Cửa xe mở ra, hai cô gái bước từ trong xe ra.
Trong đó có một người tuổi xấp xỉ Mạc Phàm, mặc trang phục thục nữ, bộ dạng rất đáng yêu, tóc dài màu đen phấp phới, đôi mắt to ngập nước như hai khối bảo thạch, giống như thiếu nữ bước từ trong truyện tranh ra.
Một người khác lớn tuổi hơn một chút mặc bộ thể thao, cắt tóc ngắn, trên khuôn mặt tinh xảo là biểu cảm cách người ta xa ngàn dặm.
Phong cách hai người khác xa nhau, nhưng đều là mỹ nữ độc nhất trong vạn người, dáng người cao gầy, đầy đặn, khuôn mặt như họa.
Bọn họ vừa đứng trước chiếc xe, quả nhiên là xe sang xứng với mỹ nữ, hoàn toàn là hai loại người với đám du côn kia.
Hai vị mỹ nữ này vừa đi ra, mắt đám du côn sáng lên.
- Ôi, hai vị mỹ nữ à, hai người đụng vào anh em của tôi, nói xem làm thế nào đây?
Mã Khôn người đàn ông rẽ tóc giữa, râu cá trê và nhìn như con khỉ để một tay lên trên xe, nhìn chằm chằm bộ ngực no đủ của người phụ nữ đáng yêu nói.
Bạch Tiểu Manh người phụ nữ ngây thơ đáng yêu thấy có người trước xe, vội vàng che miệng.
- Tiểu Hàn, hình như chúng ta đụng vào người thật rồi.
Bạch Tiểu Hàn một cô gái khác bắt mạch cho chàng trai trước xe kia, chân mày lập tức nhíu lại.
Cô học y, bây giờ đã thực tập ở bệnh viện.
Người nằm trước xe bọn họ sắc mặt như thường, hơi thở vững vàng.
Xe bọn họ lái ít nhất 50km/giờ, nếu thật sự bị đâm vào, ít nhất cũng phải bị đâm bay mười mét, miệng mắt đổ máu.
Người thì rất tốt, giả chết trước xe bọn cô, chắc chắn là gặp phải người giả bị đâm.
- Đâm vào người gì chứ, rõ ràng là người giả bị đâm.
- Người giả bị đâm, cô bé à, cơm có thể ăn lung tung, nhưng không thể nói những lời bậy bạ, chúng tôi đều là người đứng đắn, sao có thể làm loại chuyện đó được, các cô đâm vào người ta xong còn nói chúng tôi giả bị đâm, tôi thấy các cô không muốn rời khỏi nơi này đúng không?
Mã Khôn cười mỉa nói.
Thân thể Bạch Tiểu Manh co rụt lại, trong mắt có thêm mấy phần sợ hãi.
Bạch Tiểu Hàn không có sợ hãi, mấy tên cặn bã thôi mà, có thể làm gì người Bạch gia bọn họ?
- Các ông muốn làm gì, cảnh cáo các ông chớ chọc vào chúng tôi.
- Cô bé, ngực to thì không nói, lá gan cũng lớn nhỉ, đâm vào người ta còn dám nói với Khôn ca của chúng tôi như vậy, có tin chúng tôi lột quần áo của cô không, để cô chạy khỏa thân trên quốc lộ?
Một người đàn ông to con thuộc hạ của Mã Khôn xắn tay áo, lộ ra cánh tay tráng kiện, dáng vẻ hung hăng như muốn ra tay với hai cô gái.
- Dừng tay, phải ôn nhu với người đẹp một chút.
Mã Khôn vẫy tay đuổi tên thuộc hạ xuống, trên mặt lộ ra tươi cười bỡn cợt.
- Thực ra rất đơn giản, hai người đâm người anh em tôi bị thương, cho dù cảnh sát đến đây, hai người cũng phải bồi thường tiền, còn bị thu bằng lái xe, nể mặt hai người còn trẻ không hiểu chuyện, một là bồi thường tiền, hai là bồi người, thế nào?
- Bao nhiêu tiền?
Trong đôi mắt Bạch Tiểu Hàn lóe lên ánh sáng lạnh, hỏi.
Bọn họ tới Đông Hải làm việc nên không muốn gây chuyện, nếu tốn chút tiền đuổi đám người này đi cũng không phải không thể được.
- Không nhiều lắm, 100 vạn được rồi, người anh em của tôi mãi mà chưa đứng dậy, hơn phân nửa là bị gãy xương, trong nhà cậu ấy có mẹ già 80 tuổi, phía dưới còn có 6 đứa bé, trong nhà đều phải dựa vào cậu ấy kiếm sống, 100 vạn là tiện nghi cho các người rồi.
Mã Khôn cười âm hiểm nói.
Lái xe đắt tiền như vậy, chắc chắn là kẻ có tiền, còn là hai cô gái, đụng phải người như vậy không làm thịt nhiều một chút, không phải sẽ phụ lòng bọn họ bất chấp nguy hiểm tính mạng đâm xe sao?
- 100 vạn?
Không ít người xung quanh xem náo nhiệt đờ người.
Đám người này quá xấu xa rồi, mở miệng là đòi 100 vạn.
Chỉ là trong số những người này không ai dám mở miệng nói chuyện.
Đám người này nhìn như chỉ có mấy người, nhưng lại là đám ăn vạ chuyên nghiệp nổi tiếng ở thành phố Đông Hải.
Đại ca của Mã Khôn tên là Mã Hồng, ngoại hiệu Lan Lộ Hổ (Hổ cản đường).
Người giả bị đâm ở thành phố Đông Hải đều nhập hội của ông ta, nếu dám giả bị đâm một mình, bắt được nhẹ thì đánh gãy tay chân, nặng thì bị ném ra đường để xe đâm, không chỉ chân và mạng không còn, ngay cả tiền cũng bị Mã Hồng lấy đi.
Đắc tội đám người này không khác đắc tội Mã Hồng, gặp phải bọn họ chỉ có thể tự nhận là xui xẻo.
Bồi thường tiền chuyện gì cũng không có, nếu không bồi thường tiền, đừng nghĩ vô tai vô nạn ở thành phố Đông Hải.
Nghe thấy Mã Khôn ra giá, đôi mắt Bạch Tiểu Manh mở to, vẻ mặt khó xử.
- Quá nhiều sao?
Bạch Tiểu Hàn thì nhướn mày, không phải cô chưa từng gặp đám giả bị đâm, nhưng công phu sư tử ngoạm như vậy vẫn là lần đầu.
Vừa tới thành phố Đông Hải làm việc lại gặp phải người như vậy, trong mắt cô lóe lên lửa giận.
Đừng nói là không có nhiều tiền như vậy, cho dù có cũng không đưa cho đám người này.
- Sao các người không đi ăn cướp luôn đi, cặn bã.- Cặn bã, tôi đã cho các cô giá hữu tình rồi, vậy mà dám nói chúng tôi là cặn bã, hai người không trả tiền cũng được, vậy bồi người đi?
- Bồi người, bồi thế nào?
Bạch Tiểu Hàn nghiến răng nói.
- Chuyện này thì đơn giản, hai người theo tôi uống rượu, ngủ một tối, chuyện hai người đụng phải anh em chúng tôi, 100 vạn tôi trả giúp hai người, ngủ một tối 100 vạn, người mẫu trẻ cũng chỉ có giá này thôi, thế nào?
Bộ dạng hai cô gái này còn ngon hơn hai minh tinh trên TV, nhìn còn hơi giống nhau, hơn phân nửa là đôi chị em như hoa, nếu có thể mang về ngủ một tối, sống ít vài năm cũng đáng giá.
Bạch Tiểu Manh há to miệng, không ngờ bồi người là như vậy, cô tưởng rằng chỉ khám bệnh cho người bị đâm thôi.
- Tiểu Hàn, chúng ta làm sao giờ?
Bạch Tiểu Hàn lạnh lùng liếc nhìn đám Mã Khôn, trong mắt hiện lên chán ghét.
Nếu ở tỉnh Giang Nam, một cú điện thoại của cô đã khiến đám người này biến mất, ở Đông Hải bọn họ chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp.
- Đừng để ý đến bọn họ, báo cảnh sát!
- Được!
Bạch Tiểu Manh vội vàng lấy điện thoại ra muốn gọi điện báo cảnh sát.
Mã Khôn nhíu mày, trong mắt hiện lên tàn nhẫn, đoạt lấy di động trong tay Bạch Tiểu Manh.
- Đâm phải anh em tôi, còn muốn báo cảnh sát, nghĩ hay quá nhỉ, bồi thường tiền hay bồi người, nhanh lên, lão tử không có thời gian dây dưa với mấy người.
- Ông trả di động cho tôi!
Bạch Tiểu Manh bị cướp di động, vội vàng đoạt lấy.
Cô vừa giơ tay cướp lấy di động, trước ngực lập tức bốn bề sóng dậy, đám Mã Khôn nhìn thấy trợn trắng mắt rồi.
- Muốn lấy lại di động cũng được, cho tôi sờ hai lần, thế nào?
Mã Khôn nhìn chằm chằm ngực Bạch Tiểu Manh, cười dâm nói.
Không thể không nói ngực con ngốc này rất lớn, khi vợ ông ta sinh con cũng chưa to như vậy.
- Ông!
Khuôn mặt Bạch Tiểu Manh đỏ lên, lúc này mới nhận thấy được ánh mắt của những người khác, vội vàng che ngực, trên khuôn mặt động lòng người đều là ấm ức.
- Trả điện thoại cho Tiểu Manh, khốn nạn, nếu không Bạch gia ở Giang Nam chúng tôi sẽ cho đám con kiến các ông đẹp mặt.
Bạch Tiểu Hàn nhíu mày, phẫn nộ nói. . Đam Mỹ Hay
Sớm biết rằng sẽ như vậy đã mang mấy vệ sĩ tới, mấy tên du côn này căn bản không đủ cho vệ sĩ Bạch gia trừng trị.
- Bạch gia Giang Nam sao?
Mã Khôn nhíu mày, lập tức giãn ra.
Mộc gia Giang Nam, Lâm gia Giang Nam ông ta đều từng nghe nói rồi, Bạch gia là cái thá gì, mở gà điếm sao?
- Bạch gia, chưa từng nghe nói đến, nhưng cô đã nói sẽ cho chúng tôi đẹp mặt rồi, các anh em, cô gái này đâm người tacòn muốn để chúng ta đẹp mặt, tôi cảm thấy cô ta không mặc quần áo đẹp mắt nhất, làm bọn họ đẹp một chút đi.
Mã Khôn cười nói.
Ông ta mới nói xong, mấy tên thuộc hạ của ông ta cười bỉ ổi, không kiêng nể gì đi tới chỗ Bạch Tiểu Hàn.
Trên mặt Bạch Tiểu Hàn lộ ra vẻ bối rối hiếm hoi, trái lại cô từng học một số thuật phòng thân, nhưng không đánh lại được nhiều người như thế.
Nếu như thật sự bị đám người này lột sạch, sẽ không còn mặt mũi về Bạch gia.
- Các người đừng động vào Tiểu Hàn.
Bạch Tiểu Manh thấy đám người xấu xa này đi đến chỗ Bạch Tiểu Hàn, vội vàng nói.
- Vậy tôi cũng để cô đẹp hơn chút nữa.
Râu cá trê của Mã Khôn nhếch lên, nở nụ cười dâm đãng giơ tay muốn chạm vào ngực Bạch Tiểu Manh.
- Tối nay thật có phúc, khà khà!
Không ít người xung quanh không nhìn được nhưng thờ ơ, không thể trêu chọc đám người này.
Không đợi tay ông ta chạm vào Bạch Tiểu Manh, giọng nói lạnh như băng truyền từ bên cạnh đến.
- Biến ngay bây giờ, các người còn có thể tay chân kiện toàn. Cửa xe mở ra, hai cô gái bước từ trong xe ra.
Trong đó có một người tuổi xấp xỉ Mạc Phàm, mặc trang phục thục nữ, bộ dạng rất đáng yêu, tóc dài màu đen phấp phới, đôi mắt to ngập nước như hai khối bảo thạch, giống như thiếu nữ bước từ trong truyện tranh ra.
Một người khác lớn tuổi hơn một chút mặc bộ thể thao, cắt tóc ngắn, trên khuôn mặt tinh xảo là biểu cảm cách người ta xa ngàn dặm.
Phong cách hai người khác xa nhau, nhưng đều là mỹ nữ độc nhất trong vạn người, dáng người cao gầy, đầy đặn, khuôn mặt như họa.
Bọn họ vừa đứng trước chiếc xe, quả nhiên là xe sang xứng với mỹ nữ, hoàn toàn là hai loại người với đám du côn kia.
Hai vị mỹ nữ này vừa đi ra, mắt đám du côn sáng lên.
- Ôi, hai vị mỹ nữ à, hai người đụng vào anh em của tôi, nói xem làm thế nào đây?
Mã Khôn người đàn ông rẽ tóc giữa, râu cá trê và nhìn như con khỉ để một tay lên trên xe, nhìn chằm chằm bộ ngực no đủ của người phụ nữ đáng yêu nói.
Bạch Tiểu Manh người phụ nữ ngây thơ đáng yêu thấy có người trước xe, vội vàng che miệng.
- Tiểu Hàn, hình như chúng ta đụng vào người thật rồi.
Bạch Tiểu Hàn một cô gái khác bắt mạch cho chàng trai trước xe kia, chân mày lập tức nhíu lại.
Cô học y, bây giờ đã thực tập ở bệnh viện.
Người nằm trước xe bọn họ sắc mặt như thường, hơi thở vững vàng.
Xe bọn họ lái ít nhất 50km/giờ, nếu thật sự bị đâm vào, ít nhất cũng phải bị đâm bay mười mét, miệng mắt đổ máu.
Người thì rất tốt, giả chết trước xe bọn cô, chắc chắn là gặp phải người giả bị đâm.
- Đâm vào người gì chứ, rõ ràng là người giả bị đâm.
- Người giả bị đâm, cô bé à, cơm có thể ăn lung tung, nhưng không thể nói những lời bậy bạ, chúng tôi đều là người đứng đắn, sao có thể làm loại chuyện đó được, các cô đâm vào người ta xong còn nói chúng tôi giả bị đâm, tôi thấy các cô không muốn rời khỏi nơi này đúng không?
Mã Khôn cười mỉa nói.
Thân thể Bạch Tiểu Manh co rụt lại, trong mắt có thêm mấy phần sợ hãi.
Bạch Tiểu Hàn không có sợ hãi, mấy tên cặn bã thôi mà, có thể làm gì người Bạch gia bọn họ?
- Các ông muốn làm gì, cảnh cáo các ông chớ chọc vào chúng tôi.
- Cô bé, ngực to thì không nói, lá gan cũng lớn nhỉ, đâm vào người ta còn dám nói với Khôn ca của chúng tôi như vậy, có tin chúng tôi lột quần áo của cô không, để cô chạy khỏa thân trên quốc lộ?
Một người đàn ông to con thuộc hạ của Mã Khôn xắn tay áo, lộ ra cánh tay tráng kiện, dáng vẻ hung hăng như muốn ra tay với hai cô gái.
- Dừng tay, phải ôn nhu với người đẹp một chút.
Mã Khôn vẫy tay đuổi tên thuộc hạ xuống, trên mặt lộ ra tươi cười bỡn cợt.
- Thực ra rất đơn giản, hai người đâm người anh em tôi bị thương, cho dù cảnh sát đến đây, hai người cũng phải bồi thường tiền, còn bị thu bằng lái xe, nể mặt hai người còn trẻ không hiểu chuyện, một là bồi thường tiền, hai là bồi người, thế nào?
- Bao nhiêu tiền?
Trong đôi mắt Bạch Tiểu Hàn lóe lên ánh sáng lạnh, hỏi.
Bọn họ tới Đông Hải làm việc nên không muốn gây chuyện, nếu tốn chút tiền đuổi đám người này đi cũng không phải không thể được.
- Không nhiều lắm, 100 vạn được rồi, người anh em của tôi mãi mà chưa đứng dậy, hơn phân nửa là bị gãy xương, trong nhà cậu ấy có mẹ già 80 tuổi, phía dưới còn có 6 đứa bé, trong nhà đều phải dựa vào cậu ấy kiếm sống, 100 vạn là tiện nghi cho các người rồi.
Mã Khôn cười âm hiểm nói.
Lái xe đắt tiền như vậy, chắc chắn là kẻ có tiền, còn là hai cô gái, đụng phải người như vậy không làm thịt nhiều một chút, không phải sẽ phụ lòng bọn họ bất chấp nguy hiểm tính mạng đâm xe sao?
- 100 vạn?
Không ít người xung quanh xem náo nhiệt đờ người.
Đám người này quá xấu xa rồi, mở miệng là đòi 100 vạn.
Chỉ là trong số những người này không ai dám mở miệng nói chuyện.
Đám người này nhìn như chỉ có mấy người, nhưng lại là đám ăn vạ chuyên nghiệp nổi tiếng ở thành phố Đông Hải.
Đại ca của Mã Khôn tên là Mã Hồng, ngoại hiệu Lan Lộ Hổ (Hổ cản đường).
Người giả bị đâm ở thành phố Đông Hải đều nhập hội của ông ta, nếu dám giả bị đâm một mình, bắt được nhẹ thì đánh gãy tay chân, nặng thì bị ném ra đường để xe đâm, không chỉ chân và mạng không còn, ngay cả tiền cũng bị Mã Hồng lấy đi.
Đắc tội đám người này không khác đắc tội Mã Hồng, gặp phải bọn họ chỉ có thể tự nhận là xui xẻo.
Bồi thường tiền chuyện gì cũng không có, nếu không bồi thường tiền, đừng nghĩ vô tai vô nạn ở thành phố Đông Hải.
Nghe thấy Mã Khôn ra giá, đôi mắt Bạch Tiểu Manh mở to, vẻ mặt khó xử.
- Quá nhiều sao?
Bạch Tiểu Hàn thì nhướn mày, không phải cô chưa từng gặp đám giả bị đâm, nhưng công phu sư tử ngoạm như vậy vẫn là lần đầu.
Vừa tới thành phố Đông Hải làm việc lại gặp phải người như vậy, trong mắt cô lóe lên lửa giận.
Đừng nói là không có nhiều tiền như vậy, cho dù có cũng không đưa cho đám người này.
- Sao các người không đi ăn cướp luôn đi, cặn bã.- Cặn bã, tôi đã cho các cô giá hữu tình rồi, vậy mà dám nói chúng tôi là cặn bã, hai người không trả tiền cũng được, vậy bồi người đi?
- Bồi người, bồi thế nào?
Bạch Tiểu Hàn nghiến răng nói.
- Chuyện này thì đơn giản, hai người theo tôi uống rượu, ngủ một tối, chuyện hai người đụng phải anh em chúng tôi, 100 vạn tôi trả giúp hai người, ngủ một tối 100 vạn, người mẫu trẻ cũng chỉ có giá này thôi, thế nào?
Bộ dạng hai cô gái này còn ngon hơn hai minh tinh trên TV, nhìn còn hơi giống nhau, hơn phân nửa là đôi chị em như hoa, nếu có thể mang về ngủ một tối, sống ít vài năm cũng đáng giá.
Bạch Tiểu Manh há to miệng, không ngờ bồi người là như vậy, cô tưởng rằng chỉ khám bệnh cho người bị đâm thôi.
- Tiểu Hàn, chúng ta làm sao giờ?
Bạch Tiểu Hàn lạnh lùng liếc nhìn đám Mã Khôn, trong mắt hiện lên chán ghét.
Nếu ở tỉnh Giang Nam, một cú điện thoại của cô đã khiến đám người này biến mất, ở Đông Hải bọn họ chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp.
- Đừng để ý đến bọn họ, báo cảnh sát!
- Được!
Bạch Tiểu Manh vội vàng lấy điện thoại ra muốn gọi điện báo cảnh sát.
Mã Khôn nhíu mày, trong mắt hiện lên tàn nhẫn, đoạt lấy di động trong tay Bạch Tiểu Manh.
- Đâm phải anh em tôi, còn muốn báo cảnh sát, nghĩ hay quá nhỉ, bồi thường tiền hay bồi người, nhanh lên, lão tử không có thời gian dây dưa với mấy người.
- Ông trả di động cho tôi!
Bạch Tiểu Manh bị cướp di động, vội vàng đoạt lấy.
Cô vừa giơ tay cướp lấy di động, trước ngực lập tức bốn bề sóng dậy, đám Mã Khôn nhìn thấy trợn trắng mắt rồi.
- Muốn lấy lại di động cũng được, cho tôi sờ hai lần, thế nào?
Mã Khôn nhìn chằm chằm ngực Bạch Tiểu Manh, cười dâm nói.
Không thể không nói ngực con ngốc này rất lớn, khi vợ ông ta sinh con cũng chưa to như vậy.
- Ông!
Khuôn mặt Bạch Tiểu Manh đỏ lên, lúc này mới nhận thấy được ánh mắt của những người khác, vội vàng che ngực, trên khuôn mặt động lòng người đều là ấm ức.
- Trả điện thoại cho Tiểu Manh, khốn nạn, nếu không Bạch gia ở Giang Nam chúng tôi sẽ cho đám con kiến các ông đẹp mặt.
Bạch Tiểu Hàn nhíu mày, phẫn nộ nói. . Đam Mỹ Hay
Sớm biết rằng sẽ như vậy đã mang mấy vệ sĩ tới, mấy tên du côn này căn bản không đủ cho vệ sĩ Bạch gia trừng trị.
- Bạch gia Giang Nam sao?
Mã Khôn nhíu mày, lập tức giãn ra.
Mộc gia Giang Nam, Lâm gia Giang Nam ông ta đều từng nghe nói rồi, Bạch gia là cái thá gì, mở gà điếm sao?
- Bạch gia, chưa từng nghe nói đến, nhưng cô đã nói sẽ cho chúng tôi đẹp mặt rồi, các anh em, cô gái này đâm người tacòn muốn để chúng ta đẹp mặt, tôi cảm thấy cô ta không mặc quần áo đẹp mắt nhất, làm bọn họ đẹp một chút đi.
Mã Khôn cười nói.
Ông ta mới nói xong, mấy tên thuộc hạ của ông ta cười bỉ ổi, không kiêng nể gì đi tới chỗ Bạch Tiểu Hàn.
Trên mặt Bạch Tiểu Hàn lộ ra vẻ bối rối hiếm hoi, trái lại cô từng học một số thuật phòng thân, nhưng không đánh lại được nhiều người như thế.
Nếu như thật sự bị đám người này lột sạch, sẽ không còn mặt mũi về Bạch gia.
- Các người đừng động vào Tiểu Hàn.
Bạch Tiểu Manh thấy đám người xấu xa này đi đến chỗ Bạch Tiểu Hàn, vội vàng nói.
- Vậy tôi cũng để cô đẹp hơn chút nữa.
Râu cá trê của Mã Khôn nhếch lên, nở nụ cười dâm đãng giơ tay muốn chạm vào ngực Bạch Tiểu Manh.
- Tối nay thật có phúc, khà khà!
Không ít người xung quanh không nhìn được nhưng thờ ơ, không thể trêu chọc đám người này.
Không đợi tay ông ta chạm vào Bạch Tiểu Manh, giọng nói lạnh như băng truyền từ bên cạnh đến.
- Biến ngay bây giờ, các người còn có thể tay chân kiện toàn.