Nói chuyện không phải ai khác, đúng là Mạc Phàm.
Hắn nghe thấy tiếng khóc liền đi tới, chỉ nhìn một lát liền hiểu rõ hoàn toàn, trong lòng dấy lên từng đốm lửa nhỏ.
Đời trước, cha buôn bán bị thân thích phản bội, nợ một đống lớn, thường xuyên bị người ta đòi nợ, thậm chí còn bị chủ nợ uy hiếp.
Có mấy lần hắn giống như Tiểu Ngọc, muốn cầm tiền cổ của cha đến chợ đồ cổ đổi thành tiền để trả nợ.
Lúc ấy hắn còn cố ý tra một chút tài liệu, vậy mà tiền cổ tương tự có thể đáng trăm vạn.
Nhưng khi hắn nhắc đến chuyện đó, một câu của cha đã đánh tỉnh hắn.
- Có thể đổi được nhiều tiền như vậy hay không còn không biết, cho dù đổi được cũng không chắc chắn có thể mang về được.
Chuyện này làm hắn không giống Tiểu Ngọc, gặp phải tình cảnh như vậy.
Một người trung niên, vậy mà bắt nạt một cô bé mười một mười hai tuổi, còn biết rõ nhà cô bé có mẹ sinh bệnh, chuyện như vậy, hắn không nhịn được.
Nghe thấy Mạc Phàm nói, tất cả mọi người đều nhìn hắn.
Bên cạnh Lưu gia, hai mắt Tôn Hữu Tài sáng lên, có sợ hãi cũng có vui mừng.
- Lưu gia, là tên nhóc này, ngày hôm qua mua vòng tay gỗ trầm hương của tôi với giá 30 tệ.
Mắt Lưu gia hơi híp lại, có người dám lộng hành trên địa bàn của ông ta, còn là một học sinh 16, 17 tuổi.
Đầu năm nay lưu hành hành hiệp trượng nghĩa sao?
Nhưng ông ta không ngờ lại là người ngày hôm qua đào được bảo bối, còn đánh thuộc hạ của ông ta.
- Nhóc con, lá gan của mày cũng lớn nhỉ, vậy mà còn dám đến đây.
Lưu gia lạnh lùng nói.
- Nhóc con, ngày hôm qua mày may mắn trốn thoát, hôm nay không giao vòng tay gỗ trầm hương ra đây, đừng có nghĩ đến chuyện rời khỏi chợ đồ cổ.
Tôn Hữu Tài chen miệng nói.
Ngày hôm qua ông ta bị đánh một trận, buồn bực quay về quầy hàng, thấy một khách hàng đặt cọc tiền lên trên quầy hàng của ông ta.
Bảo là muốn mua một cái vòng tay gỗ trầm hương của ông ta, lúc trước đã đặt.
Hai người tìm một lúc lâu cũng không tìm thấy, sau đó Tôn Hữu Tài vỗ đùi, lúc này mới nhớ tới Mạc Phàm vừa lấy đi hai cái vòng tay, chỉ tốn 30 tệ, còn cầm theo một cái hộp nữa.
Lúc ấy Tôn Hữu Tài buồn bực muốn chết, nên sáng sớm hôm nay chạy đến Lưu gia cầu cứu, bảo Lưu gia giúp để ý Mạc Phàm, ai biết Mạc Phàm tự mình đưa tới cửa.
Mạc Phàm lạnh lùng liếc mắt nhìn Tôn Hữu Tài một cái:
- Trả ngọc cho cô bé này trước, chúng ta lại bàn chuyện đó sau.
- Nhóc con, mày cho rằng mày là ai, mày không nhìn xem nơi này là nơi nào, mày có tư cách gì bàn điều kiện với ông đây?
Lưu gia thấy Mạc Phàm ngang ngược như vậy, cười lạnh lùng.
Người ngang ngược ông ta gặp nhiều rồi, người bị ông ta phế còn nhiều hơn.
- Đúng vậy, mày không hỏi thăm một chút xem, Lưu gia chúng tao là ai, dám giương oai ở đây.
Tôn Hữu Tài vốn thấy Mạc Phàm nhìn chăm chú còn có chút sợ hãi, nhưng nhìn thấy Lưu gia, lo lắng lại giảm đi không ít.
- Câm miệng, các người còn thất thần làm gì, không nhanh cho nó biết tay?
Lưu gia lạnh lùng nói.
Vừa mới nói xong, một đám người lập tức vây quanh Mạc Phàm.
Tiểu Ngọc thấy Mạc Phàm bị bao vây, lập tức sốt ruột, vội vàng kéo tay Mạc Phàm.
- Tiểu ca ca, anh đi mau, đừng để ý đến chuyện của Tiểu Ngọc.
- Yên tâm đi, anh không sao.
Mạc Phàm sờ đầu Tiểu Ngọc, dời mắt nhìn Lưu gia, ánh mắt trở nên lạnh lùng:
- Không phải ông nói muốn cho tôi biết tay sao?
Tiến lên một bước, rõ ràng chỉ có một bước, nhưng phải hơn ba thước, đến trước mặt Lưu gia.
Một cái tát đánh mạnh vào mặt Lưu gia, “bốp” một tiếng, trên mặt Lưu gia lập tức hiện dấu năm ngón tay đỏ tím.
Một cái tát đánh ra, người xung quanh đều sửng sốt, trong mắt tràn đầy khó mà tin.
- Tên nhóc này là ai, vậy mà dám đánh Lưu gia ở chợ đồ cổ?
- Tên nhóc này không muốn sống nữa sao?
Không ai ngờ nhìn Mạc Phàm còn ít tuổi, nhưng lá gan lại lớn đến vậy.
Lưu gia sờ mặt nóng rát, mắt gần như muốn phun ra lửa.
Ông ta bị đánh, từ khi ông ta mở cửa hàng ở chợ đồ cổ đến nay, chưa từng xảy ra loại chuyện như thế này.
- Nhóc con, tao thấy mày nhỏ tuổi, không chấp nhặt với mày, không ngờ mày dám chủ động ra tay, xem ra cha mẹ mày không có bản lĩnh dạy mày thật tốt, tao đây sẽ thay cha mẹ mày dạy dỗ mày một trận.
Lưu gia khạc ra một bãi đờm, một quyền đánh về phía Mạc Phàm.
Lúc ra tay mang theo tiếng gió phần phật, rõ ràng không phải người thường có thể làm được.
Mạc Phàm híp mắt lại, không ngờ người này còn biết võ, không trách ông ta hoành hành ngang ngược trong chợ đồ cổ.
Nhưng với chút võ ấy, còn chưa đủ thay cha mẹ dạy dỗ hắn.
Lưu gia này còn kém hơn A Hào tối qua, sao có thể là đối thủ của hắn được?
- Chuyện cha mẹ tôi cũng không nhọc ông ra tay, nhưng ông lớn tuổi như vậy còn cướp đồ của một cô bé, chuyện trái lương tâm như vậy, trái lại tôi muốn thay cha mẹ ông dạy dỗ ông.
Mạc Phàm giơ tay nắm lấy một quyền của Lưu gia đang đánh tới, tay còn lại tàn nhẫn nâng lên đánh vào mặt Lưu gia.
“Bốp!”
Mặt Lưu gia nghiêng sang một bên, tức giận đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Trước mặt nhiều người như vậy bị một tên nhóc 16, 17 tuổi đánh, mặt mũi của ông ta mất sạch rồi.
- Nhóc con, mày đi chết cho tao.
Bàn tay còn lại trong tay áo ông ta lóe lên, lộ ra một dao trong tay, chuyên dùng cho chiêu ngầm, không ngờ hôm nay lại dùng đến, thừa dịp Mạc Phàm không chuẩn bị, đâm về phía ngực Mạc Phàm.
- Hửm?
Mắt Mạc Phàm hơi nheo lại, loại đồ này có thể giấu diếm được hắn sao?
Đừng nói không đâm được hắn, cho dù đâm vào hắn thì sao chứ?
Hắn đã Tôi Thể xong, thân thể cứng hơn người thường gấp mười lần, loại đồ này có thể đâm trúng hắn sao, nếu là súng hắn còn lo lắng, nhưng đây là gì?
Ha ha!
Tay hắn nhanh như tia chớp, nắm lấy tay Lưu gia, hơi dùng lực một chút, tay Lưu gia phát ra tiếng răng rắc, có thể nứt bất cứ lúc nào.
- A a…
Lưu gia kêu to:
- Các người còn thất thần làm gì, còn chưa chịu ra tay?
- Tiểu ca ca, cẩn thận, không cho phép làm hại tiểu ca ca, a!
Hóa ra Tôn Hữu Tài thừa dịp Mạc Phàm đối phó Lưu gia, cầm lấy kiềng ba chân bằng sắt ném về phía đầu Mạc Phàm.
Bị Tiểu Ngọc nhìn thấy, liền vội vàng kéo áo ông ta, cô còn nhỏ tuổi, lại không đủ dinh dưỡng, bị Tôn Hữu Tài đạp mạnh vào góc tường.
Mạc Phàm nghe thấy tiếng Tiểu Ngọc kêu, nhìn về nơi phát ra tiếng, thấy mặt Tiểu Ngọc trắng xanh ở góc tường, huyết dịch không tự chủ được sôi trào hừng hực.
Hắn đá bay Lưu gia, thân thể nhanh chóng di chuyển, ánh mắt như điện nhìn chằm chằm kiềng ba chân bằng sắt Tôn Hữu Tài ném.
Tay nhanh như tia chớp, hắn nắm lấy kiềng ba chân chỉ còn cách hắn một cm.
Chậm chút nữa sẽ đập trúng đầu hắn, tuy hắn đã ở Tôi Thể tầng mười, nhưng nếu trái tim, đầu bị thương nặng vẫn sẽ chết.
Nếu không phải Tiểu Ngọc ngăn cản giúp hắn, có khả năng hắn gặp nguy hiểm rồi.
- Đi chết đi!
Một cước như gió thu quét lá rụng quét đám người Tôn Hữu Tài.
“Bang bang rầm!”
Đám người lúc trước nghe lệnh Lưu gia không bay ra ngoài thì nằm ở trên tường, trong mắt đều là hoảng sợ nhìn Mạc Phàm.
Xung quanh yên tĩnh chớ có lên tiếng, không ai dám nói Mạc Phàm đi tìm chết, đều nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ khác lạ.
- Bây giờ có thể giao ngọc ra chưa?
Mạc Phàm nói, trong giọng nói không cho người ta từ chối. Nói chuyện không phải ai khác, đúng là Mạc Phàm.
Hắn nghe thấy tiếng khóc liền đi tới, chỉ nhìn một lát liền hiểu rõ hoàn toàn, trong lòng dấy lên từng đốm lửa nhỏ.
Đời trước, cha buôn bán bị thân thích phản bội, nợ một đống lớn, thường xuyên bị người ta đòi nợ, thậm chí còn bị chủ nợ uy hiếp.
Có mấy lần hắn giống như Tiểu Ngọc, muốn cầm tiền cổ của cha đến chợ đồ cổ đổi thành tiền để trả nợ.
Lúc ấy hắn còn cố ý tra một chút tài liệu, vậy mà tiền cổ tương tự có thể đáng trăm vạn.
Nhưng khi hắn nhắc đến chuyện đó, một câu của cha đã đánh tỉnh hắn.
- Có thể đổi được nhiều tiền như vậy hay không còn không biết, cho dù đổi được cũng không chắc chắn có thể mang về được.
Chuyện này làm hắn không giống Tiểu Ngọc, gặp phải tình cảnh như vậy.
Một người trung niên, vậy mà bắt nạt một cô bé mười một mười hai tuổi, còn biết rõ nhà cô bé có mẹ sinh bệnh, chuyện như vậy, hắn không nhịn được.
Nghe thấy Mạc Phàm nói, tất cả mọi người đều nhìn hắn.
Bên cạnh Lưu gia, hai mắt Tôn Hữu Tài sáng lên, có sợ hãi cũng có vui mừng.
- Lưu gia, là tên nhóc này, ngày hôm qua mua vòng tay gỗ trầm hương của tôi với giá 30 tệ.
Mắt Lưu gia hơi híp lại, có người dám lộng hành trên địa bàn của ông ta, còn là một học sinh 16, 17 tuổi.
Đầu năm nay lưu hành hành hiệp trượng nghĩa sao?
Nhưng ông ta không ngờ lại là người ngày hôm qua đào được bảo bối, còn đánh thuộc hạ của ông ta.
- Nhóc con, lá gan của mày cũng lớn nhỉ, vậy mà còn dám đến đây.
Lưu gia lạnh lùng nói.
- Nhóc con, ngày hôm qua mày may mắn trốn thoát, hôm nay không giao vòng tay gỗ trầm hương ra đây, đừng có nghĩ đến chuyện rời khỏi chợ đồ cổ.
Tôn Hữu Tài chen miệng nói.
Ngày hôm qua ông ta bị đánh một trận, buồn bực quay về quầy hàng, thấy một khách hàng đặt cọc tiền lên trên quầy hàng của ông ta.
Bảo là muốn mua một cái vòng tay gỗ trầm hương của ông ta, lúc trước đã đặt.
Hai người tìm một lúc lâu cũng không tìm thấy, sau đó Tôn Hữu Tài vỗ đùi, lúc này mới nhớ tới Mạc Phàm vừa lấy đi hai cái vòng tay, chỉ tốn 30 tệ, còn cầm theo một cái hộp nữa.
Lúc ấy Tôn Hữu Tài buồn bực muốn chết, nên sáng sớm hôm nay chạy đến Lưu gia cầu cứu, bảo Lưu gia giúp để ý Mạc Phàm, ai biết Mạc Phàm tự mình đưa tới cửa.
Mạc Phàm lạnh lùng liếc mắt nhìn Tôn Hữu Tài một cái:
- Trả ngọc cho cô bé này trước, chúng ta lại bàn chuyện đó sau.
- Nhóc con, mày cho rằng mày là ai, mày không nhìn xem nơi này là nơi nào, mày có tư cách gì bàn điều kiện với ông đây?
Lưu gia thấy Mạc Phàm ngang ngược như vậy, cười lạnh lùng.
Người ngang ngược ông ta gặp nhiều rồi, người bị ông ta phế còn nhiều hơn.
- Đúng vậy, mày không hỏi thăm một chút xem, Lưu gia chúng tao là ai, dám giương oai ở đây.
Tôn Hữu Tài vốn thấy Mạc Phàm nhìn chăm chú còn có chút sợ hãi, nhưng nhìn thấy Lưu gia, lo lắng lại giảm đi không ít.
- Câm miệng, các người còn thất thần làm gì, không nhanh cho nó biết tay?
Lưu gia lạnh lùng nói.
Vừa mới nói xong, một đám người lập tức vây quanh Mạc Phàm.
Tiểu Ngọc thấy Mạc Phàm bị bao vây, lập tức sốt ruột, vội vàng kéo tay Mạc Phàm.
- Tiểu ca ca, anh đi mau, đừng để ý đến chuyện của Tiểu Ngọc.
- Yên tâm đi, anh không sao.
Mạc Phàm sờ đầu Tiểu Ngọc, dời mắt nhìn Lưu gia, ánh mắt trở nên lạnh lùng:
- Không phải ông nói muốn cho tôi biết tay sao?
Tiến lên một bước, rõ ràng chỉ có một bước, nhưng phải hơn ba thước, đến trước mặt Lưu gia.
Một cái tát đánh mạnh vào mặt Lưu gia, “bốp” một tiếng, trên mặt Lưu gia lập tức hiện dấu năm ngón tay đỏ tím.
Một cái tát đánh ra, người xung quanh đều sửng sốt, trong mắt tràn đầy khó mà tin.
- Tên nhóc này là ai, vậy mà dám đánh Lưu gia ở chợ đồ cổ?
- Tên nhóc này không muốn sống nữa sao?
Không ai ngờ nhìn Mạc Phàm còn ít tuổi, nhưng lá gan lại lớn đến vậy.
Lưu gia sờ mặt nóng rát, mắt gần như muốn phun ra lửa.
Ông ta bị đánh, từ khi ông ta mở cửa hàng ở chợ đồ cổ đến nay, chưa từng xảy ra loại chuyện như thế này.
- Nhóc con, tao thấy mày nhỏ tuổi, không chấp nhặt với mày, không ngờ mày dám chủ động ra tay, xem ra cha mẹ mày không có bản lĩnh dạy mày thật tốt, tao đây sẽ thay cha mẹ mày dạy dỗ mày một trận.
Lưu gia khạc ra một bãi đờm, một quyền đánh về phía Mạc Phàm.
Lúc ra tay mang theo tiếng gió phần phật, rõ ràng không phải người thường có thể làm được.
Mạc Phàm híp mắt lại, không ngờ người này còn biết võ, không trách ông ta hoành hành ngang ngược trong chợ đồ cổ.
Nhưng với chút võ ấy, còn chưa đủ thay cha mẹ dạy dỗ hắn.
Lưu gia này còn kém hơn A Hào tối qua, sao có thể là đối thủ của hắn được?
- Chuyện cha mẹ tôi cũng không nhọc ông ra tay, nhưng ông lớn tuổi như vậy còn cướp đồ của một cô bé, chuyện trái lương tâm như vậy, trái lại tôi muốn thay cha mẹ ông dạy dỗ ông.
Mạc Phàm giơ tay nắm lấy một quyền của Lưu gia đang đánh tới, tay còn lại tàn nhẫn nâng lên đánh vào mặt Lưu gia.
“Bốp!”
Mặt Lưu gia nghiêng sang một bên, tức giận đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Trước mặt nhiều người như vậy bị một tên nhóc 16, 17 tuổi đánh, mặt mũi của ông ta mất sạch rồi.
- Nhóc con, mày đi chết cho tao.
Bàn tay còn lại trong tay áo ông ta lóe lên, lộ ra một dao trong tay, chuyên dùng cho chiêu ngầm, không ngờ hôm nay lại dùng đến, thừa dịp Mạc Phàm không chuẩn bị, đâm về phía ngực Mạc Phàm.
- Hửm?
Mắt Mạc Phàm hơi nheo lại, loại đồ này có thể giấu diếm được hắn sao?
Đừng nói không đâm được hắn, cho dù đâm vào hắn thì sao chứ?
Hắn đã Tôi Thể xong, thân thể cứng hơn người thường gấp mười lần, loại đồ này có thể đâm trúng hắn sao, nếu là súng hắn còn lo lắng, nhưng đây là gì?
Ha ha!
Tay hắn nhanh như tia chớp, nắm lấy tay Lưu gia, hơi dùng lực một chút, tay Lưu gia phát ra tiếng răng rắc, có thể nứt bất cứ lúc nào.
- A a…
Lưu gia kêu to:
- Các người còn thất thần làm gì, còn chưa chịu ra tay?
- Tiểu ca ca, cẩn thận, không cho phép làm hại tiểu ca ca, a!
Hóa ra Tôn Hữu Tài thừa dịp Mạc Phàm đối phó Lưu gia, cầm lấy kiềng ba chân bằng sắt ném về phía đầu Mạc Phàm.
Bị Tiểu Ngọc nhìn thấy, liền vội vàng kéo áo ông ta, cô còn nhỏ tuổi, lại không đủ dinh dưỡng, bị Tôn Hữu Tài đạp mạnh vào góc tường.
Mạc Phàm nghe thấy tiếng Tiểu Ngọc kêu, nhìn về nơi phát ra tiếng, thấy mặt Tiểu Ngọc trắng xanh ở góc tường, huyết dịch không tự chủ được sôi trào hừng hực.
Hắn đá bay Lưu gia, thân thể nhanh chóng di chuyển, ánh mắt như điện nhìn chằm chằm kiềng ba chân bằng sắt Tôn Hữu Tài ném.
Tay nhanh như tia chớp, hắn nắm lấy kiềng ba chân chỉ còn cách hắn một cm.
Chậm chút nữa sẽ đập trúng đầu hắn, tuy hắn đã ở Tôi Thể tầng mười, nhưng nếu trái tim, đầu bị thương nặng vẫn sẽ chết.
Nếu không phải Tiểu Ngọc ngăn cản giúp hắn, có khả năng hắn gặp nguy hiểm rồi.
- Đi chết đi!
Một cước như gió thu quét lá rụng quét đám người Tôn Hữu Tài.
“Bang bang rầm!”
Đám người lúc trước nghe lệnh Lưu gia không bay ra ngoài thì nằm ở trên tường, trong mắt đều là hoảng sợ nhìn Mạc Phàm.
Xung quanh yên tĩnh chớ có lên tiếng, không ai dám nói Mạc Phàm đi tìm chết, đều nhìn chằm chằm Mạc Phàm với vẻ khác lạ.
- Bây giờ có thể giao ngọc ra chưa?
Mạc Phàm nói, trong giọng nói không cho người ta từ chối.