Thần Y Trọng Sinh

Chương 202




Hoang Đào Nhiên và Lữ Hữu Tài được mang đi, đám người nhanh chóng tản ra.

Mạc Phàm cũng rời khỏi phòng bệnh, Sở Kinh Ngữ và Trần Húc theo sát phía sau. - Bác sĩ Mạc, về thuốc của cậu?

Trần Húc nói.

Nếu thuốc của Mạc Phàm có tác dụng, bây giờ còn đợi gì, sớm sản xuất thuốc giải trừ bệnh dịch, anh ta cũng được quay về báo cáo kết quả công tác.

- Không phải anh cảm thấy thuốc của tôi có độc sao, không phải tốt nhất đừng để anh điều tra ra được gì à?

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Sắc mặt Trần Húc trầm xuống, cũng không tức giận.

Anh ta vừa tận mắt nhìn thấy Mạc Phàm dùng mấy ngân châm, khiến Hoàng Đào Nhiên nói ra lời thật.

Một chuyên gia thủ đô phái tới, hoàn toàn bị hủy hoại trong tay Mạc Phàm.

Một cục trưởng, cũng cần phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.

Đối mặt với nhân vật như vậy, sợ một chút có gì không tốt, cẩn thận có thể cùng thuyền vạn năm.

—- Tôi bị hai người kia dẫn sai đường, tôi cũng vì chuyện vừa rồi xin lỗi bác sĩ Mạc, mong bác sĩ Mạc nể mặt những người bệnh bị lây nhiễm, đừng so đo với tôi, giải trừ bệnh dịch mới là chuyện lớn trước mắt.

Trần Húc cười nói, hoàn toàn như hai người khác.

Mạc Phàm lắc đầu cười, cũng chẳng muốn so đo với Trần Húc.

Thuốc thì có, còn rất nhiều, nhưng thủ tục xưởng dược nhà tôi chưa được phê chuẩn, không bán được, bán ra sẽ phạm pháp.

- Xưởng dược Mạc Thái đúng không, phê, tôi lập tức chê chuẩn cho người mang sang.

Sở Kinh Ngữ vội vàng nói.

Chỉ là một thủ tục mà thôi, kém xa tình hình bệnh dịch.

Bây giờ có hơn 6000 người bị nhiễm bệnh, còn tiếp tục lan rộng ra, chức thị trưởng của ông ta cũng gặp nguy hiểm.

Um.

Mạc Phàm gật đầu.

Tôi lập tức đi làm, lát nữa sẽ đến nhà nói cảm ơn.

Chuyện rất trọng đại, Sở Kinh Ngữ và Trần Húc nhanh chóng rời đi.

cuối cùng Mạc Phàm nhẹ nhàng thở ra, chuyện xưởng dược cũng được gia

quyết, bệnh dịch cũng được giải quyết rồi.

Hắn nghĩ một lát liền gọi cho Bàn Tử, điện thoại nhanh chóng kết nối.

Bàn Tử, nhà cậu bán thế nào? - Mấy kho hàng lớn nhà tôi sắp bán hết

rồi, lão vu bà kia đang giục cha tôi mau nhập hàng?

- Bàn Tử bất mãn nói.

Nói với cha cậu, đừng nhập nữa.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Một khi Tứ Tham Thang bắt đầu bán rộng rãi, trong vòng một, hai ngày, bệnh truyền nhiễm sẽ được khống chế, bệnh dịch cũng được giải trừ, lúc này nhập thêm nhiều hàng sẽ lỗ vốn.

- Tôi và cha tôi cũng có ý này, Vương gia tích trữ không ít, giá cũng tăng lên quá nhiều, hiện giờ nhập hàng căn bản không kiếm được tiền, hoàn toàn là giúp Vương gia kiếm tiền.

Bàn Tử oán hận.

Hàng hóa siêu thị nhà bọn họ nhập vào,

đều thông qua đại lý của Vương gia.

- Vậy thì càng không được nhập, để bọn họ tích trữ đi.

Mạc Phàm cười nói.

- Tiểu Phàm, có phải chỗ cậu có tin tức nhỏ gì đó không?

Bàn Tử tò mò hỏi.

- Tin tức nhỏ sao, không có, tin tức lớn thì có, bệnh dịch sắp kết thúc rồi.

Mạc Phàm cũng không giấu diếm, nói chi tiết cho Bàn Tử.

- Không thể nào, không phải bây giờ là lúc nghiêm trọng nhất sao, cậu đừng nói linh tinh, bịa đặt là bị bắt đó.

Bàn Tử sửng sốt, nhắc nhở. Mấy ngày superSARS đang lan truyền,

Mạc Phàm lại nói bệnh dịch sắp kết thúc.

Nếu không phải anh ta có quan hệ tốt với Mạc Phàm, chắc chắn cho rằng Mạc Phàm đang nói đùa.

- Lập tức không phải rồi.

Mạc Phàm cười nói.

- Chẳng lẽ nghiên cứu ra vắc xin phòng bệnh rồi sao?

- Vắc xin phòng bệnh thì không có, tôi nghiên cứu ra một loại thuốc, sắp bắt đầu bán rồi.

- Ôi trời ơi!

Giọng của Bàn Tử trong điện thoại cao hơn, đều là khó mà tin.

Mạc Phàm là bác sĩ, nhưng bệnh truyền nhiễm này còn kinh khủng hơn SARS, lại được thuốc của Mạc Phàm chữa khỏi.

Cho dù là bạn tốt, lúc này anh ta cũng hoài nghi có phải Mạc Phàm bị sốt hay không.

- Cậu đến xưởng thuốc nhà tôi thì biết. Mạc Phàm cười nói.

Chỉ là thuốc chữa một bệnh truyền nhiễm khiến Bàn Tử kinh ngạc như thế, nếu ngày nào đó để Bàn Tử biết hắn là y tiên bất tử, không biết Bàn Tử sẽ có biểu cảm gì.

- Đi, tôi lập tức mang cha tôi đi xem, không nhập hàng, chúng tôi muốn nhập thuốc. Bàn Tử kêu lên.

Đúng như lời Mạc Phàm nói, siêu thị đã không kiếm được nhiều tiền rồi. Lúc này còn bán được thứ gì nhiều tiền hơn bán thuốc chữa bệnh truyền nhiễm. Mạc Phàm không nói gì, đây không phải lần đầu tiên hắn quen Bàn Tử.

Bàn Tử nhìn thật thà phúc hậu, thật ra rất có đầu óc kinh doanh. Kiếp trước anh ta biến chuỗi siêu thị lớn thành cửa hàng tiện lợi xinh xắn, mở chi nhánh đến tận tỉnh Giang Nam, buôn bán tốt hơn siêu thị nhiều.

Chỉ tiếc tiệc vui chóng tàn, không lâu sau Bàn Tử vì hắn mà xảy ra tai nạn xe

cộ.

- Đi đi, tốt nhất làm chút thủ tục, tiêu thụ thuốc khác với những thứ khác. Mạc Phàm nhắc nhở.

- Yên tâm đi, tôi biết chuyện này rõ hơn cậu, ha ha.

Bàn Tử cười gian nói.

Mạc Phàm không nói tiếp nữa, lại hàn huyện với Bàn Tử vài câu, tắt điện thoại muốn rời khỏi bệnh viện. Lạc Anh đi tới, lạnh lùng nói: Nể mặt cậu cứu Tiểu Kiệt nhà tôi, tôi

nhắc nhở cậu một câu cẩn thận Hoàng gia một chút.

Mạc Phàm nhướn mày, có chút bất ngờ, Lạc Anh cao ngạo như thế lại chủ động nói chuyện. - Hoàng gia còn đáng sợ hơn Lạc gia bà sao?

Mạc Phàm tò mò hỏi.

- Ha ha, cậu ngay cả Hoàng gia là ai cũng không biết, liền đẩy Hoàng Đào

Nhiên đến đường cùng, thật sự không biết lá gan cậu quá lớn, hay chỉ số thông minh quá thấp.

Lạc Anh hơi sững sờ, lập tức cười mỉa nói.

- Bà biết rõ con trai bà bị ông ta rút máu, khiến con trai bà suy tim thiếu

chút nữa mất mạng, bà không tìm ông ta báo thù, đây là sáng suốt của bà sao? Mạc Phàm cười hỏi ngược lại. Biết rõ đúng sai, lại vì bối cảnh đối phương sợ hãi lùi bước, đây là sáng suốt sao? Đùa gì vậy.

- Cậu...

Lạc Anh nhíu mày, hàm răng cắn chặt, hung dữ trừng Mạc Phàm.

Tên Mạc Phàm này, bà ta tốt bụng nhắc nhở, tên kia lại thảo luận đúng sai với bà ta.

Trên đời này, cường đại là đạo lý cứng rắn, đâu có nhiều đúng sai như thế.

-

- Tôi không tranh cãi những chuyện này với cậu, cậu biết Lạc Hồn Tán của Lạc chúng tôi đi?

Lạc Anh kìm nén lửa giận nói.

- Bà nói cái này sao?

Mạc Phàm lấy Lạc Hồn Tán ra hỏi.

Lạc Anh nắm chặt tay thành quả đấm, trong mắt phượng lóe lên hàn quang,

liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái.

Mạc Phàm giải được Lạc Hồn Tán nhà bọn họ, tất nhiên bà ta biết, - Đúng vậy, phương thuốc này vốn lấy từ Hoàng gia, là đồ Lạc gia tọa trấn ở Bắc Xuyên, cho nên luận về thực quyền, Hoàng gia không bằng Lạc gia chúng ta, luận về bối cảnh và nội tình mười Lạc gia chúng tôi cũng không so được với Hoàng gia, tự cậu cân nhắc đi.

Lạc gia giống như Tần gia, đều thông qua tích lũy chiến công hiển hách trên

chiến trường quật khỏi.

Hoàng gia lại là gia tộc ngàn năm ngồi yên ở Hoa Hạ, mỗi thế hệ đều có bác sĩ

đứng đầu. - На...?



Mạc Phàm hơi kinh hãi, thu hồi Lạc Hồn Tán.

Xem ra Hoàng gia là gia tộc giống như Bạch gia, Lâm gia.

- Chuyện này tôi đã biết, bà muốn biết chuyện gì từ chỗ tôi, nói đi.

Cho dù thuốc của hắn cứu Tần Kiệt, Lạc Anh cũng sẽ không tốt bụng đến mức

đến nhắc nhở hắn, chắc chắn có chuyện gì đó cần cầu.



Rốt cuộc cậu muốn lấy thứ gì trên người tôi?

Lạc Anh bị Mạc Phàm vạch trần, hai gò má hơi đỏ lên, cắn răng hỏi.

Vấn đề này làm bà ta ba ngày không ngủ ngon, trong đầu vẫn là gương mặt thần bí của Mạc Phàm.

Bà nợ tôi một ân tình, đây là bí mật, không thể trả lời, tạm biệt.

Mạc Phàm cười, xoay người rời đi.

- Cậu!

Lạc Anh tức đến mức giậm chân, lạnh lùng trừng Mạc Phàm nói:

- Chuyện Lạc Anh tôi muốn biết nhất định sẽ biết, cậu đợi đó. Hoang Đào Nhiên và Lữ Hữu Tài được mang đi, đám người nhanh chóng tản ra.

Mạc Phàm cũng rời khỏi phòng bệnh, Sở Kinh Ngữ và Trần Húc theo sát phía sau. - Bác sĩ Mạc, về thuốc của cậu?

Trần Húc nói.

Nếu thuốc của Mạc Phàm có tác dụng, bây giờ còn đợi gì, sớm sản xuất thuốc giải trừ bệnh dịch, anh ta cũng được quay về báo cáo kết quả công tác.

- Không phải anh cảm thấy thuốc của tôi có độc sao, không phải tốt nhất đừng để anh điều tra ra được gì à?

Mạc Phàm lạnh lùng nói.

Sắc mặt Trần Húc trầm xuống, cũng không tức giận.

Anh ta vừa tận mắt nhìn thấy Mạc Phàm dùng mấy ngân châm, khiến Hoàng Đào Nhiên nói ra lời thật.

Một chuyên gia thủ đô phái tới, hoàn toàn bị hủy hoại trong tay Mạc Phàm.

Một cục trưởng, cũng cần phải chịu sự trừng phạt của pháp luật.

Đối mặt với nhân vật như vậy, sợ một chút có gì không tốt, cẩn thận có thể cùng thuyền vạn năm.

—- Tôi bị hai người kia dẫn sai đường, tôi cũng vì chuyện vừa rồi xin lỗi bác sĩ Mạc, mong bác sĩ Mạc nể mặt những người bệnh bị lây nhiễm, đừng so đo với tôi, giải trừ bệnh dịch mới là chuyện lớn trước mắt.

Trần Húc cười nói, hoàn toàn như hai người khác.

Mạc Phàm lắc đầu cười, cũng chẳng muốn so đo với Trần Húc.

Thuốc thì có, còn rất nhiều, nhưng thủ tục xưởng dược nhà tôi chưa được phê chuẩn, không bán được, bán ra sẽ phạm pháp.

- Xưởng dược Mạc Thái đúng không, phê, tôi lập tức chê chuẩn cho người mang sang.

Sở Kinh Ngữ vội vàng nói.

Chỉ là một thủ tục mà thôi, kém xa tình hình bệnh dịch.

Bây giờ có hơn 6000 người bị nhiễm bệnh, còn tiếp tục lan rộng ra, chức thị trưởng của ông ta cũng gặp nguy hiểm.

Um.

Mạc Phàm gật đầu.

Tôi lập tức đi làm, lát nữa sẽ đến nhà nói cảm ơn.

Chuyện rất trọng đại, Sở Kinh Ngữ và Trần Húc nhanh chóng rời đi.

cuối cùng Mạc Phàm nhẹ nhàng thở ra, chuyện xưởng dược cũng được gia

quyết, bệnh dịch cũng được giải quyết rồi.

Hắn nghĩ một lát liền gọi cho Bàn Tử, điện thoại nhanh chóng kết nối.

Bàn Tử, nhà cậu bán thế nào? - Mấy kho hàng lớn nhà tôi sắp bán hết

rồi, lão vu bà kia đang giục cha tôi mau nhập hàng?

- Bàn Tử bất mãn nói.

Nói với cha cậu, đừng nhập nữa.

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.

Một khi Tứ Tham Thang bắt đầu bán rộng rãi, trong vòng một, hai ngày, bệnh truyền nhiễm sẽ được khống chế, bệnh dịch cũng được giải trừ, lúc này nhập thêm nhiều hàng sẽ lỗ vốn.

- Tôi và cha tôi cũng có ý này, Vương gia tích trữ không ít, giá cũng tăng lên quá nhiều, hiện giờ nhập hàng căn bản không kiếm được tiền, hoàn toàn là giúp Vương gia kiếm tiền.

Bàn Tử oán hận.

Hàng hóa siêu thị nhà bọn họ nhập vào,

đều thông qua đại lý của Vương gia.

- Vậy thì càng không được nhập, để bọn họ tích trữ đi.

Mạc Phàm cười nói.

- Tiểu Phàm, có phải chỗ cậu có tin tức nhỏ gì đó không?

Bàn Tử tò mò hỏi.

- Tin tức nhỏ sao, không có, tin tức lớn thì có, bệnh dịch sắp kết thúc rồi.

Mạc Phàm cũng không giấu diếm, nói chi tiết cho Bàn Tử.

- Không thể nào, không phải bây giờ là lúc nghiêm trọng nhất sao, cậu đừng nói linh tinh, bịa đặt là bị bắt đó.

Bàn Tử sửng sốt, nhắc nhở. Mấy ngày superSARS đang lan truyền,

Mạc Phàm lại nói bệnh dịch sắp kết thúc.

Nếu không phải anh ta có quan hệ tốt với Mạc Phàm, chắc chắn cho rằng Mạc Phàm đang nói đùa.

- Lập tức không phải rồi.

Mạc Phàm cười nói.

- Chẳng lẽ nghiên cứu ra vắc xin phòng bệnh rồi sao?

- Vắc xin phòng bệnh thì không có, tôi nghiên cứu ra một loại thuốc, sắp bắt đầu bán rồi.

- Ôi trời ơi!

Giọng của Bàn Tử trong điện thoại cao hơn, đều là khó mà tin.

Mạc Phàm là bác sĩ, nhưng bệnh truyền nhiễm này còn kinh khủng hơn SARS, lại được thuốc của Mạc Phàm chữa khỏi.

Cho dù là bạn tốt, lúc này anh ta cũng hoài nghi có phải Mạc Phàm bị sốt hay không.

- Cậu đến xưởng thuốc nhà tôi thì biết. Mạc Phàm cười nói.

Chỉ là thuốc chữa một bệnh truyền nhiễm khiến Bàn Tử kinh ngạc như thế, nếu ngày nào đó để Bàn Tử biết hắn là y tiên bất tử, không biết Bàn Tử sẽ có biểu cảm gì.

- Đi, tôi lập tức mang cha tôi đi xem, không nhập hàng, chúng tôi muốn nhập thuốc. Bàn Tử kêu lên.

Đúng như lời Mạc Phàm nói, siêu thị đã không kiếm được nhiều tiền rồi. Lúc này còn bán được thứ gì nhiều tiền hơn bán thuốc chữa bệnh truyền nhiễm. Mạc Phàm không nói gì, đây không phải lần đầu tiên hắn quen Bàn Tử.

Bàn Tử nhìn thật thà phúc hậu, thật ra rất có đầu óc kinh doanh. Kiếp trước anh ta biến chuỗi siêu thị lớn thành cửa hàng tiện lợi xinh xắn, mở chi nhánh đến tận tỉnh Giang Nam, buôn bán tốt hơn siêu thị nhiều.

Chỉ tiếc tiệc vui chóng tàn, không lâu sau Bàn Tử vì hắn mà xảy ra tai nạn xe

cộ.

- Đi đi, tốt nhất làm chút thủ tục, tiêu thụ thuốc khác với những thứ khác. Mạc Phàm nhắc nhở.

- Yên tâm đi, tôi biết chuyện này rõ hơn cậu, ha ha.

Bàn Tử cười gian nói.

Mạc Phàm không nói tiếp nữa, lại hàn huyện với Bàn Tử vài câu, tắt điện thoại muốn rời khỏi bệnh viện. Lạc Anh đi tới, lạnh lùng nói: Nể mặt cậu cứu Tiểu Kiệt nhà tôi, tôi

nhắc nhở cậu một câu cẩn thận Hoàng gia một chút.

Mạc Phàm nhướn mày, có chút bất ngờ, Lạc Anh cao ngạo như thế lại chủ động nói chuyện. - Hoàng gia còn đáng sợ hơn Lạc gia bà sao?

Mạc Phàm tò mò hỏi.

- Ha ha, cậu ngay cả Hoàng gia là ai cũng không biết, liền đẩy Hoàng Đào

Nhiên đến đường cùng, thật sự không biết lá gan cậu quá lớn, hay chỉ số thông minh quá thấp.

Lạc Anh hơi sững sờ, lập tức cười mỉa nói.

- Bà biết rõ con trai bà bị ông ta rút máu, khiến con trai bà suy tim thiếu

chút nữa mất mạng, bà không tìm ông ta báo thù, đây là sáng suốt của bà sao? Mạc Phàm cười hỏi ngược lại. Biết rõ đúng sai, lại vì bối cảnh đối phương sợ hãi lùi bước, đây là sáng suốt sao? Đùa gì vậy.

- Cậu...

Lạc Anh nhíu mày, hàm răng cắn chặt, hung dữ trừng Mạc Phàm.

Tên Mạc Phàm này, bà ta tốt bụng nhắc nhở, tên kia lại thảo luận đúng sai với bà ta.

Trên đời này, cường đại là đạo lý cứng rắn, đâu có nhiều đúng sai như thế.

-

- Tôi không tranh cãi những chuyện này với cậu, cậu biết Lạc Hồn Tán của Lạc chúng tôi đi?

Lạc Anh kìm nén lửa giận nói.

- Bà nói cái này sao?

Mạc Phàm lấy Lạc Hồn Tán ra hỏi.

Lạc Anh nắm chặt tay thành quả đấm, trong mắt phượng lóe lên hàn quang,

liếc mắt nhìn Mạc Phàm một cái.

Mạc Phàm giải được Lạc Hồn Tán nhà bọn họ, tất nhiên bà ta biết, - Đúng vậy, phương thuốc này vốn lấy từ Hoàng gia, là đồ Lạc gia tọa trấn ở Bắc Xuyên, cho nên luận về thực quyền, Hoàng gia không bằng Lạc gia chúng ta, luận về bối cảnh và nội tình mười Lạc gia chúng tôi cũng không so được với Hoàng gia, tự cậu cân nhắc đi.

Lạc gia giống như Tần gia, đều thông qua tích lũy chiến công hiển hách trên

chiến trường quật khỏi.

Hoàng gia lại là gia tộc ngàn năm ngồi yên ở Hoa Hạ, mỗi thế hệ đều có bác sĩ

đứng đầu. - На...?



Mạc Phàm hơi kinh hãi, thu hồi Lạc Hồn Tán.

Xem ra Hoàng gia là gia tộc giống như Bạch gia, Lâm gia.

- Chuyện này tôi đã biết, bà muốn biết chuyện gì từ chỗ tôi, nói đi.

Cho dù thuốc của hắn cứu Tần Kiệt, Lạc Anh cũng sẽ không tốt bụng đến mức

đến nhắc nhở hắn, chắc chắn có chuyện gì đó cần cầu.



Rốt cuộc cậu muốn lấy thứ gì trên người tôi?

Lạc Anh bị Mạc Phàm vạch trần, hai gò má hơi đỏ lên, cắn răng hỏi.

Vấn đề này làm bà ta ba ngày không ngủ ngon, trong đầu vẫn là gương mặt thần bí của Mạc Phàm.

Bà nợ tôi một ân tình, đây là bí mật, không thể trả lời, tạm biệt.

Mạc Phàm cười, xoay người rời đi.

- Cậu!

Lạc Anh tức đến mức giậm chân, lạnh lùng trừng Mạc Phàm nói:

- Chuyện Lạc Anh tôi muốn biết nhất định sẽ biết, cậu đợi đó.