Trong đình Lý Hưng và Chu Trường Hoằng đang tươi cười lập tức cứng đờ, sau đó khôi phục như thường.
- Lưu lão đầu, đừng có gấp, cao thủ đều lên sân khấu cuối cùng, đợi lúc nữa chắc chắn sẽ khiến các ông khiếp sợ.
- Lý Hưng, ý của ông là tôi không bằng cuồng đồ nước ngoài kia?
Trên lôi đài, mắt Đường Khôn nheo lại, ánh mắt phát lạnh nói.
- Đường Khôn, ông có thể lý giải như thế.
Lý Hưng dựa vào ghế bành trong đình không sợ hãi cười nói.
Đường Khôn là người số một Đông Hải, thực ra có khả năng công phu không bằng Tần Cừu, chỉ là Tần Cừu không thích so tài với người ta mà thôi.
Nhưng cũng vì danh tiếng của Đường Khôn cao hơn, đúng lúc có thể giúp bọn họ kiếm được số tiền đặt cược lớn.
- Lý Hưng, tôi nghe nói mấy ngày trước ông giở trò ở thành phố Đông Hải, thiếu chút nữa lừa đám Lưu lão, đợi luận võ kết thúc, chúng ta sẽ tính toán món nợ này.
Đường Khôn trầm giọng nói.
Tuy ông ta không tham gia hội đấu giá, nhưng biết sơ qua, trước đó có người
nhờ ông ta dạy dỗ Lý Hưng, ông ta đã nhận tiền đặt cọc rôi.
- Đợi ông còn sống hãy nói.
Lý Hưng không hề lo lắng, cười nói.
- Lý Hưng, ông rất coi trọng cao thủ ông mời tới nhỉ, đừng nói lúc nữa bị Đường sư phụ chúng tôi một quyền trí cho dù đánh thắng được Đường sư phụ mạng, chúng tôi, xem hôm nay ông rời đi thế nào.
Tần Trách cười mỉa nói.
Hội đấu giá lần trước ở ria thành phố Đông Hải, ông ta mang ít người, không
thể làm gì Lý Hưng.
Luận võ lần này ở ngay trung tâm thành phố Đông Hải, ông ta đã bảo Đường Long sắp xếp nhân thủ, bất luận thắng thua đều bắt Lý Hưng.
Sắc mặt Lý Hưng, Chu Trường Hoằng, còn cả Vương Thiên Tước trong đình bên cạnh đều trầm xuống, hung dữ trừng Tần Trách một cái, trên mặt lộ ra mấy phần lo lắng.
Nơi này là địa bàn của Tần Trách, nếu không phải Tôn Vũ từ nước ngoài tới yêu cầu, chắc chắn bọn họ sẽ không lựa chọn luận võ ở đây.
Các ông đợi đấy, chắc chắn Tôn đại sư sẽ đến.
Lưu lão, Đường Khôn cho Tần Tránh ánh mắt cảm ơn, đắc ý trên mặt đám người càng đậm hơn.
Tôi thấy cậu ta sẽ không đến đâu.
Lưu lão cười nói.
Đúng lúc này, một giọng nói âm trầm truyền đến.
- Các ông tìm tôi?
Mọi người sửng sốt, nhìn xung quanh tìm kiếm nơi phát ra tiếng nói.
Không biết ai kêu lên một tiếng.
- Mọi người nhìn trong hồ!
Mọi người nhìn theo người kia nói, chỉ thấy trong ao sen, bọt nước kêu ừng ực lật chuyển về phía trước, càng ngày càng nhiều, giống như nước bị đun sôi. Một bóng đen nhanh chóng xuất hiện, càng lúc càng lớn, cũng càng lúc càng rõ.
Bất chợt “Rầm” một tiếng, cột nước trong ao sen dài một thước như suối phun, phun về phía trước, trực tiếp bay lên cao hơn mười thước.
Trong nước, một bóng đen lộn trong không trung một lát, như sao băng rơi xuống lôi đài trên ao sen. “Rầm!” một tiếng thật lớn, bóng đen rơi xuống lôi đài.
Mấy gốc thép chống đỡ lôi đài ngàn cân chìm xuống, kình phong mãnh liệt nổi lên, tạo ra bọt nước bay bốn phía.
“Bốp!”
Bọt nước đánh vào mặt Lưu lão cách lôi đài gần nhất.
Đình Hồ Tâm vốn vô cùng náo nhiệt, trong chớp mắt cũng yên tĩnh lại, không ai nói chuyện.
- Người này ở dưới nước, chẳng lẽ là đang luyện công?
Có một số cao thủ vì tìm kiếm đột phá, thỉnh thoảng luyện công trong điều kiện khắc nghiệt, dưới nước là một. Bọn họ đã đến hơn ba tiếng, vẫn chưa thấy ông ta thò đầu ra.
Chẳng lẽ người này ở dưới nước hơn ba tiếng?
- Đây là người sao?
Vừa rồi đám Tần Trách, Lưu lão, Đường Khôn còn vô cùng đắc ý, cuối cùng cũng không cười nổi.
Tần Trách không nói đây là thành phố Đông Hải nữa, có cao thủ như vậy, cho
dù là thành phố Đông Hải thì sao?
Sắc mặt Đường Long trắng bệch, vô cùng lo lắng.
Người nước ngoài phái tới báo thù cho Tôn Hổ quá lợi hại, lần này xong rồi. Anh ta nhìn bốn phía, hi vọng nhìn thấy bóng dáng Mạc Phàm.
cạnh Lạc Anh cũng thay đổi sắc mặt.
Nội Kình đỉnh phong lợi hại thật. Trong chớp mắt, sắc mặt những người
đứng bên thành phố Đông Hải vô cùng khó coi.
Trong lòng những người đặt cược Đường Khôn và Tần Cừu trầm xuống, thầm nghĩ xong rồi.
www.xmmarketglobal.com Lưu lão của Lưu gia bị nước bắn tung tóe
đầy mặt, lúc này miệng há to, vẻ mặt khó mà tin.
Tên cuồng đồ này là người sao?
Lần này phiền phức lớn rồi. Nếu bọn họ bị đánh bại, có khả năng sau
này thành phố Đông Hải không là thiên hạ của bọn họ, mà là thiên hạ của Lý
Hung.
Trong đám người, Mạc Phàm hơi nheo mắt, trong mắt lộ ra hàn quang.
Đám Lý Hưng rất vui vẻ, có bản lĩnh này, cho dù Tần Trách phái hơn ngàn người ngăn cản bọn họ thì sao chứ? - Tôn đại sư, cuối cùng ông cũng đến.
Lý Hưng và Chu Trường Hoàng vội vàng đứng dậy tiếp đó.
Vương Thiên Tước cũng không che giấu nữa, đứng dậy hành lễ với Tôn Vũ. Tôn Vũ không thèm nhìn ba người này, hai mắt như ngọn lửa nhìn chằm chằm Đường Khôn, trên khuôn mặt lãnh khốc không có chút biểu cảm, lạnh như dao.
- Ông là người số một Đông Hải? Tôn Vũ lạnh giọng hỏi.
Vẻ mặt Đường Khôn ngẩn ra, ông ta cách Tôn Vũ gần như thế, bị người này nhìn chăm chú, ông ta có cảm giác như bị ma thú khóa chặt, không hiểu sao tâm
thần bất an.
Ông ta vội vàng vận chuyển Nội Kình, thở mấy hơi dài, lúc này mới giảm bớt.
Chính là tại hạ, xin hỏi các hạ là ai, sư thừa là người nào?
Đường Khôn nho nhã lễ độ, ôm quyền nói.
- Tên của tôi ông không xứng biết, tên của sư phụ tôi ông càng không có tư
cách biết, nhìn ông luyện võ không dễ, tự đánh gãy hai tay, cút xuống đi.
Tôn Vũ khinh thường nói. Đường Khôn ngây người, lông mày nhíu chặt.
Từ bản lĩnh Tôn Vũ luyện công dưới nước, cùng với lực đạo Tôn Vũ hạ xuống,
hơn phân nửa ông ta không phải đối thủ của Tôn Vũ.
Nhưng dù sao ông ta cũng là số một Đông Hải, vứt công không thua người.
- Ông là ai, vậy mà dám nói chuyện với gia chủ nhà tôi như vậy.
Một đệ tử Đường gia không nhìn được, chỉ Tôn Vũ nói.
Tôn Vũ nhíu mày, ánh mắt phát lạnh, tay vỗ mạnh xuống, nước trong hồ lập tức bắn cao hơn một thước.
Bàn tay ông ta vỗ vào bọt nước, bọt nước mỏng manh lập tức biến thành một thủy kiếm, nhanh chóng kéo dài trong không trung, trở nên sắc bén, chém về phía đệ
tử Đường gia mới mở miệng nhanh như tia chớp.
Không đợi Đường Khôn phản ứng kịp.
“Vèo!” Thủy kiếm đâm xuyên qua yết hầu đệ tử Đường gia kia. “A!” Hai mắt đệ tử Đường gia mở to, hai tay ôm yết hầu, trong mắt tràn đầy vẻ khó mà tin, ngã về phía sau. - A Báo, tỉnh lại đi!
Trong đình Đường gia là tiếng la khóc.
Bầu không khí trong đình Hồ Tâm lại nghiêm trọng hơn vài phần.
Đám Tần Trách, Đường Long, Lưu lão nuốt nước miếng, may mà sau khi Tôn
Vũ tới bọn họ không nói gì, nếu không người gặp chuyện không may chính là
bọn họ.
Ánh mắt không ít người nhìn Tôn Vũ nhìn Tử Thần.
giống như Vỗ lên mặt nước thành kiếm, ngưng tụ binh giết người, quá lợi hại rồi?
Khóe miệng đám Lý Hưng nhếch lên, nhìn nhau cười, xem ra hôm nay không
cần lo lắng.
Ánh giận.
mắt Đường Khôn dữ dằn, lộ ra lửa Thực lực của ông ta không bằng Tôn Vũ, nhưng trơ mắt nhìn hậu bối bị người ta giết chết, sao ông ta không tức giận, hơn nữa người bị giết là cháu ông ta.
Có phải các hạ hơi quá đáng hay không, người luận võ với ông là tôi, vì
sao ra tay hại người thân của tôi. đáng, ha ha, nếu ông không tự đánh gãy hai tay, ông sẽ có kết cục
- Quá cậu ta.
nhu Tôn Vũ cười mỉa nói. Đường Khôn nắm chặt tay, áo bào lập
tức lay động.
- Nếu các hạ tự tin như vậy, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo.
Chân ông ta khẽ động, lôi đài lập tức chấn động, phát ra âm thanh ong ong,
nhảy lên cao.
Gần như chỉ trong chớp mắt, đã đến người Tôn Vũ.
trước Năm ngón tay nắm chặt, kình khí điên cuồng dũng mãnh lao vào quả đấm, một chiêu lợi hại nhất trong quyền Đường gia: Phục Hổ, đánh về phía ngực Tôn Vũ.
Một cơn cuồng phong xuất hiện với quả đấm của Đường Khôn, ẩn ẩn mang theo tiếng sấm, thanh thế vô cùng kinh người, người đứng gần sẽ cảm thấy dưới chân không ổn định.
Một quyền vừa đánh ra, mắt không ít người sáng lên, bất luận là thanh thế hay tốc độ đều không tệ, Tôn Vũ căn bản không phản ứng kịp.
- Đường sư phụ uy vũ.
“Rầm!” Quả đấm đánh vào người Tôn Vũ, gần như tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt.
- Sao lại thế này? Trong đình Lý Hưng và Chu Trường Hoằng đang tươi cười lập tức cứng đờ, sau đó khôi phục như thường.
- Lưu lão đầu, đừng có gấp, cao thủ đều lên sân khấu cuối cùng, đợi lúc nữa chắc chắn sẽ khiến các ông khiếp sợ.
- Lý Hưng, ý của ông là tôi không bằng cuồng đồ nước ngoài kia?
Trên lôi đài, mắt Đường Khôn nheo lại, ánh mắt phát lạnh nói.
- Đường Khôn, ông có thể lý giải như thế.
Lý Hưng dựa vào ghế bành trong đình không sợ hãi cười nói.
Đường Khôn là người số một Đông Hải, thực ra có khả năng công phu không bằng Tần Cừu, chỉ là Tần Cừu không thích so tài với người ta mà thôi.
Nhưng cũng vì danh tiếng của Đường Khôn cao hơn, đúng lúc có thể giúp bọn họ kiếm được số tiền đặt cược lớn.
- Lý Hưng, tôi nghe nói mấy ngày trước ông giở trò ở thành phố Đông Hải, thiếu chút nữa lừa đám Lưu lão, đợi luận võ kết thúc, chúng ta sẽ tính toán món nợ này.
Đường Khôn trầm giọng nói.
Tuy ông ta không tham gia hội đấu giá, nhưng biết sơ qua, trước đó có người
nhờ ông ta dạy dỗ Lý Hưng, ông ta đã nhận tiền đặt cọc rôi.
- Đợi ông còn sống hãy nói.
Lý Hưng không hề lo lắng, cười nói.
- Lý Hưng, ông rất coi trọng cao thủ ông mời tới nhỉ, đừng nói lúc nữa bị Đường sư phụ chúng tôi một quyền trí cho dù đánh thắng được Đường sư phụ mạng, chúng tôi, xem hôm nay ông rời đi thế nào.
Tần Trách cười mỉa nói.
Hội đấu giá lần trước ở ria thành phố Đông Hải, ông ta mang ít người, không
thể làm gì Lý Hưng.
Luận võ lần này ở ngay trung tâm thành phố Đông Hải, ông ta đã bảo Đường Long sắp xếp nhân thủ, bất luận thắng thua đều bắt Lý Hưng.
Sắc mặt Lý Hưng, Chu Trường Hoằng, còn cả Vương Thiên Tước trong đình bên cạnh đều trầm xuống, hung dữ trừng Tần Trách một cái, trên mặt lộ ra mấy phần lo lắng.
Nơi này là địa bàn của Tần Trách, nếu không phải Tôn Vũ từ nước ngoài tới yêu cầu, chắc chắn bọn họ sẽ không lựa chọn luận võ ở đây.
Các ông đợi đấy, chắc chắn Tôn đại sư sẽ đến.
Lưu lão, Đường Khôn cho Tần Tránh ánh mắt cảm ơn, đắc ý trên mặt đám người càng đậm hơn.
Tôi thấy cậu ta sẽ không đến đâu.
Lưu lão cười nói.
Đúng lúc này, một giọng nói âm trầm truyền đến.
- Các ông tìm tôi?
Mọi người sửng sốt, nhìn xung quanh tìm kiếm nơi phát ra tiếng nói.
Không biết ai kêu lên một tiếng.
- Mọi người nhìn trong hồ!
Mọi người nhìn theo người kia nói, chỉ thấy trong ao sen, bọt nước kêu ừng ực lật chuyển về phía trước, càng ngày càng nhiều, giống như nước bị đun sôi. Một bóng đen nhanh chóng xuất hiện, càng lúc càng lớn, cũng càng lúc càng rõ.
Bất chợt “Rầm” một tiếng, cột nước trong ao sen dài một thước như suối phun, phun về phía trước, trực tiếp bay lên cao hơn mười thước.
Trong nước, một bóng đen lộn trong không trung một lát, như sao băng rơi xuống lôi đài trên ao sen. “Rầm!” một tiếng thật lớn, bóng đen rơi xuống lôi đài.
Mấy gốc thép chống đỡ lôi đài ngàn cân chìm xuống, kình phong mãnh liệt nổi lên, tạo ra bọt nước bay bốn phía.
“Bốp!”
Bọt nước đánh vào mặt Lưu lão cách lôi đài gần nhất.
Đình Hồ Tâm vốn vô cùng náo nhiệt, trong chớp mắt cũng yên tĩnh lại, không ai nói chuyện.
- Người này ở dưới nước, chẳng lẽ là đang luyện công?
Có một số cao thủ vì tìm kiếm đột phá, thỉnh thoảng luyện công trong điều kiện khắc nghiệt, dưới nước là một. Bọn họ đã đến hơn ba tiếng, vẫn chưa thấy ông ta thò đầu ra.
Chẳng lẽ người này ở dưới nước hơn ba tiếng?
- Đây là người sao?
Vừa rồi đám Tần Trách, Lưu lão, Đường Khôn còn vô cùng đắc ý, cuối cùng cũng không cười nổi.
Tần Trách không nói đây là thành phố Đông Hải nữa, có cao thủ như vậy, cho
dù là thành phố Đông Hải thì sao?
Sắc mặt Đường Long trắng bệch, vô cùng lo lắng.
Người nước ngoài phái tới báo thù cho Tôn Hổ quá lợi hại, lần này xong rồi. Anh ta nhìn bốn phía, hi vọng nhìn thấy bóng dáng Mạc Phàm.
cạnh Lạc Anh cũng thay đổi sắc mặt.
Nội Kình đỉnh phong lợi hại thật. Trong chớp mắt, sắc mặt những người
đứng bên thành phố Đông Hải vô cùng khó coi.
Trong lòng những người đặt cược Đường Khôn và Tần Cừu trầm xuống, thầm nghĩ xong rồi.
www.xmmarketglobal.com Lưu lão của Lưu gia bị nước bắn tung tóe
đầy mặt, lúc này miệng há to, vẻ mặt khó mà tin.
Tên cuồng đồ này là người sao?
Lần này phiền phức lớn rồi. Nếu bọn họ bị đánh bại, có khả năng sau
này thành phố Đông Hải không là thiên hạ của bọn họ, mà là thiên hạ của Lý
Hung.
Trong đám người, Mạc Phàm hơi nheo mắt, trong mắt lộ ra hàn quang.
Đám Lý Hưng rất vui vẻ, có bản lĩnh này, cho dù Tần Trách phái hơn ngàn người ngăn cản bọn họ thì sao chứ? - Tôn đại sư, cuối cùng ông cũng đến.
Lý Hưng và Chu Trường Hoàng vội vàng đứng dậy tiếp đó.
Vương Thiên Tước cũng không che giấu nữa, đứng dậy hành lễ với Tôn Vũ. Tôn Vũ không thèm nhìn ba người này, hai mắt như ngọn lửa nhìn chằm chằm Đường Khôn, trên khuôn mặt lãnh khốc không có chút biểu cảm, lạnh như dao.
- Ông là người số một Đông Hải? Tôn Vũ lạnh giọng hỏi.
Vẻ mặt Đường Khôn ngẩn ra, ông ta cách Tôn Vũ gần như thế, bị người này nhìn chăm chú, ông ta có cảm giác như bị ma thú khóa chặt, không hiểu sao tâm
thần bất an.
Ông ta vội vàng vận chuyển Nội Kình, thở mấy hơi dài, lúc này mới giảm bớt.
Chính là tại hạ, xin hỏi các hạ là ai, sư thừa là người nào?
Đường Khôn nho nhã lễ độ, ôm quyền nói.
- Tên của tôi ông không xứng biết, tên của sư phụ tôi ông càng không có tư
cách biết, nhìn ông luyện võ không dễ, tự đánh gãy hai tay, cút xuống đi.
Tôn Vũ khinh thường nói. Đường Khôn ngây người, lông mày nhíu chặt.
Từ bản lĩnh Tôn Vũ luyện công dưới nước, cùng với lực đạo Tôn Vũ hạ xuống,
hơn phân nửa ông ta không phải đối thủ của Tôn Vũ.
Nhưng dù sao ông ta cũng là số một Đông Hải, vứt công không thua người.
- Ông là ai, vậy mà dám nói chuyện với gia chủ nhà tôi như vậy.
Một đệ tử Đường gia không nhìn được, chỉ Tôn Vũ nói.
Tôn Vũ nhíu mày, ánh mắt phát lạnh, tay vỗ mạnh xuống, nước trong hồ lập tức bắn cao hơn một thước.
Bàn tay ông ta vỗ vào bọt nước, bọt nước mỏng manh lập tức biến thành một thủy kiếm, nhanh chóng kéo dài trong không trung, trở nên sắc bén, chém về phía đệ
tử Đường gia mới mở miệng nhanh như tia chớp.
Không đợi Đường Khôn phản ứng kịp.
“Vèo!” Thủy kiếm đâm xuyên qua yết hầu đệ tử Đường gia kia. “A!” Hai mắt đệ tử Đường gia mở to, hai tay ôm yết hầu, trong mắt tràn đầy vẻ khó mà tin, ngã về phía sau. - A Báo, tỉnh lại đi!
Trong đình Đường gia là tiếng la khóc.
Bầu không khí trong đình Hồ Tâm lại nghiêm trọng hơn vài phần.
Đám Tần Trách, Đường Long, Lưu lão nuốt nước miếng, may mà sau khi Tôn
Vũ tới bọn họ không nói gì, nếu không người gặp chuyện không may chính là
bọn họ.
Ánh mắt không ít người nhìn Tôn Vũ nhìn Tử Thần.
giống như Vỗ lên mặt nước thành kiếm, ngưng tụ binh giết người, quá lợi hại rồi?
Khóe miệng đám Lý Hưng nhếch lên, nhìn nhau cười, xem ra hôm nay không
cần lo lắng.
Ánh giận.
mắt Đường Khôn dữ dằn, lộ ra lửa Thực lực của ông ta không bằng Tôn Vũ, nhưng trơ mắt nhìn hậu bối bị người ta giết chết, sao ông ta không tức giận, hơn nữa người bị giết là cháu ông ta.
Có phải các hạ hơi quá đáng hay không, người luận võ với ông là tôi, vì
sao ra tay hại người thân của tôi. đáng, ha ha, nếu ông không tự đánh gãy hai tay, ông sẽ có kết cục
- Quá cậu ta.
nhu Tôn Vũ cười mỉa nói. Đường Khôn nắm chặt tay, áo bào lập
tức lay động.
- Nếu các hạ tự tin như vậy, vậy thì đừng trách tôi không khách sáo.
Chân ông ta khẽ động, lôi đài lập tức chấn động, phát ra âm thanh ong ong,
nhảy lên cao.
Gần như chỉ trong chớp mắt, đã đến người Tôn Vũ.
trước Năm ngón tay nắm chặt, kình khí điên cuồng dũng mãnh lao vào quả đấm, một chiêu lợi hại nhất trong quyền Đường gia: Phục Hổ, đánh về phía ngực Tôn Vũ.
Một cơn cuồng phong xuất hiện với quả đấm của Đường Khôn, ẩn ẩn mang theo tiếng sấm, thanh thế vô cùng kinh người, người đứng gần sẽ cảm thấy dưới chân không ổn định.
Một quyền vừa đánh ra, mắt không ít người sáng lên, bất luận là thanh thế hay tốc độ đều không tệ, Tôn Vũ căn bản không phản ứng kịp.
- Đường sư phụ uy vũ.
“Rầm!” Quả đấm đánh vào người Tôn Vũ, gần như tất cả mọi người ở đây đều sửng sốt.
- Sao lại thế này?