Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thần Y Trọng Sinh

Chương 191




Tròng mắt Mạc Phàm hơi híp lại, nhìn Hoàng Đào Nhiên mới thổ huyết.  

- Thế nào, tôi muốn đi chữa bệnh cho người ta, ông có ý kiến?  

- Ha ha, cậu á.  

Hoàng Đào Nhiên cười nham hiểm.  

Ông ta không chỉ là chuyên gia thủ đô phái tới, còn là chuyên viên phụ trách bệnh dịch lần này, cả khu cách ly đều do ông ta quản.  

Mạc Phàm muốn chữa bệnh cho người ta cũng được, phải hỏi ông ta có đồng ý không đã.  

Cho dù Mạc Phàm thật sự có bản lĩnh chữa được bệnh truyền nhiễm, nhưng không thể tiếp xúc với người bệnh, có năng lực thì sao?  

Huống chi Mạc Phàm cũng không có năng lực chữa được bệnh truyền nhiễm.  

Sắc mặt Hạc Duyên Niên và Thường Ngộ Xuân trầm xuống, Hoàng Đào Nhiên là người phụ trách khu cách ly bọn họ đều biết, quân nhân bên ngoài đều do ông ta điều khiển.  

- Bác sĩ Hoàng, cậu có ý gì, bác sĩ Mạc là người Tần lão đặc biệt mời đến chữa trị bệnh truyền nhiễm, chẳng lẽ cậu muốn làm trái ý Tần lão?  

Hạc Duyên Niên trầm giọng hỏi.  

Lữ Hữu Tài nhíu mày, lần này không mở miệng.  

Ông ta muốn ở lại thành phố Đông Hải, còn phải nhìn sắc mặt Tần lão ăn cơm.  

Hoàng Đào Nhiên cười xem thường.  

- Ý của Tần lão đương nhiên tôi không dám làm trái, nhưng tôi là người thủ đô phái tới, bác sĩ Hạc, ông cảm thấy tôi nên nghe theo ý thủ đô, hay là nghe theo Tần lão sắp xếp?  

- Đương nhiên là thủ đô.  

Hạc Duyên Niên nhỏ giọng nói, sắc mặt vô cùng khó chịu.  

Công lao của Tần lão lớn, cũng cần phải theo ý thủ đô.  

Ông ta định lấy tình hình bệnh dịch giải quyết Mạc Phàm, ai biết lại xảy ra loại chuyện này.  

Hoàng Đào Nhiên thấy Hạc Duyên Niên không tranh chấp với ông ta nữa, vẻ mặt ông ta lộ ra đắc ý, nhìn chằm chằm Mạc Phàm giả mù sa mưa nói:  

- Vậy là được rồi, tôi cũng không phải cố ý làm trái ý của Tần lão, chủ yếu là vì chức vụ, trách nhiệm về tình hình bệnh dịch tương đối lớn, thật sự không có biện pháp, nếu bác sĩ nào cũng mang đến chữa trị cho người bệnh, một là không có trách nhiệm với người bệnh, khiến người ta tưởng nhóm chúng tôi tùy tiện lấy người bệnh ra làm chuột bạch thí nghiệm, hai sao, nhỡ đâu không chữa trị được, còn lây bệnh nữa, tôi sẽ phải chịu trách nhiệm, có phải không, bác sĩ Mạc.  

Sắc mặt Mạc Phàm như thường, Hoàng Đào Nhiên này có thể nói nội tâm xấu xa của ông ta đường hoàng như vậy, không hổ là chuyên gia.  

- Chuyên gia nói không sai.  

Hoàng Đào Nhiên nhíu mày, cũng không tức giận, mắt nhìn hộp trong tay Lưu Nguyệt Như.  

- Đúng rồi, trong hộp này là thuốc bác sĩ Mạc chuẩn bị cho người bệnh sao, không bằng như vậy, nể mặt Tần lão, bác sĩ Mạc để lại những thứ này, nếu chúng tôi xét nghiệm ra thuốc của cậu không có vấn đề, chúng tôi sẽ thử chữa trị cho người bệnh, nếu có tác dụng mà nói, chúng tôi nhất định sẽ thông báo cho bác sĩ Mạc, thế nào, bác sĩ Mạc?  

Mạc Phàm tự tin như thế, nói không chừng thật sự có phương thuốc bí truyền chữa trị bệnh truyền nhiễm?  

Dù sao chuyện Mạc Phàm chữa trị cho Tần lão gia tử, hẳn là sự thật.  

Nhỡ đâu thuốc có tác dụng, ông ta không cần đau đầu vì nghiên cứu chế tạo vắc xin phòng bệnh, trực tiếp làm lại thuốc Mạc Phàm là có thể giải quyết thuận lợi tình hình bệnh dịch, trong hồ sơ của ông ta sẽ có thêm một tầng kim.  

Hoàng Đào Nhiên vừa nói xong, hai mắt Lữ Hữu Tài trở nên sáng lên.  

Những lời Mạc Phàm nói với Hạc Duyên Niên ở trên xe, ông ta đều nghe rõ, gọi là Tứ Tham Thang gì đó, Mạc Phàm nói rất tự tin.  

- Bác sĩ Mạc, tôi cảm thấy ý của chuyên gia Hoàng rất tốt, cậu suy xét một phen?  

Lữ Hữu Tài cười âm hiểm nói.  

Mặc kệ có tác dụng hay không, đều cầm được thuốc trong tay Mạc Phàm, để ngừa ngộ nhỡ.  

Không có hiệu quả cũng không tổn thất gì.  

Nhỡ đâu có hiệu quả, vậy chẳng khác nào nhặt được bảo vật trong tay Mạc Phàm.  

Dù sao không có Hoàng Đào Nhiên cho phép, Mạc Phàm không có khả năng tiếp xúc với người bệnh, trừ phi Mạc Phàm muốn tạo phản.  

Lông mày Lưu Nguyệt Như nhíu mày, không nói gì.  

Mắt Hạc Duyên Niên và Thường Ngộ Xuân tóe lửa, vô cùng tức giận.  

Đám chuyên gia chèn ép Mạc Phàm còn chưa tính, bác sĩ tương đối bị khinh rẻ, từ xưa đã như vậy.  

Nhưng Hoàng Đào Nhiên và Lữ Hữu Tài muốn lừa gạt thuốc của Mạc Phàm, đúng là quá phận.  

Hai người này nói thật dễ nghe, có hiệu quả sẽ thông báo cho Mạc Phàm, đến lúc đó thông báo sẽ là: Chúng tôi nghiên cứu ra thuốc chữa bệnh truyền nhiễm, bác sĩ Mạc không cần uổng phí sức lực, cảm ơn bác sĩ, nếu không chúng tôi không thể nhanh chóng giải được bệnh dịch.  

Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên, cười tự tin.  

- Các ông đừng nghĩ đến thuốc này, cho các ông cũng không phục chế lại được.  

Tứ Tham Thang có tổng cộng 36 loại thuốc, lượng mỗi loại khác nhau, trừ chuyện đó ra, thuốc khác nhau kết hợp cùng một lúc sẽ sản sinh phản ứng tương tự, nhưng lại gia tăng độ khó khăn giải bệnh.  

Cho dù Hoàng Đào Nhiên dùng máy tính để tính toán, vậy cần một lượng lớn thời gian.  

- Ý của bác sĩ Mạc là chúng tôi muốn trộm phương thuốc của cậu?  

Hoàng Đào Nhiên khẽ nhíu mày, tức giận hỏi.  

Ông ta là chuyên gia về phương diện bệnh truyền nhiễm, sẽ đi trộm thuốc của một tên vô danh tiểu tốt sao?  

Ở xung quanh có không ít người cười, Mạc Phàm quá đề cao mình rồi.  

Mạc Phàm không để ý đến Hoàng Đào Nhiên, tiếp tục nói:  

- Tôi không chỉ không đưa thuốc cho các ông, tôi muốn chữa bệnh cho ai các ông cũng không ngăn cản được, chúng ta đi thôi.  

Mạc Phàm khoát tay với mọi người, muốn rời đi.  

Hắn không muốn chữa bệnh cho người ta, ai cũng đừng nghĩ bảo hắn ra tay.  

Nếu hắn muốn ra tay, một con kiến có thể ngăn được sao?  

- Nếu bác sĩ Mạc rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, vậy đừng trách tôi không khách sáo.  

Hoàng Đào Nhiên không sợ, lấy một chiếc điều khiển từ xa loại nhỏ trong túi ra, ấn nút màu đỏ ở phía trên.  

Mạc Phàm còn chưa đi ra cửa, cửa phòng nghiên cứu mở ra, mấy sĩ binh súng thật đạn thật do một sĩ quan cầm đầu đi vào, họng súng đen thui ngăn trước cửa.  

Sĩ quan kia liếc mắt nhìn đám người Mạc Phàm một cái, sắc mặt vô cùng kỳ lạ, nhanh chóng khôi phục bình thường, chào Hoàng Đào Nhiên, cung kính hỏi:  

- Chuyên gia Hoàng, có gì phân phó?  

Hoàng Đào Nhiên cười hài lòng, chỉ vào Mạc Phàm.  

- Người này có ý đồ mang vật nguy hiểm vào khu cách ly, mong bắt cậu ta lại giúp tôi, lấy thứ trong tay cậu ta, tôi muốn kiểm tra một phen.  

Tròng mắt Lữ Hữu Tài híp lại, cũng cười, thầm nghĩ thủ đoạn của Hoàng Đào Nhiên cao minh.  

Cho dù y thuật của Mạc Phàm tốt, không có khả năng không sợ súng?  

Chỉ cần Mạc Phàm dám nói nửa chữ “Không”, nói không chừng sẽ bị bắn thành xúc xắc, dù sao tình huống hiện giờ khác xưa.  

- Bác sĩ Mạc, cậu đừng kích động, trong súng bọn họ đều là đạn thật.  

Lữ Hữu Tài giả mù sa mưa nhắc nhở.  

Lúc trước có người bệnh biết mình bị lây bệnh truyền nhiễm, vậy mà cầm lấy dao phẫu thuật tập kích nhân viên chăm sóc và chữa bệnh, với ý đồ thoát khỏi khu cách ly, liền bị một sĩ binh bắn.  

Tuy không phải vết thương trí mạng, nhưng trên tay vĩnh viễn có thêm một vết thương.  

Lưu Nguyệt Như vô cùng bình tĩnh, trên mặt hiện lên lo lắng.  

Mạc Phàm nheo mắt lại, hàn quang lóe lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm sĩ quan kia.  

- Liên trưởng Tôn, chúng ta lại gặp mặt, lão gia tử mời tôi chữa trị cho Tần Kiệt, ông muốn ngăn cản tôi sao?  

Sĩ quan này không phải ai khác, là liên trưởng Tôn người gác cửa ở biệt thự Tần lão gia hắn gặp lần trước.  

Bệnh dịch bùng nổ, ông ta được phái đến nơi này phụ trách công việc bảo vệ khu cách ly.  

Liên trưởng Tôn nhíu mày, sao ông ta không nhớ rõ Mạc Phàm.  

Còn trẻ tuổi, dưới tình huống thần không biết quỷ không hay tháo băng đạn của ông ta xuống.  

Quan trọng nhất chính là, còn chữa được bệnh cho Tần lão gia tử.  

Ông ta khoát tay một cái, bảo những người khác bỏ súng xuống, nhỏ giọng hỏi:  

- Bác sĩ Mạc chắc chắn là chữa bệnh cho Tần thiếu chứ?  

Tần thiếu bị Mạc Phàm đánh mới nằm viện, bởi vậy mới lây bệnh truyền nhiễm.  

Mạc Phàm nói đến chữa bệnh cho Tần thiếu, ông ta có chút không dám tin tưởng.  

- Tôi nói không phải ông dám cản tôi không, tôi thật sự ra tay với Tần Kiệt, ông ngăn được sao, lui ra.  

Mạc Phàm lạnh lùng nói.  

- Chuyện này…  

Khuôn mặt liên trưởng Tôn đỏ bừng, quả thật ông ta không ngăn được Mạc Phàm.  

Chỉ một lát sau, liên trưởng Tôn thở dài, lạnh lùng nhìn Hoàng Đào Nhiên một cái.  

- Bác sĩ Mạc, tôi dẫn cậu qua đó.  

Những lời này vừa nói ra, Hoàng Đào Nhiên và Lữ Hữu Tài lập tức ngơ ngẩn.