Thần Y Trọng Sinh

Chương 277




Vẻ mặt lão mẹ Mạc Phàm khiếp sợ, Khổng Chương cúi đầu đã khiến bà vô cùng bất ngờ rồi.

Thực lực của Khổng gia, bà biết rất rõ.

Đừng nói thành phố Nam Sơn, cho dù là tỉnh Giang Nam cũng không tìm được mấy người khiến Khổng Chương cúi đầu, Khổng Chương lại cúi đầu trước Tiểu Phàm rồi.

Bà vẫn chưa lấy lại được tinh thần từ chuyện này, vài ngày trước đại tiểu thư Khổng gia còn vô cùng hung hãn ở thành phố Đông Hải, vậy mà quỳ nhận tội chịu đòn với bà.

- Chuyện này...

Bà và cha Mạc Phàm còn lo lắng lần này tới thành phố Nam Sơn, Khổng gia sẽ tìm đến gây phiền phức.

Bây giờ không còn phiền phức, trái lại bà thấy có chút không chân thực, cảm giác như nằm mơ.

- Khổng tiểu thư, mau đứng dậy, dì chỉ bị đụng vào chân thôi, không có gì đáng ngai.

Lão mẹ Mạc Phàm không nghĩ nhiều, gần như nói theo phản xạ có điều kiện, đi lên đỡ Khổng Tuyên.

Ở trong mắt bà, Khổng Tuyên vẫn chỉ là đứa bé, một đứa bé quỳ gối trước mặt bà như vậy, vết thương trên lưng còn nhìn thấy mà ghê người, bà thật sự có chút không đành lòng.

Khổng Tuyên không dám đứng dậy, tràn đầy áy náy nói:

- Dì đánh cháu vài cái đi, nếu không cháu không dám đứng dậy.

- Dì không đánh cháu, sau này lái xe chậm một chút, nhớ rõ mặc kệ là ai, cho dù là ăn xin, mạng người đều quý hơn xe là được, dì cam đoan với cháu, Tiểu Phàm nhà dì sẽ không làm cháu bị thương.

Lão mẹ Mạc Phàm không để ý chuyện cũ, khuyên.

Lão mẹ Mạc Phàm coi như là con cháu thế gia, mới vừa rồi không phản ứng kịp, sao lúc này không nhìn ra cha con Khổng gia đang diễn.

Chỉ là bà không nghĩ nhiều lắm, biết sai có thể thay đổi là được.

Khổng Tuyên chỉ là đứa bé mới trưởng thành, còn đang học đại học, có thể sửa được.

Có những lời này của lão mẹ Mạc Phàm, lúc này Khổng Tuyên mới đứng dậy.

- Tiểu Tuyên đã biết, sau này Tiểu Tuyên sẽ sửa sai hết.

Mạc Phàm nhíu mày, không thể không công nhận lúc này người Khổng gia rất thông minh.

Cho dù là lựa chọn, hay phương thức giải quyết.

Hắn diệt một tông phái của Khổng gia Khổng gia cân nhắc vẫn lựa chọn đầu

hàng.

Khổng Tuyên không quỳ xin hắn, mà lựa chọn lão mẹ, đã dự đoán lão mẹ sẽ mềm lòng.

- Chơi những thứ này trước mặt tôi có tác dụng sao, Khổng tiên sinh? Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, hỏi.

Cơ thể Khổng Chương run lên, giống như bị sét đánh, vội vàng nói: - Không dám, mong Mạc tiên sinh cho Khổng gia chúng tôi một con đường

sống.

Một cuộc điện thoại của Mạc Phàm, liền làm Khổng Tuyên diệt Tu La Tông bọn họ nuôi dưỡng thần không biết quỷ không hay, thực lực này khiến Khổng gia

bọn họ sợ hãi.

Bọn họ định phái cao thủ Tiên Thiên đi đối phó Mạc Phàm, nhưng lại nghe chiến tích của Mạc Phàm ở đình Hồ Tâm, trải qua bàn bạc, bọn họ quyết định lựa chọn đầu hàng.

Cao thủ Tiên Thiên cũng không phải đối thủ của Mạc Phàm, không nên làm địch thì tốt hơn.

Huống chi Mạc Phàm mới 16, 17 tuổi.

Mạc Phàm nhíu mày, một lát sau mới thoải mái.

Nếu lão mẹ nói bỏ qua cho Khổng Tuyên, thân là con trai, hắn sẽ không để

lời nói của lão mẹ biến thành lời nói dối.

- Con đường sống thì có thể, tiêu hủy ma công, tôi không hi vọng nhìn thấy lần nữa. Tu luyện Tu La Ma Công đến thâm sâu, không chỉ khiến ma tính của người ta tăng cao, muốn nhanh chóng tăng tu vi không thể không giết người thân bạn bè, loại ma công này không nên tồn tại.

- Đã tiêu hủy! Khổng Chương vội vàng nói.

Tu La Tông vốn là lượng lớn sát thủ được Khổng gia bồi dưỡng lúc loạn thế, căn bản không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, một khi để người ta phát hiện, không cần Mạc Phàm ra tay Khổng gia cũng hoàn toàn xong đời.

Nếu là như vậy, các người có thể rời đi.

Mạc Phàm nhận lấy cây quạt, lạnh lùng nói.

Đầu ngón tay hắn sáng lên, cây quạt biến mất dưới ánh mắt khó tin của mọi

người. - Da!

Khổng Chương liếc mắt ra hiệu với Khổng Tuyên, hai người cũng không rời đi, chỉ đứng sang một bên.

Chỉ trong vòng một phút, đường đường là gia chủ Khổng gia và đại tiểu thư Khổng gia mồ hôi rơi như mưa, quần áo đều đã ẩm ướt.

Tuy chỉ nói mấy câu, lại ở giữa sinh tử.

Khổng Chương mới vừa lui sang một bên, Lý Thịnh và Chu Trường Hoằng liền đi lên.

- Mạc tiên sinh, đây là 2 triệu đô la lệnh huynh nợ, Mạc tiên sinh hãy nhận lấy, mong những thứ tầm thường có thể làm Mạc tiên sinh không gây khó dễ cho Lý gia chúng tôi.

Hai tay Lý Thịnh nâng một tấm thẻ lên, cung kính nói.

Sau khi ông ta nhận được tin Lý Hưng bị giết, phản ứng đầu tiên là báo thù. Nhưng sau khi nhận được tài liệu về Mạc Phàm, ông ta dứt khoát lựa chọn đầu hàng, nhất là khi ở cửa nghe Chu Trường Hoằng nói, ông ta càng không nghĩ phản kháng.

Làm kẻ địch với một đứa bé 16 tuổi võ pháp đại thành, không khác gì muốn

chết.

Ông ta dứt khoát đổi 2 triệu thành 2 triệu đô la.

Nếu nhiều tiền như vậy có thể mua được yêu nghiệt Mạc Phàm bỏ qua, cũng đáng.

Mạc Phàm bỏ qua cho Lý gia bọn họ, chỉ có Lý Hưng chết. Mạc Phàm không bỏ qua cho bọn họ, có khả năng Lý gia bọn họ sẽ như Vương gia.

Trời giáng mười thảm họa, sống càng đáng sợ hơn chết.

Lý Thịnh mới mở miệng, trên mặt anh em Tưởng gia, Triệu Nguyệt không còn

chút huyết sắc, cảm giác như lại có người tát vào mặt bọn họ. Khổng gia sợ thì không sao, Lý gia và Tiền gia đủ đối phó Mạc Phàm. Ai cũng không ngờ đến Lý gia lại đưa 2 triệu, còn là đô la, đổi ra là 13 triệu tệ Hoa Hạ.

Ông thông minh hơn Lý Hưng, nếu ông ta như ông, đã không chết rồi.

Mạc Phàm nhận lấy tấm thẻ, sau đó lại bỏ vào trong nhẫn.

Lý Thịnh thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt không khác Khổng Chương lắm, cũng lùi một bên.

sang Lúc này mặt Tiền Bảo Lâm xoắn xuýt đi tói.

Mạc tiên sinh, dựa theo yêu cầu của cậu, ở đây có 5000 vạn, nếu cậu chê ít, lát nữa tôi sẽ gửi thêm. Lý Thịnh đưa 2 triệu đô la, so với Lý Thịnh, chút tiền của ông ta thật sự quá ít, không đáng là gì.

Tiền Bảo Lâm mới mở miệng, đám anh em Tưởng gia nuốt nước miếng, không

biết nói gì.

Tiền Bảo Lâm là hi vọng cuối cùng của bọn họ, Tiền Bảo Lâm cũng khuất phục

trước Mạc Phàm, bọn họ chỉ còn lại tuyệt vọng.

Rốt cuộc cậu ta làm thế nào vậy?

- Vì sao lại như thế?

.Mạc Phàm giống như không nhìn thấy ánh mắt những người này, tiếp tục hỏi:

- Trạm xăng dầu của ông có mở lại không?

- Tuyệt đối sẽ không. Tiền Bảo Lâm vội vàng nói.

Ông cứ mở đi.

Cái gì?

Vẻ mặt Tiền Bảo Lâm sửng sốt.

Mạc Phàm còn bảo ông ta mở trạm xăng dầu, đường đường là du côn đứng đầu thành phố Nam Sơn, lập tức sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Không mở, chắc chắn không mở nữa.

- Tôi cho ông mở, thì ông mở, nhưng mọi thứ bên trong như đổ xăng, sửa xe, đồ ăn, toilet đều miễn phí, chi phí đều khấu trừ từ 5000 vạn này.

Mạc nói.

Phàm liếc mắt nhìn Tiền Bảo Lâm Lúc này Tiền Bảo Lâm mới phản ứng kịp,

tuy chỉ trong chớp mắt, nhưng ông ta cảm thấy như đi dạo quỷ môn quan một vòng.

- Quay về tôi sẽ bảo người trang hoàng trạm xăng dầu, bắt đầu miễn phí toàn bộ, đến lúc đó sẽ đặt tên là Mạc tiên sinh.

- Tên Mạc Thái đi.

Mạc Phàm nói. Xưởng dược nhà bọn họ tên Mạc Thái, đã đăng ký nhãn hiệu. Còn Mạc tiên sinh, ai biết Mạc tiên sinh nào.

- Được, vậy tên Mạc Thái, Mạc Thái.

Tiền Bảo Lâm nói cà lăm, vội vàng lùi mồ hôi.

sang một bên lau Vừa rồi thật sự bị dọa sợ không nhẹ, hai người trước không có chuyện gì, đến lượt ông ta thiếu chút nữa kẹt. Ba đại gia tộc đều xử lý xong, Mạc Phàm dời mắt nhìn đám người Tưởng gia và Triệu Nguyệt, ánh mắt cũng rét lạnh. Vẻ mặt lão mẹ Mạc Phàm khiếp sợ, Khổng Chương cúi đầu đã khiến bà vô cùng bất ngờ rồi.

Thực lực của Khổng gia, bà biết rất rõ.

Đừng nói thành phố Nam Sơn, cho dù là tỉnh Giang Nam cũng không tìm được mấy người khiến Khổng Chương cúi đầu, Khổng Chương lại cúi đầu trước Tiểu Phàm rồi.

Bà vẫn chưa lấy lại được tinh thần từ chuyện này, vài ngày trước đại tiểu thư Khổng gia còn vô cùng hung hãn ở thành phố Đông Hải, vậy mà quỳ nhận tội chịu đòn với bà.

- Chuyện này...

Bà và cha Mạc Phàm còn lo lắng lần này tới thành phố Nam Sơn, Khổng gia sẽ tìm đến gây phiền phức.

Bây giờ không còn phiền phức, trái lại bà thấy có chút không chân thực, cảm giác như nằm mơ.

- Khổng tiểu thư, mau đứng dậy, dì chỉ bị đụng vào chân thôi, không có gì đáng ngai.

Lão mẹ Mạc Phàm không nghĩ nhiều, gần như nói theo phản xạ có điều kiện, đi lên đỡ Khổng Tuyên.

Ở trong mắt bà, Khổng Tuyên vẫn chỉ là đứa bé, một đứa bé quỳ gối trước mặt bà như vậy, vết thương trên lưng còn nhìn thấy mà ghê người, bà thật sự có chút không đành lòng.

Khổng Tuyên không dám đứng dậy, tràn đầy áy náy nói:

- Dì đánh cháu vài cái đi, nếu không cháu không dám đứng dậy.

- Dì không đánh cháu, sau này lái xe chậm một chút, nhớ rõ mặc kệ là ai, cho dù là ăn xin, mạng người đều quý hơn xe là được, dì cam đoan với cháu, Tiểu Phàm nhà dì sẽ không làm cháu bị thương.

Lão mẹ Mạc Phàm không để ý chuyện cũ, khuyên.

Lão mẹ Mạc Phàm coi như là con cháu thế gia, mới vừa rồi không phản ứng kịp, sao lúc này không nhìn ra cha con Khổng gia đang diễn.

Chỉ là bà không nghĩ nhiều lắm, biết sai có thể thay đổi là được.

Khổng Tuyên chỉ là đứa bé mới trưởng thành, còn đang học đại học, có thể sửa được.

Có những lời này của lão mẹ Mạc Phàm, lúc này Khổng Tuyên mới đứng dậy.

- Tiểu Tuyên đã biết, sau này Tiểu Tuyên sẽ sửa sai hết.

Mạc Phàm nhíu mày, không thể không công nhận lúc này người Khổng gia rất thông minh.

Cho dù là lựa chọn, hay phương thức giải quyết.

Hắn diệt một tông phái của Khổng gia Khổng gia cân nhắc vẫn lựa chọn đầu

hàng.

Khổng Tuyên không quỳ xin hắn, mà lựa chọn lão mẹ, đã dự đoán lão mẹ sẽ mềm lòng.

- Chơi những thứ này trước mặt tôi có tác dụng sao, Khổng tiên sinh? Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, hỏi.

Cơ thể Khổng Chương run lên, giống như bị sét đánh, vội vàng nói: - Không dám, mong Mạc tiên sinh cho Khổng gia chúng tôi một con đường

sống.

Một cuộc điện thoại của Mạc Phàm, liền làm Khổng Tuyên diệt Tu La Tông bọn họ nuôi dưỡng thần không biết quỷ không hay, thực lực này khiến Khổng gia

bọn họ sợ hãi.

Bọn họ định phái cao thủ Tiên Thiên đi đối phó Mạc Phàm, nhưng lại nghe chiến tích của Mạc Phàm ở đình Hồ Tâm, trải qua bàn bạc, bọn họ quyết định lựa chọn đầu hàng.

Cao thủ Tiên Thiên cũng không phải đối thủ của Mạc Phàm, không nên làm địch thì tốt hơn.

Huống chi Mạc Phàm mới 16, 17 tuổi.

Mạc Phàm nhíu mày, một lát sau mới thoải mái.

Nếu lão mẹ nói bỏ qua cho Khổng Tuyên, thân là con trai, hắn sẽ không để

lời nói của lão mẹ biến thành lời nói dối.

- Con đường sống thì có thể, tiêu hủy ma công, tôi không hi vọng nhìn thấy lần nữa. Tu luyện Tu La Ma Công đến thâm sâu, không chỉ khiến ma tính của người ta tăng cao, muốn nhanh chóng tăng tu vi không thể không giết người thân bạn bè, loại ma công này không nên tồn tại.

- Đã tiêu hủy! Khổng Chương vội vàng nói.

Tu La Tông vốn là lượng lớn sát thủ được Khổng gia bồi dưỡng lúc loạn thế, căn bản không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, một khi để người ta phát hiện, không cần Mạc Phàm ra tay Khổng gia cũng hoàn toàn xong đời.

Nếu là như vậy, các người có thể rời đi.

Mạc Phàm nhận lấy cây quạt, lạnh lùng nói.

Đầu ngón tay hắn sáng lên, cây quạt biến mất dưới ánh mắt khó tin của mọi

người. - Da!

Khổng Chương liếc mắt ra hiệu với Khổng Tuyên, hai người cũng không rời đi, chỉ đứng sang một bên.

Chỉ trong vòng một phút, đường đường là gia chủ Khổng gia và đại tiểu thư Khổng gia mồ hôi rơi như mưa, quần áo đều đã ẩm ướt.

Tuy chỉ nói mấy câu, lại ở giữa sinh tử.

Khổng Chương mới vừa lui sang một bên, Lý Thịnh và Chu Trường Hoằng liền đi lên.

- Mạc tiên sinh, đây là 2 triệu đô la lệnh huynh nợ, Mạc tiên sinh hãy nhận lấy, mong những thứ tầm thường có thể làm Mạc tiên sinh không gây khó dễ cho Lý gia chúng tôi.

Hai tay Lý Thịnh nâng một tấm thẻ lên, cung kính nói.

Sau khi ông ta nhận được tin Lý Hưng bị giết, phản ứng đầu tiên là báo thù. Nhưng sau khi nhận được tài liệu về Mạc Phàm, ông ta dứt khoát lựa chọn đầu hàng, nhất là khi ở cửa nghe Chu Trường Hoằng nói, ông ta càng không nghĩ phản kháng.

Làm kẻ địch với một đứa bé 16 tuổi võ pháp đại thành, không khác gì muốn

chết.

Ông ta dứt khoát đổi 2 triệu thành 2 triệu đô la.

Nếu nhiều tiền như vậy có thể mua được yêu nghiệt Mạc Phàm bỏ qua, cũng đáng.

Mạc Phàm bỏ qua cho Lý gia bọn họ, chỉ có Lý Hưng chết. Mạc Phàm không bỏ qua cho bọn họ, có khả năng Lý gia bọn họ sẽ như Vương gia.

Trời giáng mười thảm họa, sống càng đáng sợ hơn chết.

Lý Thịnh mới mở miệng, trên mặt anh em Tưởng gia, Triệu Nguyệt không còn

chút huyết sắc, cảm giác như lại có người tát vào mặt bọn họ. Khổng gia sợ thì không sao, Lý gia và Tiền gia đủ đối phó Mạc Phàm. Ai cũng không ngờ đến Lý gia lại đưa 2 triệu, còn là đô la, đổi ra là 13 triệu tệ Hoa Hạ.

Ông thông minh hơn Lý Hưng, nếu ông ta như ông, đã không chết rồi.

Mạc Phàm nhận lấy tấm thẻ, sau đó lại bỏ vào trong nhẫn.

Lý Thịnh thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt không khác Khổng Chương lắm, cũng lùi một bên.

sang Lúc này mặt Tiền Bảo Lâm xoắn xuýt đi tói.

Mạc tiên sinh, dựa theo yêu cầu của cậu, ở đây có 5000 vạn, nếu cậu chê ít, lát nữa tôi sẽ gửi thêm. Lý Thịnh đưa 2 triệu đô la, so với Lý Thịnh, chút tiền của ông ta thật sự quá ít, không đáng là gì.

Tiền Bảo Lâm mới mở miệng, đám anh em Tưởng gia nuốt nước miếng, không

biết nói gì.

Tiền Bảo Lâm là hi vọng cuối cùng của bọn họ, Tiền Bảo Lâm cũng khuất phục

trước Mạc Phàm, bọn họ chỉ còn lại tuyệt vọng.

Rốt cuộc cậu ta làm thế nào vậy?

- Vì sao lại như thế?

.Mạc Phàm giống như không nhìn thấy ánh mắt những người này, tiếp tục hỏi:

- Trạm xăng dầu của ông có mở lại không?

- Tuyệt đối sẽ không. Tiền Bảo Lâm vội vàng nói.

Ông cứ mở đi.

Cái gì?

Vẻ mặt Tiền Bảo Lâm sửng sốt.

Mạc Phàm còn bảo ông ta mở trạm xăng dầu, đường đường là du côn đứng đầu thành phố Nam Sơn, lập tức sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Không mở, chắc chắn không mở nữa.

- Tôi cho ông mở, thì ông mở, nhưng mọi thứ bên trong như đổ xăng, sửa xe, đồ ăn, toilet đều miễn phí, chi phí đều khấu trừ từ 5000 vạn này.

Mạc nói.

Phàm liếc mắt nhìn Tiền Bảo Lâm Lúc này Tiền Bảo Lâm mới phản ứng kịp,

tuy chỉ trong chớp mắt, nhưng ông ta cảm thấy như đi dạo quỷ môn quan một vòng.

- Quay về tôi sẽ bảo người trang hoàng trạm xăng dầu, bắt đầu miễn phí toàn bộ, đến lúc đó sẽ đặt tên là Mạc tiên sinh.

- Tên Mạc Thái đi.

Mạc Phàm nói. Xưởng dược nhà bọn họ tên Mạc Thái, đã đăng ký nhãn hiệu. Còn Mạc tiên sinh, ai biết Mạc tiên sinh nào.

- Được, vậy tên Mạc Thái, Mạc Thái.

Tiền Bảo Lâm nói cà lăm, vội vàng lùi mồ hôi.

sang một bên lau Vừa rồi thật sự bị dọa sợ không nhẹ, hai người trước không có chuyện gì, đến lượt ông ta thiếu chút nữa kẹt. Ba đại gia tộc đều xử lý xong, Mạc Phàm dời mắt nhìn đám người Tưởng gia và Triệu Nguyệt, ánh mắt cũng rét lạnh.