Tổ nghiên cứu phát triển của ông ta là tổ nghiên cứu phát triển ra vắc xin phòng bệnh sau này, thêm một người thì phải phân chia khen thưởng bệnh dịch.
Ông ta vốn định đuổi Mạc Phàm đi, cho dù là người Tần lão gia tử tiến cử, ông ta cũng không thể thiên vị, để cho một tên lừa gạt dùng thành quả nghiên cứu phát triển của ông ta mạ vàng.
Nhưng nếu Mạc Phàm đồng ý đưa Lưu Nguyệt Như cho ông ta, ông ta không phải không thể suy xét việc cho Mạc Phàm ở lại.
Dù sao kẻ lừa đảo muốn mạ vàng rất nhiều, nhưng mỹ phụ cực phẩm như Lưu Nguyệt Như lại hiếm gặp.
Còn lại phải xem Mạc Phàm có thức thời hay không.
Khóe miệng Lữ Hữu Tài nhếch lên, nhìn Mạc Phàm đầy khinh miệt, cười lạnh lùng.
- Bác sĩ Mạc, chuyên gia Hoàng đang hỏi cậu đó, cậu sẽ không từ chối chứ?
Ông ta đã chắc chắn Mạc Phàm không có năng lực chữa bệnh truyền nhiễm, đề nghị của Hoàng Đào Nhiên là cơ cửahội ngàn năm có một.
Không biết bao nhiêu người muốn đi cửa sau, muốn tiến vào tổ nghiên cứu của Hoàng Đào Nhiên, đều bị Hoàng Đào Nhiên từ chối.
Nếu là ông ta, ông ta chắc chắn sẽ nguyện ý đưa Lưu Nguyệt Như cho Hoàng Đào Nhiên, dù sao Lưu Nguyệt Như cũng không phải hoàn bích gì, ở thành phố Đông Hải thường xuyên nghe thấy lời đồn truyền ra.
Dùng một người phụ nữ không liên quan đổi lấy tiền đồ, tại sao lại không?
Hoàng Đào Nhiên nhìn xung quanh, không ít thành viên tổ nghiên cứu nhìn Lưu Nguyệt Như, mắt vô cùng nóng.
Có một mỹ phụ như vậy ở tổ nghiên cứu, cho dù chỉ nhìn, mỗi ngày cũng đều như đánh tiết gà, tràn đầy nhiệt huyết.
Hơn nữa chỉ cần Hoàng Đào Nhiên giữ lại, ai nói nhất định không có cơ hội, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.
Hạc Duyên Niên và Thường Ngộ Xuân nhíu mày, cháu trai cháu gái bọn họ đều lớn như Mạc Phàm, sao không hiểu ý Hoàng Đào Nhiên, hai người ngầm lắc đầu, vô cùng bất mãn.
Lưu Nguyệt Như không lo lắng, trong đôi mắt đẹp lóe lên nghịch ngợm, nhìn về phía Mạc Phàm.
Mắt Mạc Phàm nheo lại, hàn quang lóe lên.
Những lời này ở tai người khác không biết có ý nghĩ gì, nhưng hắn nghe hiểu, giống như là nói, cho tôi mượn người phụ nữ của cậu chơi mấy ngày, tôi có thể cho cậu một đồng.
Tuy Lưu Nguyệt Như không phải người phụ nữ của hắn, nhưng há có thể để người khác mượn, coi y tiên bất tử hắn là không khí sao?
Nhưng mà hắn không tức giận, khóe miệng nhếch lên, chỉ cười.
Hoàng Đào Nhiên thấy Mạc Phàm nở nụ cười, cho là có trò hay, lông mày nhướn lên, vẻ đắc ý trên mặt nhiều hơn, nhưng lập tức lại hơi hối hận.
Để Mạc Phàm gia nhập đội nghiên cứu phát triển, không biết có nhiêu người muốn, sao tên nhóc này có thể từ chối?
Có chút tiện nghi cho tên nhóc này, sớm biết là đồng ý ông ta sẽ nói điều kiện không quan trọng khác.
- Bác sĩ Mạc, cậu đồng ý chuyện này sao?
- Còn chưa có, bỗng nhiên tôi nhớ tới truyện cười liên quan đến một chuyên gia.
Mạc Phàm cười nhạt nói.
- Truyện cười gì, liên quan gì đến chuyện này?
Hoàng Đào Nhiên nhíu mày, sắc mặt hơi trầm xuống, bất mãn hỏi.
Không đồng ý cười làm gì, làm ông đây mừng hụt.
- Ông muốn nghe sao?
Mạc Phàm hỏi.
- Nghe một chút cũng không phải không thể được, nhưng hi vọng sau khi bác sĩ Mạc kể truyện cười xong, cho tôi một câu trả lời, tôi cũng là vì nghiên cứu chế tạo vắc xin mới mượn trợ lý của bác sĩ Mạc, mong bác sĩ Mạc suy nghĩ cẩn thận.
Hoàng Đào Nhiên nửa đe dọa nửa dụ dỗ nói.
- Nghe xong ông sẽ biết.
Mạc Phàm cười.
- Cậu nhanh nói đi.
Hoàng Đào Nhiên không kiên nhẫn nói.
- Bên cạnh quốc lộ, trâu đực và bò cái đang ăn cỏ. Bỗng nhiên một chiếc xe dừng lại ở ven đường, trâu đực và bò cái nhìn thấy người ra khỏi xe, kêu lớn một tiếng “Chuyên gia” đến đây, rồi co cẳng chạy mất, trâu đực hỏi bò cái vì sao cậu lại chạy, bò cái nói cậu không biết chuyên gia thích khoác loác đe dọa sao?
Mạc Phàm bình tĩnh nói.
- Vậy vì sao trâu đực lại chạy?
Lưu Nguyệt Như tò mò hỏi.
- Trâu đực nói chuyên gia rất thích bịa đặt, trâu đực sợ nhất bịa đặt.
Mạc Phàm nói.
Mạc Phàm mới nói xong, khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Nguyệt Như đỏ lên, “phốc” một tiếng bật cười.
Cười xong, trong phòng nghiên cứu phát triển vô cùng yên tĩnh.
Lữ Hữu Tài lắc đầu, ánh mắt nhìn Mạc Phàm như nhìn người chết.
Mạc Phàm vừa đắc tội đám người Tần lão, ở phòng nghiên cứu cũng dám chỉ cây dâu mắng cây hòe, nói Hoàng Đào Nhiên thích khoác loác, bịa đặt.
Lúc này trừ phi Mạc Phàm thật sự nắm chắc 100% có thể chữa bệnh truyền nhiễm, nếu không Mạc Phàm chết chắc rồi.
Đám thuộc hạ và trợ lý của Hoàng Đào Nhiên đưa mắt nhìn nhau, vô cùng khiếp sợ.
Trong bọn họ có bác sĩ nổi tiếng, có một số là học trò của Hoàng Đào Nhiên, cũng có một số mạ vàng đi cửa sau vào.
Nhưng trong đám người này không ai không biết tên tuổi của Hoàng Đào Nhiên lớn bao nhiêu.
Cơ bản có thể nói sau này Mạc Phàm đừng lăn lộn trong giới y học, cho dù cậu ta lăn lộn thế nào đều không có tiền đồ.
Sắc mặt Hoàng Đào Nhiên xanh mét, vô cùng khó coi.
Giống như bị người ta kéo đến đường lớn, lột sạch quần áo, đánh tiểu đệ đệ 100 cái.
- Mạc Phàm, cậu có ý gì, đừng quên cậu đang nói chuyện với ai.
Hoàng Đào Nhiên hung dữ nhìn chằm chằm Mạc Phàm, trầm giọng nói.
Ánh mắt hung ác tàn nhẫn, ước gì có thể băm Mạc Phàm ra vạn đoạn.
Từ khi ông ta tham gia nghiên cứu SARS đến nay, cho dù là thị trưởng gặp ông ta cũng phải khách sáo.
Kể cả là tướng quân khai quốc, ông ta cũng không thèm coi trọng, dù sao ông ta không thuộc bộ đội quản lý.
Chỉ là một tên nhóc mà dám nhục nhã ông ta như thế.
- Cần tôi giải thích lần nữa cho ông sao?
Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên,cười nói.
- Hôm nay cậu không giải thích rõ ràng cho tôi, cậu đừng mơ lăn lộn trong giới y học Hoa Hạ nữa.
Hoàng Đào Nhiên gào lên nói.
Mạc Phàm cười không thèm để ý, y tiên bất tử hắn lăn lộn khắp nơi, một phàm nhân như ông ta có thể thao túng?
- Được, vậy tôi hỏi ông, ông nói ông tham gia nghiên cứu chế tạo vắc xin phòng bệnh SARS, ông tham dự công việc trong đó bao nhiêu, có hơn 50% không?
Mạc Phàm cười hỏi.
Hoàng Đào Nhiên nheo mắt lại, hàn quang bắn ra bốn phía.
- Nghiên cứu chế tạo vắc xin phòng bệnh SARS, công trình lớn như thế, sao có thể tham dự 50% trở lên, bao gồm quân nhân phụ trách khâu an toàn, khoảng chừng có hơn một ngàn người tham dự, có thể 1% đã không tệ rồi.
- Đó chính là nói ông còn không nhiều như quân nhân đảm nhận phụ trách khâu an toàn, không sai chứ?
- Làm sao có thể?
Hoàng Đào Nhiên tức giận bất bình nói, quân nhân làm việc nặng há có thể đánh đồng với bọn họ?
- Cho dù không phải, ông chỉ phụ trách 1% bên trong, cũng dám xưng mình nghiên cứu chế tạo vắc xin phòng bệnh SARS, những người phụ trách 100% nên xưng hô mình thế nào, không phải ông đang khoác loác thì là gì?
Mạc Phàm cười nói.
- Cậu…
Hoàng Đào Nhiên trừng mắt, chỉ Mạc Phàm tức đến mức không nói nên lời.
- Ngoài ra năng lực nghiệp vụ của người trợ lý này rất mạnh, nhưng không biết một chút y thuật, ông nói ông thiếu một trợ lý như vậy, ông muốn trợ lý như vậy làm gì, chẳng lẽ thiếu người massage lúc nghiên cứu mệt nhọc, để trợ lý xoa bóp đấm lưng cho ông, tôi thấy tìm trợ lý nghiên cứu là giả, mượn nghiên cứu để kiếm trợ lý làm gì đó mới là thật, ông nói xem có phải là bịa đặt không?
- Cậu…
Hoàng Đào Nhiên cắn chặt răng, hai mắt gần như phun ra lửa.
Mạc Phàm không để ý tới lửa giận của Hoàng Đào Nhiên, tiếp tục nói:
- Ông có thể nói không phải, nhưng nếu ông có người phụ nữ xinh đẹp như hoa, tôi nói mượn phụ nữ của ông chơi vài ngày, năm nay cho tôi mượn một ngày, sang năm trả một lớn một nhỏ, ông cảm thấy thế nào, có cảm thấy mình bịa đặt không?
- Cậu…
Toàn thân Hoàng Đào Nhiên không ngừng run rẩy, hô hấp bắt đầu khó khăn.
- Đương nhiên đây không phải là tất cả của ông, ngoại trừ thích khoác loác và bịa đặt ra, còn có một chút.
Mạc Phàm không có dừng lại, tiếp tục nói. Tổ nghiên cứu phát triển của ông ta là tổ nghiên cứu phát triển ra vắc xin phòng bệnh sau này, thêm một người thì phải phân chia khen thưởng bệnh dịch.
Ông ta vốn định đuổi Mạc Phàm đi, cho dù là người Tần lão gia tử tiến cử, ông ta cũng không thể thiên vị, để cho một tên lừa gạt dùng thành quả nghiên cứu phát triển của ông ta mạ vàng.
Nhưng nếu Mạc Phàm đồng ý đưa Lưu Nguyệt Như cho ông ta, ông ta không phải không thể suy xét việc cho Mạc Phàm ở lại.
Dù sao kẻ lừa đảo muốn mạ vàng rất nhiều, nhưng mỹ phụ cực phẩm như Lưu Nguyệt Như lại hiếm gặp.
Còn lại phải xem Mạc Phàm có thức thời hay không.
Khóe miệng Lữ Hữu Tài nhếch lên, nhìn Mạc Phàm đầy khinh miệt, cười lạnh lùng.
- Bác sĩ Mạc, chuyên gia Hoàng đang hỏi cậu đó, cậu sẽ không từ chối chứ?
Ông ta đã chắc chắn Mạc Phàm không có năng lực chữa bệnh truyền nhiễm, đề nghị của Hoàng Đào Nhiên là cơ cửahội ngàn năm có một.
Không biết bao nhiêu người muốn đi cửa sau, muốn tiến vào tổ nghiên cứu của Hoàng Đào Nhiên, đều bị Hoàng Đào Nhiên từ chối.
Nếu là ông ta, ông ta chắc chắn sẽ nguyện ý đưa Lưu Nguyệt Như cho Hoàng Đào Nhiên, dù sao Lưu Nguyệt Như cũng không phải hoàn bích gì, ở thành phố Đông Hải thường xuyên nghe thấy lời đồn truyền ra.
Dùng một người phụ nữ không liên quan đổi lấy tiền đồ, tại sao lại không?
Hoàng Đào Nhiên nhìn xung quanh, không ít thành viên tổ nghiên cứu nhìn Lưu Nguyệt Như, mắt vô cùng nóng.
Có một mỹ phụ như vậy ở tổ nghiên cứu, cho dù chỉ nhìn, mỗi ngày cũng đều như đánh tiết gà, tràn đầy nhiệt huyết.
Hơn nữa chỉ cần Hoàng Đào Nhiên giữ lại, ai nói nhất định không có cơ hội, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.
Hạc Duyên Niên và Thường Ngộ Xuân nhíu mày, cháu trai cháu gái bọn họ đều lớn như Mạc Phàm, sao không hiểu ý Hoàng Đào Nhiên, hai người ngầm lắc đầu, vô cùng bất mãn.
Lưu Nguyệt Như không lo lắng, trong đôi mắt đẹp lóe lên nghịch ngợm, nhìn về phía Mạc Phàm.
Mắt Mạc Phàm nheo lại, hàn quang lóe lên.
Những lời này ở tai người khác không biết có ý nghĩ gì, nhưng hắn nghe hiểu, giống như là nói, cho tôi mượn người phụ nữ của cậu chơi mấy ngày, tôi có thể cho cậu một đồng.
Tuy Lưu Nguyệt Như không phải người phụ nữ của hắn, nhưng há có thể để người khác mượn, coi y tiên bất tử hắn là không khí sao?
Nhưng mà hắn không tức giận, khóe miệng nhếch lên, chỉ cười.
Hoàng Đào Nhiên thấy Mạc Phàm nở nụ cười, cho là có trò hay, lông mày nhướn lên, vẻ đắc ý trên mặt nhiều hơn, nhưng lập tức lại hơi hối hận.
Để Mạc Phàm gia nhập đội nghiên cứu phát triển, không biết có nhiêu người muốn, sao tên nhóc này có thể từ chối?
Có chút tiện nghi cho tên nhóc này, sớm biết là đồng ý ông ta sẽ nói điều kiện không quan trọng khác.
- Bác sĩ Mạc, cậu đồng ý chuyện này sao?
- Còn chưa có, bỗng nhiên tôi nhớ tới truyện cười liên quan đến một chuyên gia.
Mạc Phàm cười nhạt nói.
- Truyện cười gì, liên quan gì đến chuyện này?
Hoàng Đào Nhiên nhíu mày, sắc mặt hơi trầm xuống, bất mãn hỏi.
Không đồng ý cười làm gì, làm ông đây mừng hụt.
- Ông muốn nghe sao?
Mạc Phàm hỏi.
- Nghe một chút cũng không phải không thể được, nhưng hi vọng sau khi bác sĩ Mạc kể truyện cười xong, cho tôi một câu trả lời, tôi cũng là vì nghiên cứu chế tạo vắc xin mới mượn trợ lý của bác sĩ Mạc, mong bác sĩ Mạc suy nghĩ cẩn thận.
Hoàng Đào Nhiên nửa đe dọa nửa dụ dỗ nói.
- Nghe xong ông sẽ biết.
Mạc Phàm cười.
- Cậu nhanh nói đi.
Hoàng Đào Nhiên không kiên nhẫn nói.
- Bên cạnh quốc lộ, trâu đực và bò cái đang ăn cỏ. Bỗng nhiên một chiếc xe dừng lại ở ven đường, trâu đực và bò cái nhìn thấy người ra khỏi xe, kêu lớn một tiếng “Chuyên gia” đến đây, rồi co cẳng chạy mất, trâu đực hỏi bò cái vì sao cậu lại chạy, bò cái nói cậu không biết chuyên gia thích khoác loác đe dọa sao?
Mạc Phàm bình tĩnh nói.
- Vậy vì sao trâu đực lại chạy?
Lưu Nguyệt Như tò mò hỏi.
- Trâu đực nói chuyên gia rất thích bịa đặt, trâu đực sợ nhất bịa đặt.
Mạc Phàm nói.
Mạc Phàm mới nói xong, khuôn mặt xinh đẹp của Lưu Nguyệt Như đỏ lên, “phốc” một tiếng bật cười.
Cười xong, trong phòng nghiên cứu phát triển vô cùng yên tĩnh.
Lữ Hữu Tài lắc đầu, ánh mắt nhìn Mạc Phàm như nhìn người chết.
Mạc Phàm vừa đắc tội đám người Tần lão, ở phòng nghiên cứu cũng dám chỉ cây dâu mắng cây hòe, nói Hoàng Đào Nhiên thích khoác loác, bịa đặt.
Lúc này trừ phi Mạc Phàm thật sự nắm chắc 100% có thể chữa bệnh truyền nhiễm, nếu không Mạc Phàm chết chắc rồi.
Đám thuộc hạ và trợ lý của Hoàng Đào Nhiên đưa mắt nhìn nhau, vô cùng khiếp sợ.
Trong bọn họ có bác sĩ nổi tiếng, có một số là học trò của Hoàng Đào Nhiên, cũng có một số mạ vàng đi cửa sau vào.
Nhưng trong đám người này không ai không biết tên tuổi của Hoàng Đào Nhiên lớn bao nhiêu.
Cơ bản có thể nói sau này Mạc Phàm đừng lăn lộn trong giới y học, cho dù cậu ta lăn lộn thế nào đều không có tiền đồ.
Sắc mặt Hoàng Đào Nhiên xanh mét, vô cùng khó coi.
Giống như bị người ta kéo đến đường lớn, lột sạch quần áo, đánh tiểu đệ đệ 100 cái.
- Mạc Phàm, cậu có ý gì, đừng quên cậu đang nói chuyện với ai.
Hoàng Đào Nhiên hung dữ nhìn chằm chằm Mạc Phàm, trầm giọng nói.
Ánh mắt hung ác tàn nhẫn, ước gì có thể băm Mạc Phàm ra vạn đoạn.
Từ khi ông ta tham gia nghiên cứu SARS đến nay, cho dù là thị trưởng gặp ông ta cũng phải khách sáo.
Kể cả là tướng quân khai quốc, ông ta cũng không thèm coi trọng, dù sao ông ta không thuộc bộ đội quản lý.
Chỉ là một tên nhóc mà dám nhục nhã ông ta như thế.
- Cần tôi giải thích lần nữa cho ông sao?
Khóe miệng Mạc Phàm nhếch lên,cười nói.
- Hôm nay cậu không giải thích rõ ràng cho tôi, cậu đừng mơ lăn lộn trong giới y học Hoa Hạ nữa.
Hoàng Đào Nhiên gào lên nói.
Mạc Phàm cười không thèm để ý, y tiên bất tử hắn lăn lộn khắp nơi, một phàm nhân như ông ta có thể thao túng?
- Được, vậy tôi hỏi ông, ông nói ông tham gia nghiên cứu chế tạo vắc xin phòng bệnh SARS, ông tham dự công việc trong đó bao nhiêu, có hơn 50% không?
Mạc Phàm cười hỏi.
Hoàng Đào Nhiên nheo mắt lại, hàn quang bắn ra bốn phía.
- Nghiên cứu chế tạo vắc xin phòng bệnh SARS, công trình lớn như thế, sao có thể tham dự 50% trở lên, bao gồm quân nhân phụ trách khâu an toàn, khoảng chừng có hơn một ngàn người tham dự, có thể 1% đã không tệ rồi.
- Đó chính là nói ông còn không nhiều như quân nhân đảm nhận phụ trách khâu an toàn, không sai chứ?
- Làm sao có thể?
Hoàng Đào Nhiên tức giận bất bình nói, quân nhân làm việc nặng há có thể đánh đồng với bọn họ?
- Cho dù không phải, ông chỉ phụ trách 1% bên trong, cũng dám xưng mình nghiên cứu chế tạo vắc xin phòng bệnh SARS, những người phụ trách 100% nên xưng hô mình thế nào, không phải ông đang khoác loác thì là gì?
Mạc Phàm cười nói.
- Cậu…
Hoàng Đào Nhiên trừng mắt, chỉ Mạc Phàm tức đến mức không nói nên lời.
- Ngoài ra năng lực nghiệp vụ của người trợ lý này rất mạnh, nhưng không biết một chút y thuật, ông nói ông thiếu một trợ lý như vậy, ông muốn trợ lý như vậy làm gì, chẳng lẽ thiếu người massage lúc nghiên cứu mệt nhọc, để trợ lý xoa bóp đấm lưng cho ông, tôi thấy tìm trợ lý nghiên cứu là giả, mượn nghiên cứu để kiếm trợ lý làm gì đó mới là thật, ông nói xem có phải là bịa đặt không?
- Cậu…
Hoàng Đào Nhiên cắn chặt răng, hai mắt gần như phun ra lửa.
Mạc Phàm không để ý tới lửa giận của Hoàng Đào Nhiên, tiếp tục nói:
- Ông có thể nói không phải, nhưng nếu ông có người phụ nữ xinh đẹp như hoa, tôi nói mượn phụ nữ của ông chơi vài ngày, năm nay cho tôi mượn một ngày, sang năm trả một lớn một nhỏ, ông cảm thấy thế nào, có cảm thấy mình bịa đặt không?
- Cậu…
Toàn thân Hoàng Đào Nhiên không ngừng run rẩy, hô hấp bắt đầu khó khăn.
- Đương nhiên đây không phải là tất cả của ông, ngoại trừ thích khoác loác và bịa đặt ra, còn có một chút.
Mạc Phàm không có dừng lại, tiếp tục nói.