ai có thể gọi y tiên.

Cho dù là dược vương ở Tu Chân giới được xưng là điện chủ tuyệt đại thần y thi đấu Hoa Đà, cũng chịu thua hắn, người tóc bạch kim này quá coi trọng Bạch gia bọn họ rồi.

- Nói xong chưa, xong rồi có thể đi.

Mạc Phàm trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.

Nếu hắn muốn gặp mặt chị em Bạch gia, ai cũng không ngăn cản được.

Hắn cùng với Tuyết Nhi, lại càng không có ai có thể ngăn cản.

Tóc bạch kim nhíu mày, trong mắt lóe lên giận dữ.

- Tiểu tử, tôi khuyên cậu nên tự hiểu một chút, cậu có vẻ nổi tiếng ở thành phố Đông Hải, đến tỉnh Giang Nam cũng chỉ như cá nước ngọt bơi vào biển rộng, căn bản không thể tưởng tượng khủng bố của biển rộng, Bạch gia chúng tôi là biển sâu cậu không thể leo lên được, nếu để tôi phát hiện cậu có ý đồ tiếp cận phụ nữ Bạch gia chúng tôi, sẽ như cành cây này.

Người đàn ông tóc bạch kim nói xong màu đôi mắt biến đổi, toàn bộ thành màu trắng quỷ dị, màu trắng nở rộ trong mắt anh ta mà ra.

“Rắc rắc!” Cành cây có kích thước bằng cánh tay biến thành hai đoạn.

- Nếu cậu còn dám tiếp xúc với phụ nữ Bạch gia chúng tôi, đây là kết cục của cậu.

Người đàn ông tóc bạch kim cười mỉa nói.

Anh ta hoàn toàn có thể giết Mạc Phàm, nhưng con kiến giống như Mạc Phàm, căn bản không đáng để anh ta ra tay.

Nếu cậu ta không dây dưa với hai con ngốc kia, không phải không thể để cậu ta sống.

Mạc Phàm nhướn mày, nhìn chằm chằm mắt người đàn ông tóc bạch kim với vẻ sửng sốt.

Bạch Nhật Tông Bạch gia sao?

Bạch gia ở Tu Chân giới lấy số một Đồng Tử Thuật, khi thi triển Đồng Tử Thuật, con ngươi sẽ biến thành màu trắng không giống người thường, uy lực của Đồng Tử Thuật rất mạnh.

Một vị trong gia tộc Bạch gia lúc trước trong khi tranh giành ma đạo, làm Đồng Tử Thuật mắt trái, trong tầm mắt đều là ma tu, tất cả 10 vạn người bị treo cổ, mắt phải thi triển ảo thuật, 10 vạn ma tu bị mê hoặc trong đó, trọn đời không thể nào thoát khỏi, hai mắt chém giết 20 vạn người, cho nên giữ một vị trí trên bảng xếp hạng mười đại cao thủ.

Đông Tử Thuật tóc bạch kim vừa thi triển là loại đơn giản nhất trong Đồng Tử Thuật của Bạch gia: Mắt có thể thấy được, đều có thể giết!

Kiếp trước hắn chưa từng gặp tu sĩ Bạch gia, không ngờ gia tộc Tuyết Nhi lại là hậu duệ của Bạch Nhật Tông.

- Nếu anh dám thi triển Đồng Tử Thuật với tôi, người chết chỉ có anh.

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Người đàn ông tóc bạch kim lắc đầu cười, anh ta không ngờ Mạc Phàm tự đại như vậy.

Đúng là một khi con người đạt được danh tiếng, sẽ lâng lâng.

Một bác sĩ mà cũng muốn giết anh ta, buồn cười!

- Vậy chúng ta đợi xem, tôi khuyên cậu nên suy nghĩ cẩn thận, nếu không thần y Đông Hải phải chết yểu rồi.

Tóc bạch kim đeo kính, cho hai tay vào trong túi quần xoay người rời đi.

Anh ta đã nhắc nhở rồi, nếu Mạc Phàm không biết điều, anh ta không ngại giẫm chết Mạc Phàm, con kiến thôi mà.

Vẻ mặt Mạc Phàm như thường, cũng không ngăn cản.